Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGƯỜI LÍNH VÀ BÚP BÊ KÝ ỨC TỰ ĐỘNG

Phiên bản Dịch · 9412 chữ

Aiden Field, từ khi còn nhỏ, đã tuyên bố với cha mẹ rằng anh sẽ trở thành một cầu thủ bóng chày. Anh ta mảnh mai và tay chân của anh được bao bọc bởi những cơ bắp dẻo dai. Mặc dù anh ta không đẹp trai, nhưng khuôn mặt của chàng trai tóc vàng sẫm có thể được coi là khá phong nhã khi nhìn gần. Anh ấy là loại người như vậy.

Anh ấy đủ tài năng trong môn thể thao này, đủ để có tham vọng hướng tới nó, và sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã quyết định gia nhập một đội bóng chày danh tiếng. Cha mẹ anh rất tự hào về con trai của họ. Dù là một cậu bé ở thị trấn nhỏ, nhưng có lẽ cậu ấy thực sự có thể trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Đối với anh, một tương lai như vậy đã là chắc chắn.

Tuy nhiên, con đường đó đã không còn rộng mở.

Khi Aiden lớn lên, thay vì trở thành một ngôi sao bóng chày, anh lại lao vào chiến trường, trong khu rừng rậm của một lục địa cách xa quê hương thân yêu. Cơ sở khoan mỏ dầu của kẻ thù mà đất nước của anh đã chiến đấu đã được giấu kín. Nhiệm vụ của Quân đội Quốc gia số 34, mà Aiden trực thuộc, là tiến vào cơ sở và kiểm soát hoàn toàn nó.

Đội tổng cộng có một trăm người. Chiến lược của họ là chia thành bốn nhóm và tấn công từ mọi phía. Đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng những người từ các nhóm nói trên hiện đang phân tán và chạy trốn.

"Chạy đi, chạy đi, chạy đi!" ai đó từ một trong những quân đoàn sống sót hét lên.

Có ai đó từ phe của họ tiết lộ kế hoạch của họ cho kẻ thù, hay quốc gia khác chỉ đơn giản là một bước đi trước? Đáng lẽ đây là một cuộc tấn công bất ngờ, nhưng thay vào đó, họ đã bị tấn công trước. Cuộc đột kích đồng thời từ bốn phía đều dễ dàng bị tiêu diệt cùng với sự hình thành của các nhóm bởi cơn mưa đạn bất ngờ giữa bóng tối.

Trước hết họ là một nhóm tập hợp những người chàng trai trẻ tuổi cuối cùng. Họ khác với lính đánh thuê được hướng dẫn. Người thanh niên chỉ biết vận hành đúng cách các thiết bị nông nghiệp, một anh chàng nói rằng anh ta muốn trở thành một nhà văn viết light novel, một người đàn ông đã úp mở về việc có một người vợ đang mang thai lần thứ hai - sự thật là không ai trong số họ mong muốn chiến đấu ở đó. Không đời nào họ ước điều như vậy. Bất chấp như thế, họ đã đến nơi đó.

Sau khi xác nhận được từ góc nhìn của anh rằng những người từ quân đoàn tách ra lao về hướng đối lập, bản thân anh ta cũng lao vào trong rừng, thở hổn hển. Sự kinh hoàng trong anh ta đã chiếm lấy tâm trí cho dù anh ta có chạy đi đâu chăng nữa để chiếm lấy cơ thể của mình. Anh đã thực sự nghe thấy những tiếng la hét đau đớn vào khoảnh khắc chân anh đá vào đất. Xóa đi tiếng kêu của chim chóc và côn trùng, chỉ có tiếng la hét và tiếng súng vang lên. Từ đó, Aiden đã có thể chấp nhận sự thật rằng tất cả đồng đội của mình đang bị tiêu diệt.

Cảm giác khi từ một thợ săn bị biến thành con mồi có thể bị giết chỉ trong vài giây. Đó là một sự khác biệt rất lớn - nỗi sợ hãi của người trước là tội ác, nỗi sợ hãi của người sau là sự mất mạng. Cả hai đều không tốt lành gì, nhưng là con người, không ai muốn chết. Họ thiên về việc giết những người khác còn hơn là bị giết. Tuy nhiên, lúc này, Aiden nằm trong số những người sắp bị giết.

"Đợi đã!" một giọng nói vang lên từ phía sau, chủ nhân của giọng nói đó chạy lóc cóc tới chỗ anh với khẩu súng trên tay. Một hình bóng nhỏ có thể được phát hiện trong bóng tối. Đó là thành viên trẻ nhất trong đội, một đứa trẻ vẫn còn trong những năm tháng tuổi thơ.

"Ale ...!" Aiden nắm lấy tay cậu bé đã ngừng cử động chân và tiếp tục chạy.

“Em rất vui mừng! Làm ơn, đừng bỏ rơi em! Đừng bỏ rơi em! Đừng bỏ em lại một mình !" Ale vừa van xin vừa khóc.

Cậu là một cậu bé mười tuổi sinh ra ở cùng tỉnh với Aiden, người mà anh quen thuộc. Vì là người yếu nhất trong đội, cậu bé ấy không được coi là sức mạnh chiến đấu và làm việc như một người bổ sung.

Theo sắc lệnh quốc gia, tất cả nam giới trên mười sáu tuổi đều phải nhập ngũ vô điều kiện và những người ở độ tuổi không phù hợp được coi là sẽ được khen thưởng nếu họ tình nguyện. Cậu bé đã từng nói với một giọng điệu hơi thô lỗ về việc cậu đã tranh thủ trả tiền chữa bệnh cho người mẹ ốm yếu của mình. Aiden thà nhìn đứa trẻ sống sót hơn là chính mình. Mặc dù lẽ ra anh ấy phải lo lắng cho cậu bé trước hết, nhưng đôi chân của anh ấy đã tự di chuyển.

——Ah, cứ nghĩ đến chuyện mình sẽ bỏ quên đứa nhỏ này và tự mình trốn thoát ...

Đôi mắt anh có thể nhìn ra sự tàn ác ở ngoài kia.

"Như thể anh sẽ bỏ rơi em vậy! Anh rất vui vì em còn sống! Hãy cùng nhau trốn đâu đó đi!"

Cả hai tăng tốc vòng quanh bên trong khu rừng. Trong khi chạy, họ có thể nghe thấy vô số tiếng kêu ở tứ hướng . Nếu họ chạy nhầm chỗ, thần chết có thể đang chờ họ với cây lưỡi hái trên tay sẵn sàng.

"Không ... Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết..."

Những lời thì thầm nhẹ nhàng của Ale với Chúa và những tiếng kêu thét kinh hãi vang lên bên tai Aiden.

——Anh cũng… không muốn chết. Có rất nhiều người anh muốn gặp lại đang chờ đợi anh và còn rất nhiều điều anh muốn làm.

"Không sao đâu, Ale. Không sao đâu, cứ chạy đi, chạy đi." Anh muốn cậu bé bình tĩnh lại, nhưng không thể nói gì hơn thế.

Nếu anh là một trong những sĩ quan cấp trên, liệu anh có thể giữ được bình tĩnh trong khi tình hình diễn ra như vậy không? Tuy nhiên, thực tế là anh ta chỉ là một thanh niên. Khi mới 10 tuổi, anh ấy chưa được coi là đủ trưởng thành.

——Ah, ai đó cứu chúng ta. Tôi không muốn chết ở một nơi như thế này. Tôi không muốn chết. Dù thế nào đi nữa, tôi không muốn chết.

