Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt Cục. . . Có Thể Động!

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

Sau khi ngồi dậy từ một chiếc hộp đen đáng ngờ, Cao Văn vẫn đang rơi vào trạng thái bối rối nghiêm trọng, thực tế là hắn ta đã làm động tác ngồi dậy một cách vô thức.

Một cảm giác bối rối và chóng mặt đang quấy rối đại não của hắn ta, lỗ tai cứ ong ong cả lên, cảm giác điên cuồng và không thể phân biệt được đang phát ra từ khắp cơ thể. Trước mắt, hắn nhìn thấy bốn cái bóng và hai trong số đó là trắng đen, tất cả mang chút hỗn loạn, khả năng tư duy của hắn vẫn chưa được hoàn thiện trở lại.

Có lẽ hắn nên cảm ơn ai đó đã nện một gậy lên mu bàn tay của mình, giúp hắn trong nháy mắt lấy lại được chút tỉnh táo quý giá, hắn suýt nữa đã bị nuốt chửng bởi hỗn loạn.

Nhưng một gậy đó vẫn rất đau nha…

Tư duy dần dần phục hồi, Cao Văn rốt cuộc rốt cuộc nhớ lại sự tình phát sinh trước đó, tầm nhìn đột ngột bị gián đoạn, cái gì chương trình bỏ trốn từ khởi động, ảo giác không ngừng xuất hiện, và bây giờ…cái cơ thể này thật sự có tri giác, có thể chuyển động được.

Thân thể! !

Hắn đã có thân thể rồi!

Trải qua mấy vạn năm xuyên qua trên bầu trời, xém chút nữa tưởng là thời điểm trời sinh liền là cái ngôi thứ ba dùng thị giác nhìn xuống, Cao Văn rốt cuộc cũng đã có một thân thể hoàn chỉnh!

Tâm trí rối loạn có thể lý giải, toàn thân trên dưới đều truyền đến cảm giác đồng dạng cũng có thể hiểu, đã rất nhiều năm hắn ngoại trừ thị giác bên ngoài thì bất luận cái gì cũng không có năng lực nhận biết. Dù thần trí không hiểu vì nguyên nhân gì mà vẫn tỉnh táo như người bình thường, song hắn cũng rất khó thích ứng cái trạng thái nóng lạnh đau khổ đó.

Bất quá, Cao văn vẫn có thể cảm giác được, chính mình đang dần thích ứng với thân thể này, thích ứng loại cảm giác tồn tại khi một lần nữa trở về thế giới thực, sau khi đã bớt hoa mắt, chóng mặt một lát, bốn thân ảnh trước mắt cũng dần khôi phục như người bình thường, tình huống xung quanh liền đập ngay vào mắt.

Hắn thấy cách đó không xa là bốn người đàn ông to lớn mặc áo giáp, một trong số họ là người trung niên tóc hoa râm, mặc trên mình bộ giáp cường tráng, dây chằng cơ thịt giống như dài đến trán, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu xám, ba người còn lại mặc áo giáo và vũ khí đơn giản hơn nhiều, có thể nhìn ra chút dấu vết lưu lại trên người bọn họ.

Trong đó, một cô gái có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang bị bốn người bọn họ dùng kiếm áp lấy quỳ một chân dưới đất,bởi vì tóc ngắn và góc độ không rõ ràng nên không nhìn thấy rõ diện mạo của cô ta, chỉ có thể thấy một chút lỗ tai nhọn ở giữa theo sợi tóc nhô ra.

Xa hơi một chút, là một người phụ nữ bận váy đỏ đang đứng, khuôn mặt duyên dáng cũng khí chất thanh nhã trưởng thành cùng với dáng người có lồi có lõm khiến Cao Văn không nhịn được mà nhìn thoáng, rất nhanh hắn liền chú ý đến sự khẩn trương và sợ hãi khó giấu được từ trong mắt của vị phu nhân thành thục này.

