Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở ra hệ thống ban thưởng

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Diệp Diệt Đạo nhìn trường kiếm trước mắt, chính là Đằng Xà Kiếm của Tiêu Linh Khanh lúc trước: “Cái này…”

“Tặng cho ngươi, đừng ngại ngùng, Diệt Thế Kiếm Đạo của ngươi rất mạnh, ta tu chiến kiếm, máu nhuộm thương khung, nhất kiếm diệt thế, ngoài ta còn ai, ngộ đi!”

Đằng Xà Kiếm trôi nổi trước mặt Diệp Diệt Đạo, tầm mắt của Diệp Trường Sinh rơi vào trên người Diệp Yêu Nhi, bấm tay một cái, một bản sách cổ xuất hiện: “Đây là Vô Lượng Kiếm Quyết, trên đó có chú giải và tư tưởng của ta, tặng cho ngươi.”

“Các ngươi dốc lòng tu luyện đi, con đường tương lai của chúng ta rất dài, thế giới lớn như vậy, chẳng lẽ các ngươi không muốn đi xem, làm một chuyến rèn luyện bất chợt ư?”

Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Trường Sinh biến mất, ánh mắt của hai người chứa sự kiên định như sắt, trong lòng âm thầm thề nhất định phải cố gắng gấp bội tu luyện, tranh thủ rút ngắn khoảng cách với Diệp Trường Sinh.

Trên mặt Diệp Thương Vân hiện lên một nụ cười vui mừng: “Thằng nhóc này, vừa thăng lên làm Thiếu chủ, là đã bắt đầu lung lạc lòng người.”

“Được lắm, có thủ đoạn!”

Bên ngoài Kiếm Cung.

Núi non mười vạn dặm kéo dài không dứt, nguy nga hùng vĩ mà tọa lạc ở đó, giống như hung thú đang ngủ đông, tản ra khí thế mạnh mẽ.

Dưới chân một ngon núi đơn, một luồng ánh sáng rơi xuống từ trên hư không, chậm rãi tan biến dưới ánh nắng chiếu rọi, trong hoang dã, Tiêu Linh Khanh đứng lên, máu đọng lại trên khóe miệng tan biến, khuôn mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng khói mù lúc trước đã tiêu tán, thay vào đó là hận ý vô tận.

Giờ khắc này.

Hắc Vô Diện nhìn Tiêu Linh Khanh trước mắt, cảm thấy run sợ vô cùng, ngay lúc vừa rồi, bà ta tận mắt nhìn thấy một luồng khí vô cùng mạnh mẽ xuất hiện ở bên trong cơ thể của Tiêu Linh Khanh.

Luồng khí kia căn bản không phải thứ mà bà ta dám trông mong, trong nháy mắt mà luồng khí biến mất, dư âm đã chấn bà ta thành trọng thương.

Trong lòng Hắc Vô Diện hiểu rõ vô cùng, cơ duyên của Tiêu Linh Khanh đã tới, đạt được truyền thừa của người mạnh như thế, coi như kiếm thai bị hủy, tương lai vẫn sẽ trở về đỉnh phong.

Trong một cái chớp mắt ngay khi bà ta vừa muốn mở miệng, Tiêu Linh Khanh nói: “Hắc bà bà, bà về Thần Quốc trước đi, nói cho phụ hoàng rằng ta rời đi một quãng thời gian, lúc thích hợp ta sẽ trở lại.”

Hắc Vô Diện vội vàng nói: “Khanh nhi, để cho ta đi theo bên cạnh ngươi đi, bằng không một mình ngươi ở bên ngoài, ta thật sự không yên lòng.”

“Ngươi yếu như gà vậy, cũng xứng đi theo bên cạnh lão phu.” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai của Hắc Vô Diện, uy áp kinh khủng bao phủ mà xuống, mồ hôi lạnh trên trán của Hắc Vô Diện nhỏ giọt xuống, kiêng kỵ nhìn về phía nàng ta.

Lúc này, bà ta có cảm giác hô hấp của chính mình trở nên gấp gáp hơn, nhịp tim dường như có thể dừng lại bất cứ lúc nào: “Quấy rầy tiền bối, cáo từ.”

Mắt Hắc Vô Diện nhìn Tiêu Linh Khanh, quay người, mũi chân chạm nhẹ, sau mấy khoảnh khắc, biến mất ở vùng trời trong rừng rậm.

Bà ta vô cùng vô cùng vô cùng hiểu rằng, âm thanh đến từ trong cơ thể của Tiêu Linh Khanh có thể giết chết bà ta chỉ bằng một suy nghĩ nếu như mới vừa rồi bà ta không chịu đi khỏi.

Tiêu Linh Khanh dõi mắt trông về phía xa, nhìn chăm chú về hướng mà Hắc Vô Diện rời khỏi: “Tiền bối, ngươi thật sự có thể làm cho ta tu luyện một lần nữa?”

“Dĩ nhiên, nếu kiếm thai của ngươi không bị hủy, còn khó có thể tu luyện kiếm đạo của lão phu.” Người kia trầm giọng nói xong, ngừng tạm, tiếp tục nói: “Bây giờ rời khỏi nơi này trước đã, tìm một chỗ an toàn, lão phu giúp ngươi trùng tu kiếm đạo.”

Tiêu Linh Khanh quay người nhìn về Kiếm Cung nơi hư không phía xa, lại nói: “Tiền bối, ta còn có thể đi đến Kiếm Đế không?”

“Kiếm Đế, tu kiếm đạo của ta, tương lai của ngươi há lại đơn giản như Kiếm Đế vậy.”

Hai mắt Tiêu Linh Khanh lập loè, lửa giận hừng hực sôi trào: “Linh Khanh nguyện ý bái tiền bối làm sư, ngày sau theo sát tiền bối mà tu luyện.”

Nói đến đây, nàng ta ngừng lại, vội vàng nói: “Còn không biết xưng hô với tiền bối như thế nào.”

Người kia lại nói: “Phong Kiếm, Nhậm Phiêu Miểu.”

Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Sư phụ cũng là người của Hoang Cổ Thiên Vực ư?”

Nhậm Phiêu Miểu nói: “Không phải, lão phu đến từ chỗ nào, bây giờ ngươi vẫn chưa cần biết, ở một số thời khắc, biết đến càng nhiều, lại càng nguy hiểm.”

“Ngươi là Khí Vận Chi Tử, lão phu lựa chọn ngươi cũng có nguyên nhân, ngày sau tại ngươi tu luyện tới đỉnh phong, phải giúp lão phu tái tạo thân thể, ngươi có thể làm được hay không?”

Tiêu Linh Khanh vội vàng nói: “Sư phụ yên tâm, Linh Khanh nhất định sẽ giúp sư phụ tái tạo thân thể.”

Hiện tại tất nhiên là tất cả hi vọng của nàng ta đều ký thác trên người Nhậm Phiêu Miểu, đừng nói là tái tạo thân thể, bất kể là sai bảo nàng ta làm gì thì đều sẽ không do dự mà đáp ứng.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch) của Phạm Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatanhchi5517
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 987

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.