Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảnh Vệ

Phiên bản Dịch · 2827 chữ

Nói thật, nhìn thấy Amber bắt sống được người trong tay rồi quay trở về, Gauvain rất kinh ngạc. Nếu như thấy cảnh này vào một giờ trước, hắn cũng không quá kinh ngạc như vậy, nhưng từ khi chứng kiến bậc thầy bóng đêm này bị cái người gọi là My Little Pony, một nhân viên chào hàng, một tay đánh bay ra ngoài thì hắn đã cảm thấy sức chiến đấu của cô triệt để không còn hy vọng gì, đứng nói là canh gác, thà xem như để một hồi chuông báo động vậy…

Dù sao thì kỹ năng bóng đêm của Amber xác thực rất mạnh, để cho cô phát hiện mấy tên gián điệp, sát thủ rồi sau đó nổi lên hồi chuông báo động thì không có vấn đề gì…Nhưng ai mà nghĩ được rằng, cô lại trực tiếp bắt sống rồi áp giải về trước mặt thế này?

Tại thời điểm Amber bắt được người, tiếng chân ngoài hành lang cũng dồn dập cả lên, ngay sau đó kỵ sĩ Byron đẩy cửa chạy vào: “Đại nhân, nơi này xảy ra việc gì sao?”

Vốn dĩ anh ta có nhiệm vụ canh cổng ở phía dưới, nhưng lần này động tĩnh trên lầu quả thật không nhỏ nên anh ta vô cùng hoảng hốt.

Thế nhưng cái lần Melitta xuất hiện…Amber vừa đối mặt đã bị đánh bay, thật sự không gây ra động tĩnh gì quá lớn.

“Không có việc gì, là một tên trộm vặt thôi, đã bị bắt lại rồi, “Gauvain xua tay tỏ ý không có vấn đề gì, “Quay về canh giữ thật tốt, chỉ sợ tối nay không bình yên được.”

Byron nhìn thoáng qua trong phòng làm việc có chút kinh ngạc khi thấy Amber đang dương dương tự đắc cùng với tên trộm đang nằm trên mặt đất, nhưng trước mệnh lệnh, người kỵ sĩ trung niên vẫn gật đầu: "Vâng."

“Ngươi làm sao bắt được hắn?” Chờ kỵ sĩ Byron rời đi, Gauvain liền nhìn Amber một cách bất ngờ, “Đánh thắng sao?”

“Biểu tình của ngài là có ý gì hả?!” Amber đối với phản ứng của Gauvain liền có chút bất mãn, “ Năng lực chiến đấu trực diện của tôi có thể hơi kém, nhưng không kém đến mức không thể đánh nổi được ai chứ? Trước đó tôi có thể thoát khỏi một con quái vật mà ngài gọi là “nhiễm sóng thể” đấy…”

Gauvain tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

“Đương nhiên là tại tên này quá ngu xuẩn,” Amber vẫn muốn nói tiếp, “Rõ ràng hắn có thể chiến đấu trực diện không chừng còn có thể thắng tôi, thế nhưng lại một mực sử dụng kỹ năng bước đi bóng tối để đầu với tôi. Kết quả là, tôi một cước đạp hắn từ trong trạng thái bóng tối bay ra ngoài, tinh thần liền bị chất động bởi ám ảnh giới và thế giới vật chất, sau đó ngất đi.”

Gauvain ngạc nhiên nhìn đối phương, trong lòng suy nghĩ, loại kỹ năng thô bạo như vậy cũng chỉ có tên yêu nghiệt này mới có thể sử dụng được.

Bước bóng là một khả năng đặc trưng của tiềm hành giả, cơ bản là những người có chén cơm dựa vào nghề nghiệp này sẽ có bản lĩnh năng lực “đi lại trong bóng tối”, tuy nhiên khả năng bước bóng của dạng người này không giống vưới – người chuyên ăn nói không có đạo lý, thậm chí đây được xem là hai kỹ năng khác nhau. Tiềm hành giả bình thường nhiều nhất chỉ có thể ẩn mình trong thế giới thật (thế giới vật chất), hoặc có thể ẩn mình trong kẽ hở ở giữa thế giới thật và thế giới bóng tối (các ma pháp sư gọi đó là “giới hạn bóng tối”) mà thôi, đây là một loại kỹ năng cực kỳ nguy hiểm, giống như việc nhảy múa trên lưỡi dao sắc bén, nếu không cẩn thận, hoặc một bước đi sai có thể ngã về phía bên kia của thế giới bóng tối, sau đó bị nó xem là đồ vật mà bóp đến vỡ nát không còn hình dạng gì. Còn đối với Amber…có trời mới biết năng lực quỷ quái ấy tột cùng ra làm sao.

