Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn Đề Thực Tế

Phiên bản Dịch · 2307 chữ

Rồng.

Loài sinh vật đã rất lâu chưa từng xuất hiện tại thế giới loại người, trên thực tế, đối với đại đa số bộ tộc thông mình tại lục địa Lauren, rồng được xem là một loại sinh vật nằm giữa hiện thực và thần thoại. Họ rõ ràng biết sự tồn tại của sinh vật mạnh mẽ này, nhưng về cơ bản không ai có thể nhìn thấy một con rồng thực sự trong cuộc đời của họ.

Ngoại trừ những yêu tinh nói về các vị thần và sinh sống ở phía nam, những yêu tinh có tuổi thọ cao đều có để khẳng định mình là nhân chứng của lịch sử. Trong lịch sử lâu dài của đế chế yêu tinh, có những ghi chép về các cuộc giao dịch với rồng một hoặc hai lần.

Phần cuối của nó có vảy màu xanh đậm cùng với đôi cánh khổng lồ. Sinh vật ưu nhã và mạnh mẽ bay ngang qua bầu trời thả một luồng hơi chết người xuống bên dưới. Cột lửa nóng bốc cháy chứa ma thuật của ngôn ngữ rồng cổ đại, và sức mạnh của nó không hề đơn giản. Ngọn lửa cháy rực, nơi cột lửa quét qua, mặt đất bùng lên ngọn lửa cuồng nộ, tiếp tục bùng cháy và lan rộng mà không cần nhiên liệu, chỉ sau vài hơi thở, toàn bộ thành Cecil đã hoàn toàn chìm trong biển nước của ngọn lửa.

Sau khi làm xong mọi thứ, con Rồng quay đầu nhìn quanh một lát, như đang kiểm tra hiểu quả của công việc mình làm, cuối cùng mới vỗ đôi cánh to lớn bay lên không trung, biến mất vào những đám mây đang sáng dần.

Gauvain nghe thấy vài tiếng thở sâu phát ra từ bên cạnh mình. Mọi người kể cả Herty đều không dám mở miệng hít thở sâu cho đến tận bây giờ - nếu con rồng ở lại một lúc, sẽ không biết ai trong số bon họ không thể cầm cự được mà ngất xỉu cho đến chết.

“Rồng..là rồng…” Rebecca cầm chặt lấy cây pháp trượng của mình, không ngừng lẩm bẩm trong miệng, “Tổ tiên, tôi hình như đã nhìn thấy rồng…”

Gauvain ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, không cần ngươi nói, ta cũng nhìn thấy.”

Lúc này, Rebecca mới giật mình mà hoàn hồn trở lại, nhìn Gauvain có chút lúng túng, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía thành Cecil.

Bị thủy triều ma quỷ tàn phá một lần, giờ lại bị Rồng phun lửa đốt cháy thêm lần nữa, nơi này xem ra đã không thể hồi sinh lại được.

Về những con quái vật kia…Mặc dù chúng có chút khó giải quyết khi chiến đấu với binh lính của Cecil, nhưng chúng chẳng qua chỉ là cấp độ thấp. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa rồng, chúng gần như đã bị xóa sổ, ngay cả khi vẫn có một số con quái vật còn sống sót, nhưng với sự thay đổi của môi trường xung quanh, việc bọn chúng nhanh chóng tan rã cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Tôi còn tưởng Rồng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết,” Trầm mặc ít nói như Byron cũng không nhịn được mà mở miệng nói, ba tên lính bên cạnh lúc này còn đang run rẩy chưa đứng dậy nổi, người nghiêm khắc như Byron lúc này cũng không trách cứ bọn họ, mà chỉ nhíu chặt lông mày, “Đại nhân, ngài đã bao giờ nhìn thấy Rồng trước đây chưa?”

“Không có,” Gauvain lắc đầu, “Rồng là một sinh vật rất huyền bí, cho dù là thời điểm long trời lỡ đất của một nữa lục địa Lauren bảy trăm năm trước, bọn chúng cũng không hề tham hề can thiệp đến chuyện dưới mặt đất.”

Bên ngoài thì nói như vậy, chứ trong lòng của Gauvain đối với sự xuất hiện của loài sinh vật lớn này cũng không quá mức khiếp sợ, bởi vì hắn đã gặp qua rồng ở thời điểm khác, chính là những ngày còn treo người trên bầu trời kia, hắn đã không dưới một lần nhìn thấy sinh vật này bay ngang qua đại lục. Chỉ là con rồng thật sự quá bí ẩn, dù cho Gauvain có treo lơ lửng trên trời mấy vạn năm thì những con rồng mà hắn nhìn thấy cũng khá hạn chế, ngoài những bức tranh lộn xộn vàv vụn vặt, hắn hầu như không thể tổng hợp các đặc điểm và một số thói quen của rồng.

