Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chổ Ở Cũ

Phiên bản Dịch · 2315 chữ

Gauvain cũng không vội đi nhanh, bởi vị hắn biết mấy quan viên kia còn phải gấp rút chuẩn bị cho căn nhà số bốn trên đường vương miệng để chào đón chủ nhân của nó trở về, mà hắn cũng không có ý định là làm khó khắn những người hầu đang nhận mệnh lệnh từ phía trên. Tuy nhiên, dù đã dẫn đoàn đi quanh nửa vòng nhưng khi đến số 4 đường Vương miệng, hắn vẫn thấy một số người hầu mặc phục trang chạy ra với mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.

Nhưng dù sao thì việc chuẩn bị của họ cũng gần như đã xong.

Một người đàn ông trung niên cao và gầy giống như quản gia với bộ tóc giả màu trắng và thắt nơ đen đi ra từ biệt thự và cúi đầu chào trước con ngựa của Gauvain: "Thưa ngài, dinh thự của ngài đã sẵn sàng, tôi là James Bryan , người hiện đang tạm thời quản lý sản nghiệp này. Trong thời gian ngài ở lại thủ đô, tôi có vinh dự được phục vụ ngài với tư cách là một quản gia."

“Bryan…ta có ấn tượng với họ này,” Gauvain suy nghĩ một hồi (tìm tòi lại trong trí nhớ), vừa cười vừa nói, “A, đúng rồi, Hawley Bryan, người hầu năm đó ở bên cạnh của Charlie, cái họ Bryan này là do Charlie ban cho hắn.”

Người trung niên tự xưng là James Bryan mang theo một chút kinh ngạc. Tất cả những ai may mắn được diện kiến vị tổ tiên này (và vị cổ nhân này cũng biết đến tổ tiên của nhà mình) có lẽ sẽ cảm thấy cùng một cảm giác ngạc nhiên: "Vâng .. . vâng, Hawley Bryan là tổ tiên của tôi. Gia tộc chúng tôi đã phục vụ như những người hầu của hoàng gia trong nhiều thế hệ qua. Các tài sản trực tiếp của hoàng gia ở thủ đô cũng do các thành viên của gia tộc Bryan thay nhau quản lý…”

Gauvain cười lớn: "Đúng vậy, nhà của ta bây giờ cũng là tài sản của hoàng gia."

James Bryan đổ mồ hôi lạnh ngay tại chỗ - đối với vấn đề xấu hổ số một này phải nói rất khó để giải quyết, giống như là việc đem một người trói lên ghế, đọc lại bài văn đầy diễn cảm năm mười bốn tuổi đã viết…một dòng văn học tuổi trẻ đầy bi thương…

Nhưng Gauvain vừa nói vừa đùa với đối phương, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua chủ đề này: "Không đùa ngươi nữa, dù sao ta ở đây cũng không bao lâu.”

James Bryan đứng lên: "Tôi đã nhận được lệnh và sẽ cố gắng hết sức để phục vụ Ngài, Chúng tôi có trách nhiệm là chuẩn bị nhà cửa tươm tất".

"Ví dụ, đem những người bán vé ở cửa và hướng dẫn viên du lịch bên trong đâye ra ngoài?"

“…hả?"

Thực sự rất phiền phức khi giao tiếp với những người ở dị giới này, tất cả đều không hiểu ý nhau.

Gauvain có chút mất hứng vẫy vẫy tay một cái, ngả người leo xuống ngựa, giao dây cương cho người hầu đã đứng đợi ở một bên, sau đó dẫn cháu gái N + 1 của mình và một nhóm người vào tòa nhà đã có 700 lịch sử này.

Thật vậy, như quan chức nội chính trước đó đã nói, những dinh thự lịch sử và quan trọng này trên đường phố Crown (Vương miệng) không chỉ được bảo tồn mà còn duy trì hình dáng ban đầu trong suốt quá trình sửa chữa liên tục bảy trăm năm qua, mặc dù mấy đồ vật ma pháp phi khoa học vẫn còn tồn tại, và nhiều thứ lẽ ra đã mục nát từ lâu, nên Gauvain gần như chắc chắn rằng ít nhất một nửa số đồ ở đây không còn là nguyên bản của năm đó nữa, bảo trì tốt thì cũng chỉ là bề ngoài, nhưng hắn cũng không để ý mấy thứ này, hắn cũng đâu phải Gauvain Cecil thật sự.

Đi qua một khu vườn nhỏ và tiền đình, lại đi qua một hành lang ngắn, rồi đến sảnh chính - là dinh thự của vị đại công tước khai quốc, quy mô nhà số 4 phố Crown hơi tồi tàn, về cơ bản những gia tộc có năng lực đều có thể ở trong kinh thành này xây một ngôi nhà lớn gấp đôi nơi này. Vì vậy, ngay khi Amber bước vào cửa, cô bé đã lẩm bẩm: "Nơi này? So với suy nghĩ còn kém hơn…”

"Cái này được xây dựng cách đây bảy trăm năm," Gauvain liếc nhìn bán yêu tinh. "Vào thời điểm đó, Pháo đài Bạc cũng chỉ lớn hơn nơi này một chút.”

