Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Đường dài Phía Trước

Phiên bản Dịch · 2284 chữ

Đột nhập vào một thế giới khác không phải là một điều lãng mạn, trong số những điều thú vị, phép thuật, cự thú và những câu chuyện anh hùng xa xưa, thì có nhiều vấn đề thực tế hơn cần phải đối mặt - chẳng hạn như làm thể nào để nhét đầy cái bao tử tại nơi hoang dã này.

Hành trình trốn chạy diễn ra gấp rút ở khắp mọi nơi, đặc biệt là khi lâu đài bị đột nhập và vài lính canh cuối cùng đã chiến đấu liều lĩnh đến giây phút cuối cùng, không ai có thể kịp chuẩn bị một túi đầy lương khô, và nơi mọi người xuất phát lại là lăng mộ tổ tiên, nó không giống như một nơi chứa thức ăn ...

Vì vậy, khi Amber đói, mọi người đều nhận ra có một vấn đề thực sự sắp xảy ra.

Xung quanh đây là mảnh đất hoang, ngay cả cọng cỏ cũng trụi lủi, dốc núi đối diện là phế tích của thành Cecil đã hóa thành một biển lửa, nhưng phía dưới sườn đồi lại có một khu rừng rậm rạp.

Ở cái nơi ma pháp huyền diệu thời Trung cổ này, khu rừng rậm bên ngoài thị trấn đồng nghĩa với nguy hiểm, đó là nơi ánh sáng văn minh không thể chiếu sáng, ngoại trừ dã thú hoặc cướp và quái vật, rừng rậm còn có một ý nghĩa khác: thức ăn.

Và để đến thị trấn phía bắc Tanzanite, chúng ta đều phải đi qua khu rừng rậm này.

Nhóm người tìm một khoảng đất bằng phẳng và thoáng ở bìa rừng để nghỉ ngơi trước, sau đó mới bắt đầu chia nhau ra tìm thức ăn.

Gauvain lần đầu tiên liếc nhìn cô hầu gái có vẻ ngốc nghếch - cô bé tên Betty này thực sự thiếu cảm giác tồn tại, nhưng cô ấy có vẻ can đảm. Cô ấy không sợ hãi mà khóc toáng lên khi nhìn thấy con rồng bay, và tất nhiên có thể đã bị dọa sợ choáng váng nên mới không kịp phản ứng gì. Lúc này, cô bé vẫn đang cầm chặt cái chảo trong tay, hơi lo lắng đứng đó, sau khi nhận thấy ánh mắt của Gawain, cô bé hơi rụt cổ lại.

"Betty, Herty, Rebecca, ba người các ngươi ở lại đây, Byron ngươi ở lại bảo vệ họ," Gawain nói, "Những người khác sẽ đi săn cùng ta. Bao gồm cả ngươi, Amber."

Betty không có sức chiến đấu, tuy Herty và Rebecca là pháp sư, nhưng các cô không thích hợp để đuổi dã thú trong rừng, mà còn có thể bị tiêu hào sức lực lớn. Họ đã chiến đấu từ trận chiến trong tòa thành cho đến giờ mà vẫn chưa có cơ hội để khôi phục. Giữ trạng thái cân bằng là một việc quan trọng của những người sử dụng pháp thuật, bọn họ cần một tinh thần tốt để phát huy sức mạnh của mình. Do đó, nên để bọn họ ở lại và phục hồi sức lực càng sớm càng tốt, sau đó sẽ chiến đấu hiệu quả hơn trong hành trình phía trước.

Ba chiến binh trung thành của gia tộc chắc chắn không phàn nàn về những sắp xếp này, nhưng đôi mắt của Amber lại mở to: "Tại sao tôi cũng phải đi? Tôi cũng rất mệt mỏi!"

Gauvain trừng mắt nhìn Amber: “Nhìn lỗ tại mình thử xem, ít nhiều trong người cũng có một dòng máu yêu tinh, không đi theo ta vào rừng săn bắn, còn không biết xấu hổ khi nói tổ tiên của mình đều sống ở trên cây sao?”

Amber giữ chặt miệng, đầy oán giận: “Ngài là phân biệt chủng tộc, ai nói cho ngài là yêu tinh thì phải nhất định vào rừng săn thú, tôi là học là kỹ năng trốn thoát không phải đi tuần tra trong rừng…”

“Ngươi đào cho ta một mộ phần.”

Amber: “…Được rồi.”

Gauvain dẫn ba người lính và tên bán yêu tinh tự nhận là không có khả năng săn bắn để đi săn trong rừng, để lại Hiệp sĩ Byron trung thành và ba người phụ nữ trong coi mảnh đất trống tạm thời được xem như nhà này.

Sau khi vẽ bùa chú lúc nãy và một số ít sức mạnh ma thuật còn sót lại, Herty mệt mỏi ngồi trên tảng đá. Mà Rebecca thì dẫn Betty đi quan sát khu vực xung quanh dưới sự canh gác của Byron, sau đó liền cầm một bó cành khô kiếm được từ lối đi bộ trở về.