Tiếng súng lại vang lên, gần hơn trước. Anh có thể thấy những chiếc lá rơi từ trên cây theo một hướng nhất định và có thể biết rằng kẻ thù đang tiến đến từ phía sau. Anh muốn ngừng thở để làm dịu nhịp tim đang đập dồn dập này.

"Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi!"

Anh mắng nhiếc Ale vì không thể theo kịp, đồng thời, anh tự khiển trách bản thân.

——Tôi cũng sẽ chết. Cuối cùng rồi tôi cũng sẽ chết.

Vậy mà anh lại không nghĩ tới việc buông bàn tay nhỏ bé ấy ra. Anh không bao giờ có thể làm như vậy. Aiden nắm chặt nó hơn nữa.

"Ale, nhanh hơn nữa!"

Khi họ tiếp tục di chuyển, một vụ nổ đã xảy ra. Tầm nhìn của anh ấy hoàn toàn trắng xóa trong một giây. Cơ thể của anh ta bay lên, sau đó lập tức đập xuống đất. Nó lăn trên đất khoảng ba mét và dừng lại khi va phải một cái cây đổ. Vị máu lan tỏa trong miệng.

"Ta ..." trong vài giây, ý thức của anh ta trở nên mờ mịt. Nhưng đôi mắt của anh ấy đã mở, và chân tay của anh ấy vẫn có thể cử động. Đó là một kỳ tích không thể tin được khi anh còn sống.

Đó rất có thể không phải là một viên đạn pháo binh. Anh ta quất mạnh vào cơ thể mình, đầy bùn đất do va chạm, và xác nhận tình trạng của mình. Con đường mà anh ta đang chạy chỉ một lúc trước đã trở thành một cái hố khổng lồ. Cây cối xung quanh đã bị đốt cháy và mọi thứ đều đen kịt. Aiden không biết kẻ thù của họ đã bắn họ bằng thứ gì, nhưng anh biết rằng vị trí của họ đã bị phát hiện, và kẻ thù của họ không có lòng thương xót để tiêu diệt họ.

"A ... Ale ..." ngay cả như vậy, Aiden vẫn liếc nhìn về phía anh để chắc rằng anh vẫn chưa buông bàn tay đó ra. Anh cứng đờ khi nhận ra cậu bé đáng lẽ là ở đó giờ không có trong tầm nhìn.

—— Em ấy không ở đâu ... Ale ... không ở đâu ...

Bàn tay, vẫn còn ấm, nó nằm trong lòng bàn tay anh. Nhưng phần còn lại đã biến mất. Không có đầu, không có chân. Anh không thể nhìn thấy gì khác ngoài một nửa cánh tay, xương của nó nhô ra khỏi phần thịt rách toạt.

--Không thể nào.

Trái tim anh ồn ào đến mức như muốn thủng màng nhĩ. Anh quay ngược lại. Ở một nơi xa, anh có thể phát hiện ra một cái đầu nhỏ nằm giữa những thân cây bị đổ. Nó không di chuyển.

"Ale!" anh gọi, cơn đau đớn khi sắp khóc, anh nhận thấy cái đầu hơi nao núng, miệng nở một nụ cười.

——Tạ ơn trời đất, em ấy còn sống.

"Chờ anh nhé..."

Khi nghe thấy giọng nói của cậu bé, anh càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

--Em ấy còn sống. Em ấy còn sống.

Cái đầu nhỏ nhúc nhích hơn, quay lại nhìn anh. Cậu bé bê bết máu, nhưng vẫn còn sống. Một phần của em đã bị thổi bay, nhưng em ấy vẫn còn sống. Khi Aiden chuẩn bị đi đến chỗ cậu bé và bỏ chạy với cậu bé trên tay, thì ngay khi anh ta di chuyển, nhiều tiếng súng hơn đã xảy ra sau đó. Đó không phải là những tiếng đạn loang loáng như những lần trước, mà giống như âm thanh của những viên đạn. Aiden tuyệt vọng cúi xuống để tránh vụ nổ súng, trong khi tiếng la hét cộc lốc của ai đó có thể nghe thấy từ trong bóng tối.

—— "Của ai đó" ... ừ, đúng. Những người duy nhất ở xung quanh là Ale và chính anh ấy. Anh không đứng dậy cho đến khi tiếng súng không còn nữa. Tim anh đập theo một nhịp khó chịu.

——Nhịp tim của tôi ... ồn ào quá. Aah, im lặng, im lặng đi ...

"Tại sao các ngươi lại bắn nhiều vậy? Các ngươi hài lòng chưa?" là điều mà cơn mưa đạn dày đặc khiến anh muốn hỏi. Khi nó không còn đổ xuống nữa, anh ngẩng cổ lên và nhận ra rằng cái đầu nhỏ đã ngừng chuyển động.

"Ale ...?"

Đôi mắt đã nhìn anh như thể anh là người duy nhất mà họ có thể tin cậy giờ đây khiến anh như sắp rơi ra. Miệng cậu bé há ra từ phía sau khi cậu thốt ra những lời cuối cùng của mình. Ale đã chết trong khi nhìn chằm chằm vào Aiden với đôi mắt mở to.

"Ah ... ah ... aah ...! Aaaah!" tiếng hét kỳ lạ thoát ra khỏi cổ họng của Aiden. Anh ta rời khỏi nơi đó nhanh nhất có thể. Vẫn cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của đôi đồng tử đó sau lưng mình, anh chạy như điên.

Tim anh đập mạnh vào lồng ngực. Tâm trí anh náo động, như thể nó hét lên với cường độ của một trăm người. Có lẽ đó là do tiếng súng. Hay là do Ale "đợi tôi"?

Mọi bộ phận trên cơ thể anh đều quá ấm một cách kinh tởm. Cảm giác như được nướng trong nhiệt độ cơ thể của chính mình.

——Ale đã chết. Ale đã chết.

Anh biết có một số người khác trong chiến trường đó đã kết thúc theo cách tương tự. Nhiều người có thể đã chết vì dẫm phải mìn hoặc bị bắn hạ.

——Ale đã chết. Ale đã chết. Ale nhỏ đó đã chết.

"Ah ... aah ... aah ... aah ... ah ... ah ..." những tiếng thét tiếp tục phát ra từ cổ họng của anh vì cảm xúc của anh, mà anh thậm chí còn không hiểu rõ điều đó. Dù đã định hét hết sức, nhưng giọng nói của anh ấy quá yếu ớt, tầm thường trong biển người khác. "A ... A a ... A ... A ... A ... AAAAAAAAAAAAAH!" nước mắt anh tuôn trào. Có vẻ như hơi thở của anh có thể ngừng lại vì những chất chảy nhầy trong mũi anh. Dù vậy, chỉ có đôi chân của anh ấy di chuyển, và anh ấy không ngừng chạy.

——Không, tôi không muốn chết ...

Đó là những cảm xúc rõ ràng nhất - bản năng sinh tồn, nỗi sợ hãi cái chết.

——Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn ... dù không bao giờ có thể chơi bóng chày nữa cũng được. Không sao đâu, nên ... tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. Tôi không đến nơi này ... vì ý chí tự do.

"Mẹ… Cha!"

——Một lần nữa ... Tôi muốn gặp Cha Mẹ một lần nữa. Tôi không muốn chết. Tôi có rất nhiều người tôi muốn gặp lại.

