Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương tử khốn đốn

Phiên bản Dịch · 2911 chữ

Chương 1: Vương tử khốn đốn

Ha ha ha ha... Nhược Nhân, rốt cục anh cũng đã luyện ra dược dịch Khai Mạch, thành công rồi...

Trong phòng thí nghiệm có chút bừa bộn, Mạc Vô Kỵ cầm chiếc bình sứ trong tay cười ha ha, giống như một kẻ điên.

- Keng...

Tiếng ly thủy tinh rơi trên mặt đất, nước trà bắn tứ phía. Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn Mạc Vô Kỵ đang điên cuồng cười, hồi lâu mới run rẩy nói:

- Vô Kỵ, anh thành công rồi? Thực sự thành công rồi?

Mạc Vô Kỵ nhìn cô gái xinh đẹp ở cửa, biết là Nhược Nhân mang trà cho hắn. Nhược Nhân hiển nhiên giống như hắn, cũng bị tin tức này làm kinh sợ, lúc này mới bị kích động, đánh rơi bình nước.

- Nhược Nhân, lần này tuyệt đối không có sai sót. Anh vừa rồi nếm thử nửa bình, có thể rõ ràng cảm nhận được kinh mạch đang mở ra, giống như được ngọn lửa thiêu đốt, sau đó kinh mạch dần dần mở rộng. Lúc này kinh mạch còn đang trong quá trình khai phá, chúng ta thành công rồi.

Mạc Vô Kỵ cầm chặt bình sứ, kích động đi tới trước mặt cô gái, nắm hai tay của nàng:

- Nhược Nhân, những năm gần đây, vì nghiên cứu dược dịch Khai Mạch khiến em phải chịu thiệt thòi, vất vả vì anh. Chúng mình cưới nhé, sau đó mở công ty, chuyên sản xuất loại dược dịch này. Anh tin là công ty của chúng ta rất nhanh thì sẽ khiến cả thế giới rúng động.

Cô gái rốt cục cũng bình tĩnh lại nhưng thanh âm vẫn run rẩy hỏi:

- Phương thuốc đã có rồi sao?

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Nhược Nhân, không cần lo lắng, tất cả tư liệu đều ở trong laptop của anh, để anh cho em xem..

Mạc Vô Kỵ nói xong, xoay người đi về phía Laptop của mình.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác đằng sau tim lạnh ngắt, sau đó là cảm giác đau đớn xé rách tâm can. Lập tức hắn nhìn thấy một mũi dao trước ngực, đó là một thanh dao dài nhọn đâm từ sau lưng xuyên qua tim.

Cơn đau mang đến cảm giác choáng váng tột độ, khí lực toàn thân đang dần biến mất. Mạc Vô Kỵ từ từ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hạ Nhược Nhân đang nắm chuôi dao, mở to hai mắt thì thào hỏi:

- Nhược Nhân, tại sao? Tại sao???

Hắn đến bây giờ còn không tin, người con gái đâm sau lưng hắn lại là người mà mình tin tưởng nhất .

- Xin lỗi, Vô Kỵ, xin lỗi...

Tay Hạ Nhược Nhân đang run rẩy, cả người cũng đang run rẩy. Cô tự tay giết người mình yêu hơn mười năm, tự tay giết người đàn ông yêu cô quên cả bản thân.

Hai giọt nước mắt lăn từ khóe mắt Mạc Vô Kỵ, hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh. Tri giác của hắn dần dần biến mất, ánh sáng trong đôi mắt cũng bắt đầu tán loạn, thế nhưng hắn vẫn không muốn nhắm mắt, chỉ là nhìn chằm chằm Hạ Nhược Nhân:

- Nếu như em muốn công thức phương thuốc này… em chỉ cần nói một tiếng... Anh sẽ đưa cho em… Tại sao...

Hắn không phải khóc vì sinh mệnh sắp biến mất, từ khi bắt đầu trưởng thành, Mạc Vô Kỵ hắn chưa từng rơi lệ. Nhưng ngày hôm nay, điều hắn đau lòng nhất không phải là vết thương xuyên ngực, mà là trái tim hắn.

Có lẽ ngay cả chính bản thân Hạ Nhược Nhân cũng không biết vị trí của cô tại trong lòng Mạc Vô Kỵ, chỉ cần cô muốn, hắn sẵn sàng chết vì cô. Mà hôm nay, người con gái mà hắn sẵn sàng hy sinh bản thân mình lại tự tay cầm dao đâm xuyên qua ngực hắn.

Có lẽ là một lúc lâu không có câu trả lời và cũng có lẽ là chết không nhắm mắt, đôi mắt đang mất đi ánh mắt từ từ khép lại, chỉ còn hai giọt lệ đọng trên khóe mắt.

- Lạch cạch...