Sau khi xếp những cành cây xuống đất, Rebecca lùi lại hai bước, nâng cây quyền trượng và niệm chú thuật đốt lửa cơ bản nhất, một quả cầu lửa không mấy ổn định ngưng tụ trong không khí.

Herty đã chặn cô bé lại trước khi quả cầu lửa phát nổ: “quên đi, để ta làm.”

Sau khi đốt lửa trại bằng ngọn lửa ma thuật bình thường, hơi lạnh tích tụ trong đường hầm dưới lòng đất và gió buổi sớm mai cuối cùng cũng dần dần bị đẩy ra khỏi cơ thể, Herty thở phào nhẹ nhõm và nhìn Rebecca một cách bất lực: "Khi nào thì cháu muốn học phép thuật ngoài việc chỉ tạo ra được quả cầu lửa ... "

Rebecca xấu hổ cúi thấp đầu: “Thật xin lỗi, Cô.”

“Đừng có dễ dàng bày ra bộ dáng không có tiền đồ này, dù cho lúc nói xin lỗi cũng đừng có đem đầu mình hạ thấp như thế,” Herty càng thêm bất đắc dĩ mà lau trán, “Cháu là người đã kế thừa tước vị, có biết không? Biểu hiện hôm nay của cháu,…nói thật, tô tiên chỉ sợ cũng thất vọng, mặc dù người không có biểu hiện ra ngoài.”

Rebecca liền khẩn trương: “Vậy thì…cháu phải làm sau bây giờ?”

Herty có chút giật mình mà thở dài: “Ôi, chúng ta biết làm sao đây? Nhìn gia cảnh bây giờ, ta sợ rằng không có con cháu nào của nhà Cecil có thể làm hài lòng tổ tiên chúng ta. Chúng ta như bây giờ ... cùng sự sáng chói rực rõ của ngày xưa thật quá không cân xứng."

Rebecca dùng sức mím chặt môi, đối với cô bé, người lớn lên từ trong lớp học lý thuyết và nguyên tắc của đám con cháu quý tộc, thì hàng loạt những sự việc xảy ra gần đây đều vượt ta khỏi sự nhận biết của cô ấy. Không có giáo viên nào giảng dạy việc làm sao đối mặt với mấy sự việc này, dù là thủy triều quỷ hay bị quái vật tấn công, hay việc chứng kiến tổ tiên của mình bò ta từ quan tài, tất cả việc này đều làm cô gái Tử tước trẻ tuổi này tay chân phải luống cuống.

Sau một lúc im lặng, Rebecca cuối cùng lấy hết can đảm: "Cô à, cô cho rằng tổ tiên ... thực sự sống lại sao?"

Herty nhìn vào mắt Rebecca, và cô có thể dễ dàng đoán được cô cháu gái đang nghĩ gì.

“Ngươi vẫn còn hoài nghi việc tổ tiên sống lại sao?”

“Thật ta cháu biết mình không nên nghi ngờ…nhưng thực sự có chút khó tin.”

"Ta cũng vậy, nhưng sự thật đang ở trước mắt", Herty lắc đầu, "Cháu có còn nhớ bài học đầu tiên mà mỗi người sử dụng ma pháp được học? Đó không phải là kiến thức lý thuyết và công thức ma thuật, mà là một phương châm: sự thật có thể ngược lại với lẽ thường, nhưng sự thật luôn đúng. Câu này cũng đúng khi được sử dụng trong các lĩnh vực khác ngoài ma thuật. "

Thấy Rebecca đắm chìm trong suy nghĩ, Herty thấp giọng nói thêm: "Bất kể là vì nguyên nhân gì mà tổ tiên tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, tổ tiên nhà Cecil sống lại hẳn là một sự thật..."

Betty nhìn hai nữ chủ nhân trước mắt, cô không thể nghe hiểu mấy chuyện mà các cô ấy nói, thế là cúi đầu xuống, tiếp tục ngẩn người ôm cái chảo bảo bối của mình.

Rất nhanh sau đó, Gauvain dẫn ba người lính và Amber trở về.

Cuộc đi săn tuy không thành công lắm nhưng nhìn chung vẫn rất khả quan, bọn họ mang về ba con thỏ nhỏ và hai con chim lớn không biết là tên gì với bộ lông đẹp đẽ, thuận tiện còn hái thêm mấy loại hoa quả dại, mấy nhiêu cũng đủ nhét đầy mấy cái bao tử rồi.

Nhìn Amber tay chân lẹ mắt thành thục xử lý con mồi, Gauvain nhếch miệng nói: “Còn nói không biết đi săn bắt, tay nghề thành thạo không khác gì chủng tộc yêu tinh xám sống trong rừng rêu xanh.”

