Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

AMANO YUKINARI

Phiên bản Dịch · 13802 chữ

Nhóm dịch : Valvrareteam

CHƯƠNG HAI: AMANO YUKINARI

Bốn người đang bước dọc con đường chính chạy từ bắc xuống nam qua Friedland.

Dĩ nhiên, có nhiều người bước đi trên con đường đó, nhưng bốn người này nổi bật. Toàn thân họ mặc giáp và mang kiếm bên hông. Bất kì ai trong số họ cũng gây sự chú ý; thì cả bốn người cùng nhau không thể không bị nhận ra được.

Friedland không ở trong tình trạng chiến tranh, nên họ lật tấm che mặt, nhưng ngay cả vậy trông vẫn khá là đáng sợ. Giáp của họ chằng chịt sẹo và đất, nhưng khi xét rằng những điều này cho thấy họ đã xông pha chiến trận, ngay cả những chi tiết này cũng thật chướng mắt.

Dẫn đầu bốn người là một thanh niên tóc vàng. Đường nét khuôn mặt săn chắc dường như luôn toát lên một vẻ có phần hống hách— nhìn thoáng qua trông không đặc biệt dễ gần cho lắm.

Tên hắn là Arlen Lansdowne.

Ban đầu, vốn dĩ hắn là hiệp sĩ truyền giáo của Giáo Hội Chân Chính Harris tới để cải đổi người Friedland vào giáo phái của hắn. Thực ra, “ban đầu” không phải là từ chính xác. Nếu có hỏi, thì thậm chí lúc này hắn cũng sẽ nói rằng mình là hiệp sĩ truyền giáo của Giáo Hội. Quả thực, bộ giáp của hắn vẫn còn mang biểu tượng của Giáo Hội.

Nhưng theo những gì Friedland suy xét, Giáo Hội là kẻ thù của họ. Đơn vị của Arlen đã cải giáo thị trấn thất bại và thậm chí còn để mất tượng thánh bảo hộ, đúng ra phải là lá bài tẩy của đoàn viễn chinh khai hóa. Họ và tượng của họ đã bị đánh bại bởi Yukinari, vị thần bảo hộ của chính Friedland.

Thế nên, người ta thường sẽ không mong đợi họ đi lại tự do trong thị trấn. Nhưng Yukinari và Fiona đã nảy ra một kế hoạch để thu họ về phe mình. Nếu như đơn vị đã báo cáo về tổng cục rằng họ làm nhiệm vụ thất bại, chắc chắn họ sẽ bị thất sủng. Do đó Arlen và những người khác báo cáo rằng họ đã cải giáo thành công Friedland và sẽ lập đồn trú ở thị trấn với Yukinari và Fiona làm thuộc cấp của mình.

Arlen và các binh lính bại trận khác chỉ có vài lựa chọn. Kể từ khi kế hoạch được đề xuất, các hiệp sĩ và người Friedland đã đi đến một loại hình cộng sinh. Khi á thần tấn công trong lúc Yukinari đi vắng, Arlen đã chiến đấu để bảo vệ thị trấn—và hắn lại làm vậy khi Angela Jindel cùng lực lượng của cô ta tấn công ngôi nhà mới của hắn. Kết quả là, Arlen và vài hiệp sĩ thân tín đã được trao trả vũ khí trang bị và được giao cho trọng trách bảo vệ Friedland, cũng như hộ tống các chuyến giao thương tới Rostruch. Trong ranh giới của những trách nhiệm này, họ được quyền tự do hành động.

Nhưng Arlen có thể cảm nhận cư dân thị trấn nhìn hắn trong lúc bước đi, và thấy nhiều phản ứng khác nhau của họ. Nhiều người lảng đi khi các hiệp sĩ lại gần, và không ít người trông cực kì ái ngại. Yukinari và Fiona đã nói rõ rằng họ cảm thấy mắc nợ Arlen, nên không còn thù địch gì với hắn nữa. Song nhiều người Friedland vẫn có vẻ sợ hắn, hoặc ít ra là cái cách hắn thể hiện mình. Xét cho cùng, họ không có nhiều kinh nghiệm với hiệp sĩ mặc giáp cho lắm.

Hầu hết công việc mà Arlen cùng đồng đội của hắn làm diễn ra ngoài bức tường thị trấn—đi tuần các cánh đồng và để mắt đến giao thương. Làm ra vẻ vương giả khi đi bộ trên phố thì thật là bất thường. An toàn và trật tự công cộng chủ yếu là trách nhiệm của cộng đồng bảo an, và nói chung nhóm của Arlen phó thác chúng lại cho họ. Nói chung là thế.

Còn một điều nữa. Một vài sự lo âu của dân làng có thể là do những việc kì lạ diễn ra gần đây. Điều đó, lại nói, lẽ ra thuộc về quyền hạn của cộng đồng bảo an, song vì họ không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, những hiệp sĩ mặc giáp này thành ra lại bắt đầu tuần tra dọc khắp các phố. Chẳng khác nào bảo mọi người rằng cộng đồng bảo an đã không còn tự mình lo liệu được nữa, và lẽ dĩ nhiên điều ấy khiến mọi người cảnh giác.

“Chỉ huy!” Bên kia đường, một hiệp sĩ lẽ ra ở trong một nhóm khác lên tiếng và lại gần.

“Chuyện gì?” Arlen hỏi, nhận thức sâu sắc về ánh nhìn của mọi người xung quanh. Hắn bèn ra hiệu cho hiệp sĩ lại gần hơn.

Anh chàng nọ tới gần đến mức nón hai người sắp sửa chạm nhau, rồi thì thầm, “Họ tìm thấy một thi thể nữa. Lần này là ngôi nhà ở ngoại ô phía đông.”

“Nữa à? Còn bao nhiêu nữa không biết?” Arlen nhăn mặt.

Một vụ giết người hàng loạt. Khi một anh chàng vốn đang làm việc trên những cánh đồng mới được phát hiện là đã tử vong, vợ anh ta liền bị tình nghi là hung thủ, Nhưng trước khi họ kịp phá vụ đó, thì một vụ khác đã xảy tới. Những nạn nhân mới tiếp tục xuất hiện mỗi ba đến năm ngày. Cách thức thực hiện luôn là một: tim bị đâm xuyên một nhát duy nhất bằng một lưỡi dao mỏng.

Bất kể vợ của nạn nhân đầu tiên có là hung thủ hay không, điều này rõ ràng vượt xa so với tranh chấp vợ chồng nhỏ nhặt. Họ chưa từng công bố chi tiết cái chết của nạn nhân đầu tiên, nên ít có khả năng đây là những vụ bắt chước được thực hiện bởi người khác. Khả năng cao, chúng đều là do tay một người mà ra cả.

Nhưng tại sao? Cách thức hoạt động (MO – Modus operandi) khiến cho điều này trông như một vụ giết người hàng loạt, song có vẻ các nạn nhân lại không hề có điểm chung. Giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, nơi ở—chẳng người nào giống người nào. Và điều đó khiến mọi người hoàn toàn mù tịt về kẻ có khả năng làm điều này và nguyên do của nó.

Có lẽ điều duy nhất có thể nói về tất cả nạn nhân đó là họ đều là cư dân Friedland. Điều đó tức là mục tiêu kế tiếp có khả năng sẽ lại ở trong thị trấn.

“Ngài hiệp sĩ.”

Arlen quay lại, ngạc nhiên trước giọng nói. Hắn thấy một người đàn ông trung niên bề ngoài kì quặc đứng sau lưng mình. Từ cổ trở xuống trông bác ta hoàn toàn bình thường, nhưng đầu thì rõ ràng là không. Bác ấy có tóc màu xanh lá và sừng mang hoa văn sọc.

Bác là một thân cận của Yggdra, thổ thần cai quản thị trấn láng giềng Rostruch. Ở vùng đó, họ chọn những người già, thương tật, và ốm yếu không còn hy vọng khỏi bệnh rồi dâng họ cho Yggdra như những vật tế sống. Không giống các thổ thần gốc động vật, Yggdra không có ăn họ, mà trồng mầm cây vào và biến họ thành thân cận, như những cành cây ghép vào người mình.

Ulrike là đại diện của cô ta ở đây, nhưng hiện tại có đến vài thân cận của Yggdra ghé thăm Friedland. Họ là những người giúp đỡ được gửi đến theo yêu cầu của Yukinari.

“Lại tìm thấy một nạn nhân nữa sao?” thân cận hỏi.

“Có vẻ là thế,” Arlen nhăn mặt nói. Hắn thấy không thoải mái với thân cận của Yggdra theo một vài cách, nhưng giờ không phải là lúc bận tâm đến sở thích cá nhân tầm thường. “Ta sẽ đến hiện trường ngay đây,” hắn nói. “Có lẽ ngươi không phiền cho phó thị trưởng biết chứ?”

“Đã hiểu,” người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa nói—và liền đó, bác ta đã cất bước chạy với tốc độ đáng kinh ngạc. Con người thì sẽ không chạy như thế; chẳng ai có thể dốc sức như vậy quá lâu được, nhưng người đàn ông không hề có dấu hiệu chậm lại. Những thân cận này nói chung vẫn giữ được dáng vẻ con người, những cuộc sống con người của họ thì đã qua từ lâu. Nay họ được truyền sức sống bởi sức mạnh tâm linh của Yggdra, như búp bê vậy. Họ đã không còn phải hứng chịu những thứ như kiệt sức về mặt thể chất nữa.

Arlen thấy cực kì kì lạ khi có những sinh vật như vậy lượn lờ công khai quanh thị trấn. Điều ấy khiến cho mấy hiệp sĩ mặc giáp dường như không đáng để kể dến.

Hắn quay sang anh chàng cạnh mình và nói. “Đi thôi.” Rồi hắn nhanh chân khởi hành đến hiện trường vụ án.

“Vậy là vụ thứ sáu rồi,” Tại dinh thự Schillings, Yukinari thở dài khi thân cận mang báo cáo tới.

Có lẽ đã hai mươi ngày trôi qua kể từ khi cậu tìm thấy chiếc nhẫn và băng tay trong người ngoại thú. Nhưng án thì chưa được phá, thi thể thì chồng chất, và thời gian thì cứ thế lê thê ra. Fiona và Yukinari đang làm việc cùng cộng đồng bảo an, Arlen và đồng đội của hắn, và các thân cận của Yggdra để giữ cho thị trấn an toàn nhất có thể, nhưng ngay cả vậy những vụ án vẫn cứ gấp bội lên.

Những chi tiết cụ thể của các sự cố đã được giấu khỏi cư dân thị trấn, nhưng vẫn có một sự trúc trắc hiển hiện. Yukinari đến thị trấn gần như mỗi ngày, nhưng thường ngủ ở thánh đại, nên phải mất vài ngày cậu mới nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí.

“Tệ rồi đây…”

“Quả đúng là vậy,” Fiona nói. “Chúng ta không thể tìm ra bất cứ điểm chung gì ở các nạn nhân hay mức độ thường xuyên mà các vụ giết người xảy ra. Phải nói là hoàn toàn dậm chân tại chỗ rồi.” Cô và Yukinari đang ở phòng khách, cùng với Dasa, Berta, Ulrike, và bác thân cận trung niên. Chính bác ta đã báo cáo cho họ về cái chết thứ sáu này.

