Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THU THÁNH ĐẾ LÀM THUỘC HẠ (2)

Tiểu thuyết gốc · 2995 chữ

Bất Diệt

Quyển 1 - Chương 10: THU THÁNH ĐẾ LÀM THUỘC HẠ (2)

Khu vực trung tâm rừng già.

Nơi đây chủ yếu là bụi rậm và cây rừng. Hoang thực bá chiếm nơi đây là Huyết Xà Nhục Thụ, loài thực vật này có rất nhiều dây leo huyết sắc mang dáng hình như rắn độc. Chúng thường dùng dây leo để săn mồi, một số Huyết Xà Nhục Thụ cỡ lớn thậm chí có thể săn bắt cả mãnh thú và con người.

Ánh mặt trời bị tán cây che khuất làm cho bầu không khí nơi đây có phần tăm tối. Một vài ánh mắt đỏ ngầu thoắt ẩn thoắt hiện nơi góc khuất khu rừng.

Châu Phát Tài cẩn thận di chuyển, hắn có chút hối hận vì khi nãy chưa suy nghĩ kỹ đã cắm đầu chạy vào rừng. Giờ thì hay rồi, phụ thân thì không biết tìm ở đâu mà ngay cả đường về hang động hắn cũng không nhớ.

Ngẫm lại đây chính là khu vực sâu trong rừng, vậy mà vừa rồi công tử dẫn cha con hắn vào lại không hề đụng trúng bất kỳ loài dã thú nào. Điều này đủ để cho thấy bản lĩnh của vị công tử này.

“Thảo nào công tử lại dám sinh sống ở một nơi như vậy.”

“Vừa rồi công tử bảo bản thân bị trục xuất, lẽ nào ngài ấy chính là thiếu niên thiên tài Trung mạch mà mọi người nhắc đến gần đây?”

Vừa nghĩ bước chân cậu vừa chậm chậm tiến lên, chợt một tiếng động vang lên phía trước, tiếng báo gầm lớn làm Phát Tài hoảng sợ đổi hướng.

Ngồi trên cành cây cách đó không xa, Bạc Thanh tay cầm viên đá nở một nụ cười âm hiểm. Chính hắn là kẻ ném đá vào con báo làm nó gào lên cảnh giác cho Châu Phát Tài, đồng thời cũng dẫn dắt cậu đi theo hướng khác.

Cứ như vậy, sau khi dùng nhiều cách cuối cùng Bạc Thanh cũng thành công dẫn Châu Phát Tài đến góc rừng vừa rồi nơi hắn giết Châu Phát Lai.

Châu Phát Tài đến nơi liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hắn vội chạy đến thì thấy cha mình đã nằm chết tức tưởi, nơi xác lão là hai con dạ lang đang ăn ngấu nghiến.

Dạ lang thường chỉ hoạt động về đêm, bây giờ chỉ tầm chiều tối tuy nhiên mùi máu tươi đã thành công dẫn dụ được hai con tách đàn.

Thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ hãi. Không phải hắn sợ xác chết bởi tại khu ổ chuột hắn đã quá quen với những cái xác rồi, điều làm hắn kinh hãi chính là hai con dạ lang đã phát hiện ra hắn.

Phát Tài vô thức lùi lại một bước, thấy con mồi có ý định bỏ chạy một con dạ lang liền nhảy bổ về phía hắn.

Tên thiếu niên sợ hãi ngồi sụp xuống hai tay ôm đầu.

Cứ ngỡ một giây sau sẽ làm mồi cho dã thú, thế nhưng vào lúc này một mũi tên xé gió bay đến, găm thẳng vào mắt con dạ lang.

Nó ngã xuống đau đớn, liên tục gầm rú.

Lại một mũi tên bay đến nhắm chuẩn xác nơi cổ họng nó, khiến cho con vật chết ngay tức khắc.

Con dạ lang còn lại cảm nhận được mùi nguy hiểm liền cong đuôi chạy mất.

Góc rừng rậm bỗng trở nên yên lặng trong một khoảnh khắc.