Trong hoàn cảnh bình thường, nhóm tiềm hành giả chỉ cần tập trung vào bước chân của chính mình, chỉ cần không mắc sai lầm thì không phải lo lắng về việc rơi vào bóng tối, bởi vì "đi lại trong bóng tối " còn được gọi là con đường của sự cô đơn. Mọi tiềm hành giả đều biết rằng dù những bậc thầy bóng tối có xuất chúng đến đâu cũng không thể chen chân vào bóng của người khác, vì vậy, chỉ cần là một tiềm hành giả có kỹ năng, họ có thể rất quen thuộc với kiểu “nhảy nhót trên lưỡi dao" này, nhưng đó là lúc bình thường ...

Khi ngươi đang múa trên lưỡi dao, thì một con yêu nghiệp có sức chiến đấu cao tới 1,5 đột ngột lao ra và đá ngươi một cước… thì mọi chuyện sẽ khác.

Lúc này, Amber vẫn còn đang rất đắc ý: “"Lúc đó cũng rất thú vị nha, anh chàng này tạo dáng đặc biệt ngớ ngẩn, rồi đột nhiên đi vào hình dạng bóng mờ - nhưng tôi biết hắn thực sự là thật, tôi đã nhìn thấy hắn lén lút đến bên cạnh tôi với cái tư thế như con mèo và cầm con dao nhỏ khua khua trên tay. Tôi đã giả vờ không nhìn thấy hắn, và khi hắn đang đứng trên bờ vực, tôi liền một cước đã qua…”

Rebecca không có ý quan tâm đến Amber.

Thay vào đó, cô bé ngồi xổm xuống bên cạnh Gauvain và cùng nhau kiểm tra vị khách không mời này: "Hắn ta không thể thức dậy sao?"

Gauvain lắc đầu: "Khó mà nói, người bình thường bị giới hạn bóng tối chấn động, không chết thì cũng trở thành ngốc tử."

Đang nói chuyện, tên thích khách ngã trên mặt đất đột nhiên co giật, sau đó ung dung tỉnh lại.

Nếu như trong trường hợp bình thường, một kẻ tiềm hành giả được đào tạo sẽ tiếp tục giả vờ chết vào lúc này, đồng thời kiểm soát nhịp tim và hơi thở của mình một cách liền mạch, để những người khác nhìn thấy sẽ không nhận thức được. Tuy nhiên, vừa mới trong giới hạn bóng tối đi ra, vị nhân sĩ chuyên nghiệp này còn chưa khống chế được mình, chờ ý thức của anh ta tỉnh táo hơn thì đã cùng Gauvain mặt đối mặt.

Sắc mặt của người thanh niên vô danh này có chút ngốc nghếch, giống như tình huống xảy ra trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, ngay sau đó liền chuẩn bị cắt nắt viên thuốc độc trong miệng để tự sát, lại không ngờ rằng nó đã bị lấy ra từ khi nào.

Anh ta chỉ thể ngậm miệng, một lời cũng không nói.

“Ngươi tên gì?” “Mục đích tới đây là gì?” “Ai phái ngươi tới?”

Gauvain liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề, nhưng không có câu nào được đáp lại, đối phương giống như bị điếc vậy.

Amber lấy ra con dao găm nhỏ của mình, trong tay nhanh chóng xoay một vòng: "Muốn bị tra tấn bức cung sao? Tuy rằng tôi không chuyên nghiệp lắm, nhưng tôi vẫn nhìn thấy một số thao tác thực tế khi vào ngục tối trộm thứ gì đó..."

Rebecca ngẩn người: "Ngươi trộm cái gì trong ngục tối?"

“Cô không hiểu được đâu,” Amber đắc ý mà phổ cấp một chút kiến thức, “Nhiều tên cai ngục giấu đồ đạc của họ trong ngục tối sau khi lấy được tài sản từ tay tù nhân. Họ phải đợi thau ca để vận chuyển đi, nếu không muốn bị phát hiện bởi sĩ quan tuần tra hoặc lãnh chúa - Tôi sẽ tận dụng thời gian đó để bắt đầu ... "

“Đừng nghĩ tới việc bức cung, tất cả đều vô dụng,” Gauvain cắt ngang Amber, “Ảnh vệ Hoàng gia, được huấn luyện để làm việc cho nhà vua, được xem là tầng lớp ưu tú, ngoại trừ kỹ năng chiến đấu đặc biệt bên ngoài, sức mạnh ý chí bên trong cũng rất mạnh mẽ, thật không phí cho ngươi tiện tay đánh bậy cũng có thể bắt được một cao thủ như vậy, trở về liền cho ngươi ăn chơi trong quán rượu nữa năm.”

