Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24

Phiên bản Dịch · 3070 chữ

À! Trong khi nó đang vui vẻ cuời đùa thì hắn_tên chồng yêu quý của nó lại đang bực tức trong lòng. Cái cô gái nhỏ này, không biết đã đi đâu cơ chứ? Gọi điện về nhà không có, trưa thế này không về nhà ăn cơm cũng báo một tiếng. đi chơi ở đâu cũng nói với hắn cho hắn biết, sao bỗng dưng, lại biến mất một cách đột ngột như thế cơ chứ. Lại nghe có người nói rằng nó đi cùng với một chàng trai nào đó, rất trẻ trung và đẹp trai lại càng làm hắn tức điên lên nữa. hừ! Hắn hình như đã quá nuống chiều cho nên nó mới làm tới . nó muốn đấu với hắn à? Hừ! Thật không biết điều tí nào. Đáng lẽ hắn đã định xin lỗi nó về hành động hồi sáng, thấy mình cũng có phần có lỗi. hắn thật không tốt khi cùng người đàn bà tkhacs làm chuyện trước mặt nó. Hắn cũng biết nó nhớ nhà, đã mấy tuần không thăm gia đình lại suốt ngày ở nhà nên chắc nó sẽ buồn lắm. hắn định sẽ sắp xếp công việc để chiều nay cùng nó về nhà thăm gia đình. Vậy mà…thật nó muốn làm hắn tức đến chết mới thôi mà.

Đi lại trong phòng, hắn đang chờ tin tức điều tra.

Cộc…cộc...cộc…

-mời vào!

Cánh cửa bật mở. Ngỡ là tin tức của nó. Nhưng không! Trước cửa là hình ảnh một cô gái bốc lửa. hắn không lạ lẫm gì với cô này, cũng là một nhân tình của hắnThu Trang, cô người mẫu cao 1m70, số đo ba vòng cực chuẩn 9158_93. thân hình bốc lửa của cô lại càng nổi bật hơn với bộ đồ ôm sát nguời, tưởng chừng như kín đáo nhưng những nơi gợi cảm lại lộ ra thấp thóang khiến người khác giới không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt thèm thuồng hoang dại. nhưng cũng chỉ là món đồ chơi của hắn thôi. Cô ta bình thưởng thì hắn gọi mới tới, nhũng sao hôm nay…lại chủ động tới thế kia? Hắn thật là muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Thấy hắn chỉ đứng trân trân, Thu Trang mỉm cười, cho rằng vì quá say mê mình mà cứng họng không nói nên lời (^_^)(tự sướng cấp độ cao) nên õng ẹo tới bàn làm việc hắn đang ngồi, ngồi lên đùi hắn, váy xẻ ngang làm lộ cả chiếc đùi trắng nõn, bộ ngức dính sát vào thân thể hắn, cố ý cà cạ mà cất giọng nhỏ nhẹ hỏi:

-anh sao thấy em mà không nói gì vậy?

-à…anh chỉ ngạc nhiên vì sao cưng đến đây đột ngột vậy thôi mà_hắn bẹo má nó

-nguời ta…cô nàng chu mỏchỉ là nhớ anh thôi mà. Như vậy không đến thăm anh được sao?

-À à! Anh xin lỗi. mấy hôm nay bạn việc nên không gặp em được.

-Người có lỗi mà nhận lỗi là tốt. nhưng anh cũng phải mắc đền cho em. Mấy hôm nay thật là buồn khi không có anh. Anh mắc đền em đi

-Vậy em muốn anh đền cái gì?_hắn mỉm cười, đôi tay đùa cợt lên khắp thân người cô nàng

Cô nàng không nói gì, cả bộ đồ tự động rơi tuột xuống (siêu thiệt), đôi môi chủ động hôn lên môi hắn. hắn vốn là con nguời “lịch sự”. nhất là đối với các quý bà nên không ngần ngại mà đáp ứng nhu cầu của cô gái trên người hắn.

