Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo khí cực phẩm , Đạo Đình Kiếm!

Phiên bản Dịch · 1423 chữ

Editor: Kingofbattle

Nguồn: truyenyy.vip

"Tốt lắm, muội tiếp tục tu luyện đi, thuận tiện làm quen cùng Tử Tiêu kiếm một chút, huynh cũng không làm phiền muội nữa."

Lục Huyền mỉm cười, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng Khương Dao Ca có chút bất đắc dĩ nói ra: "Đại sư huynh, huynh quên là muội còn muốn thỉnh giáo cùng huynh vài chuyện về kiếm quyết hay sao?"

"Ngược lại là huynh quên bén đi mất."

Lục Huyền cười ha hả, "Nói đi, có cái gì thắc mắc ?"

Tử Lôi Kiếm Quyết hắn không có luyện qua, có lẽ không giúp được gì, nhưng Canh Kim Kiếm Quyết thì tuyệt đối không thành vấn đề, dù sao hắn đã luyện đến cảnh giới viên mãn.

"Là như vậy. .."

Khương Dao Ca bắt đầu nói.

Mà một lần trò chuyện này, liền trôi qua tới tận nửa ngày.

Đợi cho mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, Lục Huyền có chút miệng khô lưỡi đắng nhấp một ngụm trà .

"Đa tạ đại sư huynh giải thích cho ta."

Khương Dao Ca khẽ mím môi cười chúm chím, "từ này, về sau tu luyện Canh Kim Kiếm Quyết liền đơn giản hơn rất nhiều."

"Việc nhỏ việc nhỏ, không cần để ở trong lòng, sau này nếu còn có thắc mắc gì, cứ tới tìm huynh."

Lục Huyền cũng là mỉm cười.

Chỉ là trong lòng hắn hơi có chút khó hiểu.

Bởi vì những vấn đề mà Khương Dao Ca hỏi, rất nhiều chuyện đều rất đơn giản, ngoại trừ vài vấn đề cá biệt xác thực rất khó.

Nhưng những vấn đề này, dùng ngộ tính của Khương Dao Ca không có lý do tìm hiểu không được.

Bởi vậy hắn càng có cảm giác hơn Khương Dao Ca giống như muốn nói chuyện, chuyên môn muốn hắn ở lại chỗ này trò chuyện nhiều một chút , nói chuyện tâm tình.

"Xem ra tư cách đại sư huynh này đảm đương còn chưa đủ ."

Trong lòng Lục Huyền than nhẹ.

Tuy là tu hành không biết năm tháng, cô độc là một trạng thái bình thường.

Nhưng dù sao cũng là con người, tiểu sư muội vẫn là một người tu luyện cô đơn, cũng không có ai trò chuyện cùng nàng.

Lâu dần có lẽ sẽ có chút cô độc.

Sau này mình phải tới thăm hỏi nhiều một chút.

Ở Tu Hành Giới, có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, nhưng có vài người tu luyện quá lâu, tâm thần liền xảy ra vấn đề.

Có người tẩu hỏa nhập ma, có người tự sát.

Cô đơn tịch mịch, giống như dòng nước lũ ép đến, phàm là người có ý chí không được kiên định, đều sẽ từng bước bị ép vỡ, bị dìm ngập.

Lục Huyền cũng đã từng có loại cảm giác này.

Nhưng hắn là một người có đạo tâm tương đối kiên định.

Hắn muốn đi tới cảnh giới võ đạo đỉnh phong.

Hắn muốn Vĩnh Sinh.

Cho dù tu hành mang tới sự cô độc, cũng không thể làm ảnh hưởng ý chí của hắn.

Hắn có thể bế quan quanh năm suốt tháng, chỉ cần không gặp phải khó khăn tu luyện, thì không có gì có thể ngăn cản được hắn.

Đương nhiên là Khương Dao Ca không biết suy nghĩ của Lục Huyền.

Nếu như biết được, đoán chừng nàng cũng chỉ biết câm nín.

Nàng cũng không có cảm giác cô đơn.

Chỉ là muốn trò chuyện cùng đại sư huynh một lát, cũng chỉ muốn ở bên cạnh đại sư huynh một lát.

Vỏn vẹn chỉ là bởi vì...

"Còn có vấn đề gì khác sao?"

Lục Huyền đặt chén trà xuống, hỏi.

"Đã không còn."

Khương Dao Ca lắc đầu.

"Vậy, huynh liền đi trước, lúc nào rảnh rỗi lại tới chỗ muội uống trà."

Lục Huyền vừa cười vừa nói.

Có lẽ là biết tạm thời hắn có việc, thông báo từ hệ thống vẫn không có xuất hiện.

Cho nên hiện tại hắn rất muốn biết, lần này sẽ bạo kích bao nhiêu lần.

"ừm, đại sư huynh đi thong thả."

Khương Dao Ca đứng dậy đưa tiễn.