Hạ Nhược Nhân rốt cục cũng rơi nước mắt, nước mắt rơi vào khóe mắt Mạc Vô Kỵ, đem hai giọt nước mắt của Mạc Vô Kỵ cuốn đi.

- Oa...

Một tiếng kêu thê lương đánh thức Mạc Vô Kỵ, hắn ngẩng đầu, vừa lúc thấy một con quạ đen cô đơn bay qua đỉnh đầu, rất nhanh biến mất vô tông tích cùng tiếng kêu thê lương.

Ta đang ở đâu? Mạc Vô Kỵ đột nhiên cảm giác được có chút quái dị. Hắn dường như đang ngồi trên một cái nấm mộ thấp vừa mới đắp, phía trước hắn có 7,8 đứa nhỏ đang quỳ liêu xiêu. Một thiếu nữ mặc váy hoa màu lam, đang khoác giỏ trúc đứng bên cạnh hắn.

Lúc Mạc Vô Kỵ còn đang kinh ngạc, chợt nghe thiếu nữ dịu dàng nói:

- Mọi người thật ngoan, ngày hôm nay hết kẹo rồi, chúng ta nghỉ thôi, nhớ là ngày mai tiếp tục chơi nhé.

Đây là đang chơi trò Hoàng Đế thượng triều sao? Sao cảnh tượng này nhìn quen thế nhỉ?

Mạc Vô Kỵ trong lòng kinh hãi, đây không phải là giống y chang với kết cục của Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ sao? Mộ Dung Phục vì phục quốc cuối cùng phát điên, thanh mai trúc mã biểu muội Vương Ngữ Yên xinh đẹp chạy theo người khác, sau cùng chỉ có nha hoàn A Bích ở bên hắn. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, không còn hy vọng phục quốc khiến Mộ Dung Phục cuối cùng phát điên. A Bích gọi rất nhiều đứa trẻ đến cùng Mộ Dung Phục chơi trò phục quốc.

- Thánh thượng vạn tuế, tạm biệt thánh thượng, ngày mai lại đến ăn kẹo ...

Lũ trẻ sau khi ầm ĩ một hồi rồi tản đi.

Ánh mắt Mạc Vô Kỵ nhìn lướt qua, thấy cách đó không xa có vài nam thanh nữ tú đang đi tới. Khi ánh mắt của hắn rơi ở trên người cô gái mặc váy tím, nhất thời thậm chí quên mất tình cảnh của mình, trong lòng kinh ngạc không thôi, sao lại có người con gái xinh đẹp như vậy.

Ánh mắt của thiếu nữ váy tím kia cũng rơi trên người ‘Mộ Dung Phục’, trong ánh mắt lộ ra chút phức tạp, đồng tình và cả chút thất vọng rất khó nhận biết. Mấy tên nam giới trẻ tuổi dường như đang bàn tán về hắn, sau đó vừa cười rồi dần dần đi xa.

Không đúng...

Mạc Vô Kỵ đột nhiên nghĩ đến một kết quả đáng sợ, lẽ nào sau khi ta chết đi sống lại, sau đó thực sự tái sinh trên người Mộ Dung Phục? Thế giới này thật sự có chuyện linh hồn xuyên không?

Còn nữa, linh hồn của ta tại sao lại xuyên không được? Trước đây ta đã làm gì?

Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ cảm thấy trong lòng đau đớn. Hắn rốt cục nhớ lại, sau khi nghiên cứu ra dược dịch khai phá kinh mạch, người yêu Hạ Nhược Nhân đã đâm hắn một dao xuyên tim từ sau lưng. Nghĩ đến nhát dao kia của Hạ Nhược Nhân, nỗi bi thương tràn ngập thể xác và tâm hồn của Mạc Vô Kỵ...

Một cơn đau đầu dữ dội làm cho hắn không cách nào tiếp tục suy nghĩ được nữa, những thông tin hỗn độn chất đầy trong đầu Mạc Vô Kỵ. Phải mất một hai canh giờ, Mạc Vô Kỵ mới hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Đây cũng không phải triều Tống, hắn cũng không phải tái sinh trên người Mộ Dung Phục.

Nơi này thậm chí không phải là địa cầu, vị trí hiện tại của hắn đang ở là ở quốc đô Nhiêu Châu của Thừa Vũ Quốc, thân phận của hắn vốn là một người tên là Mạc Tinh Hà, vương tử của quận Bắc Tần. Hắn được cha đặt cho một cái tên là Mạc Tinh Hà, bởi Thừa Vũ Quốc là một quốc gia chư hầu dưới trướng Tinh Hán Đế Quốc, cái tên này được đặt hoàn toàn là hướng tới Tinh Hán Đế Quốc.