Thế nhưng động tĩnh ở bên cạnh truyền đến nhanh chóng hấp dẫn được sự chú ý của Cao văn, hắn quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái không quá mười sáu mười bảy tuổi đang vội vàng nhảy khỏi bệ đá chổ hắn đang ngồi, trên tay cô bé là một cây kim loại, nhìn thôi đã biết rất đau khi bị nó đánh trúng…

Hồi tưởng lại nơi cô gái đứng, Vẻ mặt Cao Văn liền có điểm quái dị: “Vừa rồi…là ngươi đánh ta?”

Lời vừa nói ra, chính hắn cũng sững sốt một chút: hắn ý thức được lời mình vừa thốt ra chắn chắc không phải là hán ngữ, mà là một thứ ngôn ngữ gì đó chưa từng được nghe qua, thế nhưng thứ ngôn ngữ xa lạ này giống như là bẩm sinh và vô cùng quen thuộc.

Rebecca lại không biết “Lão tổ tiên” trong đầu bây giờ toàn là những suy nghĩ rối loạn, cô chỉ vừa mới kế thừa tước vị Tử tước lại gặp đại nạn giờ không khỏi muốn khóc lên: “ Tổ tiên đại nhân…Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi…”

“Ta…” Cao Văn kỳ thật đến bây giờ vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mặc dù hắn đã nhìn chằm chằm thế giới này trong rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn chuyển sang góc nhìn thứ nhất , mức độ hỗn loạn so với mỗi người ở hiện trường chỉ có hơn như không kém, “Các ngươi là…”

Xem ra vị phu nhân bận váy đỏ xinh đẹp kia thoạt nhìn trấn tĩnh nhất, Cao Văn liền ngồi dậy chủ động lên tiếng chào hỏi, sự sợ hãi và khẩn trương trên mặt cô ta đã giảm đi nhiều, giờ phút này cô tiến lên phía trước một bữa, mặc dù trên mặt vẫn tràn đầy đề phòng, nhưng vẫn tỉnh táo mở miệng: “Ngài có biết mình là ai?”

“Ta?” Cao Văn sửng sốt một chút, nhưng ý thức được trước khi nói ra tên mình, hắn lập tức giật mình, mình bây giờ có phải là đang trong thân thể của một người khác.

Nhìn lại một chút hình dáng chiếc rương dưới thân, kiểu dáng có chút cổ quái, nhưng cái thứ đồ chơi này tuyệt đối là một cổ quan tài, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, mặc dù so với nhà kiếp trước của mình còn rộng rãi hơn, nhưng nhìn thể nào cũng thấy đây hình như là một cái lăng mộ…

Hắn liền liên tưởng đến vẻ mặt của những người xung quanh, Cao Văn liền ý thức được sự việc: Hắn đây là sống lại.

Lúc này nếu như hắn nói ra một cái tên không đúng với cỗ “Thi thể" này, thì nhất định sẽ bị xem như yêu ma tà đạo mà ngay lập tức bị giết chết. Vừa rồi cô gái kia mới nói gì mà? Tổ tiên đại nhân đúng không, vậy hắn mạnh dạn suy đoán có khả năng lớn, chính mình đã xuyên vào thân thể tổ tiên của đối phương. Trước chưa cân nhắn đến việc tổ tiên nhà bọn họ là ăn cái gì lớn lên, đến mức đã chết nhiều năm như vậy mà thân thể vẫn không bị hủy hoại. Quan trọng là chính linh hồn ngoại nhân như hắn, chẳng những chiếm thân thể của tổ tiên người ta, ngủ trong mộ phận tổ tiên, lại mới một cước đạp bay nắp quan tài của lão tổ tiên bọn họ…Này TM mà bị bại lộ thì về sau chỉ có dùng hai chữ xấu hổ để hình dung…

Nghĩ tới đây, Cao Văn cúi đầu làm ra vẻ mặt suy nghĩ, nhưng thật ra là đang nhanh chóng tìm kiếm lấy một lý do, ví dụ như ta vừa trải qua giấc ngủ say dài dằng dặc nên trí nhớ có chút hỗn loạn, nhưng vừa tập trung chú ý thì trong nháy mắt một cơn chóng mặt dữ dội tấn công hắn.

