Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THU THÁNH ĐẾ LÀM THUỘC HẠ (1)

Tiểu thuyết gốc · 3056 chữ

Bất Diệt

Quyển 1 - Chương 9: THU THÁNH ĐẾ LÀM THUỘC HẠ (1)

Trung khu Bạc Gia.

Trên con đường lát gạch đá, một thiếu niên y phục xám tro đang rảo bước. Hắn ngước mặt nhìn bầu trời.

Hoàng hôn hắt lên sắc cam nhạt, từng áng mây chầm chậm trôi thoáng che đi hình bóng mặt trời đỏ rực đang chầm chậm xuống núi.

Lại một ngày sắp kết thúc, chỉ còn bốn ngày nữa mùa đông sẽ bắt đầu kéo đến.

“Ta cần phải gia cố lại hang động, không thể chỉ nhờ vào đống lửa mà chống được cái lạnh rét buốt của mùa đông.” Bạc Thanh nghĩ thầm.

Sau một hồi dạo bước, cuối cùng hắn đi đến Tiểu khu. Nơi đây chủ yếu là tộc nhân Bạc gia không có tư chất tu hành sinh sống.

Con đường nơi đây có sự khác biệt rõ rệt, từ trải gạch đá nay đã chỉ còn đường đất thô sơ. Sỏi đá từng viên nhọn hoắt nằm rải rác, chân trần bước đi không cẩn thận bị chúng găm vào.

Quanh đây cũng không hề có một gia viên nào, chỉ toàn nhà tranh vách lá. Đôi khi có được một số căn nhà gỗ hay nhà gạch mái ngói của phú hào nơi đây.

Nhưng nơi này không phải đích đến của Bạc Thanh hôm nay, hắn tiếp tục cất bước đi thẳng về hướng Phàm khu.

Phàm khu là khu vực phàm nhân khác họ sinh sống, nơi đây gần sát bìa rừng. Hiển nhiên khi dã thú hoặc sơn tặc tấn công đây sẽ là nơi tiên phong đứng đầu mũi giáo. Có thể nói Phàm khu bao quanh Bạc Gia chính là tấm khiên thịt khổng lồ mà cao tầng gia tộc gầy dựng qua nhiều đời.

Nhà cửa nơi đây chủ yếu là lều tranh được dựng sơ sài, sự phân chia thứ bậc hiện ra vô cùng rõ ràng qua từng khu vực sống.

Bạc Thanh men theo con đường đi tới một khu ổ chuột.

Khu vực này căn bản không có nhà hay lều gì cả, chỉ toàn là phàm nhân nằm la liệt khắp mặt đất. Người già, trẻ em, phụ nữ ôm con nhỏ tất cả đều hội tụ đủ nơi đây.

Điểm chung của con người nơi đây chính là cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, mái tóc rối mù cùng với giọng rên rỉ ai oán.

Khu ổ chuột nằm bên cạnh khu rừng, thỉnh thoảng có một vài con sói già bị đuổi khỏi đàn đánh liều mà mò đến. Tuy nhiên phàm nhân nơi đây hiển nhiên không có lực phản kháng, chỉ trơ mắt làm mồi cho sói.

Bạc Thanh dựa theo trí nhớ mà tìm kiếm, đây là một trong những ký ức được hắn lưu lại khi Thư Cầu truyền thông tin vào não hải. Đây là một mấu chốt quan trọng giúp hắn quật khởi trong giai đoạn ban đầu.

Cuối cùng hắn tìm được một góc nhỏ trong khu ổ chuột.

Một lão hán và một thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi, cả hai đều lấy khu vực xung quanh tấm chiếu rách của mình làm nhà.

“Thằng khốn vô dụng! Hôm nay vậy mà lại không xin được gì, tối nay ta và ngươi lấy gì mà ăn?”

Lão già Châu Phát Lai vung chân đạp mạnh vào ngực thiếu niên khiến cậu ngã mạnh về sau. Châu Phát Tài lồm cồm bò dậy, khó khăn hít lấy từng ngụm không khí.

