Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục Diện Rối Rắm

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

Gauvain cảm thấy trạng thái của mình đã nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, đại não cũng đang dần dần được tỉnh táo, khả năng kiểm soát cơ thể cũng đã đạt tới trình độ có thể tư do di chuyển, vì vậy hắn rốt cuộc có tinh lực chú ý đến cô gái vẫn đang bị giam giữ kia: “ Lại nói…có chuyện gì ở đây?”

Cô gái bán yêu này đang một mực cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình xuống, cũng hy vọng một chút là người của gia tộc Cecil sau khi gặp lại “Lão tổ” có thể quên mất việc có người đào trộm mộ tổ tiên nhà bọn hắn, nhưng còn không đợi đến lúc cô tìm cơ hội trốn khỏi, Gauvain liền di chuyển ánh mắt qua, thế là cô gái trộm mộ xui xẻo chỉ có thể rụt cổ, lộ ra bộ mặt hết sức đáng thương: “Ta chỉ muốn vào tránh nạn một chút…”

“Có cần vào tận sâu mộ thất để tránh một chút hay không!” Herty lập tức trừng mắt và nói với Gauvain, “Lão tổ, chính kẻ trộm mộ hẹn hạ này đã mạo phạm đến nơi này, quầy rầy giấc ngủ say của ngài!”

Gauvain sửng sốt một chút, ánh mắt cổ quái nhìn về phía cô gái bán yêu: “Nói cách khác…là ngươi đã gọi ta “Tỉnh” dậy?”

Nếu như không phải bị hạn chế cơ thể, cô gái trộm mộ lúc này đã co đầu vào trong hố chậu, giọng run run: “Ta cái gì cũng chưa làm! Ngay từ đầu ta đã muốn tìm một nơi an toàn để trốn, kết quả không cẩn thẩn mới mạo phạm mà đi vào lăng mộ, nhưng mà khi vào bên trong ta chưa có làm cái gì…”

Gauvain suy nghĩ một hồi, rất chân thành mà nói: “Đa tạ các người.”

Cô gái trộm mộ: “…hả?”

Kể cả Rebecca cùng Herty và tất cả mọi người: “…Ha!?”

“Khụ khụ, buông cô ta ra đi, bốn người đàn ông mà lại vây ép một cô gái nhỏ như vậy thì thật là khó nhìn,” Gauvain nói đa tạ xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn cũng không thể thay đổi được lời vừa mới nói, đánh phải cắn răng mà tiếp tục, “Không phù hợp với tính thần kỵ sĩ, tinh thần kỵ sĩ,”

Trên mặt Herty có chút do dự: “Thế nhưng lão tổ, cô ta là…”

“Ta cũng muốn cảm tạ cô ta vì đã đánh thức ta khỏi giấc ngủ say,” Gauvain xua tay nói, “thả đi, ta đã không ý kiến thì các ngươi còn nói cái gì?”

Kỵ sĩ Byron liếc nhìn “Tổ tiên Cecil” với ánh mắt kỳ quái, cuối cùng dưới ánh mắt ra hiệu của Herty mà thu hồi thanh trường kiếm của mình, ba tên lính bên cạnh cũng lui theo.

Cô gái mang trong mình một nữa dòng máu yêu tinh nhìn quanh một chút, xác nhận thật tốt tình huống trước mắt không phải là trò đùa dai, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đứng người lên, sau đó cô nhìn qua Gauvain như xác nhận: “ Cái kia, ngài là bậc trưởng bối, nói lời phải giữ lấy lời, không được đổi ý!”

Khóe mắt Herty liền nhảy dựng một cái, dùng nhiều năm tu dưỡng của quý tộc, nữa ngày mới kìm nén được nổi kích động muốn đánh chết tên trộm mộ này.

Gauvain tò mò nhìn cô gái, theo trí nhớ của mình, hắn có khả năng phán đoán được chủng tộc của đối phương là một hỗn huyết yêu tinh: “Ngươi tên gì?”

Cô gái bán yêu chớp mắt: “Amber.”

Gauvain sờ cằm nói: “Amber? Đó là phong cách của một số yêu tinh trong rừng…”

Lúc này Herty đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc hội thoại của giữa Gauvain và bán yêu tinh: “Tổ tiên đại nhân, tôi không thể không cắt ngang ngài, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện phiếm, chúng ta bây giờ đang không an toàn!”

Gauvain cố gắng thích ứng với thân phận mới, hắn nghiêm túc nhìn về phía Herty: “Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài?”

