Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Tước Andrew

Phiên bản Dịch · 2567 chữ

Nếu có nơi nào ở Thị trấn Tanzan có thể khiến Gauvain không phải thất vọng và trải nghiệm được một chút bầu không khí của vẻ đẹp vừa cổ điển vừa tao nhã, thì nơi đó chỉ có một khu vực giàu có nằm ở phía bắc của thị trấn. Một số con đường và một hàng rào đã ngăn cách khu vực này với khu ổ chuột bên ngoài, những người có mặt mũi đều sống ở nơi tương đối sạch sẽ và ngăn nắp này.

Có những tòa nhà nhỏ xinh đẹp hai tầng, mỗi tòa nhà được xây bằng đá xám nhạt và gỗ tuyết tùng, cá khô và thịt xông khói được phơi trên ban công kéo dài từ tầng hai của tòa nhà nhỏ, đây chính là biểu tượng của những người giàu có.

Mặc dù Danzon nói chung chỉ là một thị trấn, còn lâu mới đạt được quy mô của một thành phố, nhưng những người sống ở khu vực giàu có này sẽ tự gọi mình là những thị dân vinh quang và kiêu hãnh.

Họ đều là những con người người tự do, có thể chi trả đủ các loại thuế và có công ăn việc làm ổn định ở các thị trấn — đó là làm chủ các nông trường cùng với những quặng mỏ.

Hôm nay, những con người coi trọng thể diện này lại đứng trên ban công phơi cá khô và thịt muối như thường ngày, thảo luận về các sự kiến gần đây với mấy hàng xóm của mình – tất cả có việc hơi thú vị đều đáng để đem ra bàn tán. Và dĩ nhiên việc lớn gần đây nhất, không thể nghi ngờ chính là sự kiện phát sinh ở lãnh thổ Cecil.

Trấn Danzon và các khu vực xung quanh nó đều là của tử tước Andrew, thành Cecil trước đây là hàng xóm của Tử tước Andrew. Mặc dù có một khu vực hoang vắng rộng lớn giữa các khu vực thịnh vượng của hai lãnh thổ, nhưng tóm lại vẫn có thẩm quyền chính thức. Do đó, ngay cả trong thời đại trao đổi thông tin kém này, những gì xảy ra ở Cecil đã được lan truyền khắp toàn bộ thị trấn Tanzon.

Lúc đầu, một nhóm người tị nạn chạy đến nơi này dưới sự lãnh đạo của một hiệp sĩ và một tá binh sĩ, sau đó lan truyền tin tức rằng Cecil đã hoàn toàn bị nhấn chìm và bị tiêu diệt bởi một số lượng lớn quái vật và thủy triều quỷ.

Tin giật gân này cũng giống như một số lời bịa đặt được đồn thổi lên từ mấy người hay kể chuyện truyền thuyết xưa. Sinh sống trong thời bình rất nhiều năm, đám dân thành thị này căn bản không tin mấy chuyện này có thể tồn tại, nhưng ngay khi đám người tị nạn cùng các binh sĩ chật vật thật sự chạy đến đây, ngay sau đó, Tử tước Andrew liền ra lệnh không chỉ thực hiện một hệ thống giới nghiêm chặt chẽ hơn, mà còn tăng số lượng các cuộc tuần tra xung quanh thị trấn, vì vậy câu chuyện kinh dị phi lý đã trở thành hiện thực.

Đám dân thành thị này liền nghiêm túc thảo luận về tin dữ phát sinh tại thành Cecil sau giờ làm việc…

Ban đầu chỉ thỉnh thoảng nói chuyện khi gặp nhau trong quán rượu, bây giờ tất cả đều đứng trên ban công nói chuyện nghiêm túc với bối cảnh là cá khô và thịt ba chỉ muối.

Ngay sau khi mặt trời sắp lặn, cuộc nói chuyện về sự tàn lụi của gia tộc Cecil cuối cùng cũng kết thúc, mà mấy nhân vật chính trong câu chuyện của Cecil cũng đã đi qua khu nhà giàu, tiến vào bên trong tòa thành của tử tước Andrew.

