Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHÀ HỌC GIẢ & BÚP BÊ KÝ ỨC

Phiên bản Dịch · 7493 chữ

Anh lắc đầu cố gắng để không nghĩ về cô ấy nhưng lại thất bại. Như để cảnh cáo mình,Leon siết chặt chiếc cà vạt lại khiến cổ anh muốn thắt lại.Nhưng sự thật thì,anh đã luôn cảm thấy như vậy kể từ lúc nhìn thấy Violet.

Thông thường ở Shaher mọi người không làm việc vào buổi trưa. Tổng quản Rubellie nói làm vậy là vì chất lượng công việc của bọn họ.

Bên trong trụ sở của Shaher có một nhà ăn,không chỉ phục vụ cho các nhân viên từ những tòa nhà mà còn mời chào cả những vị khách tham quan. Thức ăn ở đây được bán và mang đi. Nơi này chính là một kiểu không gian mở. Nếu là thường ngày thì Leon sẽ ngồi ở đây cùng các đồng nghiệp của mình,nhưng anh đã từ chối lời mời của họ ngày hôm nay và đi lòng vòng hội trường với khây thịt xông khói,món rau riếp và cốc đồ uống.

--Cô ấy đâu rồi?

Anh tìm thấy người kia mà không tốn nhiều thời gian. Ở nơi ban công thông với một dãy cầu thang khẩn cấp mà hiếm khi nào dùng tới. Bức tượng nữ thần sao được dựng đứng một cách hoành tráng trên lan can bằng đá. Violet ngồi trên đó như thể đang nép vào nữ thần. Cô cầm ly nước trên tay và tay còn lại thì xé nhỏ mẩu bánh mì ném cho lũ chim. Mái tóc vàng óng của cô dịu dàng tỏa ra chút ánh sáng nhạt khiến cô trông như một nữ thần thật sự.

Lũ chim bay đi khi nghe tiếng mở cửa của Leon. “Cô ghét...bị nhìn thấy khi đang ăn?”

Violet nhận ra bước chân của anh,cô khẽ gật đầu mà không hề bị giật mình dù chỉ một chút.

Leon bước lại gần cô hơn và ngồi xuống bên cạnh.”Tại vì sao?”,anh gặng hỏi trong khi đang siết chặt lấy chiếc bánh mì que.

Như thể đang đăm chiêu,cô lảng tránh ánh nhìn của anh.”Bởi vì khi tôi ăn hoặc ngủ,tôi sẽ trở nên hớ hênh và như thế càng khiến tôi lọt vào bẫy của kẻ thù dễ dàng hơn.”

“ ‘ Kẻ thù’..cô nói như thế khi bản thân cô là một người phụ nữ đi vòng quanh thế giới và đối mặt với những thứ nguy hiểm?”

“Nó chỉ là một thói quen mà thôi. Trước đây tôi từng là một người lính.”

“Hả? Cô sao?”

“Đúng vậy. Bộ lạ lắm sao?”

Leon lúng túng khi Violet chầm chậm ngoái cổ lại để nhìn anh. Đôi mắt cô chạm vào mái tóc xanh màu nước biển của anh,cả hai hơi khép mắt lại bởi mức chói sáng của chúng.

“Ý...Ý...tôi là...nhìn kiểu gì đi nữa thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ.”

“Chỉ..?”

Trong lúc làm việc,anh nhận ra cánh tay của cô trông như một bộ phận lắp ráp,anh nghĩ chắc là do một tai nạn nào đó. Nhưng sau khi nghe cô nói mình từng là một người lính,anh vỡ lẽ ra tất cả. Nói chung thì các cựu chiến binh tàn tật cũng không phải chuyện lạ gì. Cách đây vài năm vẫn còn đang diễn ra chiến tranh giữa các quốc gia lớn mà người ta gọi nó là Chiến tranh lục địa. Nhưng kể cả sau khi nghe về sự việc được tiết lộ đó,Leon,một người chẳng biết gì về quá khứ của Violet,chỉ nhìn thấy chính cô ở thực tại.

“Cô...chỉ là một người phụ nữ mà.”

Đối với anh,chính là người đàn bà đầu tiên.

Một lần nữa,gương mặt của Violet lại rơi vào trạng thái trầm ngâm.”Chủ nhân đúng là một người đặc biệt.”

“Eh,tôi sao?”

“Bất cứ nơi nào tôi đến,họ đều bảo tôi thật kì lạ.”

