Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không lẽ ta là diễn viên quần chúng

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Mặc dù là nha hoàn, nhưng lại là tỷ muội từ nhỏ lớn lên bên nhau của đại phu nhân.

Đáng tiếc, lại bởi vì thể chất yếu đuối, chưa từng tập võ, sau khi sinh Bạch Đông Lâm, đã khó sinh mà tạ thế.

Trong phủ tướng quân này lại không xuất hiện một đoạn cẩu huyết bên trong tiểu thuyết hắn đọc ở kiếp trước, không có người hầu ác làm xằng làm bậy, ngược lại đều cung cung kính kính với hắn.

Cũng không có huynh đệ tỷ muội bắt nạt hắn, ngược lại bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất, lại từ nhỏ không có mẫu thân, nên đều càng thêm yêu thương hắn.

Đại phu nhân càng là đối xử với hắn như con trai ruột của mình.

“Không lẽ ta không phải là nhân vật chính? Mà là diễn viên quần chúng?”

Không có bàn tay vàng cũng thôi đi, đến hoàn cảnh sống tàn khốc cũng không có, khiến cho Bạch Đông Lâm hoài nghi bản thân mình là một người đóng vai phụ, về sau gặp phải nhân vật chính trời định, tặng kinh nghiệm, tặng phúc lợi, nhận xong công việc là tan làm.

Càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ xa vời, cần phải nhanh chóng tiếp xúc tu luyện, không có bàn tay vàng thì chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân mình.

Đáng tiếc, quy định của Bạch gia chỉ có tròn mười sáu tuổi mới có thể tập võ, tập võ quá sớm nhẹ thì ảnh hưởng đến trưởng thành, nặng thì trực tiếp luyện thành tàn phế.

“Chỉ có thể nghĩ biện pháp để nhị ca giúp đỡ, tông môn xếp top mười, không thể nào sẽ hạn chế tuổi tác luyện võ! Nhị ca có thể là năm sáu tuổi đã đã được một lão đạo sĩ đón đi.”

“Cho nên, điều trước mắt ta có thể làm, chỉ là nuôi tốt con chim của nhị ca. Nể mặt ta vất vả nuôi chim, cho ta mười bản tám bản thần công bí tinh, hẳn là rất hợp lý đi?”

Con đường siêu phàm sao mà khó thế, không có người dẫn đường, muốn tiếp xúc với thế giới kia đúng là khó như lên trời.

Bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ con đường theo đuổi sức mạnh siêu phàm. Chỉ có người nắm giữ sức mạnh, mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính bản thân mình.

Một đời này, hắn không muốn lại tầm thường không có gì nữa, hắn muốn nắm giữ vận mệnh của chính bản thân mình!

Kiếp trước chết một cách khó hiểu, kiếp này phải sống rõ ràng.

Bạch Đông Lâm đi ra khỏi trường tư thục, trực tiếp trèo vào xe ngựa dừng ở cửa.

Phủ đệ của Bạch gia chiếm diện tích rất lớn, đi lại giữa các viện lớn cần dùng xe ngựa thay vì đi bộ.

“Đi chỗ đại nương của ta.”

“Được, thiếu gia, người ngồi chắc.”

Bạch Đông Lâm xuống xe ngựa, sau cửa đã có nô bộc chờ đợi đã lâu, vội vã mở cửa lớn ra.

"Thập tam thiếu gia, ngài tới rồi, phu nhân đã đợi ngài ở điểu xá."

"Ừ, biết rồi."

Không cần người dẫn đường, Tử Vân Các mà trong trí nhớ hắn đã tới không biết bao nhiêu lần cực kỳ quen thuộc.

Hắn quen đường đi tới một thiên điện, thiên điện này không gọi là quá lớn, công trình bên trong cũng cực kỳ thưa thớt, phần nhiều chính là đủ loại hoa thơm cỏ lạ, giả sơn, cây xanh, trái lại giống như một hoa viên vậy.

Chỉ là nó khác với hoa viên bình thường ở chỗ, toàn bộ vùng trời dọc theo tường ngoài của thiên điện này đều bị một cái lưới kim loại phủ lấy.

Với kỹ năng chế tạo của thế giới này, cái lưới sắt kia là một vật có giá trị xa xỉ.

Qua đây có thể thấy được vị đại nương này cưng chiều nhị ca đến mức nào, dù cho hai, ba năm nhị ca cũng khó có thể về lại một lần, nhưng điểu xá này vẫn được giữ gìn gọn gàng, ngăn nắp như cũ.

"Đông Lâm, con tới rồi, mau lại đây, nếm thử bánh ngọt Thanh Châu này đi!"

Ở trong đình, phụ nhân xinh đẹp nhìn thấy Bạch Đông Lâm thì hai mắt sáng lên, đứng dậy đón hắn, ôm lấy cả bả vai hắn, còn tiện tay nhéo nhéo cái má của hắn nữa.

"Đại nương, ta đã không còn là một đứa bé rồi!"

Biểu cảm của Bạch Đông Lâm đau khổ, hắn thở dài. Dù sao linh hồn hắn cũng là một người 'nhiệt huyết', hắn rất kháng cự mấy hành động thân mật kiểu này.

"Con đó, cái đứa bé này, đại nương tiểu nương gì chứ, gọi nương!"

"Tuân mệnh, nương!"

Khuôn mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, tay phải đập vào ngực trái, chào theo nghi thức nhà binh.

"Tiểu tử thối, lại đây trò chuyện với nương. Từ khi nhị ca con nhập tông môn, nha đầu đại tỷ không nghe lời kia của con, cũng lập gia đình, vậy là Tử Vân Các này của ta lại càng quạnh quẽ hơn, may mà có Đông Lâm con thường xuyên đến thăm ta!"

Bạch gia đại phu nhân sinh được một trai một gái, con gái lớn đã sớm được gả vào hoàng cung từ tám năm trước, là đương kim Thái tử phi, còn đứa con thứ hai đã bái nhập tông môn từ năm sáu tuổi.

Quy tắc trong cung nghiêm ngặt, làm một Thái tử phi, một, hai năm cũng hiếm khi về thăm viếng một lần.

Nhị ca say mê tiên đạo, chuyên tâm mê mệt với tu luyện, lần về nhà gần nhất cũng đã từ ba năm trước, tòa điểu xá này cũng đã được xây dựng từ lúc đó. Bây giờ chỉ có Bạch Đông Lâm qua lại với nàng, hắn cũng do một tay nàng nuôi dạy, có thể gọi là xem như con ruột.

Bạn đang đọc Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch) của Đường Tào Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatanhchi5517
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1619

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.