Khuôn mặt của những người xa quê cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí anh. Cuối cùng, những gì anh nhớ lại là nụ cười của một cô gái nào đó. Đó là khuôn mặt của người yêu anh, người mà anh đã rời đi mà không thể nói lời từ biệt, thậm chí không thể biết được hương vị của đôi môi cô.

"Maria..."

——Nếu mình biết mọi chuyện sẽ như thế này, mình đã hôn và ôm cô ấy ngay cả khi phải dùng vũ lực.

"A, Maria..."

Ngay cả vào thời điểm như thế này, anh vẫn nghĩ về cô một cách trìu mến.

"Maria!"

Nếu cứ tiếp tục như thế, anh cảm thấy rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào, ngay cả khi không có bất kỳ vết thương nào trên thể xác.

"Maria! Maria! Maria!"

Và nếu điều đó xảy ra, sẽ thật đáng trách nếu cô vẫn tiếp tục nghĩ về anh ấy ngay cả sau khi anh ấy chết.

——Không, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!

Nó quá đáng thương, anh nghĩ.

——Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Không, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn chết trên vùng đất lạnh giá dưới bầu trời cô đơn của một đất nước mà tôi thậm chí không biết cách phát âm tên. Tôi vẫn chưa biết gì về niềm vui và hạnh phúc thực sự của cuộc sống. Chỉ mười tám năm. Tôi chỉ sống được mười tám năm. Tôi có quyền được sống nhiều hơn. Tôi được sinh ra là để chết một cách khổ sở, nhục nhã như một con chó chết ở một nơi như thế này sao? Không phải như vậy. Tôi được sinh ra là để hạnh phúc. Điều đó không đúng sao? Tôi đã được sinh ra để đau khổ sao? Chẳng phải tôi được sinh ra từ tình yêu thương của cha mẹ tôi sao? Chính là nó; Tôi có quyền được hạnh phúc. Đó là cách nó phải như vậy. Hơn nữa, tôi không muốn giết bất cứ ai đến từ đất nước này. Chính phủ đã tự quyết định rằng chúng tôi bắt buộc phải đến đây. Tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Tôi không muốn bị ai giết . Tôi không muốn giết bất cứ ai. Trên đời này có ai từng được sinh ra để giết người khác sao? Điều đó chẳng phải vô nghĩa sao? Tại sao chúng ta phải đấu tranh với nhau chỉ vì chúng ta sống hơi xa nhau? Điều gì sẽ còn lại sau khi chúng tôi làm như vậy và chết? Ai đã quyết định mọi thứ nên kết thúc theo cách này? Tôi là một con người. Tôi là một con người. Tôi là một con người với cha mẹ lẩm cẩm. Tôi có một ngôi nhà để trở về. Tôi có mọi người đang đợi tôi. Ngay cả như vậy, tại sao một chàng trai như tôi lại phải tham gia vào cuộc chiến? Ai đã bắt đầu một cái gì đó như thế này? Ít nhất, đó không phải là tôi. Ít nhất, đó không phải là tôi. Tôi chưa bao giờ ước điều gì như thế này xảy ra. Tôi không muốn điều này. Tôi muốn về nhà. Tôi muốn về quê. Tôi muốn về quê. Aah, tôi muốn quay về. Ngay bây giờ, tôi muốn rời khỏi nơi này và trở về thành phố quê xinh đẹp đó. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Ngay lập tức. NGAY. B Y GIỜ.

"A ..." một giọng nói khác, câm lặng phát ra từ môi anh. Lưng của anh ấy nóng không thể chịu nổi và anh ấy phải cúi xuống sau một cú va chạm. Vì đầu gối của anh ấy không thể ngay lập tức chống đỡ trọng lượng của mình, anh ấy ngã sấp mặt xuống đất.

--Cái này là cái gì? Cảm giác như có dung nham đang đổ từ lưng mình ... Nóng quá ... nóng quá.

Aiden không thể nằm xuống, trút bỏ bất cứ thứ gì trong bụng. Nghĩ rằng anh đã bị nôn mửa mặc dù anh ta chưa ăn gì. Tuy nhiên, đó thực sự là máu.

——Eh, không thể nào ... mình đã nôn ra ... máu ... mình ... tại sao ...?

Aiden lần đầu tiên di chuyển cổ để nhìn vào lưng anh. Anh có thể nhìn thấy một vệt đen lan ra ngay cả trong bóng tối. Đó không thể nào là mồ hôi. Sau đó, anh ta có thể nhận ra rằng mình đã bị bắn khi nghe thấy tiếng giày từ từ đến gần và phát hiện ra một số binh sĩ có vũ trang tiến đến từ phía sau.

Khi thấy Aiden vẫn có thể di chuyển, những người đàn ông cười lớn. Nếu họ đang đánh bạc, có lẽ đó là một cuộc cá cược xem ai có thể giết anh bằng một phát súng duy nhất. Rất có thể, Ale và những người khác đã bị xử lý theo cách tương tự.

"Đây là thằng thứ năm."

Họ dường như là những chàng trai trẻ cùng tuổi với Aiden. Cơ thể họ đắm chìm trong niềm vui chỉ đơn thuần là dồn ép ai đó, say sưa với bầu không khí chiến tranh. Nếu họ được sinh ra ở một nơi khác và gặp những người khác, họ có thể đã không thành ra như vậy.

Aiden đã giết nhiều người ngẫu nhiên ở tiền tuyến, nhưng anh mới hiểu chiến tranh thực sự là gì. Đó là việc giết người, rõ ràng và đơn giản, chỉ có thế thôi. Và những người đàn ông đó đã rất vui với nó. Ngay cả khi những cái cớ lớn lao được sử dụng để biện minh, bản chất của chiến tranh vẫn không hề thay đổi. Để nhận ra đuợc điều này chỉ khi anh sắp bị giết mới là điều lố bịch.

Bất kể lý do gì mà các quốc gia phải chiến đấu với nhau đều không có giá trị trong các khu chiến sự. Đó là sự thật đơn giản và tàn nhẫn. Aiden là một kẻ giết người, kẻ thù là những kẻ giết người, và một trong số họ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài cái chết. Khi mọi thứ hóa ra, người sớm bị xóa sổ là anh ta.

——Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?

Những người đàn ông nói chuyện phiếm bất chấp Aiden vẫn nằm trên mặt đất.

"Là ba mươi điểm nếu nó trúng vào phía sau."

"Tôi đã nói với cậu là nhắm vào cái đầu, phải không? Thật ngu ngốc. Chúng ta sẽ thua cược mất."

"Đủ rồi. Chúng ta hãy tìm một con mồi khác. Con này dù sao cũng không thể di chuyển được nữa."

"Lần tới nên nhắm tốt hơn đấy."

Một khi cuộc nói chuyện kết thúc, anh ta chắc chắn sẽ bị thủ tiêu. Nó có thể là theo cách tàn bạo nhất, với bộ quần áo của anh ta bị sọc ra khỏi người và cơ thể anh ta bị kéo lê theo đất.

--Không...

Nước mắt anh lại dâng trào ra.

--Không, không, không.

Một khi những người đang cười không còn quan sát anh nữa, anh bò lên mặt đất như một cách nào đó để chạy trốn.

——Tôi không muốn chết như Ale. Không, không, không, không, không. Bất cứ thứ gì ngoài cái chết như thế này. Ai đó ... giúp. Giúp tôi. Ai đó giúp tôi. Ai đó ... Chúa ... Chúa ... Chúa ... Chúa ...!

