Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1979 chữ

01

"Mẹ, con nói rồi, bây giờ con đang rất bận, không thời gian tìm bạn trai."

Tiêu Chiến đứng bên này trả lời điện thoại, cửa phòng làm việc phía bên kia đã bị Lý Tấn đẩy ra, "Tiêu tổng, mọi người đều đang chờ anh vào họp."

Tiêu Chiến gật đầu một cái tỏ ý đã biết, lại khoát khoát tay bảo Lý Tấn ra ngoài trước, tiếp tục nói chuyện điện thoại với mẹ, "Con còn phải đi họp, dù mẹ có nói thế nào đi chăng nữa thì Tết này con cũng về nhà ăn Tết một mình."

Mẹ Tiêu lại càm ràm cả một chàng dài, khiến tai Tiêu Chiến ù hết cả lên, đang nghe mẹ Tiêu càm ràm thì anh lại đột nhiên nhướng mày hỏi: "Ai? Vương Nhất Bác là ai ?"

"Là một tiểu minh tinh gần đây mẹ nhìn thấy trên ti vi, hát hay nhảy đẹp." Giọng mẹ Tiêu tràn đầy mong đợi, "Mẹ cảm thấy đứa bé này rất tốt, nếu có thể trở thành người yêu của con thì càng tốt hơn, mẹ chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Con xem con đó, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng có tý tinh thần phấn khởi về nhà ăn Tết nào."

Tiêu Chiến "ồ" một tiếng, chần chừ nói: "Được rồi mẹ, con biết rồi, con vào họp đã, chuyện này bàn sau."

Sau khi ngắt điện thoại, anh liền bước ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng họp. Một công ty to lớn thế này cứ thế giao vào tay anh khi cha anh bất ngờ qua đời lúc anh vừa mới tốt nghiệp đại học. Anh từ một cậu thanh niên không hiểu biết bất cứ thứ gì của năm đó, dần dần biến thành Tiêu tổng người người kính sợ của hôm nay.

Một năm 365 ngày anh đều bận bịu với công việc, làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương, mặc dù mẹ vô cùng ủng hộ chuyện anh thích con trai, cũng ngày ngày trông mong anh dẫn bạn trai về nhà, nhưng Tiêu Chiến vẫn không có suy nghĩ đó.

Lý Tấn là bạn học chung thời đại học của Tiêu Chiến, từ ngày Tiêu Chiến tiếp nhận công ty liền cam tâm tình nguyện đến giúp đỡ anh, là Phó tổng của công ty.

Sau khi họp xong, chờ mọi người đều đi ra ngoài hết, Tiêu Chiến liền gõ ba chữ Vương Nhất Bác lên thanh tìm kiếm trên laptop, sau đó anh ngồi nhìn chằm chằm vào gương mặt trên màn hình, trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi gọi Lý Tấn đến, "Người này, cậu quen không?"

"Quen chứ, gần đây có một chương trình tống nghệ mời cậu ấy làm thầy hướng dẫn (Mentor), mình đã từng gặp hai lần. Lý Tấn hỏi: "Sao thế? Sao cậu lại đột nhiên thấy hứng thú với tiểu minh tinh này?"

Tiêu Chiến đùng một tiếng khép laptop lại, đứng dậy nói với Lý Tấn: "Không có chuyện gì đâu, cậu giúp mình liên lạc với người đại diện của cậu ấy, hỏi thử xem cậu ấy có đồng ý để mình bao nuôi không."

Lý Tấn: "?"

"Quảng cáo này tôi không quay." Trong phòng nghỉ, Vương Nhất Bác ném quyển kịch bản lên bàn, nổi giận với người đại diện: "Sản phẩm này của bọn họ hoàn toàn là lừa người, nếu không may xảy ra chuyện anh bảo tôi phải ăn nói thế nào?"

Vương Nhất Bác xuất đạo ba năm rưỡi, không chìm không nổi, người đại diện cũ đã bị điều đi dẫn dắt người mới nổi tiếng hơn, người đại diện lúc này là Tiểu Trương mới đến, kinh nghiệm chưa đủ, nên đã nhận cho cậu một quảng cáo đồ trang điểm ba không.

(đồ trang điểm ba không: không ngày sản xuất, không nhà sản xuất, không giấy kiểm định chất lượng.)