Thế nhưng cậu không hề ủy khuất mà chỉ cúi mặt gãi đầu cười: “Mùa đông sắp đến, mọi người ai cũng tiết kiệm dự trữ, đám ăn mày cùng với con ai cũng không xin được gì.”

Tên phụ thân của cậu càng tức giận, hắn vung tay tát đánh bốp vào mặt Phát Tài: “Còn dám biện minh với ta. Không cần biết ra sao, ngày mai không xin được thì đi trộm đi cướp thức ăn về đây cho ta.”

Thiếu niên gầy ốm như quẻ củi chỉ biết cúi mặt dạ vâng, tuy nhiên trên mặt vẫn là nét vui vẻ, hiển nhiên không hề oán trách người phụ thân tệ hại này.

Đứng cách đó một đoạn Bạc Thanh đã thấy tất cả, hắn tiến đến chỗ hai cha con.

Châu Phát Lai sau khi phát tiết với con trai thì nghe tiếng bước chân từ sau lưng, hắn liền quay đầu nhìn lại. Trước mặt hắn lúc này là một thiếu niên trạc tuổi con mình, tuy nhiên trang phục lại khá chỉnh chu không hề giống kẻ sống khu ổ chuột. Nheo nheo mắt nhìn, hắn thấy bên hông thiếu niên có đeo một lệnh bài gỗ mang chữ Bạc.

Lệnh bài này biểu thị cho huyết mạch dòng chính Bạc gia, bình thường Bạc Thanh cũng không mang theo bên mình. Tuy nhiên lần này vào khu phàm nhân khác họ, vì tránh những phiền phức không cần thiết nên hắn quyết định treo bên thắt lưng.

Quả nhiên, nhận ra Bạc Thanh chính là huyết mạch Bạc gia thuần chính, Châu Phát Lai liền đổi thái độ. Hắn xoa xoa tay cười nói: “Kẻ hèn này xin bái kiến công tử, chẳng hay công tử đến chỗ chúng ta có việc gì?”

Bạc Thanh cũng đoán trước được thái độ của hắn nên cũng không nói nhiều, chỉ móc túi lấy ra một khối Thánh quả đã được đập vỡ làm đôi ném về phía hắn.

“Cầm lấy, khoản tiền này ta muốn dùng để đổi lấy con trai ngươi.”

Châu Phát Lai vội vàng chộp lấy, hắn khúm núm đưa mắt nhìn nửa đạo quả cứng như đá trong tay. Sắc vàng óng ánh cho hắn biết đây chính là Thánh quả không sai.

“Nửa khối Thánh quả, đây có thể đổi được lương thực đủ chèo chống qua mùa đông sắp tới.” Lão nghĩ thầm, không khỏi động tâm.

Đạo quả đối với phàm nhân là một khoản tiền rất lớn. Mỗi một khối đạo quả trung bình có thể dùng cho cả nhà phàm nhân khoảng ba đến bốn người sinh hoạt trong hai tháng. Với những kẻ ăn mày ở khu ổ chuột có thể chèo chống không dưới ba tháng.

Tuy nhiên dùng cho tu sĩ tu hành thì lại tiêu hao như cái hang không đáy, bao nhiêu cũng không đủ.

Tuy nhiên, lão già rách rưới trước mắt Bạc Thanh vội giấu đi vẻ mừng rỡ. Hắn bày ra vẻ mặt khó xử: “Khuyển tử được công tử để mắt đến quả thật là phúc ba đời. Nhưng là phụ thân của hắn, bảo ta vì tiền mà bán con thì ta thật lòng không nỡ.”

Châu Phát Tài ở một bên nghe cha nói vậy liền cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Bạc Thanh cười lạnh: “Rốt cục ngươi muốn cái giá bao nhiêu? Liệu mà nói cho hợp lẽ, nếu ngươi vọng tưởng quá cao làm mất thời gian của ta thì đừng có trách.”

Châu Phát Lai bị khuôn mặt lạnh lùng của Bạc Thanh làm cho giật mình. Lão cứ ngỡ tên công tử bột này là một kẻ không biết dùng tiền, vốn dĩ muốn bắt chẹt thêm một chút nào ngờ lại bị ánh mắt của Bạc Thanh làm cho sợ hãi.