"Này, đừng có chạy đi chứ." Cùng với giọng nói lạnh lùng, tiếng súng vang vọng.

Chân anh ta đã bị bắn. Có lẽ vì bị bắn vào lưng lúc nãy nên anh không thấy đau, chỉ thấy hơi nóng. Quá hoảng sợ khi cảm giác đau tê tái và chân không còn cử động được nữa, Aiden đã khóc.

Những tiếng súng tiếp tục lặp đi lặp lại. Nó giống như một trò chơi. Các chi còn lại của anh ta bị bắn từng cái một như thể được làm cho đồng đều. Cơ thể anh co rúm lại theo từng cú bắn, và những người đàn ông đang xem cười khúc khích. Sự xấu hổ, nhục nhã, tuyệt vọng và đau buồn đã hành hạ cơ thể anh.

"Anh chàng này giống như một con ếch."

"Trông thật phát tởm mà. Mau giết hắn đi."

"Ừ. Giết hắn đi, giết hắn đi."

"Tiếp theo sẽ là cái đầu."

m thanh của một băng đạn được lấp đầy sau đó. Aiden đã quá sợ hãi mọi thứ vào thời điểm đó, nhắm nghiền mắt lại và chuẩn bị chết. Vào thời điểm đó, một thứ gì đó cực kỳ to lớn rơi xuống từ bầu trời như một tiếng sấm. Xoáy liên tục, nó xuyên qua mặt đất. Đó có phải là một dấu hiệu cho thấy một sự tồn tại vĩ đại đang đến để chấm dứt những xung đột ngu ngốc như vậy? Trong một giây, do quá sốc, đó là suy nghĩ của tất cả những người đàn ông. Tuy nhiên, thứ đã giáng xuống không phải là một vị thần thần thoại mà là một chiếc rìu khổng lồ. Lưỡi kiếm bạc của nó ướt đẫm trong một trận mưa máu đỏ. Tay cầm của nó có một đầu nhọn giống như một nụ hoa.

Rìu là đại diện biểu tượng của tất cả các loại vũ khí - tàn bạo hơn súng, hiệu quả hơn kiếm. Ngay cả khi đó là giữa chiến trường, đối với một thứ gì đó như vậy rơi từ trên cao xuống cũng không có gì là khó hiểu. Và những bất thường đã không kết thúc ở đó. Một vật thể bay ồn ào tiến về phía họ.

"Đó là một Nightjar!"

Đó là một chiếc máy bay đơn đã được phổ biến trong ngành công nghiệp vũ khí và được phân phối từ miền Bắc thịnh vượng so với phần còn lại của đất nước. Đó là một loại máy bay chiến đấu hai chỗ ngồi, lớn hơn một chút so với những chiếc thuyền một chỗ ngồi nhỏ gọn. Đặc điểm chính của nó là hình dáng, tương tự như loài chim mà nó được đặt tên, với đôi cánh lớn và đầu thân sắc nhọn. Thân tàu mỏng nhưng nó chủ yếu được sử dụng làm máy bay giám sát do tốc độ vượt trội.

--Phía bên nào? Nó ở phía bên nào?

Cả Aiden và những người lính sắp bắn anh ta đều không thể di chuyển. Nightjar là đồng minh của ai trong số họ?

Một người nào đó lủng lẳng trên sợi dây sắt dài treo trên chiếc máy bay tầm thấp. Người đó duỗi tay nắm lấy chiếc rìu chiến đúc xuống để phá hủy mọi thứ ở nơi đó, quay xung quanh tay cầm vài lần trước khi đáp xuống mặt đất. Nhìn những chuyển động cơ thể nhào lộn như vậy, Aiden hít vào thật sâu, nhưng thay vào đó, hơi thở của anh trở nên rối loạn.

Sinh vật bí ẩn từ từ ngẩng đầu lên. Chỉ có khuôn mặt trắng nõn của cô ấy là thực sự hiện rõ giữa bóng tối. Nó giống như một bông hồng trắng nở trong đêm. Ngay cả khi tầm nhìn của mình bị bóp méo một chút vì nước mắt, Aiden vẫn có thể biết được cô ấy tuyệt đẹp như thế nào. Tròng mắt xanh biếc của cô gợi cho anh nhớ đến vùng biển phương Nam xa xôi, đôi môi đỏ như trăng mọc trên sa mạc. Những đường nét trên khuôn mặt của cô sẽ khiến tim anh đập loạn nhịp như ngày thường, nhưng trong tình huống như vậy, anh không cảm thấy gì khác ngoài sự sợ hãi. Mái tóc vàng của cô ấy tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong sự tối tăm, làm cho dải ruy băng màu đỏ tía trên đó trở nên nổi bật.

Dù nhìn thế nào đi nữa, cô ấy vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp như một con búp bê.

“Thứ lỗi vì tôi đã chen ngang cuộc trò chuyện. Tôi đã mạn phép xâm nhập từ bên trên.” Tiếng của cô vang vọng,”Ngài Aiden Field có ở quanh dây không?”

Cất giọng đầy nhã nhặn và vẻ bên ngoài đầy tôn qúy, đoan trang. Cô ấy vừa là thiên sứ lại vừa có thể là thần chết, khiến đám đàn ông sững sờ.Cũng chẳng trách - người phụ nữ với phẩm chất như thế lại xuất hiện ở chiến trường, khiến người ta không thể tự cảm thán rằng liệu họ có phải đang bị ảo giác hay không.Aiden, người đã trở nên phần nào nhẹ nhõm vì sự chú ý của bọn đàn ông đã dời sang người phụ nữ, lại bị nỗi sợ ập đến lần nữa.

-- Chuyện...gì đây?

Tại sao người phụ nữ đó lại tìm anh? Aiden đang mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và không thể suy nghĩ thêm điều gì ngoài việc trả lời câu hỏi cho sự tồn tại khó hiểu kia. “L-Là tôi...tôi là Aiden.”

Có lẽ việc anh để lộ tên của mình là một sai lầm.Bởi nó có thể khiến anh rơi vào một tình huống tồi tệ hơn nữa.Dù thế, khuôn mặt của những người đồng hương hiện lên trong tâm trí anh.

“Cứu..tôi…”- anh khàn giọng cầu xin.

Khi đôi mắt vô cảm của người phụ nữ dừng lại nơi anh, kẻ vẫn đang nằm dài trên đất,cô tao nhã cúi đầu.”Rất vui được làm quen với anh.Tôi đến bất kì nơi nào để cung cấp dịch vụ mà khách hàng cần.Tôi là Violet Evergarden, đến từ dịch vụ Búp bê tự động.”

Trước khi bọn lính kịp định thần lại để chĩa súng vào cô, cô ấy đã cầm sẵn vũ khí của mình. Chiếc rìu to hơn cả chiều cao của một người tầm trung,thế mà cô ấy nhấc nó lên với hai tay như thể nó chẳng đáng là gì,giống như một quái vật. Đám đàn ông run rẩy trong sợ hãi.

“Cô ta là cái quái gì vậy?! Được thôi, giết cô ta đi, giết ả.”

“Ch...ết, chết, chết đi, mau chết đi.”

Tiếng súng vang dội cùng với những tiếng la hét,nhưng người phụ nữ kia vẫn bình an vô sự, trong khi đang chuẩn bị chiếc rìu, thứ mà chẳng có lấy một vết xước.