“Không phải do quần áo của cô hả? Chúng cứ bay bổng làm sao ấy và điều đó chẳng phải khiến việc di chuyển khó khăn hơn ư.”

“Không phải bộ đồ học viện của anh cũng chẳng kém cạnh gì tôi sao?”

“Có chứ.Cho nên vào mùa hè nhiều người thường không mặc cái gì bên dưới lớp áo này cả. Bởi thời tiết khiến chúng dính dớp lắm.”

“Sẽ kinh khủng lắm nếu có gió thổi vào những lúc đó.”,nghe Violet nghiêm túc bình luận.Leon mỉm cười.” Nhân tiện,chủ nhân có chuyện gì muốn nói không?”

“À thì...cũng không có gì to tát đâu.Chỉ là ngày cuối cùng cô ở đây,sẽ có sao chổi Alley. Đó là một sự kiện lớn đấy,nên tôi tới để nói cho cô biết.”

“Sao chổi Alley...có phải là thứ đã đề cập đến trong bản thảo?”

“Đúng vậy.Chu kì của nó là 200 năm.Nên chúng ta chỉ có thể nhìn nó duy nhất lần này trong đời thôi. Vậy,cô có muốn cùng đi xem không?”,trong lúc hỏi,Leon không ngừng cầu mong rằng cô ấy sẽ nói đồng ý

“Có chứ...tôi rất mong được thấy nó.”,Violet gật đầu.

Leon nắm chặt lòng bàn tay,vò lấy chiếc bánh mì que mình đang cầm.”Thật vậy sao? Tôi nghĩ cô sẽ đồng ý thôi vì chúng ta là đối tác mà. Nên nếu đúng thì tôi không cần mời cô đâu.”

“Vậy rốt cuộc là anh có mời tôi hay không?”

“Tôi sẽ mời...ý tôi là..cô được mời đến. Buổi quan sát sẽ bắt đầu trước khi bình minh nên chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ lúc hai giờ sáng. Như vậy là khá sát giờ cô rời khỏi đây,cô thấy ổn chứ?”

“Không vấn đề gì. Ngủ hai tiếng là đủ với tôi rồi.”

“Cô cứ ngủ thêm đi...tôi hiểu mà. Chúng tôi sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết,cô chỉ việc đợi đến lúc đi thôi. Vậy nhé,tạm biệt. Xin lỗi vì đã làm phiền.”,Leon nhảy xuống đám rào sắt rồi chầm chậm rời đi.

Sau khi vượt qua vài ngã rẽ ở hành lang,Leon lúc này mới dám dừng lại,dựa lưng vào tường. Gương mặt anh đỏ bừng lên,mồ hôi nhễ nhại nơi vầng trán,anh khẽ đưa tay sờ lấy môi và nhận ra chúng đang tạo nên một đường cong. Hình ảnh Violet nói lời đồng ý “Có...tôi rất mong được thấy nó.”,tái hiện trong tâm trí anh.

“Fu..fuha...fuhaha..”,thật may khi anh bỗng bật cười khi mà chẳng có ai quanh đây,anh lập tức quay trở lại làm bản thân bình thường của mình.”Mình...cảm giác kì lạ gì thế này…?”,không biết vì sao mình lại mắc căn bệnh kì quái này,Leon cất tiếng than thở rồi vùi đầu vào hai lòng bàn tay.

Violet,người mà anh bỏ lại phía sau,đang bối rối nhìn chiếc bánh mì bị bỏ quên trên rào sắt.

Đài thiên văn Eustitia được trang bị một chiếc kính viễn vọng khổng lồ,có thể xem là lớn nhất cả nước. Hơn nữa, đài quan sát còn có hàng trăm chiếc kính nhỏ khác mà có thể được mượn và đem đi. Đây là nơi tốt nhất để ngắm nhìn các thiên thể ở Eustitia,chỉ cần mọi người có dụng cụ phù hợp thì dù ở đâu họ thích cũng có thể nhìn thấy bầu trời. Trong đêm đen,ánh sáng khó mà đủ để có thể nhìn nhau rõ ràng,Leon gặp Violet,trong lúc anh đang thu tập các mảnh ghép của chiếc kính,mang theo một tấm mền cho cả hai và những đồ dùng khác.

“Chủ nhân,những thứ này cứ để cho tôi.”

“Không sao đâu.”

“Nhưng...trông chúng có vẻ nặng.”