“Có khi chúng ta đang mắc sai lầm gì đó chăng?” Yukinari nói, chìm ngỉm xuống ghế sô-pha và ngước nhìn trần nhà.

Ban đầu, cậu đã nghĩ không chừng vợ của nạn nhân đầu tiên đang tiếp tục giết người. Nhưng việc những vụ giết người đã diễn ra quá lâu mà họ chẳng thể làm gì cho thấy có điều gì đó đang bị bỏ lỡ—thậm chí có lẽ là điều tra sai đối tượng.

“Thi thể bị bỏ lại ở đó, phải không?”

“Phải. Nhiêu đó thì vẫn vậy. Và tôi nghe nói rằng không có chấn thương cơ thể nào khác ngoài vết thương ở ngực.”

“Tức là chúng ta không có đang xử lí việc làm của á thần hay thổ thần…”

Á thần và ngoại thú sẽ ăn những sinh vật thông minh hơn để gia tăng chính trí thông minh và sức mạnh tâm linh của chúng. Nhưng mặt khác đây là lí do duy nhất để chúng tấn công con người. Bởi não—nơi chứa đựng trí thông minh và sức mạnh tâm linh—vẫn còn nguyên vẹn, khó mà tưởng tượng được đây là việc làm của á thần hay ngoại thú nào đó lẻn vào được thị trấn.

“Vậy thì là do người ngoài…?” cậu lẩm bẩm.

“Tôi khá là nghi điều đó,” Fiona nói. Có rất ít khách đến Friedland. Mà nếu có, một kẻ lạ mặt lang thang trên đường sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Friedland không phải là một khu định cư mà mọi người đều biết mặt nhau, thế nhưng, vẫn có cảm giác người này quen hoặc không quen. Nếu bất kì kẻ lạ mặt nào bị trông thấy, tin đồn sẽ lan tỏa. Nhưng thế thì ai đang làm ra những sự vụ này?

“Thậm chí có vài người mê tín bảo rằng ấy là một con ma đang lảng vảng quanh thị trấn và giết người.”

“Mê tín, à…” Xét rằng hiện Yukinari là một vị thần thực thụ, cậu nghĩ có lẽ cười vào việc đề cập đến tín ngưỡng dân gian thì không đúng cho lắm.

Bất luận thế nào, một kẻ sát nhân không tên tuổi có thể gây ra rắc rối không kể xiết. Nó chỉ bắt đầu bằng những vụ giết người có thật. Nó tiếp tục với nỗi sợ và sự lo âu gieo rắc lên cư dân thị trấn. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn và những cảm xúc này trở nên mất kiểm soát, người ta có thể dễ dàng bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.

Chúng ta có sai không khi nhờ Arlen và đám hiệp sĩ của hắn giúp? Yukinari chợt nghĩ.

Nếu một làn sóng ngờ vực nổi lên, thì mục tiêu đầu tiên của nó sẽ là những kẻ thù trước kia của mọi người. Họ đang mặc giáp từ đầu tới chân tuần tra khắp thị trấn để giữ an toàn, nhưng nếu người ta bắt đầu khi họ là hiệp sĩ truyền giáo của Giáo Hội Harris, một phản ứng tiêu cực có thể sớm sinh ra từ đó.

Cậu đã cân nhắc viễn cảnh ấy trước khi nhờ họ giúp, nhưng đơn giản là sự cần thiết đã khiến cậu buộc phải ưu tiên—đơn giản là không có đủ người để giữ cho mọi người an toàn.

Dù sao thì, sau mọi điều xảy ra, họ đã trở nên khá thân thiện…

Nếu có bị ai nói điều đó vào mặt, Arlen có lẽ sẽ khạc nhổ rồi chửi thề và phủ nhận nó, nhưng hắn đã khá quen thuộc với lề thói thường ngày trong cuộc sống ở Friedland. Khi á thần bay tấn công, hắn là người đã chiến đấu để bảo vệ những đứa tẻ từ cô nhi viên, khiến hắn trở nên đặc biệt được yêu thích bởi các em gái của Berta. Yukinari còn nghe đồn rằng sau khi Arlen xong phận sự của mình, hắn sẽ tự ý tới cô nhi viện để giúp mấy công việc tay chân cần làm. Có vẻ hắn cũng đang thực hiện trách nhiệm đi tuần rất là nghiêm túc nữa. Hắn vẫn thích làm bộ kiêu căng, nhưng Yukinari bắt đầu nghi rằng đó là một cách để che giấu sự xấu hổ nhất định về phần của hắn.

Tuy nhiên, sự thay lòng đổi dạ của Arlen có lẽ không phản ánh trong mọi hiệp sĩ truyền giáo. Những người đã được “thuần hóa” bởi người Friedland chiếm không quá nửa số người truyền giáo đến thị trấn ban đầu. Sự còn lại vẫn coi Yukinari và Friedland là kẻ thù và bị nhốt ở nhà kho ngoài ngoại ô thị trấn.

Rồi còn có khả năng một số hiệp sĩ bề ngoài thì tỏ ra hợp tác, nhưng trong tâm vẫn còn ác cảm. Thực ra, Yukinari nghi rằng đa số là vậy, và cậu nghi là cư dân thị trấn cũng biết điều đó. Nếu người ta bắt đầu nghi ngờ họ, thì chẳng có cách nào ngăn cho mối bất hòa lan ra được.

Yukinari và Fiona, lần lượt là thần của thị trấn và phó thị trưởng, có thể là đã tuyên bố trong sạch cho việc làm sai của Arlen và các đồng đội hắn, nhưng điều đó khó lòng mà đủ để giảm bớt mối nghi ngờ. Xét cho cùng, họ chỉ có thể đưa ra lời tuyên bố như vậy bởi đang ở vào vị trí quyền lực.

Nếu mọi việc xấu đi, có thể Friedland sẽ bắt đầu phá hủy chính nó từ bên trong. Và thế thì tệ lắm. Rất tệ.

“Chúng ta đã bảo mọi người khóa chắc cửa khi trời tối và đừng ra ngoài khi mặt trời lặn chưa?”

“Rồi, đã làm.”

Yukinari còn nhớ ở thế giới trước của mình, Nhật Bản, từng nghe nói ngoài vùng nông thôn, có vài người còn chẳng thèm khóa cửa khi đi ngủ buổi tối. Mọi người ở những ngôi làng nhỏ này đều biết nhau, và cảnh giác quá thực ra còn được xem là thô lỗ. Kiểu kiểu vậy. Có những ngôi làng mà hầu hết mọi người ít nhiều đều liên quan mật thiết, khiến cho cả vùng như thể một đại gia đình.

Yukinari, nghĩ ở Friedland có lẽ cũng vậy, mới đây đã gợi ý Fiona khuyên mọi người khóa cửa ban đêm và tránh ra ngoài khi mặt trời lặn. Nhưng đây không phải là điều sẽ gây ảnh hưởng mạnh mẽ tới an toàn, và bất chấp nay một sự vụ khác đã xảy ra.

“Vả lại, và đây chỉ là một cách xử lí các dấu hiệu, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể chuyển từ thánh địa tới đây và ở Friedland. Chúng ta có thể giúp an ninh nữa. Không rõ được bao nhiêu, cơ mà…”

Yukinari thường ở lại thánh đại ngoài ngoại ô thị trấn bởi nó là một nơi thuận tiện về mặt địa lí để bảo vệ ngôi làng khỏi á thần và ngoại thú. Nhưng gần đây cậu mới chỉ chạm trán một ngoại thú, và nay nó đã nghẻo; có vẻ không còn nhiều nguy hiểm từ bên ngoài nữa. Nếu có gì xuất hiện, giả định rằng cậu cẩn thận và có sự chuẩn bị, cậu có thể xử lí nó ngay cả khi ở trong thị trấn.

“Tôi nghĩ sẽ giúp được đấy,” Fiona. “Tôi rất cảm kích.”

“Và trong thị trấn, tôi thậm chí có thể đưa thông tin cho Yukinari nhanh hơn,” Ulrike nói, nhìn các thân cận khác của Yggdra.

Friedland, dĩ nhiên, không có thứ gì như kiểu điện báo hay điện thoại. Gửi thông tin đòi hỏi phải có người báo. Nhưng vì Ulrike được kết nối tới các thân cận khác của Yggdra thông qua một loại hình mạng lưới tâm linh, nhỏ có thể gửi thông tin một cách “không dây”. Các thân cận là những người đưa tin xuất sắc, và với ai nấy đều đề cao cảnh giác, thông tin sẽ tới thậm chí còn nhanh hơn.

“Nếu cần thiết, tôi có thể mang thêm vài thân cận tới.”

“Thôi, hiện tại thế là được rồi,” Yukinari nói. “Cứ chắc chắn là để mắt cẩn thận đến Rostruch là được. Cho đến khi biết được chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không biết liệu nó có xảy ra ở đằng đó.”

“Ở cả… Rostruch?” Dasa nói, nghiêng đầu. “Yuki, ý anh là—”

“Có phải ý anh là anh nghĩ có thể Lệnh Truyền Giáo đứng sau chuyện này phải không?” Fiona nói, nối tiếp những lời ngập ngừng của Dasa.

“Tôi không có bằng chứng. Nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng. Vậy thôi.”

“Nhưng Arlen—”

“Không, không,” Yukinari nói, vội vã lắc đầu. Có vẻ Fiona nghĩ cậu nghi ngờ Arlen, nhưng Yukinari lại đang lo về một đơn vị Lệnh Truyền Giáo hoàn toàn khác. “Chúng ta đã không xử lí hết đám lâu la của Angela Jindel. Có thể chúng đang ẩn nấp, đòi được trả thù. Thừa nhận là, khả năng này không cao cho lắm.”

Các thành viên của Lữ Đoàn Truyền Giáo Thứ Chín đã bỏ lại hầu hết trang bị và đồ dự trữ khi bỏ chạy. Nhưng nếu đã vào đến những ngọn núi, chúng có thể sống bằng quả và hạt, hoặc săn những động vật nhỏ. Ban đêm trời vẫn chưa lạnh đến mức người ta sẽ bị chết cóng. Đây là những chiến binh được huấn luyện; chúng có lẽ không cự nổi một á thần, nhưng hạ được ngoại thú thì có khả năng. Như mai phục chẳng hạn.

Nhưng rồi lại nói. Yukinari đang làm những chuyến tuần tra định kì để đảm bảo không á thần hay ngoại thú nào lảng vảng quanh thị trấn. Dĩ nhiên, cậu không đặc biệt tìm kiếm tàn dư của con người, nhưng dường như vẫn có khả năng nếu chúng ở ngoài trời lâu, cậu sẽ thấy vài dấu bết—tro lửa trại gì đó chẳng hạn.

“Trước mọi việc đang xảy ra, tôi đã trì hoãn,” Yukinari nói, chìm vào ghế sô-pha. “Nhưng tôi cần phải cố tra khảo Angela Jindel lần nữa.”

Khi bước xuống những bậc thang tới buồng kho tầng hầm, cậu thấy mình đối mặt với người canh gác—Veronika.

“Chà, chà. Điều gì mang anh tới đây thế?” người lính đánh thuê nói vẻ mỉa mai.