“Tôi tới đây, Thiếu tá.”Sau khi chậm rãi thì thầm, người phụ nữ nhảy qua đầu Aiden, lao tới chuẩn bị quét sạch lũ đàn ông.Dù trông cô nhỏ nhắn và yếu ớt nhưng mỗi bước chân của cô lại vang như sấm.

Bởi Aiden đang kẹt trong thế bấp bênh,khiến anh khó có thể quay cổ nhìn lại phía sau,thế nhưng anh mong mỏi được xem trận đấu tới nỗi,bằng cách nào đó anh đã xoay sở để nhìn thấy nó từ khóe mắt của mình.Nó như thể người phụ nữ đang nhảy một điệu rondo,nhưng thực tế,cô ấy chỉ đơn thuần vung rìu về phía đối thủ bằng cách huơ nó thật rộng.Nó là một kĩ thuật cực kì lạ.Cô ấy sử dụng lưỡi rìu như thể một chiếc khiên,bảo vệ cô khỏi những đòn tấn công của đối thủ,rồi cô nắm lấy cán đã vùi trong nền đất,nhấc thẳng nó lên,đoạn lấy gót làm trụ xoay người.

Đám đàn ông sớm cũng không thể trụ nổi trước những đòn tấn công của cô ấy,bọn họ dần đầu hàng và bắt đầu la hét.Mặc đù những di chuyển của cô ấy trông nhẹ nhàng,nhưng hậu quả lại như một trời một vực.Cô ấy thuần thục một số kĩ năng võ thuật tất sát mà Aiden chưa bao giờ được chứng kiến trước đây.Những khẩu súng bị đập nát bởi đầu của chiếc cán,chúng dễ gãy như những món đồ chơi của bọn trẻ con.Chỉ bị đánh bằng cán rìu lên vai thôi,mà bọn đàn ông đã phải khuỵu xuống đất.

“Ả ta…là quái vật.” Một người trong số họ hét lên,rồi bỏ chạy mà không hề bị đuổi theo.

Người phụ nữ,như một cái máy,chỉ tấn công những gã đàn ông đối đầu với cô ấy.Cô ấy đã quen với những trận chiếc khốc liệt như thế này,đến nỗi từ “quen” ấy đã là một cách nói giảm nói tránh.

“Con đàn bà khốn nạn này ! Chết đi ! Chết đi !”

Người phụ nữ tiếp tục giao chiến với gã đàn ông đang bắn vô tội vạ trong bóng tối,cô vung rìu mà không hề do dự và dần dần tiếp cận bọn chúng trong khi vẫn đang tránh những viên đạn. Khoảnh khắc khi một gã trong bọn họ vươn đến thứ vũ khí cất trong túi và tấn công vào bụng cô,người phụ nữ chỉ xoay đôi chân thon dài của mình và đá vào mặt của hắn.

Không một động tác dư thừa khi cô tiếp tục công kích bằng những đòn tấn công liên tục của mình. Sự chênh lệch về sức mạnh là quá khủng khiếp. Có thể chắc chấn một điều rằng,dẫu có thêm nhiều binh lính đi nữa,thì tình thế hiện tại cũng không thay đổi. Cứ như thể sức mạnh của người phụ nữ trú ngụ vững chắc trong cây rìu mà cô đang cầm.

--Tại sao...cô ấy không dùng lưỡi rìu?, Aiden thắc mắc. Với chiếc rìu lớn như thế,cô ấy có thể dễ dàng chấm dứt mọi thứ nếu cô sử dụng sức mạnh của nó,nhưng cô lại không làm vậy.Cô chỉ vung nó qua lại như một thứ vũ khí thô cùn,và không gây ra vết thương chí mạng nào cả.

Cuộc chiến không kéo dài.Sau khi hạ gục mọi người trừ anh ra,người phụ nữ quay trở lại cạnh Aiden.Cô ngồi xổm xuống,liếc mắt nhìn anh.”Xin lỗi vì đã để anh đợi.”

Đó là khi Aiden nhận ra người phụ nữ tên Violet Evergarden kia sở hữu những đường nét trẻ con đến thế.

“Chẳng phải...cô ấy cũng chỉ chừng tuổi mình thôi sao?”

Vẻ đẹp quyến rũ của cô ấy tạo một ấn tượng trông giống một người phụ nữ trưởng thành,nhưng những đường nét thì vẫn gần hơn với một thiếu nữ.

“Chủ nhân..”,Violet ngạc nhiên ra mặt sau khi nhìn kĩ hơn toàn bộ người của Aiden.

“C...cảm ơn..vì đã...cứu tôi...Làm sao cô biết được tôi vậy?”

Khi Aiden cố nói,một vệt máu tuôn ra từ miệng anh,Violet lấy một bộ dụng cụ băng bó từ trong túi ra và bắt đầu băng chúng quanh vết thương của anh.”Chủ nhân đã gọi cho tôi.Anh đã liên lạc dịch vụ búp bê tự động của chúng tôi sau khi nhìn thấy quảng cáo,không phải vậy sao? Chi phí chắc chắn đã được trả rồi.”

Nghe như thế,Aiden cố lục lọi kí ức của mình,nhưng lí trí của anh lại đang dần mờ đi vì mất máu.Nghĩ lại thì,anh đã được cho xem một tờ pamfơlê cũ (dạng sách mỏng,cuốn sách có bìa mềm thường bàn về thời sự,…) từ một ai đó trong quân đoàn khi đang uống ở một quán bar trong thành phố cạnh chiến trường lần trước. Bảng thông báo của quán bar dán đủ thứ thông tin dịch vụ,những tờ bướm quảng cáo và giấy ghi chú,và người đàn ông tìm thấy tờ pamfơlê ở giữa chúng.

“Vậy nó là sự thật...cái mà”dịch vụ búp bê tự động sẽ đến phục vụ mọi lúc mọi nơi” ư?”,anh ta khẽ cười trước câu khẩu hiệu quảng cáo. Ngay tại lúc đó,Aiden nhớ lại anh đã liên lạc tới dịch vụ này,như một hình phạt vì thua bài,nó khiến anh mất một số tiền khá lớn.

“Anh muốn loại búp bê như thế nào? Chúng tôi phục vụ mọi yêu cầu.”

Sau khi được một người đàn ông hỏi qua trên điện thoại,Aiden trả lời mà chẳng suy nghĩ nhiều,tôi muốn một người với vẻ đẹp tuyệt trần có thể xông pha tiền tuyết. Ah, là nữ nhé.”

“Những búp bê được chỉ định tới những nơi nguy hiểm thế này cực kì mắc đó.”

“Có cách nào rẻ hơn không?”

“Một suất khá rẻ khi ngài thuê một con với thời hạn một ngày.”

“Vậy thì tôi chọn cái đó. Ừm,số tài khoản của tôi là…”

Anh đã quên khuấy đi việc hủy đi sau đó,và có lẽ đã không nói đàng hoàng qua điện thoại bởi anh đã say ở thời điểm đó. Dư vị của cồn khiến những gã ngốc tham gia với anh hôm ấy,chẳng nhớ gì vào ngày hôm sau.

--Không ngờ cô ấy...lại thật sự đến đây...Hơn nữa,người phụ nữ như thế ở khu vực giao tranh,đây đúng là điều mà mình đã yêu cầu,không hơn không kém.

Khi hình bóng cuả Violet phản chiếu nơi đáy mắt của Aiden,cô trông không khác gì một thiên sứ.

“Làm thế nào..cô biết chính xác tôi ở đâu?”

“Đó là bí mật của công ty.Tôi không thể trả lời được.”