Hoan ái qua đi. Cô nàng nằm bên cạnh hắn thở dốc, mỉm cừoi

-anh vẫn là tuyệt nhất. đàn ông trước giờ em quen vẫn chưa người nào tuyệt như anh (Cherry: éc! Cấp độ BT khủng woa)

- em cũng nồng nhiệt chẳng kém gì đâu_hắn nói vậy mà trong đầu lại hiện lên thân thể mảnh mai yếu đuối của nó. Cái cách nó van xin hắn dừng lại, đôi mắt ngân ngấn nước, đôi môi sưng vêu lên vì bị hôn. Nhớ cả cảm giác khi hắn ở trong nó, cơ thể chưa thích ứng, được ôm chặt khít,….tất cả, tất cả những điều đó không một người nào có thể thay thế được. hắn bỗng nhớ nó đến phát điên

cô nàng nằm gần hắn thấy hắn đã thỏa mãn mới vuốt ve hắn, nói:

-Anh à! Hình như sắp tới có cuộc trao giải cho người mẫu do công ty anh tài trợ đúng không

Hừ! hắn cuời nhạt. thì ra là vậy. giờ cô ả mới hiện nguyên hình

-ukm! Em muốn tham gia à?

-Không chỉ tham gia. Anh biết đấy, em muốn nâng cao thêm tên tuổi của mình. Vì vậy…

-Anh biết rồi. anh sẽ sắp xếp cho em một giải thưởng lớn. được chứ?

-Wow! Anh tuyệt lắm_cô ả hôn một cái lên môi hắn

-Ukm! Giờ anh có việc rồi. em về đi

-Ok! Pi pi anh

Cô nàng yểu điệu bước ra cửa rồi khuất hắn. hắn ôm đầu ngồi xuống ghế. Chết tiệt. hắn lại bị sao thế này? Hắn có bị bệnh khôn mà ở trên một nguời đàn bà bốc lửa lại nhớ tới một người khác. Trong khi cô ta đang vui vẻ bên cạnh một nười đàn ông khác. Nghĩ đến đây, hắn không chịu nổi mà nằm chặt nắm đấm thành quyền. hắn phải tìm cho ra tung tích của cô vợ nhỏ của hắn. để rồi đây cho cô ta biết thế nào là lễ độ. Cô ta bỏ ngoài tai những lời dặn dò, nhắc nhở, thậm chí là đe dọa của hắn. cô ta ăn gan báo ak? Đừng tưởng tôi không có cách gì để trừng phạt cô. Đợi đấy!

Cộc…cộc…cộc

-mời vào

-thưa cậu chủ! Đã có tin tức của cô chủ rồi ạ

-nói đi. Cô ta hiện giờ đang ở đâu?

-Thưa cậu chủ. Cô chủ hiện giờ đang ở khu sinh thái ngoại ô thành phố. Đi cùng với hai bạn học cũ tên là Quân và Vân. Cô chủ…

-Thôi được rồi. không cần dài dòng nữa. như thế là đủ rồi. cậu sắp xếp cho tôi lịch hẹn làm ăn với đối tác đều dời qua ngày mai nhé

-Vâng!

-Được rồi! cậu lui ra đi

Thư kí lui ra, hắn vội khoác áo vào và bước ra ngoài

.

.

.

Trở lại với tụi nó. Vui quá là vui. Nó nhìn ngắm không gian khắp mọi nơi mà không biết chán. Kekeke! Nó nghĩ nó cũng có thể làm nghề thầy bói được ấy chứ nhỉ. Hì. Cặp đôi Quân và Vân kia đã bị nó đưa vào tròng rồi. giờ chỉ còn chờ vào sự khéo léo của Vân làm cho Quân cảm động thôi. Hai người đó giờ đang vi vu vi vu ở một nơi khác thiệt là zui rồi.