Có lẽ cái cười khẩu của cô có liên quan tới khoảng thời gian cuộc tra khảo Angela bị trì hoãn. Có lẽ cô nghĩ rằng Yukinari đã trốn tránh ý tưởng đối mắt với một người cố ý chọc giận cậu. Cô không hoàn toàn sai về điều đó.

Phần còn lại là những vụ giết người hàng loạt không chiến khiến Yukinari, mà nhiều người họ đều bận khủng khiếp, và chẳng lấy đâu ra thời gian để tra khảo tù nhân. Tình cờ thay, lí do Veronika không được giao cho trách nhiệm canh phòng thị trấn là bởi họ cần ai đó với kĩ năng chiến đấu mạnh mẽ để để mắt tới Angela. Lỡ may cô ta có cố tình bỏ trốn, thì chỉ mình Yukinari hoặc Veronika là có thể xử lí được. Ấy là ý kiến của Yukinari và Fiona, vậy nên Veronika thấy mình như bị nhốt trong dinh thự Schillings, canh chừng Angela một cách chặt chẽ.

“Tôi tới để tra khảo Angela Jindel.”

Veronika gật đầu và mở cửa, và cô cùng Yukinari bước vào.

“Tôi có thể làm cho anh, nếu anh cho tôi biết anh đang cố tìm ra điều gì,” cô nói.

“Không, không sao hết. Mà… Lỡ tôi có quạu lên, hãy ngăn tôi lại.” Cũng có một chút mỉa mai trong giọng Yukinari. “Hoặc là… lúc ấy.”

“Lúc ấy. Được.”

Cuộc trao đổi làm rõ điều Yukinari đang nghĩ.

Căn phòng dưới lòng đất rộng một cách ngạc nhiên. Angela ở góc đằng xa. Hai người họ chẳng hề có ý giấu tiếng bước chân khi bước vào, và họ nghe tiếng lạch cạch từ hướng cô ta. Cô ta đang làm gì vậy? Họ nhìn nhau, rồi tiến xa hơn vào trong phòng, nơi Angela dựa lưng vào tường, quan sát họ đầy cảnh giác.

“Vậy hôm nay chúng ta thế nào? Chắc là, không được tốt lắm,” Yukinari nói, bước lại gần Angela.

Thường thì, tốt hơn hết là giữ chút khoảng cách. Cách cửa của phòng chứa dưới lòng đất cứng đến mức họ chẳng phải bận tâm chuyện cùm tay chân Angela. Nếu có ý định, cô ta đã có thể tay không tấn công cậu. Nhưng thay vào đó…

“Dĩ nhiên không rồi,” cô nói, liếc nhìn Yukinari. “Nhưng chẳng quan trọng. Ngươi ở đây làm gì? Định làm tới với ta à?”

“Làm tới…?” Yukinari nhắc lại vẻ khó chịu. “Hửm. Mà, chắc là còn tùy vào ngươi.”

Angela rùng mình. Là bất kì ai khác có lẽ cậu đã cho ấy là sợ hãi, nhưng Yukinari có thể thấy mắt cô ta sáng lên đầy hứng khởi. Cứ cho là cậu không có tưởng tượng, thì Veronika hẳn đã đúng—cô ta có một vài khẩu vị kì lạ.

“Có điều ta muốn hỏi ngươi.” Cậu giải thích vắn tắt tình hình ở Friedland. Và rồi cậu nói, “Có khả năng người của Giáo Hội Harris dính dáng đến chuyện này không?”

Bản thân câu hỏi của cậu là một sự tối giản. Nhưng những mưu mẹo điển hình như vậy không có vẻ có tác dụng với một cô gái như Angela cho lắm.

“Vậy nếu ta không tra lời, thì ngươi có gì cho ta nào?” cô nói, ngước nhìn cậu. “Lại một cái tát chăng…?” nụ cười chế nhạo đùa giỡn trên khóe môi. Hẳn cô ta tưởng rằng điều này sẽ khiêu khích Yukinari. “Ngươi thích đánh phụ nữ không phòng bị mà, phải không nào! Ngươi chỉ là một thiên thần sa ngã, bị ảnh hưởng bởi con ả giả kim thuật sư đáng khinh tạo ra ngươi. Bên trong ngươi thì méo mó—”

Yukinari quỳ xuống trước mặt Angela, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Tĩnh lặng. Vô hồn. Không gì cả.

“Méo mó và… và…”

Angela úp úp mở mở, cuối cùng chết lặng tại chỗ trước ánh nhìn của Yukinari. Cậu nhìn cô ta một hồi nữa rồi nói, “Sao thế, sâu bọ?”

“S-Sâu bọ!”

“Không có gì để nói à? Cái bộ óc nhỏ bé rỗng tuếch của ngươi chỉ nghĩ ra được có vậy thôi sao? Có não tốt mà không biết xài thì cũng vứt nghe chưa. Cái lũ truyền giáo các ngươi dễ dãi quá đấy, biết không hả? Chả thắc mắc, chả nghĩ ngợi, cứ lải nhải mãi cái tên Chúa có khác gì chó sủa không? Đơn giản quá mà, một con bọ như ngươi cũng thừa sức làm được.”

Lần này đến lượt Angela chết lặng.

Nhưng Yukinari quát, “Nói gì đi!” Và rồi cậu tiện tay vả một phát. Âm thanh khô khốc vang vọng khắp căn hầm.

Mặt Angela lật qua một bên trước cú vả thần sầu; rồi cô ta quay lại về phía cậu, mặt đầy sửng sốt.

“C—Cái đ…”

Cậu tóm đầu cô ta, dí lại gần mặt mình.

“Xem chừng ngươi đúng rồi đấy. Không trả lời thì ăn vả nhé. …Làm sao?”

Cậu buông ra rồi làm một cú thần sầu nữa, lần này trái tay, về hướng ngược lại.

“A… aaaa…”

“Mà kiểu gì thì cũng ăn vả hết thôi.”

“…oaa… aaa…”

“Biết thân biết phận đi, thứ sâu bọ. Không biết thì để ta dạy cho nhé. Ấy là dưới chân ta nè.”

“Ng-Ngươi bảo ai là sâu bọ…”

“Ngươi đấy,” cậu thì thầm vào tai nữ truyền giáo. “Ngươi đấy, Angela Jindel. Thừa nhận đi: ngươi chẳng hơn gì thứ sâu bọ ruồi muỗi. Đã thông ra chưa để còn biết đường?”

“S-Sao ngươi dám—”

“Chưa à? Mà não sâu bọ thì lại chẳng.”

Thêm một cú nữa.

Rồi, không một lời, Angela nhìn Yukinari. Cô đang run rẩy. Má cô ta đỏ là vì bị cậu đánh? Hay là…?

“Hửm?” Yukinari nhận thấy Angela, vẫn đang quỳ gối, đang nhúc nhích đầu gối từng chút một. Cậu bèn ngồi xổm xuống. “Chúng ta, có chút xích mích nhỉ, Angela?”

“Hả?! K-Không…”

“Ta sai à? Nếu không phải là ngươi đã rỉ ra một chút, thì chuyện gì đã xảy ra nào? Trả lời đi!”

“Điều… này…”

Cậu im lặng.

“Cái này… Nó…”

“…Ra vậy.” Yukinari gật đầu và đứng dậy. Cô đang khép đùi lại, cố che háng của mình đi. Cậu lạnh lẽo nhìn xuống. “Rồi, tốt thôi. Ta không mong đợi một con côn trùng trả lời được câu hỏi của mình. Đúng là công cốc mà.”

“Vậy có ổn không?” Câu hỏi đến từ Veronika, vốn nãy giờ lặng lẽ quan sát cuộc trao đổi cho đến thời điểm đó.

“Ổn chứ. Tôi chẳng có hứng thú gì với Angela Jindel nữa rồi. Tôi đi đây.”

Mặt Angela ngẩng dậy. “K-Khoan đã!” cô hét lên. “S-Sao mà ngươi có thể sỉ nhục ta thế này rồi cứ thế—”

Yukinari vẫn quay lưng, im lặng. Cậu bước một bước, định rời đi, nhưng Angela hét lên sau lưng cậu:

“Đ-Được lắm, vậy để ta n-nói cho ngươi một bí mật!” Cô đang rên rỉ. Yukinari bơ luôn; cậu bắt đầu bước đi mà còn chẳng thèm ngoái lại. “Khoan! Khoan, ta sẽ nói! Ta tưởng ngươi muốn biết Lệnh Truyền Giáo có đứng sau chuyện đang xảy ra trong thị trấn hay không mà!”

Yukinari cưỡng lại sự thôi thúc quay người lại; cậu dừng ngay tại chỗ.

Cho dù Angela có hiểu cử chỉ này như thế nào, hơi thở cô nặng nhọc hơn, và cô nói tiếp. “Những sự cố này quá là tầm thường—chúng vô nghĩa—làm sao các hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo có thể dính dáng đến cái thứ nhỏ bé như vậy được? Nếu có thời gian để nghịch ngợm mấy trò này, chẳng thà họ trở về Aldreil và triệu tập quân tiếp viện!”

Yukinari làm thinh.

“Lệnh Truyền Giáo có thể bất khả chiến bại, không ai địch nổi, nhưng ngay cả bọn ta đôi lúc cũng buộc phải tạm thời rút quân vì một vài chiến thuật nham hiểm! Ta hứa với ngươi, đám truyền giáo còn sống sót đã trở về Aldreil cả rồi! Mà thực chất, thậm chí nếu có vài tên còn sót lại, họ cũng chẳng bại hoại đến mức lai vãng ở thị trấn của những kẻ giáo phái ngu dốt, bắt lẻ từng người một đâu!”

Giọng Angela cao đến mức sắp sửa vỡ ra, nhưng dường như chính cô ta cũng không nhận thấy.

“Giáo Hội Chân Chính Harris đường đường chính chính! Và bọn ta là những người dưới trướng công lí của nó! Tại sao lại phải trốn? Thay vào đó, bọn ta đường hoàng bước đi trên con đường chân chính, đập tan tất cả lũ mọi rợ trước mặt! Bọn ta sẽ chỉ rõ sự ngu xuẩn vào mặt các ngươi, và nếu các ngươi không đủ thông minh để lắng nghe, bọn ta sẽ rút cạn mọi nguồn lực để chỉnh đốn các ngươi bằng vũ lực. Mọi kẻ nỗ lực can thiệp sẽ bị xét xử. Tất cả chỉ có thế!”

Giờ thì, cuối cùng, Yukinari nhìn lại qua vai về phía Angela. Khuôn mặt hiệp sĩ sáng rỡ. Cô tin là lời bộc bạch của mình đã ngăn cậu lại, để lại cho cậu một ấn tượng.

“Ngươi ồn chết đi được đấy, sâu bọ ạ.”

Hơi thở của Angela bị mắc lại trong cổ họng.

“Nhưng ta thích tiếng ồn của ngươi. Có lẽ sau này ta sẽ để ngươi ra khỏi cái hố này và cho ngươi thấy ánh mặt trời nhé. Tất nhiên, là bị xích cổ.”

“X-Xích cổ…?” Angela ôm lấy mình bằng cả hai tay như bị sốc. Yukinari nhìn cô ta thêm một lần trong lúc cậu và Veronika rời khỏi căn phòng.