"Tôi nghĩ là tốt rồi ..." Rebecca thì thào, "Ngoại trừ nền móng lớn của lâu đài tôi đang ở, xét về mọi mặt thì có vẻ còn thua kém nơi này ..."

Amber trợn tròn mắt nói: "Đúng vậy, dù sao các người cũng sắp hết cả vốn liếng.”

“Không được phép ném quả cầu lửa ở đây,” Gauvain ấn nhẹ vào đầu Rebecca và Amber.

"Ngươi cũng nên thành thật, đừng ỷ vào năng lực ẩn trốn bậc nhất mà làm càn. Có ngày thật sự gặp được cao thủ bóng tối, chỉ sợ bị hù cho chết tại chỗ."

Sau khi để các Hiệp sĩ Byron và binh lính ổn định nghỉ ngơi dưới sự sắp xếp của những người hầu cận, họ để Betty vào bếp giúp chuẩn bị bữa tối (chiếc chảo của cô bé cuối cùng cũng có ích), và sau đó Gauvain đi vòng quanh sảnh chính…

"Nó thực sự được bảo tồn..."

Sau khi đi hết hai vòng, Gauvain khẽ thở dài, kí ức trong tâm trí hắn cứ tuôn trào, in sâu vào tất cả những gì hắn nhìn thấy trước mắt, tuy rằng nhiều thứ trong số đó không còn là những thứ ban đầu hồi đó nữa, nhưng vẫn lưu lại cảm giác quen thuộc trong kí ức của hắn khiến hắn thở dài.

Rebecca cũng đi vòng ra sau Gauvain, tò mò nhìn những đồ dùng trong sảnh chính xen lẫn một cảm giác phức tạp. Những người tiên phong của thế hệ đầu tiên đều có con cháu của họ, và bây giờ nhiều người trong số những người thừa kế đó thậm chí còn sống trên Phố Crown, nhưng cô ấy, hậu duệ của người tiên phong vĩ đại nhất, người thừa kế đương thời của gia tộc Cecil, cho tới hôm nay mới biết nơi ở cũ của tổ tiên mình năm đó có bộ dáng gì.

Nhiều thứ ở đây chỉ được mô tả trong các cuốn sách gia tộc, chẳng hạn như một chiếc rìu chiến cổ được treo trên tường của chính điện.

“Cái này là năm đó đấu kiếm với Charlie mà thắng được, cũng không phải là vũ khí cao siêu lợi hại gì, nó chỉ là một chiến rìu chiến của người lùn mà thôi,” Gauvain nhìn chiếc rìu treo trên tường, nói ra những điều tìm thấy trong trí nhớ, “ Cũng không biết bọn họ phát triển như thế nào, cả đám chỉ cao đến eo của ta, nhưng vậy mà lại có một cách tay đầy sức mạnh, một cái rìu lớn đến cả binh sĩ bình thường còn có chút khó khăn khi cầm, vậy mà bọn hắn lại một tay vung rìu như gió.”

Rebecca chú ý đến cái tên mà Gauvain nhắc đến: "Charlie ... có phải là Charlie, vị vua sáng lập đầu tiên không?"

“Charlie Moen, thời nay được gọi là Charles I, còn có thể là ai chứ?” Gauvain mỉm cười, “Charlie duy nhất mà tôi nhắc đến chính là hắn.”

Mặc dù nó chỉ là một vỏ bọc của Gauvain Cecil, nhưng cách xưng hộ ở ngôi thứ nhất này, cảm giác thiệt sảng khoái.

Tuy nhiên cũng không phải vì biểu hiện như thế của Gauvain, mà là hắn cảm thấy mình đang dần quen thuộc với thân phận này, trong nhiều trường hợp, sức ảnh hưởng của thân phận Gauvain Cecil này đều có tác dụng rất lớn.

Amber không quan tâm đến những thứ như lịch sử gia tộc và những bí mật của vương quốc, sau khi đi vòng quanh đại sảnh và cân đo xem mình sẽ bị Gauvain đập cho một trận nếu ăn trộm đồ ở đây, người có tinh thần nghề nghiệp cao này lại là một bán yêu tinh rất yêu quý sinh mạng của mình, cô ngồi xuống ghế salonm quơ quơ đôi chân nhỏ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tay: "Không phải ngài nhất định phải đến nơi này là để đóng gói một số đồ đạc để mang đi sao? Cho dù con cháu ngài có hủy hết sản nghiệp trong tay, nhưng hôm nay mà mượn cớ đến đây thu dọn đồ thì cơ hội cũng không nhiều…”

Gauvain trợn mắt há mồn: “Ngươi ở đâu ra cái suy nghĩ này vậy?”