Mạc Tinh Hà cũng không hình dung ra nơi này rốt cuộc lớn bao nhiêu, trong trí nhớ Mạc Tinh Hà không có bất kỳ khái niệm nào. Chỉ biết là Tinh Hán Đế Quốc cũng không phải là đế quốc duy nhất, mà dưới mỗi một cái đế quốc đều có nhiều nước chư hầu, dưới mỗi một nước chư hầu lại có nhiều Quận.

Quận Bắc Tần, nơi ban đầu hắn ở chính là thuộc Thừa Vũ Quốc, Thừa Vũ Quốc lại thuộc về Tinh Hán Đế Quốc.

Mười chín năm trước, quận chủ quận Bắc Tần, gia gia (ông nội) của Mạc Tinh Hà là Mạc Thiên Thành đến quốc đô Nhiêu Châu của Thừa Vũ Quốc, sau đó liền không còn tin tức gì nữa. Quận Bắc Tần không thể không có chủ, nhưng việc phong quận chủ phải được sự chấp thuận của quân chủ nước chư hầu.

Nếu mà Mạc Thiên Thành không đột nhiên mất tích, ông có thể trực tiếp đem vương vị truyền cho con cháu, sau đó báo cáo với quân chủ là được. Hiện tại Mạc Thiên Thành mất tích, còn chưa kịp truyền ngôi, người thừa kế vương vị quận Bắc Tần nhất định phải đích thân đến chỗ quân chủ để quân chủ thừa nhận.

Chính bởi vì như vậy, khi vừa mới sinh, Mạc Tinh Hà liền được cha mẹ mang theo tới Nhiêu Châu, một là nghe ngóng tin tức của Mạc Thiên Thành, hai là Mạc Quang Viễn, cha của Mạc Tinh Hà, vì muốn được quân chủ thừa nhận, kế thừa vương vị quận Bắc Tần.

Việc kế thừa đáng ra rất đơn giản, không nghĩ tới lại gặp nhiều cản trở đến vậy. Cha mẹ Mạc Tinh Hà tán gia bại sản, đã trải qua hơn mười năm bôn ba, vẫn không thể kế thừa chức quận chủ quận Bắc Tần.

Cha mẹ của Mạc Tinh Hà sau cùng đều chết vì bệnh ở Nhiêu Châu, Mạc Tinh Hà thừa kế chấp niệm của cha là Mạc Quang Viễn, một lòng phải thừa kế chức quận chủ quận Bắc Tần. Nhưng từ khi cha mẹ của Mạc Tinh Hà qua đời, những mối ân tình đối với Mạc gia tại Nhiêu Châu đều bị người đời bỏ mặc. Chàng trai trẻ Mạc Tinh Hà bôn ba mấy năm không có kết quả sau này bị quân chủ Thừa Vũ Quốc bắt liền phát điên, sau cùng tái sinh vào Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ cũng biết người con gái mặc váy tím lúc trước nhìn thấy là ai, thiếu nữ này tên là Văn Mạn Châu, cha cô là một Hầu gia của Thừa Vũ quốc, là bạn tri kỉ với cha mẹ của Mạc Tinh Hà. Cha mẹ Mạc Tinh Hà vừa tới Thừa Vũ quốc, vẫn có địa vị nhất định. Cho nên hai nhà qua lại vô cùng khăng khít. Mạc Tinh Hà cùng Văn Mạn Châu là thanh mai trúc mã, mặc dù không có định ra hôn ước, mọi người đều ngầm thừa nhận hai người sau này trưởng thành sẽ thành đôi.

Nhưng khi cơ hội để Mạc gia kế thừa quận chủ biến mất, cha mẹ Mạc Tinh Hà bị bệnh mà chết, sau cùng Mạc Tinh Hà phát điên, Văn gia liền quên mất Mạc Tinh Hà. Sau khi lớn lên, Văn Mạn Châu cũng từ từ rời xa Mạc Tinh Hà, ngược lại cùng các thế gia công tử khác gần gũi.

Hai giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Mạc Vô Kỵ đang đặt ở đầu gối, Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt buồn bã mang theo một vết sẹo, thiếu nữ rơi lệ tuổi tác dường như còn ít tuổi hơn hắn.

Người thiếu nữ này không phải là A Bích, mà là Yên nhi. Đây là người duy nhất còn ở bên cạnh hắn, thân phận chỉ là một tỳ nữ mà thôi. Có thể nói nếu mà không phải là nhờ có Yên nhi, căn bản không đợi được Mạc Vô Kỵ tái sinh, Mạc Tinh Hà kia cũng không biết đã chết bao lâu rồi.

Yên Nhi ngoại trừ trên mặt có một vết sẹo ra, sắc mặt nhợt nhạt, tóc vàng hoe, hoàn toàn không có sức sống của một thiếu nữ thanh xuân. Rõ ràng, điều này là do dinh dưỡng không đầy đủ.

