Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ranh giới sinh tử

Phiên bản Dịch · 1966 chữ

Chương 20: ranh giới sinh tử

Người dịch PrimeK tohabong

- "Vương thượng, lão thần cho rằng chẳng những không thể chém Mạc Vô Kỵ kia, còn phải thưởng lớn cho hắn."Quận công Hàn Thịnh An vội vàng đứng ra nói.

Vì sao? "Tư Đồ Thiên khẽ nhíu mày.

Hắn vốn là rất không thích Bắc Tần Quận Vương Mạc thị, hiện tại hậu nhân Mạc gia có loại thuốc chữa thương tốt này, lại không biết hiến cho Thừa Vũ Quốc, trái lại tùy tiện cho khắp thiên hạ. Cho dù Mạc Vô Kỵ này là có tâm cơ đùa giỡn, hay là có dụng tâm kín đáo, hắn đều không muốn biết, giết đi là xong.

- Vương Thượng, Mạc Vô Kỵ không ràng buộc phải cống hiến ra Cửu Mệnh Liệu Thương, đây là sự tình lợi nước lợi dân. Nếu là trước đó Mạc Vô Kỵ không có xuất ra loại thuốc này, đại vương có thể tùy tiện giết. Thế nhưng hiện tại, đại vương lại không giết được. Nếu để cho người ta biết Mạc Vô Kỵ vì bách tính lấy ra Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch mà bị giết, đối với danh tiếng quốc vương bất lợi, đối với Thừa Vũ Quốc ta cũng không lợi. Ngược lại, đại vương ban thưởng cho Mạc Vô Kỵ vậy thì Thừa Vũ Quốc sẽ càng thêm vững chắc, dân chúng sẽ càng thêm đoàn kết.

Quận công Hàn Thịnh An sau khi nói xong, tự giác lui qua một bên.

Lời của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng Tư Đồ Thiên hiểu rõ. Đó chính là Mạc Vô Kỵ đắc tội Tư Đồ Thiên hắn, Tư Đồ Thiên hắn bởi vì Mạc Vô Kỵ làm việc có lợi cho dân, cũng không hỏi tội Mạc Vô Kỵ, còn ban thưởng. Vậy địa vị Tư Đồ Thiên hắn sẽ càng thêm vững chắc, sẽ đạt được bách tính bảo vệ. nhiều hơn

Một tên Mạc Vô Kỵ nhỏ bé sống hay chết hắn không thèm để ý, lợi dụng hắn củng cố địa vị thì Tư Đồ Thiên hắn cũng không chê. Huống chi chuyện đã xảy ra, lựa chọn vang danh hay lựa chọn bại hoại danh tiếng thì đứa ngốc cũng biết phải làm gì. Rồi lại nói, muốn giết Mạc Vô Kỵ lúc nào đều có thể, chờ chuyện bên này an định lại, mọi người quên Mạc Vô Kỵ, tùy tiện đều có thể giết.

- Lão quận công nói có lý, người đã tới, cho gọi Mạc Vô Kỵ lên đây.

Tư Đồ Thiên lúc này liền hiểu rõ điều mấu chốt.

Sau một lát, một người thanh niên sắc mặt tái nhợt, mắt lờ đờ, tóc còn có chút bù xù bị dẫn tới trên đại điện.

Đây là Luyện Dược Sư nghiên cứu ra Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch?

Mọi người nhìn bộ dạng chán chường của Mạc Vô Kỵ làm cho kinh sợ, đúng là thông thường thì Luyện Dược Sư thật có chút không chú trọng đến vẻ bề ngoài, nhưng đó chỉ là thời điểm chế thuốc. Còn những lúc khác thì, quần áo của luyện dược sư vẫn rất chỉnh tề, cũng không đến mức lôi thôi nhếch nhác như Mạc Vô Kỵ chứ?

- Còn không quỳ xuống.

Tên cấm vệ dắt Mạc Vô Kỵ tới, thấy Mạc Vô Kỵ vẫn đang lơ ngơ nhìn ngó xung quanh đại điện, đại điện tình huống, khẽ quát một tiếng.

Mạc Vô Kỵ làm như không nghe thấy, vẫn lơ ngơ nhìn chung quanh. Căn bản là không biết phải bái kiến vương thượng hay hành lễ gì cả.