Tuy vậy, lão nhìn thấy cơ hội đổi đời.

Ăn mày ở khu ổ chuột này, nửa khối Thánh quả có thể đổi được cả chục tên. Căn bản vì bọn họ không hề có chút giá trị trong mắt huyết mạch Bạc gia.

Vậy mà tên này trả hắn một nửa quả Thánh chỉ để đổi lấy tên con trai vô dụng của mình.

Ắt hẳn là công tử một chi mạch giàu có nào đó.

“Ta có thể lợi dụng cơ hội này để thoát khỏi nơi đây.”

Cười thầm trong bụng, khuôn mặt già nua của lão rưng rưng như sắp khóc.

“Không dám dối gạt công tử, từ khi con ta được năm tuổi đã bị thú triều làm cho nhà cửa mất hết, mẫu thân nó cũng vì vậy mà qua đời. Chúng ta trắng tay đành phải chuyển đến khu ổ chuột đến nay cũng đã tám năm.”

Lão tiếp tục, giọng nói nấc lên từng hồi, một giọt nước mắt chảy dọc nơi khuôn mặt hằn vết chân chim: “Ta có thể đánh mất mọi thứ, nhưng không thể đánh mất Phát Tài. Nó là điều quý giá cuối cùng còn ở lại trong cuộc đời khốn khổ này của ta. Nếu công tử đã nhìn trúng con ta muốn đưa nó đi, ta cũng bất lực ngăn cản. Chỉ mong người làm cha này có thể đi theo để yên tâm con trai mình được sống tốt.”

Châu Phát Tài nghe phụ thân mình trải lòng, hắn không cầm được nước mắt. Ngay sau đó hắn liền quay sang quỳ lạy với Bạc Thanh: “Thưa công tử đại nhân, ta không biết đại nhân muốn gì ở ta, nhưng nếu đại nhân muốn ta sẵn lòng theo ngài. Chỉ cần phụ thân ta theo cùng.”

Khuôn mặt Bạc Thanh trầm ngâm như thể đang suy tư. Nhưng trong lòng hắn cười lạnh.

“Lão già ranh ma, thấy ta chi khoản tiền lớn mua con lão nên tưởng ta công tử nhà giàu muốn bám đùi đây mà. Nếu lão biết thực ra ta chỉ là một tên thiếu niên nghèo sống trong hang thì không biết biểu cảm sẽ ra sao.”

Dù trả giá cao dẫn đến sự việc có chút phiền phức nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu trả giá quá thấp ắt Châu Phát Lai sẽ không bán con, dù sao Châu Phát Tài cũng là kẻ kiếm thức ăn về cho lão mỗi ngày.

Còn muốn cưỡng bức mang người đi sẽ gây ra náo động dẫn đến những sự chú ý không cần thiết. Dù khu ổ chuột khỉ ho cò gáy này không ai để ý đến, nhưng với kẻ mắc bệnh cẩn thận như Bạc Thanh thì hắn nhất quyết không phạm phải.

Nghĩ vậy, Bạc Thanh ra hiệu cho hai cha con rách rưới trước mặt đi theo mình.

Châu Phát Lai vội vàng đứng dậy theo gót Bạc Thanh, hắn ném một ánh nhìn về phía con mình, Châu Phát Tài cũng đứng dậy đi theo.

Hai người bọn họ hoàn toàn không có chút tài sản gì để thu dọn, chỉ để lại chiếc chiếu rách tại nơi vừa rời đi.

Một lúc sau, xác định hai cha con Châu Phát Lai đã hoàn toàn rời khỏi, ba tên ăn mày khác nhảy vào tranh giành khu vực tấm chiếu rách.

Tiếng chửi mắng hỗn loạn phía sau cứ thế xa dần khỏi tai Bạc Thanh.

Thoáng chốc hắn đã dẫn cha con Phát Tài đến trước cửa hang.