“Tôi nói là không sao mà.”

Violet bước đi phía sau Leon,cái nhìn trượt dài khỏi khung cảnh của thành phố làm bằng đá. Mặc dù bây giờ là mùa nóng,nhưng đối với một nơi được bao bọc bởi những dãy núi,khó mà tránh được những cơn gió đông cứ vờn qua lại trên làn da suốt buổi đêm. Để nhìn rõ hơn,cả hai đi lên cao hơn một chút,họ quyết định dừng lại sau khi tìm được một nơi phù hợp. Lúc này cơ thể họ đã hoàn toàn run rẩy.

“Đây,dùng thứ này đi. Và uống chút súp nóng nữa. Tôi sẽ đi chuẩn bị kính.”

Ở chỗ Leon chọn cũng có những người quan sát khác. Nhìn thoáng qua,thì nơi này giống một cánh đồng rộng lớn,nhưng nếu nhìn xa hơn phía trước thì sẽ nhận ra đây chính là một vách đá cao. May mắn thay,không có vật nào cản trở tầm nhìn của họ, và những hàng cây xung quanh thì lại phần nào cản bớt sức gió. Đây đúng là đêm tuyệt vời để ngắm nhìn một ngôi sao xuất hiện sau 200 năm.

“Chủ nhân,đó có phải sao chổi Alley không?” Violet hỏi khi nhìn thấy một khối sáng nhỏ lóe lên trên bầu trời.

“Chốc nữa nó sẽ đẹp hơn vậy nữa cơ. Càng gần mặt trời thì sao chổi sẽ dễ bị cái nóng làm bay hơi. Cứ như thế sẽ hình thành phần đuôi mà mọi người hay gọi là ‘sao băng’ ấy. Chúng thường xuất hiện khi Mặt trời ở phía tây hoặc là ngay khi nó vừa mọc ở đằng đông. Sẽ tốn thời gian lắm nhưng mà nó đáng để chờ đợi mà. Đây,ngồi xuống đi.”

Violet bị bao vây bởi đống đồ mà Leon mang theo- một chiếc thảm sờn cũ vì được dùng quá nhiều,những chiếc đệm được dùng để ngồi hàng giờ,một cái chăn ấm và mềm mại,cùng một món súp nóng làm ấm cả trong lẫn ngoài.

“Cô còn lạnh không? Phụ nữ thường hay dễ bị lạnh lắm.Có muốn quấn thêm một lớp nữa không? Mang nó lên đi.”

Dù cho anh có cách ăn nói chẳng đẹp lòng người bao nhiêu,nhìn chung anh vẫn là một chàng trai tử tế.

“Chủ nhân...thật tốt bụng.” Violet thì thầm cùng lúc Leon đang mải nói.

“Đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó. Tôi không có tử tế hay tốt bụng gì cả. Và tôi cũng không tốt với phụ nữ. Tôi đối xử với họ bằng thái độ khinh thị.”

“Thật vậy sao? Vì theo tôi thấy thì anh đối xử với phụ nữ rất lịch sự. Và hình như chủ nhân cũng không giao tiếp nhiều với nhân viên nữ nhỉ…”

Anh trông như thể không quan tâm đến người khác.

“Thành thật mà nói...tôi ghét phụ nữ.” Sau khi Leon nói xong,anh ngần ngại xem phản ứng của Violet. Cô chỉ ngồi đợi anh nói tiếp.”Không...không phải tôi ghét tất cả bọn họ...nó kiểu như một lời nguyền vậy...bất cứ nơi nào có phụ nữ ở quah,thì đều không có kết cục nào tốt cả. Tôi biết chứ...rằng ngoài kia vẫn còn nhiều người phụ nữ tốt khác.”

“Anh...có hiềm khích với người nào hả?”

Câu trả lời cho câu hỏi của Violet như một vết xước trong trái tim của Leon,điều mà anh chẳng bao giờ chia sẻ với người đồng nghiệp nào.

--Cô ấy sẽ sớm rời khỏi đây. Nên là,dù mình có nói gì đi nữa,thì cũng sẽ ổn cả thôi. Mình sẽ không gặp cô ấy nữa. Bản thân vẫn là nên sống thành thật một lần trong đời.

Leon nghĩ trong khin nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp này. May mắn thay,cô ấy là một người ít nói. Chắc chắn cô ấy sẽ không đi khắp nơi bêu rếu về người đàn ông mà cô gặp trên một ngọn núi. Kể cả khi cổ có làm vậy đi nữa,thì hậu quả cũng không quá lớn.