Nói xong, hắn cuối đầu nhìn bộ dáng kinh ngạc của người trẻ tuổi: “Khi ta còn sống, ảnh vệ hoàng gia cũng chỉ là thị vệ bên cạnh mà thôi, nhiều lắm là đi phụ trách điều tra và báo cáo lại mấy chuyện cực đoan, sao bảy trăm đi qua, ảnh vệ hoàng gia cũng đã sa đọa đến mức đi làm một tên trộm vặt như vậy?”

Ảnh vệ bị mắt kinh ngạc nhìn về phía Gauvain, nhưng không đợi anh ta mở miệng, Gauvain liền nói tiếp: “Ngươi muốn hỏi ta làm sao biết thân phận của ngươi?”

Ảnh vệ gật đầu.

“Nói nhảm, ta năm đó là người tạo ra cái danh hiệu này cho các ngươi, còn tạo ra hệ thống huấn luyện đầu tiên,” Gauvain vỗ vỗ vào mặt ảnh vệ, “Ta chính là người hướng dẫn thế hệ đầu tiên của đội ảnh vệ hoàng gia !!!"

Amber nhìn chằm chằm vào thân người cao gần hai mét của Gauvain với cái miệng kinh ngạc: "Ngài là hiệp sĩ ... lại làm hướng dẫn cho mấy tiềm hành giả? Ngài dạy bọn họ đánh lén sao?”

Gauvain cười nhẹ: "Không phải, ta dạy họ rèn luyện thân thể và kiếm thuật hai tay."

Amber ngơ ngác: “tại sao tiềm hành giả lại cần phải học kiếm thuật hai tay?!”

“Đương nhiên là để khi đang thi hành nhiệm vụ bí mật mà bị phát hiện thì hai tay xử lý hết đám người chứng kiến chứ sao nữa.”

“Làm tiềm hành giả, lúc thi hành mà bị phát hiện thì không phải nhiệm vụ cũng kết thúc theo sao!?”

“Không, đối với tiềm hành giả của Assu mà nói, lúc bị phát hiện thì mới chính là nhiệm vụ bắt đầu… Nhưng người hiện tại có vẻ như chưa hoàn thành tốt những khóa huấn luyện đó. Cũng có thể là 700 năm, khóa học mà ta lưu lại đã bị đào thải hết?”

Vẻ mặt của ảnh vệ ngã trên mặt đất bỗng thống thổ không thể tả, hóa ra mấy cái khóa học huấn luyện địa ngục đó là người đàn ông trước mắt này để lại…

Mặc dù đã bảy trăm năm đi qua, tất cả chương trình đều đã được đổi mới rất nhiều lần, nhưng khóa học duy nhất được coi là cơ bản thì dù có sửa đổi cũng không thay thế được, huấn luyện thân thể và kiếm thuật hai tay dĩ nhiên cũng nằm trong số đó.

Nhìn biểu tình trên mắt của ảnh vệ, Gauvain liền biết mấy chương trình khóa học trong trí nhớ của mình xem ra đến giờ vẫn còn sử dụng…

“Ngươi là do Francis II phái tới?” Hắn nhìn người thanh niên trên mặt đất với nụ cười hiền hòa “Nhưng ta nghĩ rằng Bệ hạ không bối rối đến mức kêu ngươi đến ám sát ta khi mà bất cứ ai trong vương quốc đều biết rằng ta đang ở kinh thành. Cho nên, là cử người đến giám sát ta?”

Ảnh vệ vẫn không nói lời nào.

“Nhưng đáng lẽ ông ta phải nhắc nhở ngươi cẩn thẩn một chút chứ, dù sao chuyện này cũng rất nghiêm trọng, gia tộc Cecil có xuống dốc đi nữa thì Gauvain Cecil cũng không có như vậy mà xuống dốc theo, hay là ngươi quá tự tin vào bản thân mình nên …không có nghe lời nhắc nhở?”

Ảnh vệ rốt cục cũng nói câu đầu tiên: “Không hoàn thành được sứ mệnh, sẽ tự nhận cái chết, không cần ngài phải bận tâm.”

“Nhận tội cái rắm!” Gauvain dùng bàn tay đập vào mặt đối phương, “An nhàn quá lâu rồi, nên đều sa đọa đến như vậy?”

Ảnh vệ nhìn Gauvain với vẻ mặt bối rối, như thể anh ta không biết người kia muốn nói gì.