Châu Phát Tài ngồi bệt xuống đất, hai tay chống về sau lưng, hơi thở hắn hồng hộc từng đợt nặng nề.

Bịch.

Từ trên một gốc thụ cách đó không xa, Bạc Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống.

Tiếng bước chân của hắn dẫm lên thảm cỏ xanh từ từ đến gần, Phát Tài quay đầu nhìn lại, hắn vội lồm cồm ngồi dậy quỳ sụp trước Bạc Thanh.

“Đội ơn công tử cứu mạng, đội ơn công tử cứu mạng!” Tên thiếu niên dập đầu liên hồi.

Bạc Thanh không nhìn hắn, chỉ đưa mắt về phía cái xác cách đó không xa.

“Có vẻ kết cục của cha ngươi khi rời khỏi đây không được tốt cho lắm.”

Nghe Bạc Thanh nhắc nhở, Châu Phát Tài hiểm tử hoàn sinh sực nhớ về phụ thân. Hắn vội chạy về phía Châu Phát Lai đang nằm.

Hoàn toàn chỉ là một thi thể tàn tạ đã bị dạ lang ăn đến không còn gì.

Vị trí bàn tay của thi thể vẫn còn một nửa khối Thánh quả đang óng ánh sắc vàng kim.

Châu Phát Tài đứng tại chỗ chết lặng. Người thân duy nhất của hắn vừa bị dã thú ăn thịt, bây giờ thế gian này chỉ còn lại mình hắn cô độc.

Bạc Thanh không nói lời nào chỉ tiến đến chỗ cái xác nhặt Thánh quả trong tay cái xác đưa cho Châu Phát Tài.

“Cầm lấy, đây có lẽ khoản di sản duy nhất hắn để lại cho ngươi.”

Châu Phát Tài vội xua tay lắc đầu: “Không được không được, đây vốn là tiền của ngài.”

Chỉ thấy Bạc Thanh cười nói: “Đúng, khoản tiền này vốn dùng để mua ngươi. Vậy bây giờ ngươi còn muốn vụ giao dịch này được thực hiện không?”

Tên thiếu niên nghèo ngây ra một lúc, nhưng hắn ngay lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của vị công tử trước mặt. Vốn cứ ngỡ chỉ còn một mình trên đời không ngờ lại có người hảo tâm thu nhận, đã vậy còn là ân nhân cứu mạng mình.

“Ta chỉ là một tên ăn mày hèn kém, có tài đức gì mà để công tử hết dùng một khoản tiền lớn mua ta rồi lại còn giết dạ lang cứu mạng ta cơ chứ.”

Nghĩ đến đây, hắn quỳ gối chắp tay với Bạc Thanh: “Châu Phát Tài ta vốn đã chết trong miệng sói. Cái mạng này của ta được công tử nhặt về, từ nay nó chính là của ngài. Ngài bảo ta sống thì ta sống, ngài bảo ta chết thì ta quyết chết không chối từ.”

Bạc Thanh gật đầu hài lòng, đưa nửa khối Thánh quả cho Châu Phát Tài: “Vậy ngươi hãy giữ lấy khoản tiền này, xem như vụ giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành.”

Hiểu ý Bạc Thanh, lần này Phát Tài không từ chối mà cất Thánh quả vào ngực áo.

Sau khi chôn cất chu toàn phụ thân, hắn cùng Bạc Thanh quay trở về hang động.

Lúc này trời đã sập tối.

Bên trong hang động, hai người đang nhóm lửa nấu ăn.

Đây là phần thịt của con dạ lang vừa săn được, sau khi được Bạc Thanh tẩm ướp đơn giản thì nướng lên.

Thịt vừa chín, Châu Phát Tài lấy ra hai tay dâng lên cho Bạc Thanh.

Bạc Thanh cầm lấy, hắn nói: “Ăn đi, không cần quá câu nệ, ngươi cứ xem ta như huynh trưởng là được.”

Nghe vậy, thiếu niên nghèo gãi đầu: “Tiểu nhân quả thực không dám xưng huynh gọi đệ với công tử.”