“Chà, thế mới là tra khảo chứ,” Veronika cười khẩy nói khi họ bước lên những bậc thang.

Cô đã hứa sẽ ngăn Yukinari “khi cậu quạu lên,” nhưng sau cùng lại chẳng hề phải xen vào. Không phải cô phản bội lời hứa của mình; mà đúng hơn là, cô biết từ đầu tới cuối Yukinari vẫn giữ được sự kiểm soát.

Yukinari thở dài thườn thượt và dựa vào tường. “Đúng là có hại cho sức khỏe mà…”

“Cứ làm như thật ấy.”

“Tôi biết hiện tại lời nói của mình không có giá trị, nhưng tôi ghét bạo lực. Bất kể là làm hại ai đó bằng lời lẽ của mình, hay thực sự ra tay với họ.”

“Tôi biết mà,” Veronika nói, dựa vào tượng kế bên Yukinari. “Nhưng anh phải làm gì đó, không thì chẳng bao giờ qua được con ả đó đâu. Trớ trêu thay, đó lại là điều ả ta muốn.”

“Chắc… chắc là cô nói đúng về điều đó.”

Chứng khổ dâm.

Không rõ bản thân cô ta có biết không, nhưng rõ ràng là Angela phấn khích khi bị Yukinari tát và lạm dụng ngôn ngữ. Cái cách mà cô ta kẹp đùi lại có phần hơi chặt nhằm che giấu thứ gì đó chứng tỏ, như chính cô nói, không phải là vì bị nứng.

“Ả muốn có người làm chủ nhân của mình,” Veronika nhấn mạnh. “Bản thân ả rất mạnh và đầy tự hào. Ả muốn bị một người chà đạp, đối xử thật tàn nhẫn. Anh làm tốt lắm, Yukinari. Với tư cách người chứng kiến, tôi khá là ấn tượng cái cách anh chuẩn chỉ như vậy. Chắc là con ả đó thực sự có mắt nhìn người—hoặc là thần tốt đấy.”

“Làm ơn, thôi đi mà,” Yukinari rên rỉ, ngước nhìn trần nhà.

Lí do cậu đánh Angela, gọi cô ta là sâu bọ và mấy hành động đê tiện khác, là bởi cậu muốn xem liệu họ có đúng về fetish của cô ta và có khi còn lôi ra được vài thông tin nữa. Có câu nói rằng, “Đẩy không được thì kéo,” nhưng giả định rằng chỉ lạm dụng mỗi thể chất hoặc lời nói thì sẽ không có tác dụng, Yukinari bèn điều chỉnh cách tiếp cận của mình, kiểm tra phản ứng của Angela, tìm ra chính xác loại người cô ta tìm kiếm và rồi đóng cái vai đó.

“Gần được rồi đấy,” Veronika nói, bắn một cú liếc về hướng tầng hầm.

“Ý là sao? Gần được cái gì?”

Cậu đã có thể lấy được thông tin mình muốn; cậu không nghĩ là Angela còn có thể nói dối được.

“Khiến ả ta mê mẩn.”

Cậu cạn lời.

“Cứ mỗi khi có tín đồ cực đoan—không chỉ trong tôn giáo—là có khả năng họ sẽ thay đổi người hoặc điều mà họ tôn thờ. Có thể khá là nguy hiểm đấy.” Veronika khoanh tay và dường như đang nhớ điều gì đó. “Người ta luôn muốn ai đó ủng hộ mình mà.”

“Cả cô sao, Veronika?”

“Hỏi hay đấy,” cô cười gượng gạo nói. “Có lẽ.”

Người ta không thể chịu đựng được sự tự do hay bình đẳng tuyệt đối. Như vậy chẳng khác nào bỏ họ trần trụi giữa cánh đồng cằn cỗi. Họ cận thứ gì đó để bấu víu lấy, họ muốn có người nắm lấy cổ áo họ và nói, “Nhìn tôi đi.” Nếu tất cả mọi người đều bình đẳng trong trạng thái hư vô mang tên tự do, thì trách nhiệm cho mọi quyết định đều đổ dồn vào người đưa ra quyết định đó. Nhưng mọi người đều biết quá rõ rằng họ chẳng phải toàn năng, hay tuyệt đối, hay toàn thức; họ biết mình mắc lỗi thường xuyên đến thế nào.

Do đó, họ áy náy. Họ tìm kiếm một điều cho họ biết cái gì là đúng, một điều miễn trách họ khỏi trách nhiệm cho suy nghĩ và hành động của mình. Có thể là cha mẹ, vua chúa, hoặc những vị thần của họ, trong mọi điều khác, nhưng khi chạm trán với một sự tồn tại vĩ đại hơn hẳn so với bản thân mình, họ tôn kính và thờ phụng nó. Bằng cách phó mặc lựa chọn và việc ra quyết định cho những thực thể này, họ thấy nhẹ nhõm khỏi sự âu lo, và cuộc sống trở nên dễ dàng hơn.

Nói ngắn ngọn, lợi ích cá nhân nằm ở trung tâm của tất cả.

Nên nếu có tìm ra một đối tượng khiến cho cuộc sống của họ còn dễ dàng hơn nữa, có khi họ sẽ đổi lòng thành. Yukinari hiểu tâm lý này, dẫu mập mờ. Xét cho cùng, ở thế giới trước cậu đã sống với định nghĩa từ điển của nó.

“Anh phải thừa nhận mình là một tồn tại có ấn tượng khá mạnh đấy, Yukinari. Khi được ả trông thấy trong bộ giáp với mấy cái cánh đó, có lẽ anh đã có được ả từ lúc đó rồi.”

“Ưg,” Yukinari càu nhàu.

Quả đúng là cơ thể của Bluesteel Blasphemer có ý định được dùng để làm “phép màu” cho Giáo Hội nhằm cải đạo đức tin của mọi người một cách hiệu quả hơn. Trông nó rất đáng sợ và dường như hoàn toàn không phải con người—hoặc ngắn gọn cậu cho là vậy. Bản thân Yukinari không thực chắc nó là thế nào, nhưng đó là điều Berta và Fiona đã bảo cậu.

Và trên hết, Angela đã thấy cậu chiến đấu. Cô ta đã tận mắt chứng kiến cậu mạnh tới mức nào. Như Veronika gợi ý, nếu Yukinari đã phát cú tát đầu tiên đó trong dạng Bluesteel Blasphemer, có khi ả đã ngay lập tức chuyển sang tôn thờ cậu.

“Chúng ta đang mong đợi giải quyết với Lữ Đoàn Truyền Giáo còn lại từ Aldreil, phải không? Với mọi người có thông tin về kẻ địch ở phe ta chúng ta có thể làm được…”

“Ở phe ta, hử…?” Cậu nhớ lại một manga mình từng đọc ở thế giới trước, có hai người đàn ông mới đầu đánh nhau, nhưng sau cùng lại trở thành bạn tốt.

“Anh là thần mà, phải không, Yukinari?” Veronika nhìn cậu. “Một vị thần chí ít phải có thể nhìn các môn đồ của mình vừa tụng tên mình vừa quăng thân vào biển lửa, bằng không cũng chẳng phải thần lắm đâu.”

“Nó là vậy sao?”

Thì ra đó là lí do tại sao cô nghĩ cậu nên cải giáo Angela đi cho rồi. Yukinari lại thở dài, và rồi cậu và Veronika hướng về phía phòng khách.

Yukinari ngước lên khi cậu khi cậu tiếng bước chân dồn dập, và quản gia nhà Schillings bảo ai đó dừng lại.

Cậu và những người khác vốn đang tiếp tục cuộc thảo luận, vẫn ở trong dinh thự. Như cậu đã đề xuất trước đó, Yukinari, Dasa, và Ulrike hiện tại sẽ chuyển vào dinh thự Schillings. Họ cần phải nói chuyện về phòng ốc và đồ ăn thức uống, chưa kể những vấn đề khác. Cậu không có tính vậy ngay từ lúc rời thánh địa sáng hôm đó, nên họ đã tới mà chẳng mang theo đồ ăn thức uống hay đồ đạc gì cả. Hóa ra con người cần một lượng lớn các thứ cho cuộc sống hàng ngày của mình. Cả nhóm cũng đang nói về việc phải mang cái gì từ thánh địa và đồ gì ở dinh thự vốn đã có.

Tình cờ thay, bởi Berta vốn đã sống trong nhà để chăm sóc Angela, cô sẽ cứ thế tiếp tục dùng căn phòng mình đang ở.

“Một vụ nữa!”

Tiếng bước chân dầm dập đưa Arlen vào phòng khách. Hắn vẫn còn mặc giáp và mang gươm. Vị quản gia hẳn đang cố quở trách hắn rằng thế này là không phải phép. Dĩ nhiên Arlen đã không muốn mất thời gian cởi bỏ trang bị của mình.

“Fiona Schillings! Có một vụ nữa!” hắn la lối ngay khi vừa bước vào phòng.

“Arlen,” cô nói có phần bực bội. “Trước tiên, bình tĩnh lại đã.”

“Không có thời gian để mà bình tĩnh đâu! Có— Hửm?”

Chỉ khi đó hắn mới nhận ra Yukinari và Dasa ở trong phòng. Hắn nhăn mặt. Dẫu hợp tác, nhưng ở mức độ cá nhân hắn vẫn không có vẻ đặc biệt ưa Yukinari và các bạn cậu cho lắm.

“Giờ thì, Arlen, có cái gì nữa cơ?”

“Một nạn nhân nữa của vụ giết người hàng loạt!” Giọng hắn cho thấy lẽ ra cô không cần phải hỏi.

Theo lời Arlen, hiện trường vụ án ở gần cô nhi viện nơi Berta được nuôi nấng. Hắn đã để hai hiệp sĩ ở hiện trường và tới cho Fiona biết nhanh nhất có thể. Chắc hẳn là hắn đã chạy, bởi nhìn kĩ mới thấy hắn đang toát mồ hôi dưới bộ giáp.

“Bọn tôi chỉ có thời gian nhìn sơ qua, nhưng trông có vẻ nạn nhân mới chết không lâu. Tôi để hai thuộc cấp ở đó lệnh cho họ giữ cư dân thị trấn tránh xa. Một người nữa đã đi báo cộng đồng bảo an.”

“Sắp xếp ổn đấy. Anh định thế nào, Yukinari?”

“Tôi không chắc. Cứ đi coi xem sao.”

Nếu vụ giết người đã diễn ra không lâu, thì có khả năng họ có thể kiếm được vài manh mối hữu ích bằng cách tự mình ghé thăm hiện trường vụ án.

“Dasa, đi cùng anh không?”

“Tất nhiên rồi.” Cô gật đầu, vỗ vỗ cái túi lúc nào cũng mang theo. Là một cựu trợ lí của nhà giả kim, cô nàng có kiến thức ổn về hóa học. Có lẽ không đến mức nghiên cứu hay quan sát khoa học, nhưng nếu có gì bị bỏ lại ở hiện trường, có lẽ cô có thể phân tích được.

“Và cả Ulrike nữa.”

“Hiểu rồi,” Thân cận của Yggdra nói.

Nhỏ có một quan điểm khá khác biệt so với người bình thường. Có thể nhỏ sẽ phát hiện ra điều gì đó Arlen hoặc cộng đồng bảo an bỏ lỡ.