Hắn vừa mới vất vả để thích ứng với cơ thể cũng vừa mới thoát khỏi cơn mê muội, kết quả lại xém ngất trong lần thứ hai, cỗ thân thể này xém chút nữa ngã lại vào trong quan tài. Người phụ nữ mặc áo dài đỏ vẫn đang đang nhìn gắt gao, khi thấy cách cư xử thay đổi kỳ lạ, trong nháy mắt liền giơ lên cây pháp trượng, mắt liền thấy một quả cầu lửa lớn muốn phun vào mặt lão tổ tiên nhà mình. Thế nhưng, giọng nói trầm thấp từ trong miệng Cao Văn lại cắt ngang động tác của cô.

"Gauvin Cecil, ta là Gauvin Cecil, một trong những người khai quốc của Vương quốc Asssu ... bây giờ đang là niên đại nào?”

Gauvain vừa nói, vừa khẻ nâng đầu lên, ánh mặt bình tĩnh không có chút rung động nào mà sâu thẳm như biển.

Trong đầu hắn kỳ thất đang có muôn vàn rối rắm

Những ký ức thuộc về Gauvain Cecil đang tuôn ra một cách điên cuồng, chúng nhanh chóng được lưu trữ và ghi lại như dữ liệu trên ổ cứng máy tính. Trong giây phút hôn mê ngắn ngủi, hắn đọc được những phần dễ hiểu nhất, rốt cuộc hắn cũng biết mình đang có thân phận gì

Kinh ngạc lớn nhất của hắn là tên của cỗ thân thể này, vậy mà lại trùng tên Gauvain.

Chỉ là vị “Gauvain” này không phải họ Cao, hắn ta có một cái họ khác, Cecil.

Đây là một loại trùng hợp nào đó sao?

Giờ phút này Gauvain cũng không rảnh rỗi để nghĩ đến sự trùng hợp kỳ diệu này nữa, bởi ký ức của Gauvain Cecil vẫn đang không ngừng tuôn ra, hắn phải dốc hết toàn lực mới có thể không để chính mình té xỉu hay lộ ra biểu tình dữ dội, dưới trạng thái mơ màng này, hắn mơ hồ nghe được cô gái bên cạnh dùng cây pháp trượng bằng sắt gõ chính mình một cái, dùng âm thanh thanh thúy trả lời: “Hiện tại là năm Assu 735, tổ tiên đại nhân người đã ngủ hơn 700 năm rồi…”

Herty cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe được câu trả lời của Gauvain, là một nhà ma pháp uyên bác với tri thức cực kỳ phong phú, cô đối với vong linh phục sinh vẫn ít nhiều hiểu biết, những sinh vật có linh hồn bị thiếu hụt, khi chúng vừa thức dậy cơ hồ đều không thể nói hoặc suy nghĩ, cho dù năng lực tương đối mạnh mẽ nhanh chóng tiếp thu được khả năng suy nghĩ, nhưng sẽ hoàn toàn lãng quên mọi việc khi còn sống.

Hơn nữa bọn họ tuyệt đối không thể nói ra tên mình, mặc kệ là đã tìm được ký ức hay được người khác nhắc nhở, linh hồn một khi nói ra tên bản thân khi còn sống đều sẽ bị cắn trả đến hồn phách cháy rụi, cho dù không bị đốt chết, thì các vong linh cũng không thể chịu nổi loại đau khổ bị cắn trả này.

Mà lúc linh hồn bị đốt cháy tuyệt đối cũng thể giấu được.