Chỉ thấy Bạc Thanh vừa ăn vừa nói một câu: “Cứ như vậy đi, ta không thích nhiều lời.”

Hắn liền vội vàng gật đầu vâng dạ, sau đó cũng lấy một xiên thịt sói ăn ngấu nghiến.

Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được ăn thịt.

Cuộc sống ăn mày mỗi ngày giỏi lắm chỉ xin được vài cái bánh bao nhân đậu, hầu hết đều dành cho phụ thân. Bản thân Phát Tài chỉ ăn được một chút vỏ bánh.

Thịt dạ lang cực kỳ dai và khô, mặc dù đã được Bạc Thanh tẩm ướp khá bắt vị nhưng vẫn vô cùng khó nuốt.

Tuy nhiên Châu Phát Tài lại cảm thấy đây chính là loại thịt ngon nhất từ bé đến giờ hắn từng được ăn.

Từng miếng thịt lớn được hắn nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống.

Chợt tên thiếu niên khựng lại một nhịp.

Ăn nhanh quá nên có chút nghẹn.

Nhìn hắn, Bạc Thanh hiểu ra ngay, hắn chỉ ném túi da chứa đầy nước suối cho Phát Tài. Thiếu niên đón lấy uống ừng ực từng ngụm, sau đó khà lên một tiếng sảng khoái.

“Ăn từ từ thôi, còn cả một con sói cơ mà, đệ nghĩ ta tranh ăn hết chắc?” Bạc Thanh cười khẩy.

“Đại nhâ.. à không, đại … ca … nói phải, là ta quá tham ăn rồi.” Châu Phát Tài gượng gạo đưa tay gãi đầu cười.

Bầu không khí nơi hang động có chút trở khá ngượng ngùng.

Khi chuẩn bị đi ngủ, Bạc Thanh tiếp tục chuẩn bị kỹ càng như lần trước. Vẫn một khúc cây được trùm chăn giả làm hắn. Thậm chí Bạc Thanh còn cẩn thận chuẩn bị thêm một thế thân đắp chăn được bện từ lá rừng để giả làm Châu Phát Tài.

Sau đó hắn dẫn Phát Tài lách người đi vào hang động phía trong để ngủ.

“Đại ca, huynh quả thực cẩn thận vô cùng, làm ta phải há hốc mồm ra đấy.”

Nghe tên đệ đệ mới này khen, Bạc Thanh chỉ cười nhẹ: “Ừm, sống trong rừng tốt nhất nên cẩn thận từng ly từng tí.”

Hắn ngước mặt nhìn Châu Phát Tài, ánh mắt lóe lên u quang: “Nếu đệ không muốn có kết cục giống phụ thân đệ.”

Thiếu niên giật mình, hắn bỗng sực nhớ ra đây là một vị đại nhân chỉ tầm tuổi hắn mà có thể săn giết dạ lang. Hiển nhiên không phải hạng người tầm thường.

Như sực nhớ ra điều gì, Châu Phát Tài gãi đầu hỏi: “Nhưng tại sao hình nhân của huynh lại đắp chăn bông, còn của ta lại là chăn bện từ lá?”

Bạc Thanh cười ha hả: “Vì khi rời khỏi nhà ta chỉ mang một cái chăn thôi, ngươi nghĩ ta sẽ chuẩn bị cả tư trang cho ngươi à tên ngốc.”

Châu Phát Tài ồ lên như đã hiểu, sau đó có chút xấu hổ vì câu hỏi ngu ngốc của mình.

Bầu không khí bỗng im lặng trong khoảnh khắc.

Ngẫm nghĩ một lúc, Châu Phát Tài mở lời: “Bạc Thanh đại ca, cuộc đời ta từ bé vì thú triều mà tài sản đã mất sạch, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng ra đi. Không ngày nào ta và phụ thân không trải qua vật lộn sinh tồn trong đói khát. Dù phụ thân luôn đối xử tệ với ta nhưng ta biết đó là vì ông không chịu nổi cuộc sống khốn khổ này. Đến giờ chính ông cũng mất đi vì dã thú, đến cả bản thân còn suýt làm mồi trong miệng chúng.”

