Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rồng

Phiên bản Dịch · 2218 chữ

Gauvain nhìn về hướng chân trời rất lâu, trong vài phút đầu tiên, những suy nghĩ rối loạn trong đầu khiến hắn không thế đoán được thứ mình đang nhìn thấy là cái gì, mà cũng không cần biết nó là cái gì, chỉ thấy nó khác xa so với mặt trời.

Vòng cung to lớn và tráng lệ đó tiếp tục bay lên, nó mọc nhanh hơn nhiều so với tốc độ của mặt trời, một lát sau, Gauvain nhìn thấy một điểm nhỏ ngay bề mặt vòng cung, nó thật sự đang phát sáng, ở xung quanh có màu sắc mơ hồ lại giống như những đám mây, rất không chân thật. Nhiệt độ và ánh sáng của thế giới này là do vật đó cung cấp, nhưng ánh sáng của nó lại không chói lói đến mức không thể nhìn thẳng như mặt trời. Ngược lại, Gauvain có thể nhìn trực tiếp lên bề mặt vòng cung, thậm chí có khả năng nhìn thấy được một ít hoa văn trên bề mặt.

Sau khi đánh giá sơ bộ về độ cong của vật đó, Gauvain ý thức được một điều là đường kính của nó lớn hơn mặt trời gần mấy chục lần, thậm chí là mấy trăm lần, tất nhiên kích thước thực của nó phải nhỏ hơn một ngôi sao bình thường, nhưng khoảng cách của nó lại quá gần hành tinh này.

Ở khoảng cách này, nếu nó vẫn dần dần mọc lên, thì có thể che mất một phần năm bầu trời…dĩ nhiên, đây chỉ là phán đoán theo trực giác của Gauvain, bởi vì hắn thật sự bị choáng ngợp nên dùng trực giác để đánh giá thì khó tránh khỏi sai lầm.

Nhìn một thiên thạch khổng lồ ngay trước mắt, áp lực mà nó mang đến thật khó tả.

Vội lục lại trí nhớ của Gauvain Cecil, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều lần cảnh tưởng “Mặt trời mọc” hùng vĩ này, thứ trên bầu trời lúc này không phải là hiện tượng siêu nhiên gì, đây là cảnh quan rất đổi bình thường của thế giới này.

Phải giải thích như thế nào đây?

Gauvain nhanh chóng đưa ra nhiều cách giải thích dựa trên hiểu biết của bản thân, có lẽ vì các quy luật vật lý của thế giới này hoàn toàn khác với vũ trụ quê hương hắn, nên hiệu suất ánh sáng và nhiệt của các ngôi sao khá thấp, còn hành tinh dưới chân mình thì rất gần ngôi sao này này, do đó có thể nhìn thấy một mặt trời khổng lồ như vậy, nhưng đồng thời mặt đất lại không bị cháy xém, cũng có thể đó không phải là mặt trời, mà là một cái lỗ phát ra ánh sáng và nhiệt , hoặc không có gì khác cả. Một điều kỳ diệu của khoa học…

Nhưng khả năng cao nhất là, hành tinh này không hề xoay quanh mặt trời, mà xoay quanh một một hành tinh khí khổng lồ, nó căn bản không phải là hành tinh, mà một vệ tinh bay lên từ bầu trời…

Và đó chính là hành tinh mẹ của của vệ tinh này.

Lúc này, cảm giác “đất khách quê người” mà Gauvain liền trổi lên vô cùng mạnh mẽ.

“Tổ tiên? Tổ tiên đại nhân?” âm thanh của Herty phát ra từ bên cạnh, cuối cùng đánh thức Gauvain đang lâm vào trạng thái trầm ngâm từ nảy tới giờ.

“Hả…A?” Gauvain lập tức tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng nhìn đứa cháu gái bên cạnh.

Người phụ nữ này sau khi rời khỏi tầm hầm chật chội và nguy hiểm, lúc này mới khôi phục lại chút phong thái trước đây, cô hơi nghiêng người về phía Gauvain: “Tổ tiên, ngài lại thất thần rồi, chúng ta trước tiên phải rời khỏi đây mới được.”

Gauvain qua loa vài tiếng, sau đó hắn liền nhận thấy lối ra của cửa đường hầm là một sườn đồi trống trải, không hề có vật gì ngăn cản, chưa rõ xung quanh có gì mà đứng ngốc lăng ở đây thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt, thế là hắn đồng tình gật gật đầu: “Trước tiên tìm một chổ cao, kiểm tra một chút tình huống xung quanh. Ta biết địa hình nơi này vào 700 năm trước, và có thể sẽ không quá giống như bây giờ.”