“Berta…”

Cậu ngần ngại mang cô theo cùng; cô không quen với máu me chết chóc. Cậu định để cô ở lại dinh thự, nhưng chưa kịp nói thì Berta đã đứng dậy.

“Nếu ngài cho phép, thì em cũng đi. Em muốn ở bên ngài, càng nhiều càng tốt.”

“Ồ… Ừm, chắc rồi…”

Trông cô quá nghiêm túc, đến Yukinari còn phải choáng. Thái độ của cô với cậu đã thay đổi rõ rệt kể từ trận chiến với Lệnh Truyền Giáo—cô đã bắt đầu tự mình quyết định nhiều hơn. Dạo này gần như cậu cảm thấy ở cô một sự ganh đua; Nếu Dasa và Ulrike đi đâu đó, Berta cũng muốn đi cùng. Nhưng có lẽ cậu chỉ đang tưởng tượng mà thôi.

Cậu cảm thấy một cái nhìn đầy ẩn ý từ Dasa, nhưng giờ không phải lúc bận tâm mấy điều này.

“Cãi nhau vớ vẩn để sau nhé! Giờ là phải điều tra hiện trường!” Arlen nói, nghe có vẻ khó chịu.

“Đúng rồi,” Yukinari nói, “đi thôi.” Và rồi họ theo chân Arlen, người đã hướng ngay đến lối ra.

Nạn nhân lần này được tìm thấy trong một con hẻm vắng người qua lại. Là lần đầu tiên thi thể được phát hiện bên ngoài.

Cứng đờ một anh chàng ở tuổi đôi mươi. Hans Cutel và cộng đồng bảo an đang khám nghiệm thi thể, và Yukinari hỏi rằng cậu và mấy người bạn có tham gia được không. Dĩ nhiên, Hans không định từ chối yêu cầu từ thần bảo hộ của Friedland.

Cơ mà, dù có biết gì về khoa học đi nữa, giám nghiệm pháp lí vẫn còn mới mẻ với Yukinari và Dasa. Phần nhiều, họ đứng ngoài quan sát cùng Hans và cộng đồng làm việc của họ.

Cái xác đã được mang từ phố vào và đặt trên một cái xe đẩy. Một phần Yukinari cảm thấy rằng lẽ ra hiện trường phải được bảo vệ, nhưng có vẻ cộng đồng không sẵn lòng để thi thể nằm ở đó. Họ có muốn chôn nó càng sớm càng tốt thì cũng dễ hiểu thôi.

“Một nhát đâm qua tim, y như mấy vụ khác,” Yukinari nói.

“Từ ngay chính diện, không lệch,” Hans nói, nhìn chiếc áo đẫm máu của cái xác.

“Chúng ta có biết vũ khí được sử dụng không?”

“Khả năng cao, là một loại trường kiếm.”

“Trường kiếm…?” Không phải dao găm hay kiểu que nhọn à?”

“Thì có chỗ vết thương thoát ra, tức là vũ khí phải tương đối dài. Và trên bức tường đằng sau thi thể, có một vài vết chúng tôi tin là do mũi vũ khí để lại. Kiểu hình kim cương méo. Nó gợi đến một loại kiếm mỏng.”

Hans tiếp tục giải thích rằng nếu không dài ít nhất bằng cánh tay một người trưởng thành—tầm 60 xen-ti, Yukinari ước chừng—thì nó sẽ không thể để lại vết trên tường được.

“Lạ thật đấy,” Yukinari nói.

“Cái gì cơ?” Fiona hỏi.

“Tất cả những cái chết này, tất cả những cảnh báo từ chúng ta, cả sự căng thẳng của cư dân thị trấn. Mọi người không nghĩ là người ta phải cẩn thận không lại quá gần bất kì ai cầm kiếm đi loanh quanh sao? Và tôi cho là cái con hẻm đó thì hẹp. Đâm người ở đó thì không dễ đâu.”

“Có lẽ… anh nói đúng.”

“Có dấu hiệu vật lộn gì không?” Yukinari hỏi.

“Không,” Hans đáp.

Yukinari suy luận rằng con hẻm nơi vụ án được tin là đã xảy ra chỉ rộng cỡ hơn một mét. Đủ cho hai người qua mặt nhau, nhưng khá chật để mà rút kiếm và vung vẩy. Nếu không cẩn thận, nó sẽ va vào tường.

“Ít ra đó là một điểm chung,” Hans nói tiếp. “Các nạn nhân đều không chống cự.”

Tất cả nạn nhân khác đều được tìm thấy trong nhà. Rõ ràng là không thể gạn được gì nhiều từ cái xác phân hủy nặng nề của nạn nhân đầu tiên, nhưng mọi thi thể phát hiện sau đó đều đã được khám nghiệm, và không cái nào cho thấy dấu hiệu xung đột. Họ đã hoàn toàn chẳng hay biết về kẻ sát nhân.

“Tính đến nay không hề có báo cáo về tiếng la hét ở bất kì vụ nào.”

“Nói cách khác, họ đã chẳng biết điều gì đang xảy ra cho đến khi bị giết,” Yukinari nói, khoanh tay. “Nếu tất cả những vụ án này được thực hiện bởi cùng một người, thì họ lại gần nạn nhân bằng cách nào? Từng người một trong số những người này bị giết khi dường như họ ít ngờ tới nhất.”

“Có lẽ họ… tàng hình chăng?” Dasa nói.

“Bằng cách nào?” Yukinari hỏi. “Người ta không thể cứ muốn là biến mất được, phải không?”

Thừa nhận là, ở kiếp trước Yukinari có xem một bộ phim về người ngoài hành tinh từ ngoài không gian sử dụng công nghệ tàng hình để tấn công nhân loại. Nhưng cậu rất nghi việc những thiết bị như thế tồn tại ở thế giới này. Ngay cả giả kim thuật cũng không mạnh đến thế.

“Có lẽ họ dùng khói…”

Nói cách khác, họ không biến mình thành vô hình, mà ẩn nấp đủ lâu để thực hiện tội ác. Có khả năng.

“Chẳng biết nữa. Bên ngoài còn được, chứ trong nhà thì anh không nghĩ là có thể làm.”

Chẳng phải khói sẽ khiến người ta nghĩ đến cháy, và chẳng phải cháy sẽ khiến họ la làng hoặc cố bỏ chạy sao? Sẽ chẳng có chuyện họ cứ ở đó đợi hung thủ lại gần mình đâu.

“Mn,” Dasa càu nhàu, và nhăn mặt.

“Hợp lí nhất nếu như hung thủ là một người họ vốn quen biết… Liệu có người nào mà mọi nạn nhân đều biết mặt không? Một người mà họ không nghi ngờ ấy?”

Fiona và Hans nhìn nhau. Rồi họ đều nhìn Yukinari.

“Sao?” cậu hỏi. “Nghĩ ra ai à?”

“Có người có lẽ phù hợp với mô tả đấy,” Fiona nói.

“Ai?” cậu hối thúc cô.

Cô do dự một lát, rồi đáp, “Anh đấy, Yukinari.”

Yukinari không nói gì cả, cạn lời. Giờ nghĩ lại, cô ấy nói đúng. Gần như mọi người ở Friedland đều biết mặt cậu. Và chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ mong đợi cậu làm hại họ theo bất kì cách nào cả.

“Đừng có nhìn tôi như thế,” Fiona nói. “Tin tôi đi, không phải tôi đang cho rằng anh là thủ phạm. Tôi nói ‘có người’ phù hợp với mô tả đó, nhưng cả tôi và Ulrike cũng vậy thôi.”

“Chắc cô nói đúng,” Yukinari nói. Fiona và Ulrike cũng đều nổi tiếng với người Friedland. Và, lại nói, không có khả năng bị nghi là có ý đồ đen tối gì cả.

“Yukinari,” một giọng nói gọi tên, tiến lại gần chiếc xe đẩy. Chính là Ulrike.

“Ulrike. Tìm thấy gì à?”

“Thân cận chúng tôi đang tuần tra khu vực với giả thiết rằng kẻ vô tích sự vẫn còn ở gần.”

“Đã thấy ai khả nghĩ chưa?”

“mm. Chúng tôi đã thử hỏi dân làng xem gần đây họ có thấy ai không quen hay kì lạ không… Nhưng chúng tôi được bảo, ‘Tôi phải nói là bạn khá kì lạ đấy.’”

“Chắc là họ không sai…”

Ulrike, người rất thường xuyên được thấy cùng Yukinari, có lẽ là ngoại lệ, nhưng các thân cận khác không thường xuất hiện ở thị trấn. Người Friedland có thể coi họ là người lạ, những sinh vật rõ là bất thường. Dân làng có coi các thân cận là kì quái thì cũng dễ hiểu thôi.

“Tôi xin lỗi,” Ulrike nói.

“Không, ổn cả mà,” Yukinari trả lời, nhìn quanh và leo xuống khỏi xe. Cậu nghĩ là có thể biết được nhiều hơn từ việc điều tra hiện trường thay vì chính thi thể. “Hiện tại cứ để các thân cận khác quan sát khu vực nhé.”

Các thân cận của Yggdra không thể bắt hung thủ ngay, nhưng sự hiện diện của họ trong thị trấn thì khó mà bỏ qua được. Có họ ở quanh, có lẽ hung thủ sẽ cảm thấy buộc phải cúi thấp đầu. Điều đó, Yukinari hy vọng, ít nhất sẽ giữ được an toàn cho khu vực trước mắt—bao gồm cô nhi viện.

“Không biết có giúp được gì không nữa,” Ulrike đang nói, “nhưng chúng tôi sẽ cố.”

“Ừm, hãy—”

Yukinari ngừng lại giữa câu khi vừa bước ra ngoài phố. Một thứ hoàn toàn ngoài mong đợi choán lấy tầm nhìn của cậu. Cậu đứng đó, đứng hình—vậy mà chỉ có mình cậu nhận ra.

“Yuki…?” Dasa tới bên cậu, quả nhiên đã thấy cậu có vẻ bất thường. “Chuyện gì…vậy?”

Yukinari không thể trả lời. Đơn giản là cậu không tìm được từ ngữ.

Không thể tin nổi…

Dasa theo ánh nhìn của Yukinari. Nhưng ngay cả khi trông thấy nó, cô nàng cũng chỉ có thể không hiểu mà chớp mắt. Cô không biết điều gì đã làm Yukinari sốc đến vậy.

Dĩ nhiên là không rồi. Cô không thể.

Cái này… được khắc bằng mũi kiếm ư?

Hans đã nói có vài dạng đường rạch trên bức tường có vẻ là do thanh trường kiếm để lại. Một chuỗi đường nhện bò ráp nối với nhau ở một không gian nhỏ. Trên, dưới, hai bên. Thoạt nhìn chẳng hề có nghĩa lý gì, nhưng thực chất có một logic cho những vết cào. Chúng tạo thành bốn chữ cái kanji.

Thủ phạm đã làm điều này ư? Nếu thế, đây có thể là manh mối cực kì quan trọng, nhưng chính bản thân manh mối, bốn chữ cái, là thứ khiến Yukinari chôn chân xuống đất. Chúng viết:

Amano Yukinari.

Tên của cậu, được viết bằng bốn chữ kanji Nhật Bản.