Dù cuộc sống của người nghèo ở Thị trấn Tanzan có khó khăn đến đâu thì tòa thành của Tử tước Andrew đều nguy nga tráng lệ, trên thực tế vì sự giàu của lãnh thổ cùng với sự giàu có của gia tộc từ vơ vét của cải bốn phương, nên lâu đài do Tử tước này xây dựng lâu hơn nhiều so với lâu đài của Rebecca Thời thơ ấu, hơn nữa tường thành cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Sau khi báo cáo xong danh tính của những vị khách đến thăm lâu đài, quản gia của Tử tước Andrew mời Gauvain và những người khác vào lâu đài, họ được đưa đến phòng khách rộng rãi và sáng sủa, ngồi sau một chiếc bàn dài bằng gỗ, và chờ đợi sự tiếp đón của tử tước.

Ngồi trên chiếc ghế nhung rộng rãi và thoải mái, nhìn bộ ấm trà bạc tinh xảo trước mặt, Gauvain không khỏi liên tưởng đến những người nghèo không mảnh vải che thân bên ngoài, và những ngôi nhà trông như lán. Phải thừa nhận rằng hắn có một số cảm nhận về thế giới tưởng tượng của trường kiếm và ma thuật này ... có chút vỡ mộng.

“Tổ tiên,” Ngồi được một lát, Rebecca liền lặng lẽ chọc vào cùi chỏ bên cạnh của Gauvain, “một lát nữa, chúng ta phải giới thiệu ngài như thế nào đây?”

“Giống như thảo luận lúc nãy, cứ trực tiếp nói,” Gauvain bình tĩnh nói, “ chúng ta có thể tùy hứng.”

“Tổ tiên…” Herty cũng mở miệng nhìn về hướng Amber, “Ngài cảm thấy…cô ấy thích hợp xuất hiện ở chổ này sao?”

Amber ngồi ở đối diện Gauvain, cô gái bán yêu tinh giờ phút này đang rất chăm chú nghiên cứu mấy cái dụng cụ đồ uống trà bằng bạc, cô bé chú yếu nghĩ xem làm thế nào đem nước trà đổ sạch, sau đó đem cái chén nhét vào trong ngực, đúng lúc Gauvain ngẩng đầu nhìn lên, cô bé lại nhét theo cái thìa vào bên trong.

Gauvain trừng mắt: “Amber!”

“Oa!” Vị đạo tặc này hơi khoa trương mà kinh hô lên, sau đó lại ngượng ngùng mà đem đồ vật từ bên trong túi bỏ lại lên bàn, bao gồm hai cái chén, ba cái thìa, một khay bạc, một cái đồng hồ quả quýt, một thanh hạch quả, hia cái ly rượu cùng với chiếc đồng hồ mà quản gia lúc nãy đeo ở ngực…

Gauvain: “?!”

Chết tiệt, con bé Amber bày, rốt cuộc đã làm thế nào mà lấy được một đống thứu này?!

Ngay lúc này, Gauvain không nhịn được mà sờ thanh kiếm khai phá bên cạnh mình, từ tận đấy lòng cảm ơn vị đạo thánh trước mặt này, cái lúc đạo mộ của hắn không có cuỗn nó đi luôn…

“Cô ấy là nhân chứng quan trọng cho sự hồi sinh của ta,” Gauvain nói một cách nghiêm túc để chống lại sự run rẩy trên khuôn mặt của mình, “và ngươi không cảm thấy nếu để cô ta ở chổ chúng ta không kiểm soát được, ngược lại còn dễ xảy ra chuyện xấu hơn sao?”

Herty lúc này liền gật đầu tán thành.

Đúng lúc này, Tử tước Andrew cuối cùng cũng bước vào phòng khách.

Cánh cửa bằng gỗ sồi được người phục vụ đẩy ra, một người đàn ông cao gầy bước vào phòng, anh ta mặc một bộ y phục đen bó sát với mái tóc ngắn màu nâu sẫm áp sát da đầu sau khi thoa dầu dưỡng, và bộ ria mép chải chuốt hướng xuống dưới, rồi mở rộng ra hai bên, khuôn mặt của anh ta tái nhợt với một chút đỏ bừng bất thường - loại khuôn mặt ốm yếu này thực sự rất phổ biến trong giới quý tộc, đặc biệt là những người không có tài năng về phép thuật hoặc võ thuật.