-này! Hai cậu muốn đi chơi ngắm cảnh xung quanh dòng sông đó không?_Quân chỉ vào chỗ bên kia và hỏi

-woa!!1 đẹp quá ha. Đi liền ánó mở to mắt nhìn rồi quay lại kéo tay Vânđi Vân nhé

-sao cũng được_Vân mỉm cuời nhẹ nhàng

ba người tụi nó đi tung tăng tung tăng thì bỗng…

-ôi cha! Mình quên mất tiêu_nó bỗng la lên

-sao vậy?_Quân và Vân nhìn nó ánh mắt lo lắng

-mình…mình không đi được với các cậu đâu. Mình…mình hễ nhìn thấy nước là sợ_nó nhìn hai người với ánh mắt tội nghiệp

-vậy à…thôi tụi mình về vậy chứu biết sao giừo

-không được! hai bạn cứ đi đi. Mình ở trong phòng ngắm cảnh cũng được. mình…mình không muốn vì bản thân mà làm hai cậu không có hứng đi chới

-không sao đâu mà_Vân nìn nó với vẻ mặt thương cảm

-mình đã nói là không sao đâu mà. Các cậu đi đi nhé. Pipi

nói rồi nó chuồn lẹ, để lại hai con người với “mắt nai ngơ ngác”

Trở về nhà, nó vui vẻ hét to:

- mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!! Con về rồi đây mẹ ạ

- ơ?mẹ nó chạy ra, ngạc nhiên nhìn nó với vali trên taycon…thế này là sao?

- Con vào nhà rồi kể ẹ nghe

Mẹ nó mở cửa cho nó vào. Vào nhà, nó hớp một ngụm nước, ngồi xuống ghế và kể ẹ một lèo về bản hợp đồng, hứa hẹn với hắn như thế nào.

- vậy giờ con định như thế nào với Lâm? Hai đứa đã đăng kí kết hôn rồi mà?

- Không có đâu mẹ.do tụi con tự đi làm nên con với hắn chỉ làm bằng giấy CMND giả thôi. Về luật hắn với con thực chất không là gì cả

- Không ngờ hai đứa lại tính kĩ như vậy. ba mẹ thật không ngờ. chỉ là…mẹ sợp thiệt thòi cho con thôi

- Không sao đâu mà mẹ. dù gì mọi người cũng không biết quan hệ của hai đứa.

- Haizzzzzzzz. Mẹ đã để con khổ nhiều rồi_mẹ nó thở dài

- Không sao mà mẹ

Trở về nhà thật là thích. Vào phòng, nó đóng sầm cửa lại, chạy tới và thả mình lên giường, oaaaaaaa! Căn phòng yêu quý ơi. Ta đã trở về rồi đây.

Nằm trên chiếc giường, tưởng chừng như hạnh phúc lắm nhưng nó vẫn có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Nhắm mắt lại, những kí ức xưa hiện về.

 Anh…anh làm gì ở đây thế

 Làm cái gì nên làm trong đêm tân hôn thôi

 Anh…ai cho phép anh làm vậy hả?

 Ơ! Anh chỉ thục hiện quyền lợi và nghĩa vụ của nguwoif chồng thôi mà

 Nhưng…anh…anh quá lắm. anh cút đi

…..

- Một tí thôi. Cho anh ôm em một tí thôi mà

- Anh ôm cái gối kia kìa

- Ôm cái gối kia anh ngủ không được. một chút thôi mà

Nó khóc! Sao bỗng dưng nó lại nhớ hắn như thế này cơ chứ? Chết tiệt. chẳng phải thoát khỏi hắn là điều nó ao ước bấy lâu nay hay sao? Bỗng dưng nó lại nhớ hắn, lại cảm thấy trống văng khi thiếu hắn thế này cơ chứ? Từ khi nào nó đã sống mà không thể thiếu hắn cơ chứ? Không được. Linh! Mày quên hắn cố tình làm ày đau khổ, làm ày phải khóc như thế nào ư? Lẽ nào mày đã quên hắn hận đàn bà như thế nào ư? Mày cũng đã quên tình cảm của hắn đã dành ột nguời con gái khác ư?

- Cô là một mụ đàn bà khốn khiếp. cô ta cũng vậy. hai cô đều khốn khiếp, đê tiện như nhau. Đàn bà trên thế giớ này đều như nhau thôi, đều khốn khiếp, chỉ hám lợi trước mắt mà thôi

Mày không nghe rõ lời của hắn hả Linh? Chẳng phải hắn nói là hận mày, mày là con đàn bà khốn khiếp ư?