"Vâng vâng vâng, thật xin lỗi Bác ca, đều là sơ suất của em." Tiểu Trương liên tục xin lỗi cậu, "Nhưng mà, nhưng mà nếu như chúng ta không quay, không quay sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng. . ."

Vương Nhất Bác vừa nghe xong liền nộ khí xông thiên, nhưng lại không thể đánh người tại chỗ, chỉ đành phải cắn răng chỉ chỉ vào Tiểu Trương, "Cậu, cậu mau nghĩ cách cho tôi."

"Vâng vâng vâng, vâng vâng vâng, em sẽ nghĩ cách, em sẽ nghĩ cách. . ." Tiểu Trương bị một câu của cậu dọa sợ, lắp ba lắp bắp trả lời, gấp đến độ trực tiếp đi lòng vòng trong phòng.

Lúc căng thẳng đến mồ hôi đầy đầu, Tiểu Trương nhận được một cuộc điện thoại, mặt mày cậu ta xụ hết xuống, ừ ừ trả lời mấy tiếng, cuối cùng nói: "Được, chúng tôi sẽ cân nhắc thêm."

"Chuyện gì? Có việc mới?" Vương Nhất Bác hỏi, khuôn mặt ánh lên nét vui mừng.

Tiểu Trương nắm điện thoại trầm ngâm một lát, "Ừm thì. . . Bác ca, em tìm được một cách giúp anh giải quyết chuyện tiền vi phạm hợp đồng. . ."

"Rất tốt, nói nghe xem nào."

"Chính là, chính là. . ." Tiểu Trương run run nói: "Có một vị tổng tài, hỏi, hỏi anh, có đồng ý, để người đó, người đó, bao nuôi, hay không?"

Vương Nhất Bác nghe xong mà không dám tin vào lỗ tai mình, lông mày cũng nhíu chặt vào nhau, "Cái gì?"

"Bao, bao nuôi!" Tiểu Trương lấy hết dũng khí lớn tiếng nói: "Chính là cái loại người ta cho anh tiền, cho anh tài nguyên, anh làm, anh làm tình nhân cho người ta đó!"

Vương Nhất Bác không nhịn được nhào qua, "Cậu điên rồi hay tôi điên rồi?!"

Cậu nói từng câu từng chữ một: "Vương Nhất Bác, tôi! Cho dù có phải rút khỏi giới giải trí, cũng sẽ không tìm người bao nuôi!"

Tiểu Trương vừa tránh trái tránh phải, vừa gào lên: "Bác ca, hay là anh cân nhắc một chút đi? Anh ta, anh ta hình như cũng không có yêu cầu gì quá đáng, thật đó, chỉ cần, chỉ cần anh cùng anh ta về nhà ăn Tết! Mười triệu (~ 37 tỷ) bao anh ăn một cái Tết, em cảm thấy cũng không thiệt thòi gì!"

"Hơn nữa chúng ta, chúng ta quay xong cái tống nghệ này cũng không còn việc gì để làm nữa, anh suy nghĩ thêm đi!"

Vương Nhất Bác nghe được cái này đột nhiên dừng lại, ngây ngốc hỏi: "Không phải cậu nói sắp tới còn có một đoàn phim tìm tôi quay phim sao?"

Tiểu Trương mặt như đưa đám nói: "Em chưa nói với ai, người ta đã tìm người khác rồi, em không dám nói với anh, em sợ anh tức giận. . ."

Vương Nhất Bác: "Vậy bây giờ cậu nói với tôi, tôi sẽ không tức giận?"

Tiểu Trương: ". . ."

Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống ghế sa lon, thở dài thườn thượt, "Cậu hỏi thử xem, có thể bảo anh ta thêm 10 triệu nữa được không?"

Tiểu Trương: "Anh, không phải anh nói dù anh có rút khỏi giới giải trí cũng. . ."

"Im miệng!" Vương Nhất Bác cả giận nói: "Còn tiếp tục như thế này nữa thì có khác gì rút khỏi giới giải trí không!"

Tiểu Trương im lặng, cúi đầu xuống mở điện thoại lên gọi lại cho số điện thoại vừa gọi đến kia, nói vài câu rồi nhanh chóng để điện thoại xuống.

"Đồng ý."

Vương Nhất Bác cũng có phần kinh ngạc, "Chơi lớn như vậy?"

Tiểu Trương giơ điện thoại lên, số dư tài khoản hiện thị con số 20012000 tệ.