Ngưng lại một chốc, hắn đưa ánh mắt kiên cường nhìn về Bạc Thanh, tiếp tục: “May mắn ta được đại ca cứu về một mạng. Quả thực những lời ta nói lúc nãy không phải nói suông, sau này ta chính là đao là kiếm của đại ca, huynh bảo ta làm gì ta ắt làm đó không hề nghi ngờ, chất vấn. Ta chỉ mong huynh hiểu, từ hôm nay ta chính thức chỉ còn huynh là gia đình, và cũng chỉ có huynh là gia đình.”

Bạc Thanh trở về khuôn mặt nghiêm túc, hắn không nói gì thêm về sự thề thốt của Châu Phát Tài với mình. Đưa ánh mắt âm u nhìn vào tên thiếu niên gầy ốm trước mặt, hắn hỏi: “Mẹ ngươi chết vì dã thú, cha ngươi cũng chết vì chúng. Đến cả ngươi cũng suy nằm trong bụng chúng, vậy ngươi có hận chúng không? Có muốn tự tay giết hết mãnh thú trong khu rừng này báo thù cho cha mẹ không?”

Chỉ thấy Châu Phát Tài ngay lập tức lắc đầu như không cần suy nghĩ: “Đệ chưa bao giờ hận ai, hận bất cứ điều gì từ khi còn bé đến tận ngày hôm nay. Phụ thân ta xử tệ với ta nhưng chưa hề từ bỏ ta, dã thú ăn thịt gia đình ta cũng chỉ vì sinh tồn, nếu chúng không ăn chúng ta ắt chúng sẽ chết đói. Không phải ngay bây giờ hai huynh đệ ta cũng đang ăn thịt chúng hay sao? Không phải cũng chỉ vì sinh tồn sao?”

Thoáng suy nghĩ một chút, hắn tiếp tục: “Lão thiên cho cuộc đời ta bấp bênh, khổ sở như vậy, ta cũng chưa từng hận. Ta biết thiên đạo vốn công bằng không làm thiệt một ai, số mệnh lấy đi của ta nhiều như vậy ắt hẳn sau này sẽ bù đắp cho ta một điều gì đó thật lớn.”

Nhìn thật sâu vào Bạc Thanh, hắn nở một nụ cười thật tươi: “Như cuộc đời lấy đi phụ thân của ta nhưng cũng đã cho ta gặp huynh, không phải sao.”

Nghe vậy, Bạc Thanh lắc đầu nhún vai: “Vừa mới gặp mà ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy.”

Châu Phát Tài lăn đến chỗ Bạc Thanh khoác lấy vai hắn: “Thật sự ta có cảm giác huynh như vừa gặp mà ngỡ tri kỷ vậy, đại ca huynh cho ta cảm giác vô cùng thân thuộc.”

Bạc Thanh nhìn hắn cười ha hả: “Ha ha vừa mới đại nhân tiểu nhân mà giờ đã kề vai bá cổ ta rồi cơ đấy. Khá khen cho tiểu tử nhà ngươi.”

Nhận ra mình có chút quá khích, Châu Phát Tài lùi lại gãi đầu: “Đại ca tha tội, là tiểu đệ đã quá phận.”

“Hừ, tên nhóc ngươi đúng thật là nhát gan. Ta chỉ đùa chút thôi, được rồi đi ngủ đi, ngày mai ta còn có việc giao cho ngươi đấy.”

Một lát sau, hang động trở về sự im ắng vốn có của mình.

Châu Phát Tài đã nằm ngủ lăn quay, Bạc Thanh chỉ tựa mình vào vách đá. Hắn không nằm hẳn xuống ngủ vì như thế sẽ sinh ra sự phản ứng chậm khi có tình huống bất ngờ xảy đến.

Nhìn tên thiếu niên bên cạnh, trong lòng Bạc Thanh cười lạnh: “Cuối cùng thuộc hạ đầu tiên cũng đã vào tay. Châu Phát Tài chính là nhân tố quan trọng trên suốt con đường tìm kiếm sự bất diệt của ta.”

