Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi Sợ Hãi

Phiên bản Dịch · 1400 chữ

Lý do tại sao hắn có thể xác nhận rằng ô nhiễm ở sườn phía bắc của dãy núi Hắc Ám đã biến mất, cũng không phải hoàn toàn do trí nhớ hay tin tình báo mà hắn nghe được, sự thật là vì hình chiếu cách đây mười năm trước mà hắn đã nhìn thấy khi còn bị treo trên bầu trời.

Chỉ cần so sánh một chút hình ảnh vệ tinh với ký ức trong bộ nhớ của hắn, là có thể dễ dàng xác định rằng nơi này thực sự là một vùng an toàn.

"Nỗi sợ hãi của mọi người đối với nơi này thực sự bắt nguồn từ hai điểm. Thứ nhất là nỗi sợ hãi về vùng đất chết Gondor. Mặc dù tháp canh gác và bức tường thành vững chắc do yêu tinh xây dựng đã phong ấn hầu hết vùng tiếp giáp Gondor, nhưng lớp rào chắn ma thuật đó chỉ có thể ngăn cản được bảy đến tám phần ma pháp hỗn hoạn. Sức mạnh thối nát tràn ra từ vùng đất hoang của Gondor hàng năm mới là mối đe dọa lớn nhất đối với các khu vực biên giới của bốn quốc gia. Mặc dù tàn dư của ma triều đã tàn lụi, thế nhưng đối với những người đang sống ở biên giới, dù trải qua bao nhiêu thế hệ thì nỗi ám ảnh và sợ hãi cũng kgoong thể tiêu tan hết. Do đó, những câu chuyện kinh hoàng ở vùng biên giới này được lưu truyền suốt 700 năm qua, từ lâu đã trở thành một phần của văn hóa truyền thống", Gauvain thản nhiên nói khi đang chặt cây ở dọc đường, "Điều thứ hai ... là nỗi sợ hãi trước những điều chưa rõ."

“Những điều chưa rõ?” Amber cau mày hỏi.

“Không sai, là vì chưa biết, vương quốc Assu đã dựng khai phá lãnh thổ ở phía nam này bao lâu rồi?”

Rebecca trả lời ngay lập tức: “Nếu tính từ lúc ký lệnh ngừng khai phá sẽ là hơn hai trăm năm, nếu bắt đầu tính từ khi hủy bỏ tất cả các khu vực dân cư thì sẽ là một trăm năm.”

"Đúng vậy, ít nhất cũng là trăm năm. Cả trăm năm nay, nơi này đã bị liệt vào danh sách cấm địa. Ngoại trừ những “kẻ mạo hiểm” thích khoe khoang kia thì không còn ai dám tới gần khu vực này, mọi người cũng không biết chính xác nơi này là như thế nào. Họ chỉ có thể biết đến nơi này qua những câu chuyện kinh dị được truyền từ đời này sang đời khác cũng như những câu chuyện phiêu lưu mà các nhà thám hiểm đã thổi phồng lên, làm sao có thể không sợ hãi cơ chứ?”

Lắng nghe Gauvain phổ cập một đống kiến thức khoa học, Amber rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra: “Ây…nói như vậy, mấy chuyện đáng sợ về Hắc ám sơn mạch đều là phóng đại mà ra, kỳ thật chổ này của chúng ta là hết sức an toàn đúng không?”

Gauvain suy nghĩ một chút, đột nhiên lại gần chỗ cô nhóc bán yêu tinh, lộ ra biểu tình đáng sợ: “Thật ra là ta lừa ngươi thôi, nơi này vô cùng kinh khủng, nguy hiểm, hỗn loạn và đáng sợ, cứ cách tám trăm mét lại có một chúa quỷ sống .”

Amber: “….Ehhhhhh!!”

“Gì mà bậc thầy trộm cắp, rõ là mất mặt,” Gauvain nở một nụ cười thỏa mãn, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Rebecca đang đi bên cạnh, chỉ vào một thân cây nằm trên mặt đất cách đó không xa, “Quả cầu lửa của ngươi có chỗ dùng đến rồi, mau cho nổ tung cái thân cây kia, nếu như ta nhớ không lầm, đằng trước chính là…”

Rebecca đợi giây phút này đã lâu, lập tức vui vẻ gật đầu, nhấc lên pháp trượng, một quả cầu lửa to như cái đầu lớn bay thẳng về phía trước.

Luôn cảm thấy rằng cô gái này có thể triệu hồi quả cầu lửa còn nhanh hơn trước đây...