- Ngươi có thể lui xuống, có thể trở thành một Luyện Dược Sư, lại làm những chuyện lợi nước lợi dân như vậy, ta cho phép hắn đứng ở chỗ này nói chuyện.

Tư Đồ Thiên khoát tay với cấm vệ, nói chuyện càng là vẻ mặt ôn hoà.

Chờ cấm vệ đi xuống, Tư Đồ Thiên mới nhìn Mạc Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi chính là Mạc Vô Kỵ?

Mạc Vô Kỵ dường như sực tỉnh, nghi hoặc nhìn Tư Đồ Thiên, một hồi lâu mới giật mình lên tiếng:

- Ngài là Vương Thượng? Đúng rồi, tôi chính là Mạc Vô Kỵ.

Một đại thần đứng ở bên trái lại muốn đứng ra quát lớn Mạc Vô Kỵ, bị Tư Đồ Thiên giơ tay lên ngăn lại:

- Ta nghe nói ngươi nghiên cứu ra được Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch loại thuốc chữa thương đỉnh cấp này, ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào nghiên cứu ra được hay không.

Mạc Vô Kỵ bị điên, hắn cũng không phải là không có nghe nói qua. Dù sao cũng là người thừa kế hợp pháp của Bắc Tần Quận Vương, mấy tin tức này hắn cũng nghe nói, chẳng qua là hắn không để ở trong lòng mà thôi. Nói cách khác, Mạc Vô Kỵ nếu không phải là làm ra Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch, dù cho chết ở đầu đường xó chợ thì một quốc vương như hắn cũng sẽ không coi ra gì.

Nếu như Mạc Vô Kỵ thật là thiên tài chế thuốc, hắn không giết người này còn có thể lại lợi dụng.

Mạc Vô Kỵ hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết vừa rồi từ Quỷ Môn quan nhặt được một mạng. Bất quá bây giờ, lĩnh vương này phỏng chừng sẽ không giết hắn. Hắn bị thuốc mở rộng kinh mạch làm cho chết đi sống lại, lại sợ Penicilin khiến hắn gặp nguy hiểm, suốt đêm tìm người in phương pháp luyện chế Penicilin, đến bây giờ cũng không có chợp mắt, tinh thần có thể tốt hẳn lên mới là chuyện lạ.

Tiến vào trong đại điện hơi lộ ra bộ dạng si ngốc cũng là cố ý, hắn vốn chính là người điên, coi như là phản ứng chậm nửa nhịp cũng bình thường.

- Bẩm Vương Thượng, đó là phụ thân tôi trước khi lâm chung để lại cho tôi, có nói giả như có một ngày mà đói kém thì lấy Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch ra. Trước đây bởi vì quá ham hư danh mà tôi trở nên không bình thường, sau đó bệnh tình có tốt hơn, nên tôi nhớ đến phương thuốc mà cha tôi để lại trước khi lâm chung, sau đó tôi hợp với Đan Hán Luyện Dược. Về phần chế thuốc, tôi cũng chưa từng có học qua.

Mạc Vô Kỵ giải thích.

Thì ra là như vậy, Tư Đồ Thiên bỗng nhiên có chút hối hận, không lưu ý sớm một chút Mạc gia hậu nhân này. Đối với lời của Mạc Vô Kỵ, hắn ngược lại cũng không hoài nghi. Bởi vì hắn cũng biết Mạc Thiên Thành là một Luyện Dược Sư, Mạc Vô Kỵ chưa từng học qua chế thuốc, vậy cũng bình thường. Chế thuốc ai cũng đều có thể học sao? Mạc Thiên Thành là Luyện Dược Sư, thời điểm ông ta mất tích, Mạc Vô Kỵ còn chưa sinh ra? Dạy dỗ thế nào?

- Vậy ngươi tại sao muốn đem phương pháp điều chế in và phát ra khắp nơi?

Tư Đồ Thiên tiếp tục hỏi.

Mạc Vô Kỵ hơi làm dáng vẻ khẩn trương nói:

- Toa thuốc này vốn là gia gia tôi lưu cho cha tôi kế thừa Quận Vương vào thời điểm ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh. Đến khi cha tôi mất, không có cơ hội kế thừa Quận Vương. Trước đây tôi có chấp mộng quá mức đối với Quận Vương, cuối cùng lâm vào ngõ cụt. Hiện tại bệnh tình của tôi bình phục một phần, nhưng tôi biết Mạc gia cũng không có cơ hội kế thừa Bắc Tần Quận Vương nữa, cho nên muốn mượn cơ hội đem Cửu Mệnh Liệu Thương phát ra ngoài, để cho người nhiều hơn có thể bởi vậy mà được sống, để cho Mạc gia tích góp chút công đức.