“Ảnh vệ hoàng gia là làm cái gì? Chính là bảo vệ nhà vua, bảo vệ quốc gia này, bảo vệ lãnh thổ này! Nhiệm vụ của ngươi là đối phó với những kẻ xấu cố gắng lật đổ vương quốc này, chứ không phải nghe theo lệnh hồ đồ của nhà vua mà đến giám sát đại công tước có công lập nước! Nếu như trên chiến trường, ngươi bị địch bắt, nói một câu như vậy ta còn xem là có chí khí, nhưng ở chổ này, tại trong nhà của ta! Ngươi ở trước mặt ta nói gì nhục nhã, ý của ngươi là ta có ý định lật đổ quốc gia này, hay nói ngươi bị Gauvain Cecil bắt giữ là nhục nhã tôn nghiêm của Assu?! Không lẽ trong lòng người Assu thời nay, đại công tước khai quốc và khai sáng cho cả vương quốc, đã đứng ở mặt đối lập, trở nên xấu xí rồi?!”

Đối diện với lời lẽ trách cứ của Gauvain, người ảnh vệ trẻ tuổi này mới có chút luống cuống: “Không…ý tôi không phải vậy…”

“Không sao, cái nhìn của ngươi không quan trọng,” Gauvain trực tiếp cắt ngang hắn, sau đó đứng người lên, “Ta cũng không có so đo với đám hậu bối các ngươi, cho nên bây giờ ngươi có thể đi rồi.”

Người ảnh vệ trẻ tuổi không hề biết rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy (ước tính rằng tất cả những gì diễn ra đêm nay đều nằm ngoài dự đoán), anh ta sững sờ nhìn Gauvain, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

Ngay cả nét mặt của Amber và Rebecca bên cạnh cũng không thể bình tĩnh.

Gauvain sau đó lặp lại một lần nữa: “Ta nói, ngươi có thể rời đi, còn muốn ta tiễn ngươi đi sao?”

Ảnh vệ chậm rãi đứng lên: “Ngài chắc chắn chứ?”

"Tất nhiên, ta không thể giết người của Francis II ở đây, và ta không có kế hoạch đưa ngươi đến Pháo đài Bạc vào ngày mai ở trước mặt mọi người - mặc dù ta cũng muốn làm điều này, nhưng tiếc rằng ta đã qua cái tuổi hành động thiếu kinh nghiệm như vậy, vì vậy ta chỉ có thể để cho ngươi đi. "

Rebecca dường như muốn nói điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Gauvain, cô lại nén trở về.

Ảnh vệ chậm rãi di chuyển đến bên cửa sổ, Gauvain đột nhiên lên tiếng trước khi anh ta rời đi: “Ta không muốn nói cho người khác biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, vì vậy làm thế nào để báo cáo với Bệ hạ sau khi trở về ... tùy thuộc vào ngươi. "

“…cảm ơn sự nhân từ của ngài.”

Lưu lại câu nói này, bóng dáng của tên thị vệ dần dần biến mất trong không trung.

Gauvain bĩu môi: “…lại thêm một kẻ nhảy ra từ cửa sổ.”

Cho đến lúc này, Rebecca mới tìm được cơ hội nói: "Tổ tiên, ngài thật sự để cho hắn đi như thế này sao?"

"Tất nhiên," Gauvain cười, "Tất nhiên là ta muốn để hắn đi."

"Nhưng hắn không cần bị trừng phạt sao? Hơn nữa, Bệ hạ phái người theo dõi ở đây, chuyện này bản thân có thể..."

 "Rebecca, ngươi phải nhớ, nếu muốn nhận được nhiều lợi ích hơn, thì phải có cái nhìn xa," Gauvain vỗ đầu Rebecca, "Thả một tên lính quèn cũng không có tổn thất gì, nhưng lợi ích tiềm năng tất nhiên sẽ có.”

"Lợi ích tiềm năng?" Rebecca chớp mắt. "Ví dụ?"

“Nó phụ thuộc vào cách người ảnh vệ trẻ tuổi báo cáo khi anh ta trở lại, và kết quả đơn giản sẽ có hai khả năng,” Gauvain mở tay. “Hoặc là Francis II sẽ không thể ngủ ngon giấc vào nửa đêm hôm nay, hoặc từ nay về sau bên cạnh ông ta liền có hơn một người…ảnh vệ không trung thành như vậy.”

Vừa nói hắn vừa quay người nhìn đêm không trăng ở một thế giới khác.

"Đối lập với trung thành chính là tuyệt đối không trung thành - câu này rất có ý nghĩa."

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.