Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 240: Cổ Hà chưa chết

Tiểu thuyết gốc · 1445 chữ

Lăng gia, mà hắn còn gặp nàng trong giao hảo giữa đại yêu sắp giao thủ, cùng với cực hạn giá rét, nàng còn khả ái như vậy.

Mùa đông, cũng là màu trắng tuyết, còn hắn gặp trong như vậy mùa không có nắng: "Lăng Lâm Bạch?" Không tốt, như vậy không thể.

Nàng là do Uyên Ương cứu, vậy lấy như mẫu chim tên: "Về sau ngươi gọi Lăng Uyên." Nữ hài tử nghe vậy gật đầu: "Hảo ba ba, ta gọi Lăng Uyên!"

"Uyên Nhi rất nghe lời, sẽ không làm ba ba mụ mụ gánh nắng." Mụ Mụ nàng nói đến đây là Hoa Vũ, Hoa Vũ muốn bế Lăng Uyên, Lăng Thần lại đưa Hoa Vũ bế Lăng Uyên.

Hoa Vũ cảm nhận trên tay mềm mềm, nàng sẽ không như nàng mẫu thần, coi hài tử như súc sinh. Mà nuôi hài tử, sống tốt!

Lăng Thần theo mộc thụ đi xuống thứ hai núi.

Vân Thiên Quốc, Tiên Đạo Tông lúc này.

Vân Thiên Quốc, nắm lấy Tiên Đạo Tông khu vực, nhưng vẫn giữ lại Tiên Đạo Tông, tông môn. Tiên Tông trong đại điện nhìn Lăng Thần.

"Lăng Thần ngươi muốn đến Hoa Quốc sao?" Lăng Thần gật đầu: "Ta muốn đi đến đó, cùng Vân Thiên Quốc tấn công Vực Ngoại thiên ma."

Tiên Tông suy nghĩ không cản mà nói: "Ngươi quay về có thể hay không? Giúp ta sửa trang lại tông môn?" Lăng Thần không từ chối: "Chưởng mônn không cần lo lắng!"

"Có ta ở đây, Tiên Đạo Tông chắc chắn quay trở lại đỉnh phong thời kỳ!' Nghe Vân Phàm vật tiên Đạo Tông âm thầm đa vậy là tốt.

Có Vân Phàm, Tiên Đạo Tông coi như phục hưng. Tiên Tông thân ảnh già nua, hắn làm sao biết Vân Phàm có khả năng phục hưng Tiên Đạo Tông?

Là bởi vì, Vân Phàm đưa ra chính sách Mộng Quốc, ngay cả Vân Thiên Quốc cũng như vậy, hắn có xem qua. Quả thật quá thần kỳ.

Phàm nhân cùng tu sĩ, có thể cùng nhau phát triển. Ai vi phạm do cẩm y vệ mới thành lập ra tay, đây thật không hổ là kế sách hay.

Mà hắn nếu như là khống chế một quốc gia, như vậy kế sách, quốc gia đó khu vực phát triển mạnh mẽ. Hắn nhìn bóng Lưng Vân Phàm rời đi.

Vân Phàm, Hoa Quốc đang trong thời kỳ hỗn loạn, hoàng hậu Hoa Quốc đột nhiên nổi dậy, Hoa Hạ thành không ổn định.

Ngươi định giúp ai đây, Vân Phàm ra khỏi Tiên Đạo Tông cửa, thấy được Tô Hạo, Thiên Thanh Mạn Chi, Tiểu Hoa.

Đang đợi chờ hắn, Vân Phàm đi tới, Thiên Thanh Mạn Chi: "Vân Phàm ca ca, ngươi đã xong, chúng ta khởi hành." Vân Phàm gật đầu, đi đến thuyền bay trước mắt không xa.

Một chân đạp xuống đất, bay lên cao. Vân Phàm đáp xuống thuyền bay, ngước nhìn xuống cảnh tượng Tiên Đạo Tông, tuy đã sửa chữa lại.

Nhưng vẫn còn dấu tích tàn tạ, nếu như không phải Tiên Đạo Tông trở thành Vân Thiên Quốc một trong phục thuộc thế lực, bây giờ đã bị hủy diệt.

Thuyền bay đổi hướng, bay về phía đông hoa Quốc thành Hoa Hạ thẳng tiến. Vân Phàm ngồi trên thuyền bay, vừa đi vừa nhìn xuống dưới.

Hắn qua đi hồi lâu, cũng thấy được tông môn các thế lực từng phụ thuộc Tiên Đạo Tông, bây giờ là phụ thuộc hắn thế lực.

Vân Phàm nhớ tới, trước đó gặp qua một vị kiếm tông, có hay không gặp lại phản phải qua đường hay đã vẫn lạc.

Rất phóng khoáng phản phái, vẫn lạc có hơi tiếc.

Vân Phàm bay đi không xa.

Tiên Đạo Tông, trong một căn nhà gỗ mới xây dựng, Cổ Hà nằm trên giường, được Ưu Linh cứu trợ chữa trị.

Hắn nhìn nữ tử đang vắt khăn trong chậu gỗ nước cách không xa, không kìm nén được tay phải đưa lên cao: "Ưu Linh!" Ưu Linh giật nhẹ mình, run nhẹ.

Quay đầu, nàng đôi mắt che bằng vải đen nhìn nằm trên giường Cổ Hà, cầm theo khăn nước, bước tới cúi thấp người.