Cho đến khi bóng dáng của Lục Huyền biến mất khỏi tầm mắt của nàng, thì nàng mới chịu đóng cửa lại, bước tới cái bàn đá bên cạnh.

Sau khi mở Kiếm Hạp ra, nàng cầm lấy thanh Tử Tiêu kiếm này.

Trên thân kiếm có lôi điện chớp tắt, phản chiếu trong ánh mắt của nàng.

"Thiên Nguyên thịnh hội."

"Còn có nữ nhân kia."

Khương Dao Ca nhìn phía phương hướng trung tâm Đạo Vực.

Tay phải không tự chủ nắm chặt thanh kiếm.

"Keng!"

"Biếu tặng cơ duyên thành công!"

"Gây ra bạo kích gấp mười lần!"

"Thu được: Cực phẩm bảo khí 1!"

Trong đầu lại vang lên giọng nói quen thuộc.

Chỉ có gấp mười lần sao.

Lục Huyền hơi có chút thất vọng, lại không được gấp trăm lần.

Bất quá ngẫm lại cũng bình thường.

Trước đó không lâu mới vừa bạo kích gấp trăm lần, nào có may mắn như vậy.

Nhưng rõ ràng mình tặng hai thanh thượng phẩm bảo khí, vì sao chỉ đạt được một thanh bảo khí cực phẩm ?

Trong lòng có nghi ngờ, liền hỏi hệ thống.

"Giá trị của cực phẩm bảo khí vượt qua bảo khí thượng phẩm rất nhiều , chỉ có bạo kích gấp mười lần còn chưa đủ."

Lục Huyền liền bừng tỉnh.

Thì ra là thế.

Hai lần cộng lại tương đương với bạo kích gấp hai mươi.

Mà vật phẩm bồi thường chỉ là một thanh cực phẩm bảo khí.

Bây giờ xem ra, mặc dù là bạo kích gấp trăm lần , cũng chưa chắc có thể được Trọng Khí.

Lục Huyền cũng không nghĩ nhiều.

Trong lòng hắn khẽ động, nhất thời trên tay liền xuất hiện một thanh cực phẩm bảo khí .

Đây là một thanh trường kiếm dài ước chừng bốn thước.

Phát ra ánh sáng lấp lánh, chỗ chuôi kiếm khảm nạm tới năm viên Thiên Địa kỳ thạch.

Bên trong Kỳ thạch, ẩn hiện Lôi Đình.

Hiển nhiên là lôi thuộc tính.

Nếu như hệ thống không phong ấn sẵn, lấy uy năng bảo khí cực phẩm, lúc này xem ra đã dẫn động Phong Vân, Phát sinh ra dị tượng Lôi Đình (hiện tượng sấm sét cùng mây và gió ,kiểu như trời sắp mưa).

"Xem ra nếu như có cơ hội phải đi học một môn thuật pháp Lôi Đình, hoặc là kiếm thuật."

Lục Huyền thầm nghĩ.

Những loại bảo khí có kèm theo thuộc tính thế này, rất thích hợp tu luyện thuật pháp.

Tuy là bên trong thuật pháp có kết hợp với võ đạo, nhưng cùng võ đạo thuần túy vẫn có sự khác nhau rất lớn.

Tựa như Kiếm thuật cùng kiếm đạo.

Kiếm thuật thì cần thuật cùng với kiếm.

Hai cái thiếu đi một cũng không được.

Nhưng kiếm đạo thì không nhất thiết phải có kiếm trong tay, chỉ cần trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể hoá thành kiếm, kiếm chân chính là ẩn giấu ở trong thiên địa.

Cách đây rất lâu rồi, thuật pháp cùng võ đạo là hai trường phái hoàn toàn khác biệt.

Dù sao thì tính chất của hai loại này hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sau đó lại có người dùng thuật pháp cùng võ đạo kết hợp lại với nhau.

Làm cho uy năng của thuật pháp kết hợp lẫn sự biến hoá của võ đạo.

Sau cùng thì hai bên cũng không còn phân biệt rạch ròi nữa.

Lâu ngày, thuật pháp cũng được bao hàm trong khái niệm võ đạo .

"Đạo Đình Kiếm sao, là một cái tên rất hay."

Nhìn thấy có hai chữ khắc trên vỏ kiếm, Lục Huyền khẽ gật đầu.

Nếu như tên quá mức khó nghe, hắn còn muốn đổi lại.

Sau khi trích máu nhận chủ , Lục Huyền liền đem nó thu vào trong cơ thể.

Dùng tâm huyết nuôi dưỡng, có thể làm cho linh tính của vũ khí tăng lên, thậm chí có khả năng sinh ra khí linh .

Nghĩ như vậy, Lục Huyền liền chuẩn bị trở về tiểu viện của mình, tiếp tục tu luyện.

Chỉ là trên đường ngừng lại ở chỗ sư phụ đang bế quan.

Bạn đang đọc Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! (Dịch) của Tả Tả Đích Nhục Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zxvgvádgvadg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 572

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.