Lúc này, bóng người bên cạnh Gauvain đột nhiên chấn động hai lần, hắn quay đầu nhìn, liền thấy Amber đang đứng ở phía sau, khuôn mặt của cô gái nhỏ bán yêu tinh này vẫn còn kinh ngạc.

"Tôi đã nhìn thấy con rồng!" Amber hét lên, "Mẹ tôi sẽ không bao giờ tin điều đó đâu - Tôi đã nhìn thấy một con rồng! Nó to quá!"

“Được rồi, được rồi, ai ở chổ này cũng đều nhìn thấy,” Gauvain trừng mắt nhìn tên trộm vừa rụt rè lại vừa ồn ào này. "Ngươi vừa rồi chạy đi đâu?”

“Chui vào một khe nứt nhỏ trên khe đa,” Amber ưỡn ngực đầy từ hào, “Đây chính là khả năng trốn chạy tuyệt vời của tôi!”

Gauvain đẩy đẩy trán thở dài: “Kỹ năng này cũng được xem như là một cao thủ, mặc dù khả năng chiến đấu chính diện có chút hạn chế, ngươi vẫn rất tự hào.”

Sau đó hắn lắc đầu: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải mau nhanh chóng rời đi.”

Hắn đi xuống sườn đồi, mặc dù con rồng đã rời đi, nhưng chỉ có trời mới biết sẽ không có những sự việc quái lại gì tiếp tục xảy ra, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây. Mà Herty dùng ánh mắt phức tạp nhìn về lãnh thổ của gia tộc một lần cuối: “Tổ tiên…con rồng kia đốt chảy lãnh thổ của chúng ta.”

“Thứ nó đốt chính là phế tích của chúng ta, nói chính xác là nó đã đốt hết những con quái vật đó,” Gauvain liếc mắt nhìn Herty, hắn đã cẩn thận quan sát khi con rồng nhả hơi trước đó, về cơ bản nó hướng vào đám quái vật dày đặc nhất mà phun ra, mặc dù không biết tại sao nó vẫn phun sai hướng vài lần, nhưng xu hướng phun lửa của nó khá rõ ràng. "Trước khi con rồng đến, thành Cecil đã không còn.”

“Thế nhưng…”

“Ngươi còn muốn đòi công bằng với một con rồng?” Gauvain nhún nhún vai, “Thực tế chút đi, Nếu ngươi thực sự muốn làm gì đó, thì nên tìm đến lâu đài chính càng sớm càng tốt và báo cáo tất cả về yêu quái và rồng.”

Herty cũng không cãi lại, chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”

Thực ra, Gauvain hiểu rất rõ tâm trạng của Herty, Cecil chính là quê hương của cô, nơi cô sinh ra và lớn lên, cho dù quê hương của cô đã bị phá hủy, nhưng rào cản trong lòng cô cũng không dễ dàng vượt qua được, cho dù cô biết là rồng, vừa đốt một ngọn lửa thiêu cháy toàn bộ đống đổ nát kia, và ngọn lửa này có lẽ để thiêu rụi hết những con quái vật, nhưng cô ít nhiều vẫn có chút khó chịu.

Dù sao cũng đang trước mặt tổ tiên của mình.

Tuy nhiên, thật khó để Gauvain hiểu được điều đó, dù sao thì hắn ta cũng không phải là tổ tiên của gia tộc Cecil mãi cho đến khi hắn bò ra khỏi quan tài...

Mang theo đủ loại tâm trạng, nhóm người nhanh chóng rời khỏi khu vực này, ngay lúc này một khu rừng rậm hiện ra trước mặt bọn họ.

Herty một tay cầm quyền trượng, tay kia phác thảo vài nét sáng tối trên không, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng khu rừng rậm: "Phải đi qua khu rừng này để trở lại đường chính... Đó là đường đến Thị trấn Tanzan. Con đường duy nhất.”

Gauvain nhìn vài đường nét sáng rực trên tay Herty với vẻ tò mò và ghen tị (dù hắn đã cố gắng che giấu): "Phép thuật thực sự là một thứ tiện lợi ..."

“Tổ tiên?” Herty có chút bối rối, sau đó lộ ra vẻ kinh hãi, “Kỹ năng của tôi làm ngài khó chịu?

Gauvain sửng sốt: "A? Tại sao phải khó chịu?"

“Gia tộc Cecil luôn dựa trên sức mạnh của các hiệp sĩ. Võ thuật và kỹ năng cưỡi ngựa là môn phái chính thống của gia tộc. Giống như Rebecca và tôi đã dấn thân vào con đường pháp sư ...Nếu là một trăm trước đây, đừng nói đến quyền thừa kế, e rằng cũng sẽ có vấn đề nều tìm một chổ đứng trong gia tộc,” Herty có chút khẩn trương giải thích, “ Chỉ là…sau sự việc vào một trăm năm trước kia, đại vị gia tộc đã tụt dốc, số lượng dân chúng cũng dần ít đi, người nắm giữ được sức mạnh phi phàm cũng khan hiếm, do đó pháp sư mới được công nhận. Nhưng nói thế nào, cũng vi phạm nguyên tắc của gia tộc,”

Gauvain thản nhiên nói: "Ai đã đặt ra quy tắc ngu ngốc này?"