Không còn gì khác. Không có lời giải thích. Nhưng điều này rõ ràng không phải tình cờ. Đây là tên của Yukinari như nó đã từng ở thế giới trước. Ngoại trừ bản thân cậu ra, đúng ra chẳng có ai khác ở thế giới này biết cách viết nó.

Rút cục, Yukinari và những người khác quyết định không trở lại thánh địa để lấy đồ của mình. Họ muốn sẵn sàng giúp giữ an toàn cho Friedland mọi giây phút có thể. Fiona sẽ tìm thứ gì đó phù hợp cho việc thay quần áo và những nhu yếu phẩm khác. Yukinari cũng đã làm thêm nhiều đạn cho những khẩu Durandall cậu đưa cho cộng đồng bảo an. Durandall và Ớt Đỏ dùng chung loại đạn, .44 Magnum, nên khá dễ dàng, và nếu sắp hết thì Yukinari chỉ việc làm thêm. Cậu cũng có thể sản xuất phụ tùng cho Ớt Đỏ và thêm đạn cho Derrringer nếu cần thiết.

Ulrike cũng khá là có thể tự lo liệu lấy mình. Yukinari đã cho nhỏ lời cảnh báo nghiêm khắc về việc quang hợp buổi sáng ở nơi mà người ta không nhìn thấy. Cậu tự hỏi chính xác thì ở Rostruch nhỏ đã xử lí thế nào.

Sao cũng được. Họ nhanh chóng kết luận cho những cuộc thảo luận tại dinh thự Schillings, và Yukinari lại trở ra vào thị trấn. Cậu không thể chịu nổi việc ngồi yên; cậu muốn tận mắt kiểm tra mọi ngóc ngách của ngôi làng.

Dasa đã đi cùng cho bằng được, nhưng Yukinari bảo cô cậu cần phải suy nghĩ vài chuyện nghiêm trọng và để cô lại dinh thự.

“Chúa Tể Yukinari kìa!”

“Chúa Tể Yukinari!”

Khi cậu bước quanh thị trấn, người Friedland cười với cậu vẻ nhẹ nhõm. Yukinari đã cố kín tiếng về những vụ giết người, nhưng người ta sẽ nói. Quá nhiều cái chết đã dẫn đến những tin đồn đen tối, chẳng hạn như một ma sát nhân hồn lìa khỏi xác đang rình rập các con phố.

Yukinari vẫy chào và gượng nở một nụ cười trên mặt. Thế chẳng đưa cậu gần việc bắt được hung thủ hơn, nhưng bất cứ điều gì có thể giải tỏa nỗi sợ của mọi người, cậu sẽ làm. Mà ngay cả khi cười với họ, cậu vẫn đang ngẫm nghĩ đầy lo lắng.

Làm sao mà một người ở thế giới này có thể viết kanji? Viết tên mình được?

Cậu không thể bỏ hình ảnh hiện trường ra khỏi đầu. Cậu đã cân nhắc khả năng mình hiểu nhầm điều trông thấy. Nếu đã là vài chữ cái kanji đơn giản như “một,” vốn chỉ có một vạch, hay “mười,” là hai vạch, thì có khả năng vài nét nguệch ngoạc vô tình trông giống như chữ cái. Nhưng chữ kanji trong tên của Yukinari rất phức tạp, và khả năng cao là chúng không tình cờ ở đó.

Chẳng có thứ gì gọi là kanji ở thế giới này, hoặc nếu có, Yukinari cũng chưa từng thấy. Một bô lão từng nói rằng những con khỉ ngồi máy đánh chữ, với một lượng thời gian vô hạn, cũng có thể tạo ra những tác phẩm của Shakespeare—điều gần tương tự như ai đó ở thế giới này tình cờ tạo ra bốn chữ cái trong tên của Yukinari thành một hàng ở nơi này tại thời điểm này. Thú thực mà nói, tỉ lệ là không phần trăm.

Nói cách khác, đây không phải là sự tình cờ. Mà là một hành động có chủ ý của ai đó—khả năng cao, là một người đến từ cùng “thế giới trước” với Yukinari. Một ai đó biết cậu.

Yukinari có khi đã vui mừng khôn xiết trước điều này—nếu những từ ngữ không được khắc ở một hiện trường vụ án. Nay Yukinari được vây quanh bởi bạn bè và đồng đội: Dasa, Berta, Fiona, Veronika, Ulrike, đám trẻ từ cô nhi viện, và mọi người ở Friedland. Cậu khó lòng mà có thời gian để cảm thấy cô đơn. Vậy mà, sự thật rằng cậu đến từ một thế giới hoàn toàn khác vẫn luôn canh cánh trong tâm trí cậu.

Chính những trải nghiệm ở thế giới khác ấy đã làm nên nhân cách của cậu. Cậu không bao giờ có thể quên chúng. Nó đã không là cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng cậu nhìn lại nó một cách trìu mến. Nếu có ai khác ở thế giới này có cùng cảm xúc với cậu, thì đó hẳn là một sự an ủi.

Nhưng nếu người đó là kẻ sát nhân thì sao? Nhỡ họ là…

“Mẹ kiếp.” Yukinari kết thúc vòng quanh thị trấn, chẳng nghĩ ra cái gì thực sự quan trọng, và trở lại về hướng dinh thự Schillings. “Thật không thể tin được…”

Cậu biết. Sâu bên trong, cậu biết. Nhưng ấy là kết luận cậu tuyệt vọng không muốn rút ra, nên cậu cẩn thận giữ khoảng cách với nó. Cậu đã để Dasa lại bởi cậu e sợ rằng thiếu nữ có nhận thức có khi sẽ tự mình nghĩ ra câu trả lời.

“Hatsune…”

Chị ấy đã chết trong cùng một ngọn lửa dẫn Yukinari tới kết cục ở đây. Lỡ như một nghi lễ giống như cái Jirina đã thực hiện bắt được linh hồn Hatsune, hoặc bất kể là gì, và mang nó tới đây, giống như Yukinari thì sao? Sẽ ra sao nếu như nó được trao cho xác thịt?

Khi cậu mới thức tỉnh ở thế giới này, Yukinari đã hỏi Jirina và Dasa chị mình có đi cùng hay không. Họ đã chết cùng nhau; có được đầu thai cùng nhau nữa thì cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Chị ấy sẽ biết tiếng Nhật, và chắc chắn có thể viết tên Yukinari.

“Tôi về rồi,” cậu nói với quản gia khi bước vào dinh thự. Người đàn ông đáp lại bằng cách cho Yukinari biết rằng căn phòng khách ở đằng xa trên tầng hai đã được giành cho cậu. “Cảm ơn,” Yukinari nói và bước lên cầu thang, hướng tới căn phòng ở phía xa của hàng lang.

Khi vào trong, cậu thả mình lên giường mà còn chẳng thắp đèn. Cậu yên lặng nằm đó.

Bỏ qua một bên câu hỏi liệu chị cậu có ở đây hay không. Tại sao những chữ cái đó lại được khắc ở hiện trường? Cậu là người duy nhất có thể đọc chúng; cứ như thể chúng cầu xin cậu đi tìm một người khác được chuyển sinh từ Nhật Bản. Nhưng nếu ý định là thế, tại sao không để chúng ở chỗ nào đó dễ thấy hơn?

Dẫu thế nào, chẳng có lí do gì người đó phải viết “Amano Yukinari.” Những từ đã được để ở đó bởi một người biết cậu ở thị trấn này. Tại sao? Có phải là một thách thức? Hay là—

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. “Chúa Tể Yukinari? Ngài còn thức chứ?”

Giọng miễn cưỡng cho thấy đó là Berta. “Tôi còn thức,” cậu nói, gần như thở dài. “Cửa mở đấy.”

“Vâng. Em… Em vào đây.”

Berta không phải người duy nhất đi qua cửa. Dasa và Ulrike đi cùng cô.

“Chuyện gì thế? Có gì xảy ra à?” Trong một lát, cậu băn khoăn: chắc là không phải họ lại phát hiện ra một nạn nhân mới chứ?

Nhưng Berta lắc đầu. “Không. Cô Dasa…”

“Dasa? Em ấy làm sao?” Yukinari nhìn cô nàng, người có vẻ một cách không nổi bật đang cố trốn sau lưng Berta. Dasa chăm chú xuống đất, không nhìn Yukinari. Cô nàng vẫn lãnh cảm như mọi khi, nhưng có vẻ phiền muộn một cách bất thường.

“Cô… Cô ấy nghĩ ngài đang hành xử khá kì lạ, Chúa Tể Yukinari.”

“Tôi á? Em ấy sao?”

“Kể từ sáng nay…”

Cậu không đáp ngay. Nói cách khác, kể từ khi trông thấy tên mình ở hiện trường đó.

Mà, cậu đoán là, em ấy đúng. Đồng thời, thái độ kín đáo bất thường cho thấy cô nàng nghi ngờ điều gì đó. Khả năng cao nó đã bắt đầu từ lúc cậu bảo cô không được theo mình. Cậu đã quá bận tâm để nghĩ nhiều về nó, nhưng với cô nàng thì vẫn còn nguyên. Cậu không la hét hay làm to chuyện, song có lẽ nó đã để lại nhiều hơn là chỉ một ấn tượng so với cậu nhận thấy.

Kể từ cái chết của Jirina, Yukinari và Dasa đã luôn ở cùng nhau. Chẳng phải phóng đại khi nói rằng họ hầu như chẳng tách rời dù chỉ một chốc. Cậu chẳng bao giờ bỏ cô lại, và cô thì luôn ở bên cậu. Ấy là vì một lời cậu đã hứa với Jirina: rằng cậu sẽ chăm sóc Dasa. Đó là lí do tại sao cậu luôn cố đặt cô nàng lên trước.

Nhưng kể từ khi trông thấy những chữ cái trên bức tường, trong tâm trí cậu đã chẳng còn điều gì khác.

“Dasa,” cậu khẽ nói. Vai cậu thõng xuống còn cô nàng thì hơi run rẩy. “Anh xin lỗi. Anh không cố ý phớt lờ em. Chỉ là anh… có nhiều điều phải nghĩ.”

“Yuki,” Dasa nói, ngước nhìn.

“E hèm.” Ulrike, người đã im lặng cho tới lúc đó, lên tiếng. Nhỏ khoanh tay. “Về chuyện đó, nếu có băn khoăn, anh nên nói cho chúng tôi biết. Berta nghĩ có lẽ anh bị chán nản, và ba người bọn tôi nên thăm anh.”

“Phải vậy không?” Yukinari nói, cười khô khốc.

Việc cậu phiền muộn chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Nếu có người nhận ra, thì đó sẽ là những cô gái mà cậu đã dành cho toàn bộ thời gian của mình.

“Kết luận từ kiến thức của các thân cận khác, ta hiểu rằng khi một nam nhân không vui, cách để giúp anh ta khuây khỏa thường là có một nữ nhân dâng hiến cơ thể. Nói cụ thể, là thực hiện hành động sinh sản với anh ta.”

“…Gư?” Con bé người cây nảy ra cái mớ này từ chỗ quái nào vậy?