Cô từ chối cộc lốc ngay tức thì khiến anh chỉ biết im lặng.Nếu một công ty thư kí đã có thể làm đến như này,thì cái ‘bí mật công ty’ còn đến đâu nữa chứ?

“Bây giờ,chủ nhân,chúng ta phải rời khỏi đây.Người anh có đau ở đâu không? Xin hãy ráng chịu đựng một chút…”

“Không,nó chẳng đau mấy...chỉ thấy nóng nóng thôi.Cái này chắc khá tệ,phải không?”

Aiden hỏi với chất giọng rưng rưng,Violet nuốt ngược những lời mà cô định nói.Sau một khoảng lặng ngắn,cô giắt chiếc rìu vào bao đựng vắt quanh người và choàng tay qua Aiden. “Tôi phải đối xử với anh như hành lí trong một lúc. Xin hãy chịu đựng.”

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô dồn sức mạnh lên cơ thể rồi nhấc anh lên. Mặc cho câu nói ban nãy,thứ này bây giờ gần giống với bế công chúa hơn. Ngay cả lúc này anh vẫn có thể cảm thấy xấu hổ,Aiden cảm thấy như thể mình đang cười trong nước mắt.

Từ lúc đó trở đi,Violet hành động rất nhanh chóng.Cô băng qua khu rừng dù đang mang trên mình một người đàn ông trưởng thành,anh lo lắng liệu cô ấy sẽ làm gì nếu họ gặp phải những kẻ thùi khác,nhưng thật may rằng điều đó chẳng xảy ra. Hình như Violet nhận chỉ dẫn từ ai đó.Một giọng nói thi thoảng sẽ phát ra từ đôi bông tai ngọc trai cô mang,và cô ấy sẽ di chuyển sau khi đáp lại với tông giọng thấp. Sau một lúc,hai người dừng chân ở một căn nhà tranh bỏ hoang và quyết định sử dụng nó làm nơi trú ẩn tạm thời.

--Nơi này thật sự an toàn chứ? Mà chúng ta cũng không thể trốn cả đời được.Aiden nghĩ.Anh phần nào hiểu rằng với tình trạng cơ thể như bây giờ,anh cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.Violet đã sơ cứu cho anh,nhưng máu vẫn không ngừng chảy.Nếu như có thể,thì nó đã dừng từ lâu rồi.

“Xin hãy trốn ở đây một chút.”

Bên trong căn nhà phủ đầy mạng nhện và bụi bặm.Đặt Aiden nằm xuống sàn nhà,Violet lục lọi trong chiếc túi của mình,lấy ra một cái mền.

“Trong đó...có nhiều đồ ghê..ha”

Khóe môi Violet cong lên nhẹ với câu hỏi của Aiden.Sau khi trải cho tấm mền thẳng thóm ra,Violet đặt Aiden vào giữa rồi bọc nó lại quanh anh.

“Tôi thấy...ngột ngạt quá.”

“Lát nữa sẽ lạnh lắm đấy.”

“Thật không?”

“Gần như là vậy,tôi đã được nói như thế.”Những từ ngữ ấy như thể cô ấy đã chứng kiến vô số người qua đời.

Aiden ngày càng cảm thấy tò mò với Violet.Thân thế của cô ấy là gì? Sao cô ấy lại mạnh như vậy được? Rất nhều câu hỏi phủ đầu trí óc của Aiden,nhưng những gì anh nói ra lại hoàn toàn khác.”Cô...có thể...viết thư thay tôi được không?”

Biểu cảm của Violet đanh lại trước những lời của Aiden.

“Hoặc...có thể nào thiết bị liên lạc của cô có thể tới được đất nước của tôi?”

“Đáng tiếc là không.”

---------------------------------------------------------------------------------------------------

“Vậy...làm ơn viết cho tôi một bức thư.Cô tới đây,vì tôi đã thuê cô,đúng không? Làm ơn hãy viết nó. Vì sau cùng thì...tôi sẽ sớm chết thôi….bởi thế..nên tôi muốn...viết một lá thư.” Cổ họng của anh trở nên khô khốc và ngay lập tức ho lên sau khi nói xong.

Khi nhìn anh ho ra máu,Violet xoa vai của anh và gật đầu.”Đã rõ,thưa chủ nhân.” Trên mặt của cô không còn biểu hiện ngờ vực nữa.Cô lấy khỏi túi ra vài thứ trông như là giấy cao cấp và một cây bút mực,đặt chúng lên đùi của mình và bảo Aiden đọc lá thư cho cô.

“Đầu tiên là...ba và mẹ,chắc vậy…”

Anh nói về việc họ đã nuôi dạy anh trong vô vàn tình thương yêu,họ đã dạy anh chơi bóng chày ra sao,họ đã lo lắng như thế nào khi không nhận được thư của anh từ chiến trường,và rằng bức thư cuối cùng anh gửi về lại thành ra một bản di chúc. Sau cùng anh gửi gắm lòng biết ơn và lời xin lỗi của mình.

Violet viết thoăn thoắt,cô cố gắng ghi lại những cảm xúc của anh thật chính xác.Mỗi khi viết được kha khá,cô lại hỏi anh rằng những từ ngữ mình dùng có phù hợp không,càng trau chuột nội dung bức thư hơn nữa.Aiden thường không viết thư nhiều cho ba mẹ bởi anh khó mà sắp xếp được suy nghĩ của mình,nhưng với cô ấy ở bên thì khác. Từ này cứ thế nối tiếp từ kia-những gì anh muốn nói gần như bùng nổ.

“Mẹ...dù con từng nói...rằng con sẽ trở thành một tuyển thủ bóng chày...để kiếm tiền cho mẹ sửa lại nhà...con xin lỗi. Ba...ba ơi,con đã từng muốn ba xem thật nhiều trận đấu của con.Con thật sự vô cùng vui,khi ba nói rằng..ba thích xem cảnh con đánh được bóng….thật sự thì..con chơi bóng chày vì muốn được ba khen.Con cảm thấy,nếu ba khen con một chuyện nào đó,thì nó sẽ trở thành một lựa chọn cho con.Không có gì may mắn hơn...khi được sinh ra làm con trai của ba.Con tự hỏi tại sao.Con đã..luôn luôn hạnh phúc..và,ừ thì..con có trải qua nhiều khó khăn,nhưng con chưa bao giờ nghĩ mình lại chết như thế này.

Dù cho ba mẹ chưa từng dạy anh cách giết người.

“Con không hề nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.Giống như,bình thường..bình thường người ta hay tưởng tượng bản thân trở thành người lớn,tìm người yêu,kết hôn,có con..C-con..con đã nghĩ rằng mình có thể chăm sóc cho ba mẹ.Con chưa từng nghĩ...mình sẽ bị bắn mà chẳng hề biết lí do tại sao...và chết ở một đất nước cách xa hai người.Con xin lỗi.Con cũng cảm thấy đau đớn lắm...nhưng con biết ba mẹ sẽ càng đau khổ hơn.Con đáng lẽ...phải bình an trở về với ba mẹ...bởi vì con là con trai duy nhất của hai người.Con..đáng lẽ phải trở về.Nhưng..con không thể.Con xin lỗi. Xin lỗi.”,anh cảm thấy căm phẫn vì không thể trở về với ba mẹ,đến mức nước mắt tuôn trào ngăn cản những lời nói của anh.”Nếu ba mẹ có đầu thai...và thành đôi..con sẽ tới chỗ hai người. Và sau đó,..con muốn hai người sinh ra con một lần nữa.Làm ơn.Con không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này.Con muốn..trở nên hạnh phúc hơn...lẽ ra...con phải cho ba mẹ thấy bộ dạng hạnh phúc của con.Đó là sự thật.Nên...làm ơn,ba và mẹ,hai người cũng cầu nguyện nhé.Để cho con được làm con của hai người một lần nữa. Làm ơn.”