Nó tự nhủ, cố dỗ cho giấc ngủ của mình. Nhưng trong giấc mơ, hắn lại đến bên nó, tưởng như cái ôm ấm áp của hắn, những lời vỗ về an ủi của hắn. tất cả hiện về trong giấc mơ của nó khiến nó bất giác nở một nụ cười

………

ở bên này, hắn cũng không khác nó bao nhiêu. Người ta nói đúng. Một khi đã đánh mất con người mới quý trọng những thứ xung quanh mình. Chỉ trong một ngày, những người thân đã lần lượt bỏ hắn đi rồi. trước kia, hắn đã quen sống một mình, cuộc đời của một lãng tử, lên giường với các em chân dài là chuyện bình thường. vậy mà sao giờ đây hắn lại muốn có cảm giác của một gia đình thực sự, được cảm nhận hơi ấm của người thân đến thế. Cô đơn? Cái cảm giác mà đã 20 năm nay hắn chưa từng biết đến giờ hắn lại cảm nhận nó rõ mồn một. bây giờ, hắn có thể ngủ với một cô nhân tình, tới một quán bar nào đó chơi cùng lũ bạn mà không bị ràng buộc. không bị nó la, rầy khi về muộn. vậy mà hắn không muốn. không muốn ra ngoài. Hắn nhớ, nhớ cái cảm giác được người khác lo lắng quan tâm đến thế. Nằm trên giường, cố ru mình vào giấc ngủ, hắn lại ngửi được mùi hương của nó trên gối. cái mùi riêng biệt của nó mà không mùi nước hoa của bất cứ cô nhân tình nào có thể có được. hắn nhớ cảm giác được ôm nó vào trong lòng, nó cuộn tròn như một con thú nhỏ nhận được sự che chở, bảo bọc của hắn. hắn nhớ đôi môi ngọt ngào, chưa hiểu sự đời, luôn bị hắn hôn đến không thở được, nhớ cảm giác khi hai người hòa quyện vào thành một…nhớ nhớ tất cả nhưng nó đã không còn ở đây nữa, nó đã đi, đi thật rồi. bỏ hắn một mình chơ vơ giữa đêm lanh. “Giờ này chắc cô ta đang vui lắm, cô ta sẽ được ở bên người mình thíchcái tên đi du học ấy:hắn nghĩ, nhưng cảm thấy ngực mình bỗng nhói đau. Nghĩ đến việc nó đang ở bên cạnh một người đàn ông khác là hắn không thể chịu được. hắn đã làm gì cơ chứ? Hắn nói hắn ghét nó! Hắn nói nó là con đàn bà khốn nạn, đê tiện. thực chất trong lòng hắn nghĩ gì, hắn cũng không rõ. Hắn thực muốn nó đi sao? Hắn thực là ghét nó sao? Không! Hắn chẳng ghét nó một tí nào cả, thậm chí còn yêu nó nữa là khác. Hắn đã yêu nó từ cái nhìn đầu tiên. Yêu cái cách ngỗ ngược, quậy phá nhưng cũng không kém phần ngây thơ đó. Yêu cái dáng người mỏng manh ngươi kiên cường dù hắn có ngược đãi như thế nào cũng không chịu lùi bước . nhưng hắn không thể chấp nhận điều ấy. đó là sự thực không thể nào chấp nhận được. làm sao hắn lại có thể dễ dàng mở lòng mình một lần nữa khi hắn đã bị một người phụ nữ đâm một nhát sâu vào trái tim? ắn không chịu chấp nhận để giờ đây phải ngồi nớ nó như thế này. Hắn thực sự không biết phải làm thế nào cho đúng? Có ai có thể giúp hắn không??????????????

  • *

Buổi sáng, mắt của nó thâm quầng. không thâm quần mới lạ. cả đêm mất ngủ, cứ nhắm mắt là nhớ tới hắn. khi đã trở nên mệt mỏi, thiếp đi thì trong mơ, nó lại mơ được hắn ôm trong vòng tay ấm áp ấy. khi tỉnh dậy, nó mới chợt nhận ra, nó và hắn đã xa nhau mất rồi.