“Là quái vật!” Rebecca ở bên cạnh đã nữa ngày chưa nói lời nào bỗng lớn tiếng nói, “Những con quái vật đi từ hướng Theo Serlin băng qua khu mỏ! Quân đội cùng đội bảo vệ không phải là đối thủ của đám quái vật kia, bây giờ bên ngoài chỉ sợ đã bị bọn chúng chiếm đóng hoàn toàn…”

“Chúng tôi đã kháng cự hết sức có thể, trước khi tình thế hoàn toàn sụp đổ, kỵ sĩ Philip đã mang theo một số binh sĩ đến yểm trợ cho dân thường đi lánh nạn, nhưng trước khi nhóm thứ hai của đội tị nạn lên đường, lũ quái vật đã phá hủy cây cầu treo,” Herty bổ sung thêm, “Rebecca và tôi đã không làm bôi nhọ danh tiếng của gia tộc Cecil, cũng như những chiến sĩ dũng cảm này, chúng tôi đã chiến đấu cho đến phút cuối cùng, mãi cho đến khi cánh cửa chính cũng bị công phá,

Chúng tôi mới không thể không lui đến nơi này,”

Sau đó, Gauvain lại hỏi thăm một ít vấn đề, rốt cục chấp vá mọi sự kiện thành một câu chuyện hoàn chỉnh:

Đây là lãnh thổ của gia tộc Cecil được tổ tiên đời thứ nhất truyền lại cho đến nay, mà cô gái nhìn giống như nữ sinh cấp 3, trên tay cầm theo pháp trượng, Rebecca chính là lãnh chúa bây giờ của lãnh địa. Lúc quái vật tiến đánh, vị lãnh chúa trẻ tuổi này đã tổ chức chiến đấu chống cự, nhưng hiển nhiên thất bại, sau cùng quái vật đánh phá mọi lực lượng phòng ngự, cũng tàn sát tất cả con người trên đường đi. Sau khi nhóm người sống sót đầu tiên được sơ tán, Rebecca và những người lính bị mắc kẹt lại trong lâu đài, họ tiếp tục chiến đấu trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng thành cũng bị công phá, bọn họ đành phải rút lui vào lăng mộ tổ tiên bên dưới lâu đài.

Rồi tình cờ gặp xác chết chính là hắn bật nắp quan tài mà sống dậy…Ôi.

Mà phu nhân xinh đẹp Herty kia chính là cô của Rebecca.

Mối quan hệ hậu bối này đối với Gauvain đều không có ý nghĩa gì, dù sao họ cùng đều là….chắt gái, thêm một người hay ít đi một người cũng không có gì khác nhau.

Về phần bán yêu tinh tên Amber, cô ta đúng là một tên trộm, nhưng lần này cô ấy thật sự tìm đến đây để tránh nạn, chỉ là kỹ năng nghề nghiệp của cô gái này quá cao siêu, vậy mà có thể thuận lợi đột nhập vào tầng sâu nhất bên trong lăng mộ của tổ tiên Cecil…

“Vừa tỉnh dậy đã vướng phải cục diện rối rắm này sao…”Gauvain lau trán, một bên suy nghĩ phải giải quyết mối nguy hiểm trước mắt như thế nào, một bên lục lại kí ức trong đầu để tìm thông tin có ích, “Nói như vậy, những con quái vậy kia đã hoàn toàn chiếm đóng phía trên, ra ngoài chẳng khác nào tìm chết. Nghe nói lũ quái vật đang kêu gào, nhưng bọn chúng rốt cuộc là thứ gì?”

Herty nói, “Tôi đoán là một loại ác ma nào đó, nhưng ma quỷ đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện ở thế giới này, tôi cũng không dám khẳng định chúng có xuất hiện với quy mô lớn hay không.”

Rebecca nắm lấy pháp trượng, dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào Gauvain: “Tổ tiên đại nhân, chẳng lẽ với sức mạnh của ngài không có cách nào giải quyết được đám quái vật ngoài kia sao?”

Gauvain liền sửng sốt: “Ta?”

“Đúng thế! Trong truyền thuyết không phải ngài là hiệp sĩ mạnh nhất Vương quốc Anzu, hay thậm chí là hiệp sĩ mạnh nhất ở toàn bộ lục địa phía bắc?" Đôi mặt của Rebecca gần như bắt đầu phát sáng, “Nghe nói năm đó ngài một kiếm liền giết chết Đốc Quân cổ Éc của Man tộc…”

Gauvain lập tức kiểm tra trí nhớ của mình, kết quả giật nảy cả mình: Gauvain Cecil hóa ra là cấp bậc mãnh nhân trong truyền thuyết!

Hắn là anh hùng vĩ đại nhất trong thời đại khai phá của vương quốc Assu, cũng là người tiên phong sớm nhất trong thời kỳ gọi là “Sự phát triển thứ hai”.

Trong thời đại đen tối khi Đế chế Gondor cổ đại sụp đổ, tàn dư của đế chế rất hỗn loạn và man rợ, và ánh sáng của nền văn minh nhân loại dần bị nuốt chửng bởi làn sóng ma quỷ hỗn loạn lan ra từ nội địa của đại lục, Gauvain Cecil này cùng một nhóm Mãnh Nhân dẫn dắt những người sống sót thoát khỏi đống đổ nát của đế chế sụp đổ và tiến quân về bốn hướng. Một trong số họ là tổ tiên của Vương quốc Anzu, Gawain Cecil.