“Chính Berta là người cân nhắc ý kiến rằng nếu bây giờ cô ấy dâng hiến cơ thể mình, anh sẽ vừa cảm thấy tốt hơn cũng như cô ấy vừa được toại nguyện. ‘Một hòn đá trúng hai con chim.’ Ta tin con người nói thế.”

“Ha? Không, em—” Berta đỏ mặt khi cuộc trò chuyện đột nhiên hướng về mình. “Chẳng qua—”

“Berta, đúng là… rất tính toán.”

Sự thật rằng cô không thể thốt lên lời nói dối—kiểu em không có cố làm điều đó— nói lên nhân cách của cô gái. Dù tốt hay xấu, đơn giản là cô không thể nói ra điều không đúng sự thật.

Trong nhiều trường hợp, con người nói dối để bảo vệ chính mình. Nhưng Berta, người vốn được nuôi dạy cả đời để trở thành vật tế sống, lại ít có sự thôi thúc về việc giữ mình.

“Nè, xin lỗi,” Yukinari mỉm cười nói. “Tôi không có ý làm các em lo. Tôi ổn mà. Thế này là nhiều rồi.” Việc biết rằng các cô gái này rất lo cho cậu đã là đủ khuây khỏa.

“Yuki,” Dasa nói, chớp mắt sau cặp kính.

“Hửm? Sao, đã đỡ hơn rồi à?” Câu này từ Ulrike, nghe hơi khó chịu. “Chẳng phải sự hồi phục của anh có hơi bất chợt quá sao?”

“Xí, xin lỗi mà.”

“Ta còn tưởng mình có cơ hội để quan sát tỉ mỉ quá trình sinh sản của con người cơ đấy.” Ulrike vốn luôn có vẻ hứng thú về cách con người tiếp tục giống loài một cách quá quắt.

“Đi mà xem bò biếc gì đó đi,” Yukinari nói.

“Vậy không có được. Ta được hiểu rằng quan hệ tình dục của con người khá khác so với động vật.” Trông nhỏ hoài nghi. “Ta tò mò muốn thử xem liệu cơ thể này, Ulrike, có thể tham gia vào hoạt động không. Ta đã thấy rằng nhị của các nam thân cận của ta từ chối việc—”

“Hiểu rồi! Đừng có nói nốt câu đó! Cứ… ngừng nói đi,” Yukinari nói bô bô. Cậu cảm thấy có hơi đen tối khi mà nghe Ulrike—không hơn một đứa trẻ là mấy—nói những điều như vậy. Nhỏ không hỏi vì ham muốn tình dục của mình, mà hoàn toàn do tính hiếu kỳ. Đám nam thân cận của nhỏ không sinh sản được cũng đúng thôi. Họ không được tiếp sức bởi ham muốn tình dục.

Xét cho cùng, Yggdra, sinh vật đằng sau Ulrike, là một thổ thần. Là một thứ đã bất tử quá lâu miễn là không thực sự bị giết, lẽ dĩ nhiên thái độ của cô ta với việc sinh sản sẽ thoáng hơn. Cơ mà…

“Thứ lỗi, Yukinari,” nhỏ nói tiếp, “nhưng ta có thể phiền ngươi lại chán nản được không?”

“Nhóc đang nói cái quái gì vậy?”

“Ngươi sẽ trở nên chán nản, và voila! Ta sẽ làm ngươi khuây khỏa!”

“Không đùa nhé. Cái. Quái. Gì. Vậy.”

Cậu không chắc bản thân Ulrike có hiểu điều mình đang nói, hay yêu cầu không. Và tại sao trông nhỏ hài lòng với nó vậy không biết?

“Ta phải sẵn sàng để tận dụng mọi cơ hội,” nhỏ nói, và rồi bắt đầu siêng năng cởi đồ.

“Ê, đừng có cởi.”

“Hừm? À, đúng rồi. Chỉ cần để lộ ra nhị của ngươi và nhụy của ta thôi.”

“Ý tôi không phải thế! Berta? Berta, ngăn lại đi!” Yukinari nói trong tuyệt vọng. Các cô gái khác đã bắt đầu bắt chước Ulrike.

“Anh ấy nói đúng,” Ulrike nói. “Ta trước nhé.”

Nhưng rồi nhỏ chết lặng. Khuôn mặt nhỏ là điều đầu tiên thay đổi. Nó ngừng cử động, đóng băng. Trông như là thời gian đã ngừng trôi chỉ với riêng mình nhỏ thì đúng hơn là nhỏ quyết định bất động.

“Chuyện gì xảy ra thé?” Yukinari tự hỏi đây có phải một trò đùa nào khác, nhưng rồi cậu chợt nghĩ rằng Ulrike hiếm khi đùa cợt. Nhỏ luôn nói năng nghiêm túc. Đó là điều khiến cho việc xử lí cái cách nhỏ nói về tình dục rất khó khăn—nhưng tạm bỏ qua điều đó.

“Nè…” Có điều không ổn. Yukinari nhăn mặt và với tới chỗ nhỏ, nhưng khi cậu làm vậy, Ulrike ngã vật ra đất, cứng đờ như một tấm bảng. “Ulrike?!”

Berta đứng sốc, khó lỏng hiểu nổi chuyện vừa xảy ra, nhưng Dasa vội tới và quỳ bên Ulrike. Cô chạm vào hông, cổ, ngực, và rồi mặt.

“Yuki,” cô nói.

“Sao thế? Có chuyện gì với Ulrike?”

“Em ấy chết rồi.”

“…Hử?!” Trong một khắc, cậu không hiểu ý cô nàng là gì. “Làm sao… Làm sao em ấy chết được…?”

Yukinari nhìn khuôn mặt của cô bé từng là thân cận của Yggdra. Nó nhợt nhạt và xinh xắn, và hiện đôi mắt vẫn còn trừng mở. Chúng không phản chiếu, và chỉ nhìn vào vô định.

Ngoài vùng ngoại ô Friedland, băng qua những cánh đồng mới canh tác, có một vùng hoang mạc chưa được phát triển. Và một cô gái đứng ở đó.

“…Hừm.”

Làn da nhợt nhạt và mái tóc trắng óng ánh dưới ánh trăng, khiến cho cô gái dường như lung linh hơn mặc cho bóng tối. Cô mang một vẻ đẹp phi thường, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự thô tục của thế giới xác thịt.

Cô ăn mặc nhẹ nhàng, như đang sắp sửa đi dạo trong thị trấn. Ấy vậy đây lại không phải là nơi hay lúc để một thiếu nữ ở một mình. Nó khiến cho khoảnh khắc dường như ngày càng vô thực.

“Có lẽ… thế này là được.”

Cô gái nắm chặt thanh trường kiếm trong tay. Chẳng thể biết nó từ đâu ra, bởi cô không mang bao kiếm. Thanh kiếm mỏng có chuôi và tấm bảo vệ đính hoa hồng. Màu đỏ của chúng nổi bật hẳn; như thể chúng đang cử động như sinh vật sống. Những đường đỏ mỏng mảnh, như mạch máu, từ chúng lan tỏa ra, chạy dọc lưỡi kiếm.

Đây là loại kiếm gì?

Chưa hết, khi cô đâm nó xuống mặt đất dưới chân, đất bắt đầu biến dang, và rồi thanh trường kiếm chìm xuống như thể tự chôn mình, cho đến khi biết mất hoàn toàn khỏi bề mặt.

Không khí toát lên một cơn rung rẩy, như thể chính mảnh đất nàyđang nao núng, e sợ điều gì đó.

“Như vậy chắc sẽ giữ cho đám thân cận phiền phức không xen vào được,” cô gái nói, và quay người lại. Tại đó, dưới mặt đất, nằm lăn lóc một bà lão với sừng như nai và mái tóc xanh lá cây. Một thân cận của Yggdra. Cơ thể bà không hề có thương tích, nhưng bất động, như một con rối với dây bị cắt đứt.

Một sự căng thẳng bất thường bao trùm căn phòng khách của dinh thự Schillings. Một tấm vải đã được trải ra sàn, và mười người ở trên nó, già trẻ, trai gái đủ cả. Không một ai cử động; trông như họ đã chết. Thực ra, dẫu chẳng có thương tích ngoài da nào, nhưng có thể nói họ là những cái xác.

“Một người nữa đang được đưa tới,” vị quản gia nói. Yukinari và những người khác gật đầu. Vị quản gia lui khỏi phòng; thế chỗ ông, vài thanh niên từ cộng đồng bảo an mang đến một thi thể mới. Lần này là một ông bác trung niên. Cùng một người đã báo cáo một vụ giết người cho Yukinari, ngay chính ở đây tại dinh thự.

Mà thực ra, tất cả những người nằm trước mặt họ đều là thân cận. Ở đầu phía xa là Ulrike. Ban đầu họ đặt nhỏ trên ghế sô-pha, nhưng vì từng thân cận một được đưa tới, họ bèn trải ra một tấm vải để đặt mọi người trên sàn nhà.

“Bác này cũng chết rồi!” một người từ cộng đồng bảo an thông báo khi họ mang tới thân cận mới.

“Tôi biết… Bình tĩnh lại đi,” Fiona nói, nét mặt căng thẳng. “Bác ấy vốn đã chết rồi. Ờm, ý tôi là, có lẽ bác ấy chưa ra đi vĩnh viễn, nên là bình tĩnh lại đi. Cứ để mọi chuyện cho chúng tôi.”

“V— Vâng, được rồi…” Thanh niên không hiểu cô đang nói gì cho lắm, nhưng trước những lời trực tiếp đến từ phó thị trưởng, cùng với Yukinari gật đầu bên cạnh, họ bèn quyết định nghe theo phán xét của cô. Họ rời dinh thự, trông vẫn còn khó chịu.

Khi họ đi khỏi, Fiona liền quay sang vị thổ thần, hiện chính cô trông cũng đầy lo lắng. “Yukinari…”

“Tôi biết. Tôi đã để Dasa xem xét rồi. Em ấy nói họ không nhất thiết là chết hẳn. Có thể nói là họ… chỉ gần chết thôi. Dù nhịp tim và hơi thở của họ cực kì chậm.”

Cậu đã biết được chuyện gì đang xảy ra: tất cả thân cận của Yggdra ở Friedland đang bị miễn khỏi phận sự.

Dù bề ngoài trông có kì lạ, họ là những thân cận của thổ thần của Rostruch, một thị trấn Friedland tham gia giao thương cùng. Cư dân thị trấn không rõ phải xử lí các thi thể thế nào cho lắm, nên Fiona bèn thông báo mình sẽ tập hợp họ tại dinh thự của mình.

Theo lời những người mang thi thể tới, tất cả các thân cận đều ngã ra cùng lúc với Ulrike; nói cách khác, là tối hôm trước. Yukinari và những người khác chưa hề chợp mắt kể từ lúc đó, hòng để mắt đến điều đang diễn ra.

Hóa ra lời tuyên bố “Em ấy chết rồi” của Dasa qua khám nghiệm Ulrike ban đầu là nhẫm lẫn. Phải, hơi thở và mạch đập của nhỏ không thể được phát hiện ra lúc Dasa khám nghiệm, nhưng như Yukinari vừa nói, đơn giản là chúng trở nên rất, rất chậm. Điều gần tương tự nhất trong kinh nghiệm của Yukinari là ngủ đông, hoặc có lẽ là “giả chết.”