Hắn là một con người có tâm hồi cởi mở nên vẫn luôn rát chán ghét kiểu quy tắc gia đình kiểu mẫu mực điển hình này.

Không ngờ, khi hắn ta vừa nói những lời này, bầu không khí của hiện trường đột nhiên trở nên quái dị, và Hiệp sĩ Byron lần đầu tiên cúi đầu giả vờ buộc dây giày của mình - mặc dù anh ta đang đi một đôi ủng sắt, Herty đã choáng váng tại chổ và Rebecca im lặng đứng ở đó, hai giây sau, cô bé rụt rè giơ ngón tay lên và chỉ vào Gauvain.

Gauvain: ". . ."

Lục lại ký ức, hồi đó ... hình như có xảy ra sự kiện này.

Người anh hùng trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng Gauvain Cecil sau khi khải hoàn trở về đã uống rượu mừng cùng Charles I, vị vua sáng lập Vương quốc Anzu. Hai người bạn sau khi uống rượu khoe khoang, bàn về về cơ nghiệp sắp thành. Năm đó nhóm người dẫn đầu sau này trở thành công thần khai phá tiên phong đã khổ cực dẫn theo các tộc nhân khác chạy nạn về phương Bắc. Về nền móng, nhất định trong tương lai sẽ số lượng lớn các đại quý tộc đầu tiên, và khi có thể tồn tại, thế hệ đời đầu sẽ trao quyền thừa kế cho thế hệ con cháu nối sau và trở thành những gia tộc lâu đời nhất…

Vì vậy, hai người có công sáng lập và các quan đại thần đã uống quá chén, bắt đầu cùng nhau suy nghĩ xem có nên chuẩn bị trước và xây dựng một số nội quy, giới luật của gia tộc để tránh cho các thế hệ mai sau quên đi tinh thần của các bậc tổ tiên. Những người tiên phong, những người sáng lập trong số bọn họ, Gauvain Cecil và Charles I chắc chắn là một trong nhưng tấm gương sáng nhất.

Vậy là vào bảy trăm năm trước, sau khi uống quá chén, Gauvain Cecil nhìn thanh trường kiếm bên hông mình, đưa tay viết một dòng chữ trên bàn rồi rời đi:

Hiệp sĩ tốt hơn pháp sư.

Charles rất hài lòng khi nhìn thấy dòng chữ, vì vậy ông ta cũng đã viết vài dòng mực:

Gauvain nói rất đúng.

Cái đầu tiên đã trở thành phương châm của tổ tiên nhà Cecil, tiếp theo là cho phép một số người hầu và cố vấn của Charlie được phép trở về.

Vì lợi ích chung của tình hình, các bộ trưởng và nhà vua có đầu óc tỉnh táo chắc chắn sẽ không đưa những cuộc nói chuyện say sưa như vậy vào chính sách quốc gia cơ bản, nhưng Gawain Cecil lại đã rất coi trọng trong lòng và biến nó thành một quy định của gia tộc mình.

Rời khỏi dòng ký ức xa xăm, Gauvain xấu hổ liếc nhìn Hetty và Rebecca.

Hắn thở dài: "Nếu như hồi đó không uống nhiều quá, thì ta cũng không ra quy tắc này..."

Herty & Rebecca: ". . . ?"

Đúng lúc này, một tiếng lộc cộc từ bụng của Amber truyền ra cuối cùng cũng giải vây cho Gauvain.

“Mặc dù tôi biết nói điều này có chút không thích hợp khi các người đang tận hưởng niềm vui gia đình", cô gái bán yêu tinh xoa bụng một chút tỏ vẻ ngượng ngùng, "nhưng mà tôi hơi đói."

Cơn đói bụng của Amber dường như là tín hiệu đầu tiên, sau khi giọng nói của cô ấy giảm xuống, một số âm thanh tương tự phát ra từ trong bụng của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

Ngay cả Gauvain cũng không ngoại lệ.

Cho đến giờ phút này, Gauvain mới nhận ra rằng là từ khi rời khỏi lăng mộ u ám, mọi người hình như đã lâu không ăn cơm.

Và thời gian chưa ăn uống gì của hắn còn muốn lâu hơn mọi người rất nhiều, lần cuối cùng mà hắn tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi nhai thức ăn, là khi mấy con khỉ trên đại lục này còn chưa thể đứng thẳng dậy mà đi lại đâu.

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 235

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.