Violet ghi lại từng lời anh thốt ra.”Tôi có thể làm nó chính xác hơn,nhưng ở trường hợp này.Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu viết nói bằng lời văn của chủ nhân.”

“Thật ư? Nó vẫn ổn chứ...kể cả khi không có mấy từ mĩ miều ấy?”

“Vâng...tôi tin như thế này sẽ tốt hơn.”

“Nghe cô nói như vậy,tôi cảm thấy..thích chuyện này rồi.”,he gượng cười,cơn ho lại tuôn nhiều máu tươi hơn.

Violet lau máu trên môi của anh với chiếc khăn tay đã nhuộm đầy máu.”Còn ai anh muốn viết thư cho không?”

Khi anh được hỏi như thế với tông giọng khá khẩn trương,Aiden im lặng một chốc.Tầm nhìn của anh đã mờ nhòe dần đi dẫu chẳng có giọt nước mắt nào cả.Tiếng của Violet bằng cách nào đó dần trở nên xa xôi.Nếu cô ấy đang vội,hẳn là bây giờ trông anh tệ lắm.Anh sắp chết rồi.

Nụ cười của cô gái rụt rè,tóc thắt bím hiện ra trong tâm trí anh.

“Gửi..Maria.” Khi anh khẽ thì thầm tên cô,tình yêu ngập tràn trong anh đến nỗi anh muốn cắn một thứ gì đó.

“Cô Maria..phải không? Cô ấy đến từ thị trấn của anh hả?”

“Đúng vậy.Nếu cô chuyển nó đến chỗ ba mẹ tôi,cô sẽ biết cô ấy là ai.Cô ấy là bạn thuở nhỏ ở bên cạnh nhà tôi.Chúng tôi đã ở bên nhau từ khi còn nhỏ rồi...cô ấy giống như một người em gái vậy...nhưng sau khi cổ thổ lộ,tôi nhận ra,có lẽ..tôi cũng thích cô ấy.Nhưng..tôi phải tới đây..không thể cùng cô ấy làm điều mà các đôi yêu nhau hay làm.Hẹn hò với thanh mai trúc mã khá là ngượng,haha,chúng tôi có lẽ...nên hôn nhau,ít nhất là vậy....tôi thật lòng mong như thế.Tôi vẫn chưa làm điều đó...trước đây.”

“Tôi sẽ truyền tải những cảm xúc của anh vào bức thư.Chủ nhân,chỉ còn một chút nữa thôi. Xin hãy ráng lên.”,Như thể nó là một niềm mong ước,Violet nắm chặt lấy tay Aiden.

Không cảm nhận được độ ấm hay thậ chí là cái chạm của cô,anh tiếp tục lau khóe môi.”Ừ”,sau khi sắp xếp những suy nghĩ mịt mờ của mình,Aiden bắt đầu nói,”Maria,em vẫn ổn chứ?”

--Lí do anh bắt đầu lá thư bằng câu chào bình thường này,là vì anh không muốn tạo cho em cảm giác anh sắp chết.

“Anh tự hỏi...em có cảm thấy cô đơn..khi anh không ở bên.Sẽ khá rắc rối khi thành ra em cứ khóc lóc mỗi ngày..nhưng anh đã thấy...gương mặt ướt đẫm nước mắt của em...từ khi còn nhỏ...và nó dễ thương lắm...nên em đừng...khóc trước mặt những gã đàn ông khác nhé.”,Những kí ức trải qua cùng cô ấy hiện lên từng cái một trong tâm trí anh.”Anh tự hỏi em có còn nhớ...khi em...tỏ tình với anh không.Em bảo anh...đừng có nhớ lại lúc ấy,nhưng...em biết đấy,anh...anh đã vô cùng...vô cùng hạnh phúc khi ấy.”

--Cái cách em cười trong vòng tay anh với đôi gò má ửng hồng.

“Anh đã vô cùng..hạnh phúc.”

Dáng hình của cô khi còn là một đứa trẻ.Khoảng thời gian cô ấy bắt đầu nuôi tóc dài.Người phụ nữ Aiden yêu sâu sắc chỉ từ những khoảnh khắc họ dành cho nhau đã khắc sâu trong anh.

“Đó...chắc hẳn là...đỉnh cao...của cuộc đời anh..thật đấy. Ý anh là,anh không nhớ được gì nữa. Hơn cả lúc...anh thắng giải bóng chày...hay khi...anh được ba khen..thứ mà vẫn luôn khiến anh hạnh phúc.”

--Maria của anh,Maria yêu dấu của anh,Maria mà anh nhất mực yêu thương.

“Là khi...anh được nghe...em nói em yêu anh.”

Là lần đầu tiên ngoài ba mẹ,có người nói yêu anh mà không hề do dự.

“Nếu nói thật ra...thì anh vẫn luôn xem em như em gái vậy...nhưng mà em quá...dễ thương,nên..anh đã sớm...yêu em...Em sẽ...càng trở nên lộng lẫy hơn nữa,phải không em?Aah,anh cảm thấy...ghen tỵ...với những gã đàn ông có thể thấy nó...Nếu có thể...anh muốn...em trở thành cô dâu của anh...và chúng ta sẽ sống...dựng một ngôi nhà nhỏ...ở nơi làng quê ấy,với em.Anh..yêu em. Anh yêu em...Maria.Maria..Maria.”

--Aah,cô bạn gái đáng yêu của anh. Ước gì em ở đây lúc này.

“Maria...anh không muốn chết..”

Tiếng thở của Violet vang rõ lên bên tai anh.

“Maria,anh muốn..trở về với em.”

--Aah,tâm trí anh...đang...tan dần.

“Anh muốn...trở về...với em...” Anh không thể mở mắt nữa.Nhưng nếu chúng đóng lại,anh cảm thấy những từ ngữ sẽ biến mất theo.”Maria...c..chờ anh...cho dù...anh chỉ còn là một linh hồn...Anh sẽ trở về...nhưng mà..sẽ không sao đâu...nếu anh không phải..người duy nhất...của em..em chỉ cần đợi thôi..Xin đừng quên...đừng quên...người đàn ông đầu tiên mà em thổ lộ. Anh..cũng...sẽ không quên. Dù cho...tại cửa...thiên đường...anh cũng sẽ không quên. Maria..đừng...quên anh.”

--Violet,mọi thứ đã được ghi hết chưa?

“Ah,không ổn rồi...mắt tôi...không mở được nữa.Violet..tôi giao phó..bức thư của mình..cho cô...c...cảm ơn...vì...đã...cứu mạng...tôi...và vì đã đến bên tôi...tôi không..một mình...tôi đã không..một mình.”

“Tôi ở đây. Tôi ở ngay đây. Ngay bên cạnh anh.”

“Làm ơn...làm ơn..hãy chạm vào tôi.”

“Tôi đang nắm tay anh đây.”

“Ah...đúng thật...đúng là đang lạnh lên thật. Đúng vậy...lạnh quá..tôi..lạnh..quá..”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Tôi sẽ vỗ tay anh một lát. Sẽ ổn thôi.Nó chỉ lạnh trong một chốc.Và rồi anh sẽ sớm thấy mình ở một nơi ấm áp.”