Amber dương dương đắc ý: “"Đừng xấu hổ, thật là một cách suy nghĩ bình thường thôi mà - nếu ngài lo lắng về quá nhiều thứ không dễ mang theo, ngài có thể đưa nó cho tôi, tôi sẽ giúp ngài mang ra ngoài, và chúng sẽ không bao giờ bị phát hiện - với Khả năng của tôi, tôi gần như có thể dọn sạch nơi này sau ba chuyến ra ngoài mua thức ăn…”

Tên trộm này không chỉ thương lượng trước mặt chủ nhân của ngôi nhà rằng làm sao có thể lấy đồ đạc của họ đi một cách an toàn nhất, đúng là hiếm gặp mà. Bây giờ Amber không chỉ là nỗi xấu hổ của yêu tinh, cô ấy thậm chí còn là nỗi xấu hổ của những tên trộm ...

Từ nỗi xấu hổ về chủng tộc chuyển thành nỗi xấu hổ về nghề nghiệp, thật là một thành tựu đáng kinh ngạc mà.

“Tỉnh lại đi, ta có muốn mang gì đi cũng không cần phải hỗ trợ,” Gauvain xua tay, cắt ngang cái suy nghĩ không mấy ý nghĩa của Amber, “Francis II sẽ không vì mấy thứ vấn đề này mà tính toán chi li”

Amber chớp mắt: "Chà, tôi cũng nghĩ hầu hết những thứ trong căn phòng này đều là đồ vô giá trị, hầu hết đều là đồ nhái, chỉ có chiếc rìu và chiếc bình ở cửa là thật ... Ồ, chiếc bình cũng là đồ giả."

Cô gái này mới bao nhiêu tuổi mà chỉ biết đi xem xét một vòng hết chổ này thôi sao?!

Nhân tiện, nếu có bản lãnh ngươi hãy để dành một chút năng lượng kiểm soát cái miệng hư hỏng và rèn luyện lòng can đảm của mình không?

Thấy không ai chịu chú ý đến mình, Amber liền rung chân một lát sau đó lại bắt đầu tìm chủ để mới: “Ngài đứa tôi đến đây là có ý gì? Dù sao tôi cũng phải kỵ sĩ của ngài, càng không phải binh lính, tôi chỉ là một tên trộm vặt, có thể giúp được ngài chuyện gì?”

"Đầu tiên, ngươi đã đào mộ của ta. Mặc dù ngươi nói rằng ngươi đến để tị nạn, nhưng theo luật của vương quốc thì vẫn là bị treo cổ. Là đương sự, ta tha tội cho ngươi. Ngươi không nghĩ rằng phải có nghĩa vụ giúp ta làm chút chuyện sao?"Gauvain nhìn Amber," Thứ hai, ta thực sự công nhận khả năng của ngươi- tất nhiên không phải là khả năng trộm đồ, mà là thiên phù về ẩn trốn. Ở kinh đô này, ta không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nơi này với mục đích khác nhau, cũng nhìn chằm chằm vào mỗi chúng ta. Byron là một hiệp sĩ chỉ giỏi chiến đấu trực diện. Rebecca chỉ có thể sử dụng quả cầu lửa. Ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục sức mạnh, vì vậy ta cần ngươi, một bậc thầy bóng tối điêu luyện. Ngươi có hài lòng với câu trả lời này không, cô Amber? "

Giọng điệu của Gauvain ở nửa câu sau vốn đã rất nghiêm túc, Amber cũng bị giọng điệu nghiêm túc này lây nhiễm, vẻ mặt hơi ngẩn ra một lúc.

Cô thực sự không ngờ Gauvain lại nói với mình một cách nghiêm túc như vậy - với tư cách là một tên trộm cùng sự uy tín tự nhiên của một quý tộc, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình được một quý tộc nghiêm khắc như vậy yêu cầu cô giúp đỡ mình.

Và bên còn lại là Đại công tước Cecil huyền thoại.

Thật không dám tưởng tượng.

“Ngài…ngài đã nói đến vậy, tôi sẽ giúp đỡ,” Cô gái bán yêu tinh có chút không tự nhiên quay mặt đi chổ khác, “Nhưng ngài có thể khen tôi thêm nhiều lần như vậy được không, là một bậc thầy bóng tối, kỹ năng tuyệt vời…trong khoảng thời gian này, ngài có thể lặp đi lặp lại mấy lời đó càng nhiều lần, tôi nhất định không đòi phí ngài đâu…”

Gauvain quay đầu nhìn Rebecca: "Ngươi có thể khống chế kỹ thuật quả cầu lửa đến mức chỉ dính vào mặt cũng không chết được không?"

Amber: "? !"

Tuy nhiên, Amber còn chưa kịp hưởng thụ quả cầu lửa khét ngẹt kia, thì quản gia của gia tộc Bryan đã xuất hiện.

"Thưa ngài, có khách," James hơi nghiêng người lịch sự, "Hoàng thái tử Edmond muốn được diện kiến ngài.”

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.