Do đó, cô dần an tâm lại, nhưng bên trong vẫn khỏi hoang mang, bởi nếu như lão tổ tiên trước mặt cô không phải thật sự là người chết sống lại, thì lúc này càng không cách nào giải thích được.

Lão tổ, sao ngài lại đột nhiên bật nắp quan tài mà thức dậy?

Dù là đang rất hoang mang, những vẫn phải thành kính, thế là Herty tiến lên một bước, mang theo khẩn trương mà kính sợ cúi người xuống: “Tổ tiên của gia tộc Cecil, ta là hậu duệ của ngài, Herty Cecil, người bên cạnh cũng giống như vậy, Rebecca Cecil, xin ngài tha thứ cho hành động lỗ mãng của con bé vì tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, cùng với…xin tha thứ cho chúng tôi vì đã quấy rầy giấc ngủ của ngài.”

Uh, đây là tằng tằng tằng tằng…chắt gái, người bên cạnh cũng giống như vậy.

Ký ức điên cuồng cuối cùng cũng kết thúc, Gauvain cũng không quan tâm nghiêm túc đọc qua hàng đống tư liệu trong đầu của mình, hiện tại hắn muốn mau sớm tìm hiểu tình huống xung quanh, hắn vịn thân vào quan tài và đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Không có việc gì, không có việc gì, ta cũng không biết vì sao mình tỉnh lại, các ngươi có ai đến đây dìu ta một lát?”

Hắn phát hiện mình đã đánh giá cao đối với năng lực của thân thế mới vừa thích ứng này, hắn thấy hơi xấu hổ khi thậm chí chưa ngồi dậy được dù đã rất cố gắng.

Rebecca, người đang cầm theo pháp trượng lo lắng theo dõi một hồi lâu, phát hiện đã đến lúc mình biểu hiện, cô lập tức vui vẻ chạy lên bệ đá, nắm lấy cánh tay của Gauvain vừa siết chặt vừa nói: “Ta tới giúp ngài, ta sẽ đỡ ngài ra khỏi quan tài…”

Nghe thật khó chịu

“Đã hơn 700 năm sao…” toàn thân Gauvain cứng đờ được cô gái đỡ ra khỏi quan tài, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mặc trên người, cảm giác làm cho Rebecca rất bối rối, “ Này là làm bằng vật liệu gì?”

“ Có vẻ như là một đoạn vải Nguyệt di do yêu tinh dệt…” Rebecca nói một cách không chắn chắc.

“ Thật sự là khoa học bí ẩn”

Rebecca: “Ai?”

Lão tổ nói chuyện thật sâu sắc.

Nhờ Rebecca nâng đỡ, Gauvain cuối cùng cũng xuống được bệ đá, yên ổn đứng vững trên mặt đất, hắn cảm thấy năng lực điều khiển cơ thể này đang nhanh chóng hồi phục, giống như linh hồn đang nhanh chóng cài đặt đúng ổ đĩa. Ý thức và cơ thể của hắn đang phối hợp với nhau bằng tốc độ đáng kinh ngạc

Hắn buông tay Rebecca, tự mình đi từng bước nhỏ.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn gần như bật khóc, nếu có micro bên cạnh, hắn cảm thấy mình có thể cảm ơn tất cả những người mà hắn biết qua mỗi một cái đài truyền hình.

Đã nhiều năm như vậy, mấy kẻ xuyên không trong tiểu thuyết gần như có thể tàn sát các vị thần và tiêu diệt Đức Phật để thống nhất vũ trụ, nhưng hắn ta lại vừa hoàn thành thử thách đầu tiên của mình với tư cách là một con người: đó là bước đi...

Sau khi đạt được thành tích đi vững bước, hắn nhớ đến cô gái nhỏ gần như bị lãng quên, được bị bốn người đàn ông mạnh mẽ bao quanh.

ps: từ chương này trờ đi, Cao Văn sẽ được đổi thành Gauvain. /tra

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 339

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.