Cộc…cộc…cộc…

- mẹ vào đi ạ

- dậy sớm thế con gái? Mẹ tưởng con còn muốn nướng thêm chút nữa chứ_mẹ nó mỉm cười dịu dàng nhìn nó

nó chợt nhận ra, tóc mẹ đã bạc đi rất nhiều. đôi mắt giờ đã xuất hiện vài vết chân chim. Làn da vì thế cũng không còn mịn màng như trước nữa. lý do là vì sao? Chẳng lẽ…

- mẹ! mấy hôm nay….mẹ có việc gì phải lo nghĩ à_nó ôm cổ mẹ từ phía sau

- không có_mẹ nó mỉm cười quay lại xoa đầu nó

- mẹ! lại giấu con nữa rồi. mẹ lo việc gì. Nói cho con nghe được hông?

- Mẹ….mẹ nghĩ tới con

- Con? Mẹ nghĩ tới con? Chẳng phải lúc đó con đang ở bên nhà Lê Kỳ, mẹ lo cho con cái gì cơ?_nó tròn mắt ngạc nhiên

- Làm sao mẹ lại không lo cho đượcmẹ nó bất giác thở dàicon là con gái duy nhất của mẹ. tính tình nghịch ngợm, lại hay quậy phá

- Mẹ…_nó phụng phịu

- Mẹ lo con ở đó họ lại mắng nhiếc không hiểu cho con, mình là người nhờ vả...mẹ sợ…

- Mẹ. nhà Lê Kỳ đối xử với con rất tốt. mẹ nhớ thì tới thăm con, có sao đâu. Mẹ đừng quá lo lắng như thế, không tốt cho bệnh huyết áp của mẹ đâu

- Được rồi. giờ con về thì tốt rồi. công ty giờ có bị sao đi chăng nữa, mẹ cũng có thể vực dậy được. chứ con mẹ đau khổ, thì mẹ làm sao giúp được đây

- Mẹ à…

Nó nghẹn ngào, ôm mẹ vào lòng. Có mẹ thật là tốt. được yêu thương, được vỗ về, an ủi lúc buồn, lại được chăm sóc, lo lắng, quan tâm. Mẹ đã khổ nhiều vì nó rồi, nó muốn mẹ bây giờ được nghĩ ngơi. Sau một lúc suy nghĩ, nó nhỏ nhẹ nói với mẹ:

- mẹ à. Con có một mong muốn thế này. Không biết…mẹ có đồng ý không

- có chuyện gì mà nghiêm túc vậy?

- con nghĩ,…hay là mẹ cho con quản lý công ty giúp mẹ được không?

- Cái gì????????????_mẹ nó gần như hét lên, không tin vào tai mình

- Mẹ à….con cũng muốn giúp mẹ quản lý công ty, tập cho quen dần. mẹ vẫn có thể giúp đỡ con quản lý mà

- Nếu con muốn tập làm quen với công ty thì mẹ có thể cho con làm trưởng phòng một bộ phận.

- Không mẹ à. Mẹ giúp con đi, đi mà mẹ

- Nhưng thương trường rất khắc nghiệt…mẹ sợ con

- Mẹ ànó nắm lấy tay mẹmẹ cứ giữ gìn con như vậy thì con sẽ chẳng bao giờ lớn được đâu. Mẹ làm được, con cũng nhất định làm được mà

- Nhưng mà…

- Đi mà mẹ…_nó kéo tay mẹ, ánh mắt như cầu xin, giọng nũng nịu

Cuối cùng mẹ nó cũng phải chịu thua, bật cười:

- được rồi, nhưng gặp gì khó khắn, phải hỏi mẹ đấy, dù sao, con cũng chỉ là sinh viên Đại Học năm nhất thôi. Chưa đủ kinh nghiệm đâu

- yes, madam_nó đưa tay chào kiểu quân đội khoogn khỏi khiến mẹ nó bật cừoi

“Hãy để cho con làm mẹ cười hàng ngày như thế này, mẹ nhé”

Bạn đang đọc Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.