"Phanh —— "

Sau một tiếng động lớn, quả cầu lửa nổ tung, thân cây mỏng manh yếu ớt bị nổ một đoạn, biến thành hai mảnh mất cân bằng lăn xuống sườn đồi, con đường phía trước đột nhiên mở rộng ra.

Một không gian rộng lớn ẩn hiện bên trong núi hiện ra trước mắt mọi người.

Vùng đất trống này dường như đã bị ai đó cố tình san lấp mặt bằng, những tảng đá được cắt gọt thành hình thù chỉnh tề đến khó tin. Giữa những tảng đá, có thể nhìn thấy những mái vòm cổ kính và những bức tường sụp đổ, chúng được "gắn chặt" như thể đã được hợp nhất với núi. Giữa những tảng đá và vách núi khổng lồ, thậm chí có thể tạo ra một loại ảo giác, như thể từng có một pháo đài tráng lệ đã bị nuốt chửng bởi những tảng đá xung quanh.

Nhưng trên thực tế, bản thân tàn tích cổ đại này được xây dựng bên trong ngọn núi, và khoảng hai phần ba cấu trúc của nó ẩn sau vào vách núi đá.

Cho dù đó là Amber, người không ngừng tỏ ra sợ hãi và nói chuyện không dừng, hay Rebecca, người đã lắng nghe cẩn thận các lời khuyên bảo của tổ tiên, và hiệp sĩ Byron, người luôn giữ tinh thần cảnh giác cao. Sau khi nhìn thấy tàn tích cổ đại này ẩn trong ngọn núi sâu, tất cả đều không khỏi ngỡ ngàng mà mở to hai mắt nhìn phía trước.

Họ kinh ngạc nhìn toàn bộ di tích cổ đại đáng kinh ngạc này.

Mà lúc này, tầm mắt của Gauvain lướt nhìn xung quanh, và đột nhiên dừng lại bên cạnh một mảnh đá vụn đang sụp đổ.

Hắn đi đến bên cạnh đống đá vụn, có một đoạn không rõ hình thù màu sẫm tối được nhét vào trong đống đá, đến hồi lâu sau mới cẩn thận phân biệt được, đó là một thanh kiếm đã gỉ sắt gần như hư hỏng hoàn toàn.

Trên mặt đất bên cạnh đống đá, còn có thể nhìn thấy một hàng những vết khắc, những ký tự được khắc sâu đến mức vẫn còn có thể nhận dạng rõ ràng sau bảy trăm năm phong hóa: Phi đội số 16, nơi Cole yên nghỉ.

Giọng của Rebecca vang lên từ phía sau: "Đây là ... cái gì?"

"Khi cả đội băng qua sông Bạch Thủy (Nước trắng), họ gặp được những người lính đang bị truy đuổi, Phi đội 16 này là do nữ hoàng phụ trách, và khi đó không ai trong số họ có thể sống sót", Gauvain chậm rãi nói. "Đó hẳn là người lính sống sót cuối cùng sau khi rút lui đến nơi này trong tình trạng vô vọng. Thật đáng tiếc.…vào thời điểm đó, làn sóng ma quỷ đang hoành hành, và toàn bộ dãy núi Hắc ám bị bao phủ bởi sức mạnh mục nát. Trong cuộc đời của ta, bọn ta đã không thể chiếm lại khu vực này, sau khi ma triều tự nhiên đã lắng xuống, cũng không còn ai nhớ tới nơi này nữa... "

Hiệp sĩ Byron thả thanh kiếm của mình xuống, ấn thanh kiếm dài vào ngực và cúi đầu trước ngôi mộ xem như một lời chào.

Những người lính được chôn cất ở đây vẫn còn một ngôi mộ, nhưng những người lính đã xây dựng ngôi mộ và để lại những vết sẹo khó có thể tìm thấy một chút dấu vết.

Gauvain đứng trước ngôi mộ yên lặng một hồi, sau đó nhặt một viên sỏi ở bên cạnh đè lên trên đống đá: "Đừng lo lắng, mọi người đều còn sống."

Vào lúc này, hắn hy vọng rằng mình sẽ nói câu này bằng giọng của Gauvain Cecil, chứ không phải bằng giọng của người đã xuyên không đến đây.

Sau đó, hắn đi về phía cổng vòm cách đó không xa: "Hãy đi với ta, và ta sẽ cho các ngươi thấy những gì tổ tiên của ngươi đã để lại nơi này.”

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.