Dưới chỉ dẫn của Gauvain, cả đoàn đi về phía dốc núi cách đó không xa, trên đường đi, Gauvain nhịn không được mấy lần mà nhìn lên cái “Mặt trời” to tổ tướng kia.

“Tổ tiên đại nhân, sao ngài cứ nhìn lên mặt trời mãi thế?” Rebecca đi sau lưng Gauvain tò mò hỏi, “có vấn đề gì sao?”

Amber bên cạnh liền thuận miệng nói: “Lão tổ tông của các người đã ngủ bảy trăm năm mà chưa thấy ánh mặt trời, bây giờ vất vả lắm mới có thể nhìn thấy, khẳng định là muốn nhìn thêm nhiều lần rồi.”

Gauvain phớt lờ Amber, lại nhìn đứa cháu gái N+1, khẽ lắc đầu, trong lòng xác nhận, hóa ra người bản xứ ở thế giới này cũng gọi món đồ kia là mặt trời.

Gauvain kiểm tra trí nhớ của chủ nhân cơ thể này một lần nữa, sau khi thử nhiều từ khóa và tin tức mấu chốt, cuối cùng có cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn mặt trời mờ mịt kia.

Lúc bầu trời còn chưa sáng hẳn, có không ít những ngôi sao trên bầu trời, hắn nhìn một ngôi sao nhỏ chừng hạt gạo và sáng hơn tất cả những ngôi sao khác.

Con người của thế giới này gọi ngôi sao đặc biệt đó là “Australia” và tạo cho nó rất nhiều ý nghĩa tôn giáo cùng với các nghi lễ pháp thuật.

Hai lần suy đoán trước có thể sai, chỉ có cái thứ ba này là đáng tin nhất.

“Australia” chính là ngôi sao của hành tinh này, nó xa đến mức khó tin, ánh sáng của nó khi chiếu xuống mặt đất, cũng lạnh lẽo không khác gì các ngôi sao khác.

Trong gió mát buổi sớm, Gauvain leo lên tới đỉnh đồi.

Một mảnh đất bị thiêu rụi bởi khói lửa chiến tranh, hiện ra một tình trạng thối rữa quỷ dị ở đằng xa.

Nó giống như một thứ axit mạnh dội thẳng lên da thịt, đất thối rửa không thể tả, những tảng đá và đất lớn chuyển sang màu đen xám, khắp nơi đều là vết rạn nứt tràn ra, cây cỏ trên mặt đất đã sớm bị mục nát, những thân cây còn xót lại bị xoắn thành nhiều mảnh. Trạng thái quỷ dị như móng vuốt của quỷ dữ, xa hơn, có thể nhìn thấy những bức tượng sụp đổ, những ngôi nhà bị cháy thành than và tòa thành của gia tộc Cecil đang bị bao phủ bởi khói và bụi.

Những con quái vật hung hãn cao to như người khổng lồ lang thang trên vùng đất hoang.

Cánh đồng và hoa màu từ lâu đã bị phá hủy trong thủy triều quỷ dữ cuộn lên bởi đám quái vật, và chúng không thể phân biệt được.

“Lãnh thổ của gia tộc…” Rebecca nằm ở trên sườn đồi, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt có chút đỏ lên, giọt nước mắt không biết là tức giận hay bị thương, cô bé chỉ vừa kế thừa gia nghiệp, thậm chí còn chưa thích ứng được thân phận lãnh chúa này, vậy mà giờ phút này đã mất đi tất cả.

Gauvain thở dài, “Đất đai bị thủy triều quỷ làm mục nát thì ra là như thế này, đế quốc Gondar năm đó từ trong ra ngoài cũng chính là bộ dáng này, ta đoán những thứ mục nát đó vẫn còn trên nền đất của đế chế cũ, không ngờ ở thế giới văn minh hiện tại lại xuất hiện vết mục này này.”

Amber toát ra mồ hôi lạnh, “Những cái bóng người đó….là thứ đã bao vây chúng ta lúc trước?”

Herty nghĩ về khả năng khôi phục gia tộc: “Còn có cách nào giải cúu không?”

“Không cứu nổi,” Gauvain lắc đầu, “Các ngươi không thể ngăn chặn được cuộc tấn công của bọn nó, chúng đã thành lập nên một nhóm đồng minh, sự xâm chiếm của ma triều là không thể phục hồi được. Dù cho tiêu diệt được hết quái vật, vùng đất này vẫn tiếp tục bị ô nhiễm trong thời gian dài.”

“Sẽ kéo dài bao lâu?” Herty vẫn chưa có ý định từ bỏ.

“ Có phải bây giờ nền văn minh nhân loại vẫn chưa quay về lãnh thổ của đế quốc Gondar cũ đúng không?” Gauvain hỏi một câu có vẻ không liên quan.