“Tôi..cô đơn quá.”

“Không sao,Chủ nhân.Không sao cả.” Giọng Violet lộ ra chút đau đớn.

Aiden dần mất đi ý thức về nơi anh đang ở. Nơi đó là nơi nào? Sao trí óc anh lại u mờ như thế này?

“B..Ba..”

--Này..con sợ quá...mẹ ơi,vì lẽ nào đó..con không thấy được thứ gì...Nó đáng sợ quá.

“M..mẹ..”

--Con sợ quá.Sợ lắm,sợ lắm,nó thật đáng sợ mẹ ơi.

“Không sao cả.”Khi ai đó dịu dàng an ủi,Aiden trở nên bình tĩnh và mỉm cười một chút.

Cuối cùng,những từ mà anh vẫn luôn muốn nói bất kể mọi thứ vuột ra khỏi miệng. “Mari...a...hôn...hôn anh đi…”

--Anh muốn...hôn em.Nhưng...anh lại quá xấu hổ...và anh cứ mãi đợi...em là người làm điều đó.

Không lâu sau khi anh nghĩ,anh có thể nghe thấy thanh âm môi chạm môi.

--Aah,cuối cùng thì anh cũng hôn được cô gái anh thích..Maria,cảm ơn.Cảm ơn em. Hãy ...gặp lại nhau nhé.

“Chúc ngủ ngon,chủ nhân.” Từ xa tiếng ai đó vọng lại.

Anh không rõ người đó là ai,nhưng một lần cuối,anh đã thì thầm lời nói nhẹ như một hơi thở. “C...ả..m..ơ..n…”

Violet ôm lá thư của người đàn ông vừa chết trước mặt cô trong khi khóc,sau đó xếp lá thư vào trong túi.Đứng dậy một cách vững vàng,cô nói qua thiết bị liên lạc,”Giờ thì,tôi sẽ trở về.Xin hãy thông báo đia điểm hạ cánh của đơn vị vận chuyển.Ngoài ra,vì lẽ ích kỉ của tôi,nhưng...tôi sẽ trả thêm phí vận chuyển,nên..hãy để tôi..mang theo một cái xác.”

Không có một giọt nước mắt nào trên gương mặt cô.

“Chà,cho dù anh có bảo đó là một thiếu sót,nhưng tôi không thể làm gì cả.Tôi hiểu.Tôi..không thường làm mấy thứ như vậy đâu..nên là..vâng,làm ơn. Cảm ơn rất nhiều.” Cô nói chuyện một cách thản nhiên như thể nơi này là văn phòng.Thế nhưng,khi cô bế cơ thể của Aiden một lần nữa,lần này cô lại nhẹ nhàng hơn lần trước,cô cũng chẳng màng máu của anh vấy bẩn chiếc váy một mảnh của mình.”Chủ nhân,tôi sẽ đưa anh về nhà.”Cô nói với chàng trai mỉm cười với đôi mắt đóng chặt.”Tôi chắc chắn..sẽ mang anh về nhà.” Trong số những biểu hiện vô cảm của cô,chỉ có đôi môi đỏ là khẽ run rẩy.”Vậy nên..anh sẽ không còn cô đơn nữa.”

Ôm lấy chàng trai,cô ấy lặng lẽ rời khỏi căn nhà tranh.Phía bên kia khu rừng,vẫn có thể nghe thấy được tiếng súng và tiếng la hét nhưng Violet không quay đầu lại.

Công việc thư kí và ngành bưu điện có mối quan hệ gần gũi với nhau.Bình thường,những lá thư của bên thư kí sẽ do bên đưa thư vận chuyển,nhưng vì bức thư lần này đến từ một đất nước xa xôi đang trong chiến tranh,nên cô Búp bê kí ức tự mình chuyển đến.

Một vùng nông nghiệp xinh đẹp bao quanh bởi những đồng lúa vàng ươm.Cô đồng ý đây là thị trấn mục đồng tuyệt vời khi người đàn ông tha thiết muốn được trở về. Kể cả Violet,dù chỉ là một người ngoài,dòm qua ô cửa sổ của chiếc xe ngựa cô đang ngồi,những người qua đường vẫn chào hỏi cô ấy.

Tới vùng đất dịu hiền này,cô mang đến một thông điệp đau buồn.

Điểm đến của cô là nơi Aiden sinh ra.Violet thuật lại mọi thứ cho đôi vợ chồng già đứng chờ cô trước cửa,rồi trao bức thư-trao’anh ta’ lại cho họ.Sau đó cô kể lại với họ về giây phút cuối cùng của anh,không hề bỏ sót một điều gì.Maria,cô gái mà anh đã nhìn thấy ảo ảnh trước khi qua đời,cũng ở đây.Họ lắng nghe cô trong khi lao nước mắt,không thốt ra nổi một từ nào.Có vẻ như hình ảnh của chàng trai ấy đã in sâu trong trái tim họ mà họ sẽ không bao giờ quên điều đó.

Cô gái,mặt đỏ ửng lên,gần như sụp đổ khi nhận lấy bức thư của Aiden.”Tại sao? Tại sao anh ấy phải chết?”,cô hỏi Violet.

Cô búp bê im lặng,không trả lời một câu nào.Dù cho bình thường cô vô cảm và luôn nói những gì mình nghĩ một cách thẳng thừng,cô hiện tại đã hoàn toàn không nói được gì khi bị ôm chằm lấy bởi một người phụ nữ đang ướt đẫm nước mắt vào thời điểm cô sắp rời đi.

“Cảm ơn.”

Đó là một lời không thể lường trước.

“Chúng tôi..sẽ không bao giờ quên..sự tốt bụng của cô.”

Như thể không quen với việc bị ôm bởi người khác,cơ thể cô căng cứng và giật giật một cách kì lạ.

“Cảm ơn..vì đã mang con trai chúng tôi trở về.”

Đối mặt với tình cảm ấm áp này,đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

“Cảm ơn.”

Cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bộc lộ niềm biết ơn khi vẫn còn khóc-vào mẹ của Aiden.Với Violet,bằng cách nào đó cô cảm thấy thật khó nhịn,cô đáp lại một cách yếu ớt.” Không...không đâu..”.Một biển nước mắt tràn tràn ra nhẹ nhàng từ đôi đồng tử xanh thẳm đang nhìn vào ‘anh ấy’. “Không đâu.”,biển nước mắt hóa thành từng dòng,từng giọt rơi xuống trên đòi gò má trắng mịn của cô.”Tôi xin lỗi..tôi không thể bảo vệ anh ấy.” Đó không phải là những từ thốt ra từ cô Búp bê kí ức Violet Evergarden,mà là một cô gái trẻ.”Tôi xin lỗi..vì đã để anh ấy chết.”

Không ai trách cô . Kể cả Maria,người oán than không ngừng ‘tại sao’ cũng không thấy Violet có lỗi. Mọi người có mặt chỉ đơn thuần ôm lấy nhau,chia sẻ nỗi buồn sâu sắc.

“Tôi xin lỗi…” Violet tiếp tục lặp lại lời xin lỗi với tông giọng thấp.”Tôi xin lỗi vì đã để anh ấy chết.”

“C...cảm...ơn”

Không một ai trách móc cô về bất kì điều gì cả,Violet Evergarden.

Bạn đang đọc Búp bê Ký Ức-Violet Evergarden của Akatsuki Kana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Edel
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.