Mosswood là một khu rừng rộng lớn ở biên giới giữa Vương quốc Anzu và bộ tộc Ogure ở phía tây. Yêu tinh xám sống trong rừng rêu - một chủng tộc khác của yêu tinh – họ được coi là những thợ săn giỏi nhất trên thế giới. Xét về khả năng săn đuổi con mồi trong khu rừng rậm, chúng còn giỏi hơn cả yêu tinh trong rừng. Sau khi Gauvain thấy rằng hắn thực sự cần phải bổ sung kiến thức chung về thế giới này, hắn đã lướt qua hàng ngàn ký ức trong đầu lúc rảnh rỗi. Kiến thức trong lĩnh vực này cũng vừa được tìm thấy, vì vậy hắn liền ngồi học lại kiến thức này.

Cố gắng tỏ ra mình chính là người bản xứ.

Amber một bên thu dọn nội tạng của mấy con chim lớn kia, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Đúng không hổ là đại anh hùng của bảy trăm năm trước, việc ngài nói về yêu tinh xám đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, tất cả đã trở thành lịch sử. Chắc ngài không biết là hiện tại yêu tinh xám đã và đang tham gia vào việc xuất nhập khẩu dược liệu, từ sớm cũng không còn đi săn bắt nữa rồi.”

Gauvain: “…”

Tay Amber vẫn không ngừng di chuyển, thuần thục xử lý xuyên con mồi qua một khác cây gỗ, gác bên trên đống lửa. Sau đó, liếc nhìn Gauvain: “Tôi nói với ngài, tôi thật sự không biết đi săn, mặc dù tôi có một nữa huyết thống yêu tinh, nhưng kể từ khi tôi có thể biết suy nghĩ, tôi đã sống trong xã hội loại người, một lão đạo tặc đã nuôi lớn tôi…”

“Vậy tay nghề này của ngươi…”

“Mặc dù ta không biết đi săn, nhưng cũng từng đi ăn trộm gà,” Amber cười như một đứa trẻ, vui vẻ nói chuyện với cái người mà mình vừa đào mộ của hắn lên, “Tay nghề này là được học từ đó.”

Gauvain: “…”

Herty ở bên cạnh nghe được lời này của Amber, hơi nhíu mày: “Thật là thô tục.”

Amber lắc lư ngón tay: “Vâng vâng vâng, tôi thô tục như vậy đấy, ai bảo tôi chỉ là một tên trộm, lâu lâu lại lén mượn vài đồng bạc trong túi tiền của người đi đường, sao có thể so được với quý tộc giàu có sống trong lâu đài.”

Amber còn chưa dứt lời, hiệp sĩ Byron liền rút thanh kiếm trong tay “keng” một phát đặt lên cổ cô bé.

Bán yêu tinh liền đổ một thân mồ hôi lạnh.

Gauvain xua tay kêu Byron cất thanh kiếm đi, sau đó tò mò nhìn Amber: "Ta rất ngạc nhiên. Cái miệng này của ngươi tới giờ vẫn chưa bị đập chết à?”

Cô gái cũng không dám lên tiếng nữa, Gauvain liền bắt chước giọng điệu của cô mà đắc ý gật gù nói: “Khả năng trốn thoát là hạng nhất đúng không?”

Amber: “…”

“Được rồi, hãy gạt mọi mâu thuẫn giai cấp và mâu thuẫn ý thức sang một bên. Bây giờ chúng ta đã là người trên cùng một con thuyền,” Gauvain thở ra và chạm vào một trái cây từ bên cạnh và đặt lên môi. "Mọi người trước tiên hãy phục hồi thể lực và pháp thuật,chúng ta phải khởi hành trước buổi trưa. Chúng ta đã ở dưới lòng đất một đêm, và không thể lãng phí cả ngày ở đây. "

“Betty, ngươi trước tiên để cái đó sang một bên đi,” Rebecca nhìn cô hầu gái nhỏ của mình và ân cần nhắc nhở cô, "Tôi không có cần nó bây giờ."

Betty nhìn cô chủ của mình, rồi nhìn cái chảo trên tay, giống như có chút do dự.

Gauvain có chút hiếu kỳ: “Sao ngươi cứ cầm nó trên tay miết vậy?”

Betty có vẻ còn e ngại với Gauvain, cô bé hơi rụt cổ lại, nắm thật chắc cái chảo: “Phu nhân Hansen nói với tôi rằng, về sau tôi sẽ phụ trách chiên xúc xích và bánh mì…và hãy sử dụng chiếc chảo này.”

“Phu nhân Hansen là quản lý phụ trách nhà bếp tại lâu đài,” Herty nhỏ giọng nói rõ lý do với Gauvain, “Nhưng bà ấy đã chết.”

Gauvain thở dài và nhìn cô gái nhỏ với vài đốm tàn nhang trên mặt.

“Cái chảo này thuộc về ngươi, và từ nay nó sẽ là của ngươi,” hắn nói, “Bây giờ ngươi có thể đặt nó sang một bên và đến đây ăn cơm.”

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 268

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.