Bạc Thanh nhìn Châu Phát Tài bảo: “Ta có chuyện muốn nói riêng với phụ thân ngươi. Vào hang đi, từ giờ đây sẽ là nơi ở mới của ngươi.”

Tên thiếu niên gầy ốm nhìn lão hán, nhận được cái gật đầu biểu thị cho phép, hắn lủi thủi bước vào hang.

Bạc Thanh đưa mắt ra hiệu Châu Phát Lai đi vào một góc.

Đến nơi, lão già mở lời trước: “Thưa công tử, hang động này nằm sâu trong rừng, nơi đây dã thú quá nhiều thật sự chúng ta không dám ở. Ngài có thể cho chúng ta một chỗ trong gia viên được không ạ, dù là chuồng ngựa cũng được.”

Bạc Thanh cười ha hả: “Lão nhầm rồi, làm gì có gia viên nào, chỗ ta sống chính là ở đây.”

Châu Phát Lai giật mình: “Công tử xin đừng trêu đùa lão hủ, huyết mạch dòng chính Bạc gia sao lại có thể ở nơi còn tệ hơn ăn mày bọn ta được.”

Khuôn mặt Bạc Thanh trở nên nghiêm túc: “Ta không có lý do để đùa với ngươi, ta đã rời khỏi nhà cách đây không lâu.”

Lão hán như chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi: “Phải chăng công tử là thiên tài Trung mạch vừa khảo nghiệm ra tư chất loại Trung?”

“Đúng vậy, là ta.” Bạc Thanh đáp.

“Hừ, ra là tên phế vật vừa bị trục xuất. Dù cho là tu sĩ thì sao, chẳng phải tu vi còn chưa nhất tầng hay sao.”

Quả thực Bạc Thanh đã rời khỏi nhà nhưng tên vẫn còn trong gia phả, chưa hề bị trục xuất. Tuy nhiên thông tin từ chính mạch truyền đến khu ổ chuột hiển nhiên luôn có sự sai lệch.

Châu Phát Lai không còn cái điệu bộ khom lưng như trước, hắn khịt mũi nói: “Thì ra tên nhóc nhà ngươi là kẻ vừa bị trục xuất. Vậy mà còn dùng cái dáng vẻ đó muốn thu nhận hai người chúng ta, làm ta còn tưởng bám đùi được công tử thế gia nào.”

Chợt lão nhận ra điều gì đó không đúng.

Tên nhóc này đến nhà cũng không thuê nổi một gian phòng mà phải sống trong hang, lí nào lại có thể chi hẳn một nửa Thánh quả để mua con trai hắn. Hiển nhiên đã được gia đình cho một khoản tiền trước khi bị đuổi đi, thế nhưng cách dùng tiền của hắn quả thực quá ngu ngốc.

“Dù sao cũng chỉ là một tên nhóc mười lăm tuổi, ta có gầy ốm cũng phải có sức hơn nó. Bây giờ lợi dụng cơ hội giết nó trong rừng này sau đó giả thành bị dã thú tấn công, hẳn là gia tộc cũng không rảnh truy cứu một kẻ đã bị trục xuất. Sau đó ta có thể chiếm đoạt khoản tiền kia rồi.”

Một kế hoạch hiểm độc ngay lập tức được Châu Phát Lai vạch ra. Hắn xem dù sao Bạc Thanh cũng còn nhỏ tuổi, dáng người cũng không quá cao to. Chỉ cần lợi dụng sơ hở găm một dao vào ngực thì ắt phải chết không nghi ngờ, mà dao thì một kẻ sinh tồn trong khu ổ chuột như lão lúc nào cũng giấu trong người.

“Trước phải làm nó mất cảnh giác.”

Nghĩ vậy, Châu Phát Lai quay sang Bạc Thanh: “Tên nhóc, ngươi sống trong khu rừng này quá nguy hiểm. Cha con ta không thể mạo hiểm cùng ngươi, chúng ta sẽ rời đi.”

Sau đó hắn móc nửa khối Thánh quả trong túi ra: “Ta không bán con trai nữa, Thánh quả trả lại cho ngươi.”

Dứt lời liền ném về phía Bạc Thanh.