Sáng sớm hôm sau, tiểu minh tinh - có tiền nhưng không có việc làm - Vương Nhất Bác bất ngờ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Ai vậy ?" Cậu cau mày nhận cuộc gọi.

"Xin hỏi là Vương Nhất Bác phải không?" Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam trong trẻo lạnh lùng.

"Đúng vậy, anh là ai?"

Tiêu Chiến im lặng hai giây, có phần khó xử nhả ra mấy chữ, "Tôi. . . Là kim chủ, của cậu."

Vương Nhất Bác lập tức tỉnh ngủ, bật người ngồi dậy, lắp ba lắp bắp hỏi: "Có, có chuyện gì?"

"Định làm phiền cậu đến công ty tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nhờ cậu." Tiêu Chiến nói.

Một giờ sau, Vương Nhất Bác giống như một chú chim công đến phòng làm việc của Tiêu Chiến, lúc nhìn thấy Tiêu Chiến cậu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cậu tưởng rằng người bao nuôi mình ít nhất cũng phải là một ông chú trung niên, hoàn toàn không ngờ đến lại là một Tiêu Chiến có tướng mạo và khí chất thế này, so với minh tinh cũng không hề thua kém.

Mà Tiêu Chiến cũng có phần kinh ngạc, anh không ngờ mẹ anh lại thích kiểu người thế này, nhìn yếu đuối yểu điệu, trang điểm mắt rất đậm, nhưng vẫn mang đầy tính công kích như cũ.

Hai người lúng túng giới thiệu bản thân với đối phương, thậm chí Vương Nhất Bác còn ngồi trên ghế sa lon làm tốt công tác chuẩn bị bán thân không bán nghệ, nhưng Tiêu Chiến lại đưa điện thoại cho cậu, nói: "Làm phiền cậu gọi video call cho mẹ tôi, nói với bà chúng ta đang yêu nhau, đến Tết sẽ cũng về nhà ăn Tết với bà."

Tiêu Chiến lại đưa một chồng giấy tờ cho cậu, "Trên này có đầy đủ thông tin chi tiết của tôi, tôi còn tìm người viết chi tiết quá trình chúng ta quen nhau, có gì không biết thì cứ nói theo trên giấy."

Vương Nhất Bác nhận lấy xem thử, cũng không biết Tiêu Chiến nhờ ai viết cái này, viết giả thôi mà cũng nghiêm túc như vậy. Cậu xem qua nội dung đại khái một lần liền gọi video call cho mẹ Tiêu Chiến, cậu phát huy hết thiên phú diễn viên của mình, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.

Đợi hai người trò chuyện gần xong, Tiêu Chiến mới xuất hiện trong màn hình, trò chuyện với mẹ anh vài câu.

"Ôi chao, mẹ thật không dám tin, thật không ngờ hai đứa lại yêu nhau, mẹ thật vui quá đi." Khóe miệng của mẹ Tiêu sắp giơ lên tận trời, "Hôn một cái cho mẹ xem được không, thấy các con mặn nồng, mẹ cũng yên tâm hơn."

Tiêu Chiến cứng đờ trong nháy mắt, anh ho khan một tiếng, giả vờ lúng túng để lấp liếm cho qua chuyện, "Thôi, thôi, con ngại lắm."

Nhưng Vương Nhất Bác lại vô cùng tự nhiên ôm chầm lấy bả vai anh, hôn một cái lên mặt anh, "Có gì đâu mà ngại."

Mẹ Tiêu cười ha hả cúp điện thoại, Vương Nhất Bác có phần đắc ý hỏi Tiêu Chiến: "Biểu hiện của tôi khiến anh hài lòng chứ ?"

Tai Tiêu Chiến hơi đỏ lên một cách khó hiểu, suốt bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên có người làm thế với anh. Anh lại giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Được, rất tốt."

"Qua vài ngày nữa còn phải làm phiền cậu về nhà với tôi mấy ngày, nhà tôi không lớn lắm, chỉ có hai phòng, cho nên đến lúc đó còn phải làm phiền cậu chịu khổ ngủ chung với tôi." Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

Vương Nhất Bác nháy nháy mắt, ồ một tiếng hỏi: "Vậy chúng ta ai trên ai dưới?"

Tiêu Chiến: "?"

-----

Các chị vẫn không quên khịa vụ Vương chim công à?

Bạn đang đọc [BJYX][Bác Chiến] Bao Nuôi Một Chú Sói Con của 唐纳德呀
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi btcd
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.