“…Nơi đó vẫn bị cấm và cũng không một ai muốn bước chân vào vùng đất đó.”

Gauvain nhún nhún vai: “vậy xem ra lãnh địa của Cecil sẽ bị mục nát ít nhất bảy trăm năm nữa.”

Rebecca và Herty có chút kinh dị mà nhìn tổ tiên nhà mình, họ không hiểu tại sao nhân vật vĩ đại đã tạo ra gia tộc Cecil này lại bình tĩnh như vậy khi đối mặt với tình cảnh mảnh đất cuối cùng của gia tộc bị tàn phá bởi lũ quái vật—— Không hề tức giận cũng không phiền muộn, giống như là chuyện không phải của bản thân mình, thái độ này thậm chí làm cho bọn họ có chút sợ hãi.

Gauvain sững sốt trong chốc lát, lập tức nhận ra mình vẫn chưa hoàn toàn làm tốt vai diễn này, cho nên vẫn lộ ra chút sơ hở, vì vậy hắn đã nhanh chóng đứng dậy, sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình: “Nghĩ đến chuyện này cũng vô dụng, Gauvain Cecil từng là người tiên phong, mỗi tấc đất đến của cải của gia tộc đều là do ta tạo dựng nên từ con số 0, lãnh thổ đã không còn thì xem như không còn, cùng lắm là một lần nữa đi khai hoang vùng đất mới, còn lề mề chậm chạp cái gì?”

Herty và Rebecca vội vàng gật đầu, thầm nghĩ không hổ là lão tổ tiên của gia tộc, bọn họ đều cho rằng các bậc huyền thoại có tầm nhìn và tư tưởng thật khác lạ. Tuy nhiên tất cả đất đai đều bị hệ thống các nhà quý tộc chia cắt, đất đai không có chủ đa phần đều là vùng cấm, tổ tiên đại nhân dự định đi đâu khai phá đất hoang đây…

“Ở đây không có gì tốt, chúng ta phải tiếp tục lên kế hoạch cho cuộc hành trình. Bước tiếp theo là tìm một thị trấn, sau đó tìm nhóm đã di tản đầu tiên,” Gauvain nhanh chóng chuyển chủ đề, “Ta nhớ có một kỵ sĩ tên là Philip đến mang người đi di tản? các người lúc trước có thương lượng sẽ gặp nhau ở đâu không?”

Rebecca lập tức trả lời: “"Đã thống nhất gặp nhau tại thị trấn Tanzanite ở phía bắc. Nếu Tanzanite cũng bị tấn công bởi quái vật, hãy tiếp tục về phía bắc dọc theo Đại lộ của Vương quốc."

Gauvain nhẹ gật đầu, vừa định rời đi thì một cảm giác kỳ lạ đột nhiên khiến hắn dừng lại.

Một lát sau, hắn cùng kỵ sĩ Byron đồng thời hô lên: “ Nằm xuống!, mau trốn đi!”

Mặc dù chưa rõ tình huống, nhưng Rebecca và Herty ngay lập tức đi theo kỵ sĩ Byron trốn sau một tảng đá lớn, còn Amber đã trốn vào trong bóng tối từ lúc nào không biết. Gauvain theo sát sau lưng Rebecca, nhưng đột nhiên nhìn thấy cô hầu gái Betty, trông có vẻ hơi ngớ ngẩn, vẫn đang cầm cái chảo và đứng ngây ra, do đó hắn lập tức lao ra và kéo cô bé trở lại, gần như lúc đó, một cảm giác áp bức khiến ai nấy đều run sợ từ trên trời rơi xuống.

Trong vầng sáng của “mặt trời khổng lồ”, một sinh vật to lớn chậm rãi bay qua bầu trời.

Đó là một con rồng thân dài mấy chục mét.

Trong cơn hoảng loạn, Herti vô thức sử dụng phép thuật bậc ba "Vị trí ánh sáng cong" để che giấu cơ thể của mọi người, nhưng cô hoàn toàn không chắc liệu phép thuật bề ngoài này có thể che giấu đôi mắt của sinh vật huyền thoại kia hay không.

Nhưng con rồng thực sự không tìm thấy ai trên mặt đất - hoặc có thể nói nó thậm chí không thèm để ý đến. Anh chàng hoặc cô nàng chỉ vỗ cánh từ từ, bay một cách duyên dáng, hùng vĩ trên bầu trời, và trên vùng đất của Cecil đang bị phá hủy bởi làn sóng ma quỷ, phản chiếu trong đôi mắt khổng lồ đó.

Sau đó nó giống như uống một ngụm nước soda muối….Hà, một hơi thở đốt cháy đi nơi này.

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.