Cuộc đời của hắn cực kỳ ngắn ngủi, lại vô cùng rực rỡ: hắn lên đường từ khi còn là một thiếu niên mười lăm tuổi, năm đó trở thành người kỵ sĩ tiên phong trẻ tuổi nhất, cùng với các kỵ sĩ tiên phong khác, thế hệ đầu tiên của Vua Assu đã vượt qua mọi chông gai, dùng mười năm để gây dựng quốc gia tại đại lục phương bắc này, cũng đưa nhân loại một lần nữa trở về nền văn minh có trật tự. Sau khi thành lập Anzu, hắn trở thành một trong bảy vị tướng của vương quốc, trấn giữ biên giới phía nam và chống lại hơn chục cuộc phản công từ ma triều hắc ám, chưa thất bại một lần…

 Chẳng qua, cuộc đời huy hoàng ấy giống như ngọn nến bùng cháy quá dữ dội. Nhân vật huyền thoại này chỉ sống đến năm ba mươi lăm tuổi. Trong trận chiến cuối cùng với ma triều hắc ám, Gauvain Cecil kiệt sức mà chết.

Trí nhớ tới đây là chấm hết.

Đây là cuộc sống vô cùng mãnh liệt của người đàn ông này.

Gauvain cảm thấy trán mình nhảy lên.

Một con người sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc!

Không hề có sự tự mãn, cũng không có kinh sợ, chỉ kinh ngạc một chút, phản ứng lớn nhất bây giờ của hắn là…không chắc chắn.

Rebecca đang nhìn hắn đầy hy vọng, Amber cũng có biểu hiện tương tự, ngay cả người phụ nữ trưởng thành và vững vàng nhất Herty cũng nhìn hắn với vẻ mong đợi và tin tưởng.

Nhưng họ đang nhìn Gauvain Cecil, không phải Gauvain.

Gauvain cúi đầu nhìn hai tay mình, đó là tay của một dũng sĩ, to lớn, cứng cáp, có những vết chai thất dày, nhưng hắn cũng không biết khi mình điều khiển cơ thể này thì có thể phát huy được bao nhiêu sức mạnh.

Tuy nhiên, trạng thái hụt hẫng này không kéo dài lâu, bởi vì ký ức của chính Gauvain đã trở nên sinh động hơn, đó là những ký ức tồn tại hàng chục nghìn năm, thậm chí hàng trăm nghìn năm — mặc dù những ký ức này có thể không nhiều, nhưng cũng đủ để hắn nhanh chóng chấn chỉnh tâm lý và tràn đầy tự tin vào bản thân.

Hắn thừa nhận rằng hắn hơi bất ngờ trước cuộc đời huyền thoại của Gauvain Cecil, nhưng điều hắn cần bây giờ không phải là sự kinh ngạc và dao động, mà là sự vững vàng trong bản thân.

Nguồn gốc của sự tự tin này rất đơn giản,

Hắn đã sớm quan sát sinh vật trên lục địa này từ khi còn không thể đứng thẳng đến lúc có thể bước đi!

Hắn biết những ký ức này thực chất cũng không có tác dụng gì, nhưng tại thời điểm này, hắn chỉ cần không ngừng tự tạo động lực cho mình.

Sau đó với nghị lực này, nghĩ đến cách sống sót.

Một khi trấn tĩnh lại, về sau nhất định tự nhiên sẽ có biện pháp.

Hắn rất nhanh tìm được trong trí nhớ của Gauvain Cecil một ít thứ hữu dụng.

“ Một đường đánh ra ngoài là không thực tế,” Gauvain sờ lên cằm, nghiêm túc nói, ““Ta đã ngủ quá lâu, có thể sẽ không phát huy được nhiều sức lực, ta cũng không chắc bọn quái vật bên ngoài có thể mạnh đến mức nào…Vì vậy, cách tốt nhất là tìm một con đường xung quanh đây, tránh khỏi những con quái vật đó và chạy đến một nơi an toàn."

Rebecca: "Nhưng cây cầu treo đã bị phá hủy, và một số con đường khác cũng bị phong tỏa ..."

Gauvain xua tay ngắt lời cô cháu gái vô danh này: "Dưới lòng đất, Cecil từng là một phần của tuyến phòng thủ phía nam ở vương quốc. Do đó, có một hệ thống đường hầm bí mật dưới lòng đất, và phần thân chính của nó được bảo vệ bởi đất, nó sẽ không sụp đổ dù trong một nghìn năm, và lối vào của đường hầm bí mật này nằm dưới lâu đài. "

“Còn có thứ này sao?!” Rebecca liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau nhanh chóng đi tìm đường hầm! Tổ tiên đại nhân ngài mau dẫn đường!”

“Tuy nhiên có một vấn đề,” Gauvain mở tay ra, “Ta chỉ biết cách đi từ lâu đài, nhưng lại không biết theo lăng mộ này thì phải đi đường nào.”

Rebecca tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngài ở đây lâu như vậy mà vẫn không biết đường đi sao?”

Gauvain: “…”

Kỵ sĩ Byron và mọi người: “…”

Herty với sắc mặt tái nhợt, nghĩ rằng lão tổ tiên của mình rất có thể sẽ bị đám hậu bối này làm cho tức chết…

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.