Vì để trải nghiệm các sức mạnh tự nhiên vượt lên cả thiên phú của bản thân, cùng sự phóng túng và hưởng lạc, bọn họ đã tìm đến các phương thuốc đặt đỏ để “Cường hóa cảm giác”, mà tác dụng phụ của các loại thuốc này sẽ thể hiện lên trên bề mặt da.

Họ thậm chí còn tự hào về điều đó và coi sự nhợt nhạt trên khuôn mặt là một trong những dấu hiệu của sự cao quý.

Tại thời điểm này, hậu duệ của Cecil, những người vẫn tuân theo giới luật của tổ tiên và thực hành các kỹ năng một cách trung thực, dựa vào nỗ lực cá nhân để luyện tập võ thuật (hoặc phép thuật), đã trở thành nhóm khác biệt trong giới quý tộc . Nhưng cũng không còn cách nào nữa, cuối cùng thì gia tộc Cecil đã thất thủ. Chưa kể đến việc so với số tiền để mua những lọ thuốc vô giá đó, Rebecca thậm chí còn không đủ tiền để sửa chữa những lỗ hổng trong lâu đài của gia tộc - tất nhiên, cô bé đã không cần nghĩ để sửa chửa cho lâu đài ngay bây giờ nữa.

“À, phu nhân Hetty xinh đẹp, và tiểu thư Rebecca xinh đẹp không kém, tôi rất xin lỗi vì đã đến trễ,” Tử tước Andrew nói lớn ngay khi anh ta bước vào phòng, giọng điệu lên xuống và khuôn mặt như bị nghiêng. Với một lời xin lỗi chân thành, "Nhưng tôi thật sự quá bận rộn, tin xấu xảy ra ở Cecil đã lan truyền khắp lãnh thổ của tôi. Mọi người đang hoảng loạn. Tôi phải dành phần lớn thời gian trong ngày để bố trí phòng thủ lãnh thổ và nghe ngóng tuần tra về báo cáo của đội. "

Gauvain ngay lập tức nổi da gà toàn thân, nhỏ giọng thầm thì: “Đầu năm này, quý tộc đều dùng giọng điệu này nói chuyện sao?”

Rebecca hạ giọng: “Tổ tiên, năm đó ngài không phải cũng như vậy sao?”

“Chúng ta năm đó bình thường đều ở trong các quán rượu, một bên rót rượu một bên thảo luận chuyện kinh doanh, và sau đó là nói về mọi thứ.”

“…Vậy phong túc bây giờ đúng là khác xa so với năm đó. Dĩ nhiên, các nói chuyện của Tử tước Andrew có hơi….đặc biết so với người khác.”

"Chúng tôi hiểu rằng ngài thực sự đang rất bận rộn ", Herty thấy rằng Rebecca, với tư cách là người thừa kế chính thống của Cecil, có vẻ đang bận trò chuyện với tổ tiên của con bé. Hoàn toàn không có ý thức rằng mình nên đứng lên và đáp lại, liền cảm thấy xấu hổ vì bản thân chưa thể rèn sắt thành thép. Do đó, cô đứng người lên, “Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở một chút, ngài nên gọi Rebecca là Tử Tước, chứ không phải là tiểu thư, cô ấy đã kế thừa tước vị của gia tộc từ năm ngoái thưa ngài, hiện tại, ngài nên xưng là tử rước Rebecca hoặc tử tước Cecil mới phải.”

Cách xưng hô trong giới quý tộc ở thế giời này lúc trước hình như không có quá nghiêm khắc như vậy, trước tước vị có thể xưng tên hoặc họ của gia tộc.

Sau khi bị Herty nhìn chằm chằm, Rebecca mới giật mình đứng dậy, cư xử với Tử tước Andrew như những quý tộc cùng đẳng cấp: “Tử tước Andrew, vô cùng cảm ơn sự chiêu đãi của ngài.”