“Mà tên thuộc hạ này cũng vô cùng đặc biệt, ai mà nghĩ được một Thánh Đế tương lai bây giờ lại trở thành người của ta cơ chứ.”

Đúng vậy, trong tương lai mấy trăm năm sau, thiếu niên ăn mày nghèo khổ trước mặt Bạc Thanh chính là một Thánh Đế uy danh lừng lẫy.

Thánh Đế chính là cảnh giới thập nhị tầng chỉ đứng dưới Tôn Giả, thời kỳ Thánh Tôn chưa xuất thế, Đế Cảnh chính là đỉnh cao nhân sinh.

Số lượng Đế cảnh đời trước khi Bạc Thanh trùng sinh trên toàn Lục Giới không vượt quá một trăm người.

Kiếp trước Bạc Thanh có ấn tượng rất sâu với Châu Phát Tài bởi hắn chính là Đế cảnh đồng hương với Bạc Đế hắn ta. Đồng thời còn bởi vì vận khí ngút trời của người này.

Ở đời trước, hắn và phụ thân may mắn sống sót sau cơn đại nạn giáng xuống rừng già Hoa U khiến ba đại gia tộc sụp đổ hoàn toàn. Lang bạt giang hồ, hắn vô tình lạc vào một truyền thừa Thánh Vương, sau đó khai đạo hiển lộ tư chất loại Thượng nhưng lại được truyền thừa giúp tăng lên một bậc thành loại Tuyệt.

Có được tư chất tốt nhất cùng với truyền thừa bá đạo, hắn mạnh mẽ quật khởi, trở thành Thánh Vương cảnh giới chỉ sau bốn năm. Sau đó nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, nhân họa đắc phúc hắn đã đột phá cảnh giới Thánh Đế, trở thành bá chủ một phương. Phụ thân hắn cũng được hắn tìm cho Thọ Quả bốn trăm năm tuổi, gia tăng tuổi thọ cùng hắn hưởng phúc. Châu Phát Tài lấy đạo danh Phát Cơ Thánh Đế, thế nhân lưu truyền câu chuyện về một thiếu niên nghèo luôn lạc quan vượt lên khó khăn trong cuộc sống mà đạt đến đỉnh nhân sinh. Hắn chính là nguồn cảm hứng thúc đẩy bao giới trẻ phàm nhân Lục Giới bước chân đi tìm cơ duyên khai đạo.

Tuy nhiên kiếp này phụ thân Châu Phát Tài đã chết trong tay Bạc Thanh, Phát Cơ Thánh Đế cũng trở thành thuộc hạ thân tín của hắn. E là từ giờ về sau truyền thuyết về người thiếu niên này sẽ bị chôn vùi vào dòng chảy lịch sử vĩnh viễn.

“Mang theo tên này bên người, thu lấy nhân tâm của hắn. Về sau có hắn làm việc dưới trướng ta sẽ được vận khí của hắn hỗ trợ và bảo vệ.”

Vận khí là một yếu tố cực kỳ huyền ảo và chưa hề được khai phá trong Lục Giới, Bạc Thanh cũng chỉ mơ hồ áp dụng được một chút. Kiếp trước vận khí của hắn cực kỳ tệ, làm gì cũng phải bỏ ra nhiều công sức mới đạt được mục đích.

Chính vì vậy việc đầu tiên hắn làm khi trở về chính là thu lấy vận khí của Phát Cơ Thánh Đế - Vị Đế Cảnh có vận khí ngút trời nhất Lục Giới ngàn năm sau.

Bạc Thanh nở một nụ cười tà mị, kế hoạch đầu tiên của hắn đã hoàn thành trơn tru. Mí mắt hắn dần sụp xuống, chìm vào giấc ngủ.

Hang động giữa rừng vẫn lấp lóe đốm lửa nhỏ.

Bập bùng bập bùng trong đêm.

Bạn đang đọc Bất Diệt sáng tác bởi 666silver

Truyện Bất Diệt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 666silver
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.