Tư Đồ Thiên âm thầm gật đầu, mặc dù Bắc Tần Quận Vương vẫn là Mạc gia. Quận Vương mới kế vị, muốn nắm giữ một quận tốt hơn, dùng thủ đoạn ban ơn này cho quảng đại dân chúng, cũng là thích hợp để gia tăng uy tín cùng sự ủng hộ. Lời của Mạc Vô Kỵ, hắn ngược lại tin 90%.

- Đã như vậy, vậy ngươi vì sao ngươi trước đó hợp tác với Đan Hán Luyện Dược, bán ra loại này chữa thương dịch với giá cao? Sau đó muốn đem phương pháp điều chế phát ra ngoài.

Tư Đồ Thiên câu hỏi, trực tiếp nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ có chút sợ hãi nói:

- Tôi trước đều cơm ăn còn không đủ no, không có tiền đi tuyên truyền thuốc chữa thương này. Đan Hán Luyện Dược Lục phường chủ đối với tôi có ơn, tôi lựa chọn sản xuất ra một nhóm sau đó lại phát miễn phí phương thuốc ra bên ngoài là có 3 nguyên nhân. Thứ nhất là có đầy đủ tiền tài đi tuyên truyền, thứ hai là báo đáp ân tình Lục phường chủ, thứ ba là để cho người nhiều biết hơn, Cửu Mệnh Liệu Thương là thuốc chữa thương đỉnh cấp, cũng không phải tôi giả vờ mê hoặc.

Nghe được Mạc Vô Kỵ trả lời, Tư Đồ Thiên càng là hối hận. Chỉ chậm một ngày, chỉ cần hắn sớm một ngày biết tin tức này, vậy thuốc chữa thương lại không thể tiết lộ.

Tư Đồ Thiên đem loại này khó chịu này gác sang một bên, chỉ hơi trầm ngâm sau đó rồi mới lên tiếng:

- Mạc Vô Kỵ, mặc dù Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch không phải là ngươi nghiên cứu ra, nhưng là cống hiến của Mạc gia ngươi đối với Thừa Vũ Quốc. Là quốc quân Thừa Vũ Quốc, ta quyết định ban thưởng đối với ngươi, nếu là ngươi muốn tiếp tục kế thừa Vương vị Bắc Tần Quận Quốc Quận, cũng không phải không được.

Một vài người nghe thấy thế đều là cảm thán vận khí của Mạc Vô Kỵ. Thật là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành hoa. Trước Mạc gia vì Quận Vương vị, Mạc Quang Viễn bỏ mình, Mạc Tinh Hà cũng chính là Mạc Vô Kỵ này phát điên, cũng không lấy được Quận Vương vị. Hiện tại Mạc Vô Kỵ xuất ra Cửu Mệnh Liệu Thương Dịch, trái lại dễ dàng Quận Vương vị tới rồi.

Hầu như mọi người cho rằng Mạc Vô Kỵ sẽ muốn thừa kế Bắc Tần Quận Vương vị, dù sao hắn vì Quận Vương vị mà nổi điên. Điên rồi sau đó, còn mộng làm Quận Vương.

Mạc Vô Kỵ trong lòng cười nhạt, Tư Đồ Thiên nếu quả thật cấp Quận Vương vị cho Mạc gia, đã không làm cho cha hắn chết ở Nhiêu Châu Thành. Lui một bước nói, hắn nếu là đầu óc càng nóng, đáp ứng rồi thừa kế Quận Vương Bắc Tần Quận Quốc, chỉ sợ cũng cách cái chết không xa.

Không nói hắn có thể ra khỏi Nhiêu Châu đi Bắc Tần, coi như là hắn có thể tới Bắc Tần, hắn một người mang theo con dấu Quận Vương đi làm Quận Vương, hắn ngại chết không đủ nhanh sao? Ngày hôm qua tình huống thiếu chút nữa trúng độc còn đang ở trước mắt, hắn làm sao có thể quên?

Mặc kệ người hạ độc hắn là ai, Mạc Vô Kỵ đều khẳng định, sau khi hắn chết, Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc quốc quân này cũng sẽ không nói nửa câu.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ

Truyện Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.