 "Vâng, Tử tước Cecil," Andrew bị Herty không mềm không cứng nhắc nhở, nhớ lại danh tiếng của vị phu nhân này trong giới quý tộc, anh ta kiềm chế một chút liền gọi Rebecca theo tước vị - đây là một cách xưng hô tương đối nghiêm túc, "Tôi vô cùng thương tiếc vì những gì đã xảy ra với Cecil, đó là một thảm họa. Nhưng thật mừng khi nhìn thấy mọi người được bình an vô sự, dòng màu của Cecil không vì thế mà cắt đứt.”

Sau đó liền không còn lời chúc khách sáo nào nữa, một bên nghiêm túc bày tỏ sự quan tâm của mình, trong khi bên kia lại cố gắng biểu hiện sự cảm kích vô cùng. Tất nhiên là với cái đầu bị cửa kẹp của Rebecca thì làm sao có thể giỏi phương diện giao tiếp này, do đó cô liền cứng nhắc đem chuyện chính ra nói: “Trước khi tòa thành bị thất thủ, kỵ sỹ Philip đã yểm trợ và dẫn theo một nhóm dân chúng phá vây thoát ra ngoài, bọn họ có thể đang ở đây. Theo luật pháp từ thời khai quốc, ngài sẽ tiếp nhận dân tị nạn và bảo hộ cho họ. Vì vậy không biết tình huống bây giờ của họ như thế nào rồi?”

"Tất nhiên, luật pháp của tiên quân là thiêng liêng. Dù lãnh thổ của tôi nhỏ, nhưng nó cũng đủ để giúp đỡ người hàng xóm đang gặp khó khăn", Andrew gật đầu. "Hiệp sĩ dũng cảm lúc đó đã bị thương và đang được chữa lành . Tôi đã sắp xếp để anh ấy nghỉ ngơi trong nhà thờ của hội giáo thánh quang, ở đó có thể cung cấp cho anh ấy sự trị liệu tốt nhất. Còn những người lính trung thành và thường dân thì tôi đã sắp xếp ở quận Đông Thành và quận Nam Thành, cho đến bây giờ không có ai chết vì cóng và đói cả. "

Không ai trong số các công dân của Cecil chạy trốn đến thời điểm này chết vì chết cóng và vì đói. Đây đã là biểu hiện hết sức tận tâm rồi . Tất nhiên, có lý do để Tử tước Andrew sẵn sàng chấp nhận những người tị nạn đó, sau cùng, mọi thứ được chu cấp cho công dân tị nạn của Cecil đều sẽ được chuyển thành nợ và đặt lên vai Rebecca. Nếu Rebecca muốn vực dậy gia tộc, cô nhất định phải tính “tiền thù lao” theo đầu người để trả cho Tử tước Andrew.

Cũng giống như "nên giúp đỡ những người hàng xóm gặp nạn, một nhà quý tộc nên che chở cho người dân của những quý tộc lân cận" đều đã được viết thành luật pháp của Assu, và "người nhận phải trả cho người giúp đỡ khoản thù lao cần thiết" cũng được viết rõ ràng trong bộ luật, Gauvain biết rất rõ điều này.

Dù sao, hai điều luật này, là năm đó Gauvain Cecil cùng với Charlie I đã tạo ra…

Rebecca tuy chưa đủ trưởng thành như một quý tộc nhưng cô vẫn hiểu quy luật, nghe xong những lời của Tử tước Andrew, khuôn mặt cô không khỏi có chút khó coi, bởi vì cô nghi ngờ không biết mình còn có thể gây dựng lại gia tộc hay không chứ chưa bàn đến việc bồi thường toàn bộ khoản nợ này.

Cô không thể không liếc nhìn Gauvain, trong đầu nảy ra một ý nghĩ lớn mật và có chút không đứng đắn.

Lão tổ tiên…một thân toàn đồ cổ trên người…có nên suy nghĩ đến việc khuyến khích ngài ấy bán bớt quần áo trên người không nhỉ?

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.