Vẫn có cái gì đó sai sai, Mạc Vô Kỵ giật mình. Mạc gia dù gì cũng là một gia tộc Quận Vương, coi như là phụ thân của Mạc Tinh Hà không kế thừa được chức Quận chủ, cũng không đến mức khốn cùng mà chết vì bệnh tật tại Nhiêu Châu. Chẳng lẽ không thể rời Nhiêu Châu về nhà sao? Hoặc là nói lẽ nào không ai tại quận Bắc Tần đến hộ vệ hoặc là cung cấp tiền tài sao?

Chắc chắn là có vấn đề.

Thấy Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn mình, Yên Nhi lau vành mắt hơi đỏ nhẹ nhàng nói:

- Vương Thượng, chúng ta có thể bãi triều sao?

Mạc Vô Kỵ nhìn cái túi màu đất dưới chân mình, trong lòng không khỏi thở dài cho Yên Nhi mà cũng thở dài cho kiếp trước của mình. Trò chơi trẻ con này, Yên nhi mỗi lần dẫn hắn rời đi còn phải được hắn cho phép bãi triều.

Bất quá Mạc Vô Kỵ nhanh chóng gạt tiếng thở dài này sang một bên, người mà hắn thở dài nên là chính bản thân mình. Hắn không biết mình có nên chúc mừng vì bị ám toán mà không chết, hay là bi ai vì người ám toán là người hắn yêu nhất, hoặc đau khổ vì không cách nào trở về địa cầu.

- Vương Thượng, trời tối rồi...

Thấy Mạc Vô Kỵ thật lâu không nói câu nào, Yên Nhi đang đứng bên cạnh Mạc Vô Kỵ lại cẩn thận lên tiếng.

Mạc Vô Kỵ nhìn mặt trời lặn khuất từ ngọn cây đằng xa, không biết có phải là đang nghĩ đến kiếp trước của mình là Mạc Tinh Hà, hay là than thở cho số phận của mình, thở dài một tiếng nói:

- Thôi về đi...

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Yên Nhi, hắn không có tâm tình nào để giải thích, không thể làm gì khác hơn lại thở dài một câu:

- Bãi triều thôi..

Nói xong hắn muốn đứng lên đập đập đất vàng bám trên người, khoanh chân ngồi dưới đất quá lâu, làm cho hai chân hắn có chút tê dại, may là bên cạnh có Yên Nhi kịp thời đỡ hắn.

Được Yên Nhi dìu đi từ từ ra khỏi rừng cây thưa thớt, Mạc Vô Kỵ đã sắp xếp lại một vài thứ trong đầu.

- Cũng không biết đây là một cái thế giới gì nữa...

Sau khi hai người yên lặng đi vài phút, Mạc Vô Kỵ lầm bầm nói.

- Vương Thượng, vừa rồi anh nói cái gì?

Yên Nhi không hiểu lời của Mạc Vô Kỵ, vội vàng hỏi.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu:

- Yên Nhi, sau này không nên gọi ta là Vương Thượng, cứ gọi ta bằng tên.

Vốn sau này còn phải ở cùng Yên Nhi, đúng là vẫn nên giải thích rõ.

- Thiếu gia, anh khỏe rồi sao?

Yên Nhi đang mang theo giỏ trúc ngạc nhiên mừng rỡ nắm tay Mạc Vô Kỵ hỏi, trong mắt nàng lấp lánh giọt nước mắt cùng bàn tay trắng bệch run rẩy nói với Mạc Vô Kỵ, lúc này cô kích động đến mức nào.

Mạc Vô Kỵ hơi do dự, cười đáp:

- Có lẽ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, rất nhiều thứ đều quên. Nhưng ta sẽ không giống như lúc trước nữa, làm một tên điên khùng ngu ngốc.

Mạc Vô Kỵ sợ chính bản thân sẽ lộ tẩy, đơn giản nói còn chưa khỏi hẳn bệnh.

- Cái này...

Yên Nhi thanh âm run rẩy, dường như muốn nói điều gì, lại không dám nói ra.

Mạc Vô Kỵ đương nhiên biết ý tứ của Yên Nhi, cô muốn hỏi hắn ngày mai hắn còn muốn tới đây chơi trò trẻ con này hay không, lại sợ một khi nhắc tới thượng triều lại làm bệnh của hắn tái phát.

Vỗ vỗ mu bàn tay của Yên nhi, Mạc Vô Kỵ mỉm cười:

- Vương Thượng ta cũng đã làm rồi, cảm thấy cũng không có gì hay ho cả, sau này không cần tới đây chơi nữa, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ nghĩ xem làm thế nào để sống sót tại nơi này?

Yên Nhi bỗng đánh rơi giỏ trúc trong tay, quỳ phịch xuống đất, nước tuôn rơi, nhìn về phía xa xăm không ngừng tự lẩm bẩm

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.