Nàng dù bị mù, nhưng vẫn xinh đẹp mỹ lệ như vậy, Cổ Hà thấy dáng dấp nàng dễ nhìn, y phục tay áo dài màu đen, nắm lấy khăn lau hắn mặt.

Cổ Hà xúc động: "Ưu Linh!" Ưu Linh quay đầu, nhìn xuống mắt hắn. Nhưng trong mắt Cổ Hà, là nàng đang cố gắng nhìn hắn: "Đừng động, ta giúp ngươi lau mặt!"

Cổ Hà: "Nàng đang lau ta cổ." Cổ Hà hơi cúi thấp nói, Ưu Linh sơ xuất, nàng nói chuyện với hắn, không có nhìn. Hắc hắc có lỗi với ngươi.

Ưu Linh vội vàng đưa khăn lau hắn mặt: "Cổ Hà xin lỗi." Cổ Hà dù nằm trên giường lắc đầu, hắn còn tưởng rằng bản đã không còn sống, không ngờ tới."

Nàng vậy mà cứu sống hắn, Cổ Hà mắt rưng rưng, Ưu Linh lau xong hắn mặt đứng dậy, đi đến bên cạnh chậu nước đặt xuống.

Nàng không có hướng Cổ Hà đang nằm mà đi, mà hướng ra cửa bước tới, Cổ Hà giật mình: "Ưu Linh nàng muốn đi đâu?" Ưu Linh lắc đầu.

"Ta đi lấy giúp ngươi thảo dược, nếu không ngươi thân thể làm sao như vậy khỏi nhanh chóng? Ngốc nam nhân!"

Cổ Hà tê, hóa ra nàng không có rời đi. Mà đi tìm thảo dược, thật may. Cổ Hà nhìn trên trần nhà, không biết lòng nghĩ cái gì?

Tâm tình bất ổn, mấy ngày đi qua, Tiên Đạo Tông trận đại chiến kết thúc sao? Là ai đã thắng? Cổ Hà không rõ, hắn bị Cổ Nhược Ca kiếm chém trên ngực vết thương.

Được Ưu Linh băng bó, không có mặc áo, một đường chéo băng bó vết thương, bằng vải trắng: "Ưu Linh mùi vẫn có ở đây băng bó vải."

"Ưu Linh nàng mùi thơm, không biết nàng đi lấy thảo dược, bao lâu mới có thể quay về." Cổ Hà nhắm mắt.

Quay lại Hoa Quốc phía nam khu vực.

Lăng Thần đi theo Mộc thụ, hắn đã đứng trước đỉnh núi thứ nhất, ôm theo Lăng Uyên trên tay là Hoa Vũ theo sau lưng Lăng Thần.

Hoa Vũ có cảm tình thân thiết, Lưu Vân vẫn một mực duy trì đạo lữ tình cảm, chưa có tiến thêm một bước.

Mộc Thụ vừa dẫn dắt Lăng Thần đến, Uyên Ương bay trên cao, từ xung quanh cánh rừng vô số đầu Mộc Thụ.

Di chuyển ra bên ngoài, đỉnh núi phía trước là một lỗ hổng to, giống như bị một cỗ năng lượng. Một quyền đâm thủng ngọn núi, đáng tiếc ngọn núi.

Không có đâm thủng, mà một lỗ to. Lăng Thần nghĩ nghĩ, có nên hay không một quyền mạnh mẽ uy áp, xuyên phá còn lại ngăn chặn đá.

Hai đỉnh núi cách nhau, có đường đi thuận tiện hắn cười cười. Mộc Thụ đi đến bên trong đỉnh núi lỗ hổng lớn, hắn đi đến trước mắt đám Mộc Thụ.

"Tộc nhân của ta, chúng ta không cần sợ hãi yêu thú hung ác, giết chết chúng ta tộc nhân, bắt hài tử nhân tộc vô tội, muốn hồi sinh lại quỷ thần."

"Hôm nay, có ba vị nhân tộc tu sĩ. Cũng muốn ra tay giúp chúng ta. Chư vị tộc nhân không cần sợ hãi, ba vị tu sĩ này đều không có ác ý."

"Chúng ta tộc nhân ngàn năm qua, vẫn không có ác ý. Mộc Thụ chúng ta tộc nhân, nhân tộc đều có hảo cảm, các ngươi ai lo lắng sao?"

Mộc Thụ nhìn trước mắt, hai bên là vô số cây xanh, có thêm mộc thụ tộc nhân đều thấp hơn hắn, không có nói lời phản bác, trong đó một vị là mộc thụ nhi tử.

"Phụ thân, chúng ta Mộc Thụ nhân tộc đều có hảo cảm, có ba vị tu sĩ ra tay trợ giúp chúng ta có thể ngăn cản quỷ thần hồi sinh."

Một vị mộc thu phía đông ra mặt: "Trưởng tộc, sợ rằng chúng ta không thể hàn huyên thêm, ta nghe Uyên Ương tộc nhân thám thính qua."

"Đám yêu thú đó, muốn thực hiện triệu hồi quỷ thần."

Mộc Thụ nghe vậy giật mình: "Chúng ta đi, Lăng Thần, không thể giới thiệu cho ngươi biết ta tộc nhân!"

Bạn đang đọc Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống? sáng tác bởi Khuynhnhiem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khuynhnhiem
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.