“Ngay khi hắn đưa tay bắt lấy ta sẽ thừa cơ lao vào cho hắn một nhát.” Trong lòng Châu Phát Lai nở một nụ cười tà ác.

Bỗng khuôn mặt hắn sững sờ, đồng tử co lại như mũi kim nhìn thẳng nơi Bạc Thanh đứng.

Chỉ thấy vừa nãy tên thiếu niên áo xám còn đứng chắp tay phía sau, vậy mà bây giờ đã trở thành tư thế một tay đưa thẳng về hướng lão như vừa ném ra vật gì.

Một cơn đau từ ngực trái truyền tới.

Lão già cúi đầu nhìn vị trí tim mình, chỉ thấy một chủy thủ nhỏ đã ghim chặt nơi đây từ lúc nào.

“Ngươi… làm sao ngươi…” Giọng nói của lão yếu dần, sau đó tắt lịm.

Châu Phát Lai gục xuống, chết ngay tức khắc.

Bạc Thanh chầm chậm tiến đến, hắn dùng chân lật ngược cơ thể Châu Phát Lai nằm ngửa. Cúi đầu rút ra chủy thủ vừa ném ra từ ngực lão già ốm yếu trước mắt, khuôn mặt Bạc Thanh lạnh lùng nhìn đôi mắt mở to không cam lòng của gã.

“Hừ, lão già nhà ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba à?”

Chủy thủ bén nhọn vừa được rút ra, máu tuôn ra từ vùng ngực trái cái xác.

Mùi máu tươi nồng bắt đầu lan tỏa khắp xung quanh.

Sau khi đặt nửa khối Thánh quả vào lòng bàn tay lão, Bạc Thanh quay người nhanh chóng rời đi.

“Đoán chừng vài hơi thở sau dã thú nơi đây sẽ bị mùi máu thu hút đến.”

Một lúc sau hắn đã trở về hang động, lúc này thấy Châu Phát Tài đang ngồi xổm chống cằm trước cửa hang.

Thấy Bạc Thanh hắn vội đứng dậy cúi đầu: “Tiểu nhân mừng công tử trở về, chẳng hay phụ thân của tiểu nhân đâu?”

Bạc Thanh mặt không biểu cảm chỉ lắc đầu thở dài: “Cha ngươi thấy nơi ở của ta chỉ là một cái hang, liền chất vấn sau đó chửi bới ta. Hắn nói ta chỉ là tên nhà nghèo bị trục xuất làm sao có thể xứng để hắn đi theo. Ta bảo nếu vậy thì trả tiền lại cho ta rồi đi đi nhưng hắn nói ta cứ giữ cục nợ nhà ngươi lại đi rồi cầm tiền đi mất.”

Châu Phát Tài nghe xong liền sững sờ, nhưng chỉ mấy giây sau hắn đã bình tĩnh trở lại. Dù sao đây đúng là tính cách của phụ thân, ông luôn coi hắn là gánh nặng đã muốn đá bỏ từ lâu.

“Nay cái thân quèn này của ta lại đổi được đến nửa khối Thánh quả, há ông ta có thể từ bỏ.” Phát Tài thở dài.

Bạc Thanh nhìn hắn, mở miệng: “Nếu ngươi không muốn ở lại có thể rời đi tìm hắn. Ta cũng sẽ không đòi lại tiền, nửa khối Thánh quả với ta không tính là gì.”

Thiếu niên nghe xong giật mình: “Thật sao ạ?”

Bạc Thanh gật đầu: “Ừm, ngươi đi đi.”

Tên nhóc ngây thơ vội cúi người cảm ơn Bạc Thanh, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Phát Tài khuất dần, Bạc Thanh chỉ cười nhẹ. Hắn vào hang lấy ra một bộ cung tên, đây là vũ khí Bạc Lâm thường dùng, trước khi rời khỏi nhà hắn đã ngỏ lời xin lại.

Sau đó Bạc Thanh cũng bắt đầu đi theo hướng Châu Phát Tài.

Bạn đang đọc Bất Diệt sáng tác bởi 666silver
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 666silver
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.