Thân nhiệt của các thân cận đã giảm gần bằng nhiệt độ môi trường xunh quanh. Mặc dù những thân cận này đã nhập vào một cái cây, giải phẫu nhân học cơ bản của họ vẫn không thay đổi. Họ vẫn phải phụ thuộc vào tim để bơm máu, vẫn cần xương để nâng đỡ cơ thể, và cơ để cử động. Và dĩ nhiên, họ vẫn sản sinh ra thân nhiệt, dù có phần ít hơn người bình thường.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Yggdra có liên quan đến não và hệ thần kinh của họ ở một mức độ nào đó; các thân cận nói chung không có ý thức cá nhân. Mọi thứ mà cơ thể họ làm được điều khiển, hoặc ít ra là liên kết bởi, Yggdra.

Các thân cận ban đầu là những vật tế sống được dâng cho Yggdra—hoặc đúng hơn, là những người già cả và bệnh tật quá ốm yếu không thể khỏi được. Thuốc thang của Rostruch không thể cứu họ, nên thay vào đó họ được trao cho thổ thần. Điều này tức là các thân cận vốn đã chết một lần rồi.

Yggdra sẽ trồng một hạt giống vào người chết, tế bào thực vật để hỗ trợ cơ thể và loại bỏ bất cứ thứ gì đã giết nó. Hệ thần kinh và tuần hoàn bắt đầu hoạt động trở lại, và một thân cận được ra đời. Vậy nên khi Fiona nói rằng các thân cận này vốn đã chết, cô không sai. Chẳng qua họ cử động được là vì Yggdra đang điều khiển họ.

Lặng lẽ, Berta phủ một tấm chăn lên thân cận vừa tới. Nó không nhiều ý nghĩa. Họ đã chẳng còn cảm thấy lạnh. Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng theo nghĩa đen họ đang ở vào “trạng thái thực vật.”

“Ừm, Chúa Tể Yukinari…”

“Em mệt phải không, Berta? Dasa, cả em nữa. Hai người nên đi nghỉ một lát đi.”

Mặc cho đề xuất của Yuknari, cả hai đều lắc đầu.

“Nếu ngài không thể nghỉ ngơi, Chúa Tể Yukinari, thì em cũng thế.”

“Khi nào anh ngủ thì em ngủ, Yuki.”

Đây thực ra là lần thứ ba họ nói về chuyện này.

“Thôi được rồi. Nhưng chuyện này có thể trở thành một bài kiểm tra sức chịu đựng thật đấy. Hết chịu nổi thì nên nghỉ đi. Mà, khoan—nghỉ đi. Đó là mệnh lệnh.”

“Được,” Dasa nói, gật đàu. “Nhưng anh cũng không được làm việc quá sức, Yuki. Đó cũng là… mệnh lệnh.”

“Phải rồi.” Yukinari nói sau một hồi lâu, và mỉm cười.

Thực ra cậu đã định nghỉ từ lâu. Theo lời Ulrike bảo, hiện tại có mười hai thân cận ở Friedland cùng nhỏ. Theo cậu đếm, tất cả họ đều đang nằm trong căn phòng này. Chẳng còn cách hiểu nào khác: tất cả thân cận của Yggdra đều đã bị hạ nốc ao.

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này…?” Fiona nói, nhìn xuống mấy thi thể.

“Mọi thân cận ở thị trấn dường như đều ngừng cử động ở chính xác một thời điểm, nên khó mà tin có điều xảy ra với từng cá nhân họ. Đặc biệt Ulrike càng không. Tôi đang quan sát con bé khi nó ngã xuống.”

“Phải, anh có nói vậy.” Fiona gật đầu.

“Tôi đoán khả năng thẳng thừng nhất là có chuyện đã xảy ra với Yggdra.”

“Thổ thần của Rostruch ư?”

“Ừ. Gần như là không thể làm chuyện gì đó với cả đống thân cận cùng một lúc. Trừ khi ta nghĩ về việc họ không thực sự là một đống cá nhân, mà đều được liên kết tới một vị thần…”

“Thân cận,” Fiona lẩm bẩm, dường như đang xem xét lại ý nghĩa của từ ngữ.

“Nó dễ bị lãng quên khi mà ta chỉ tập trung vào một người, như Ulrike, nhưng về cơ bản họ là tay chân của thổ thần thực vật Yggdra. Nói đơn giản hơn, họ là một phần của Yggdra vậy.”

“Một phần của…”

“Họ được kết nối bằng những đường chỉ sức mạnh tâm linh, mặc dù ta không thể thấy.”

“Phải, tôi nhớ anh từng đề cập đến điều đó, nhưng mà…”

Nhưng thực sự, cô vẫn thấy khó hiểu. Con người ở thế giới này không hề có khái niệm về sóng vô tuyến hay liên lạc hồng ngoại, nên khó mà giải thích về khái niệm mạng không dây. Có lẽ có thể chứng minh bằng cách thể hiện cách âm thoa cộng hưởng với nhau, nhưng Yukinari hiện tại không có thời gian cho việc đó.

“Mấu chốt là, cho dù ta không thể thấy họ được kết nối ra sao, các thân cận vẫn là những thiết bị đầu cuối của Yggdra. Những chiếc lá của cô ta, theo khái niệm thực vật. Khó mà cắt bỏ cả đống lá cùng một lúc, nhưng nếu chặt gốc cây, thì có thể loại bỏ toàn bộ lá.”

“Hợp lí đấy…” Fiona trông vẫn hơi không chắc chắn, nhưng có vẻ cô đang dần nắm bắt được vấn đề.

Nhưng Dasa lại nói lên một nghi ngờ mới. “Có người đã đánh bại… thứ đó ư?”

Tất cả những người trong phòng, chỉ có mình Dasa và Yukinari là đã thực sự tới Rostruch và gặp “cơ thể chính” của Yggdra. Họ thậm chí còn đánh với cô ấy. Từ kinh nghiệm họ biết thổ thần mạnh tới mức nào. Do đó họ khó mà tin được có người đã giết cô ấy.

Cái cây là một thứ về tổng thể còn đáng sợ hơn cả những thân cận. Ngoại thú và á thần sẽ đến tấn công cô ta, chỉ để rồi tự chui đầu vào rễ, bị bóp nghẹt đến chết và rồi trở thành dinh dưỡng và sức mạnh tâm linh cho chúng.

“Đến anh còn không đánh bại được cô ấy, Yuki.”

“Đúng vậy,” cậu nói. Khi Yukinari đánh với Ulrike, cậu đã không thắng nổi nhỏ. Cậu chỉ có thể mang nhỏ tới bàn đàm phán khi đe dọa cho nổ cả ngọn núi của Yggdra.

“Cô ta thực sự mạnh vậy sao?” Fiona hỏi.

“Ừ,” Yukinari nói. “Nhưng vẫn là sinh vật sống.” Bất kì thứ gì sống đều có thể bị giết. Với đủ người—một tập hợp lớn các hiệp sĩ truyền giáo, chẳng hạn—thì có khi có thể bao vây Yggdra và cứ thể đốt cả khu vực. Yggdra to lớn, nhưng bất động; xét cho cùng, cô ta là một cái cây. Tấn công không ngừng thì sẽ có khả năng chiến thắng.

“Nếu thế thì,” Fiona nói, “Thực sự có khả năng Yggdra bị tiêu diệt và mọi thứ đang diễn ra ở Friedland đều bị ngắt kết nối sao…?”

Nếu cậu có thể tin điều Angela nói, thì đám truyền giáo có vẻ không dính dáng đến điều đang diễn ra ở thị trấn của Yukinari. Độ thường xuyên của những sự cố và cách chúng được thực hiện cũng không có dấu hiệu của hành động nhóm. Nếu phải nói, trông nó có vẻ là việc làm của một cá nhân vô lại…

Trái lại, nếu Yggdra đã bị đánh bại, và nếu điều đó có liên quan tới các sự kiện ở Friedland—thì, nhóm duy nhất có đủ sức mạnh để thực hiện sẽ phải là Giáo Hội Chân Chính Harris. Yukinari thực lòng nghi ngại liệu á thần hoặc ngoại thú có tham gia vào không.

Thế: hai điều có liên quan hay không? Không thể quyết định với thông tin họ có.

“Yuki,” Dasa nói, có vẻ đã nghĩ về một điều. “Có khi nào thứ gì đó đã bị… cắt đứt không?”

“Ý em là sao?”

“Em còn… nhớ một dụng cụ chị dùng trong giả kim thuật,” Dasa nói, khẽ gật đầu. Cô không chắc lắm, nhưng vẫn nói tiếp, “Nó được dùng để đổ đầy… vài lọ cùng một lúc. Có nắp ở mỗi… lọ, nhưng ta cũng có thể… chặn dòng chảy trước khi thiết bị chia ra… vào từng lọ khác nhau.”

“Ra vậy… Ừ. Có lí.” Yukinari cười đắng khi nhận ra rằng chính cậu cũng chưa xét đến khả năng đó. Nếu bộ định tuyến bị hỏng, mạng không dây sẽ ngừng hoạt động. Cơ thể chính của Yggdra được kết nối với Ulrike và những thân cận khác ở Friedland thông qua một chuỗi xích các thân cận đặt ở những khoảng cách cố định giữa đây và Rostruch. Nếu những thân cận ấy bị giết, hoặc bị chặn liên lạc với nhau bằng cách nào đó, đường dây liên lạc giữa Yggdra và Ulrike sẽ bị cắt đứt.

“Thế vậy tức là sao…?” Fiona hỏi. Chỉ mình Yukinari và Dasa hiểu được. Berta và thậm chí cả phó thị trưởng trông vẫn đầy bối rối.

“Nói đơn giản,” Yukinari nói, quay về phía Ulrike và các thân cận đang ngủ còn lại, “Có lẽ Yggdra vẫn ổn. Nhưng liên kết giữa cô ta và các thân cận đã bị cắt đứt. Nếu chúng ta có thể đưa Ulrike và những còn lại về Rostruch, liên kết có lẽ sẽ được tái thiết lập.”

“Ra vậy,” Fiona nói. “Mà nghe cũng chẳng dễ dàng gì.”

Cô nói đúng. Họ vốn đã cần thêm người để giúp canh phòng trước một kẻ sát nhân vô danh. Arlen và bạn của hắn, những người thường hộ tống những chuyến giao thương tới Rostruch, đang thay phiên tuần tra Friedland. Đơn là là họ không dư người để đưa các thân cận trở về thị trấn quê nhà của họ.

Nếu họ không thực sự chết, Yukinari nghĩ, thì có lẽ hiện tại cứ để họ thế này đi chăng…?

Chẳng có gì cho thấy Ulrike và những người khác phải cấp bách trở lại Rostruch. Cứ thế này thì họ có tổn hại gì không? Và nếu sát nhân Friedland là kẻ đã chia cắt Yggdra khỏi các thân cận, thì động cơ là gì? Chưa kể, tại sao kẻ đó lại tiếp tục giết người?

Yukinari chết lặng. Khuôn mặt mỉm cười của chị cậu ẩn hiện trong tâm trí.

Cậu không thể khiến Dasa và những người khác lại phải lo nữa. Cậu đẩy nỗi đau qua một bên, giấu nó trong tim mình, và khẽ thở dài.

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.