“Cô có thể hứa với tôi...là sẽ không nói với ai chứ?”. Leon hiếm khi nào thổ lộ với ai đó nên anh hỏi bằng sự thận trọng, chiếc kính thiên văn anh đang chuẩn bị cũng bị anh đặt qua một bên,và giữ chặt lấy hai tay của cô.

“Như anh mong muốn.”

Đôi tay anh,vốn đã lạnh cóng bởi những cơn gió đêm,lại đang cứng ngắt và ướt đẫm mồ hôi do cơn lo lắng của anh.”Tôi...tôi sinh ra..và lớn lên ở thành phố này..cô cũng nghe nói qua lúc ở thư viện,phải không?”

“Anh nghe thấy ư?”

“Tôi có nghe. Giống như họ nói đấy. Mẹ tôi là một người lang thang,là một gipxi. Cô biết gipxi là gì không? Họ đi khắp nơi và thực hiện những màn biểu diễn như nhảy múa,ca hát,làm thủ công,những thứ giúp quảng bá con người họ...gần như cô vậy,Búp bê kí ức.”,trong khi nói chuyện,Leon hồi tưởng lại cặp ba mẹ đã từ lâu không còn bên mình.”Hầu hết những cô gái gipxi có lối sống tự do,có người cặp kè với đàn ông ở bất cứ nơi nào họ tới,nhưng lại có những người buông bỏ tất thảy để dành trọn con tim mình cho một người đàn ông. Họ thường sẽ thuộc một trong hai tuýp người đó. Mẹ tôi cũng không phải một trường hợp ngoại lệ,bà phải lòng một người đàn ông ở thành phố này và mang thai một đứa trẻ. Đó chính là tôi.”

Mẹ Leon đã nói màu tóc xanh lá của anh hiếm thấy như thế nào. Nó là một đột biến từ sự di truyền của nhiều chủng tộc khác nhau. Đó là lí do tại sao anh luôn là điều đáng quý,là những gì bà đã từng nói. Bởi anh là kết tinh tình yêu của nhiều người. Mẹ của anh có mái tóc nâu vàng nhạt mà lúc nào cũng có mùi hương dịu ngọt. Mặc dù bà thường bị trêu ghẹo vì nó nhưng bà không nhuộm tóc,lời nói của bà vẫn là có trọng lượng. Dẫu trông chúng luôn quái dị nhưng bà không bao giờ ngừng xem nó như một phép màu.

Anh không có nhiều kí ức về ba của mình,người mà rất ít về thăm nhà. Ông làm việc tại Viện thu thập văn học của Shaher. Ông có bộ râu dày cuộm và đôi vai hay trĩu xuống. Không thể nói ông ấy là người tốt nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài,nhưng mẹ của Leon thì hoàn toàn yêu ông.

“Mẹ khiến ba phải lấy bà khi hỏi về nó thẳng thừng.” Lời nói của anh nghe có vẻ tối tăm nhưng nó lại là sự thật.

Anh không hiểu tại sao người mẹ quyến rũ của mình lại si mê gã đàn ông suốt ngày chỉ biết ngắm sao trên trời. Đơn giản hơn,anh chẳng hiểu sao ba lại đồng ý lấy mẹ. Chỉ là,hai người dường như rất hòa hợp với nhau. Bất kể khi nào ông thấy bà nhảy múa ca hát,dù cho lúc ấy ông đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo,ông cũng sẽ để nó sang một bên và đứng dậy nhảy cùng bà. Ông vụng về trong từng bước đi như thể sợ sẽ làm bà bị thương. Con của họ sẽ ngồi ở phía sau,đọc cuốn sách về những vì sao,khi tiếng cười của họ nở rộ lên sau lưng nó.Thật là một cuộc sống đáng mơ ước.

Anh tin rằng họ chính là một gia đình lí tưởng.

Mọi người thường nói đứa trẻ chính là vấn đề giữa những cặp đôi mới cưới,nhưng ở nhà họ thì không như thế. Xét cho cùng thì,ba của anh chính là người mà bà chú tâm đến và không có thứ gì ngoài ông cả. Đó là lí do bà bỏ mặc tất cả để đi tìm ông khi ông không trở về từ cuộc thu thập của mình.

Khi bà liên hệ đến viện thu thập văn học, họ nói ông ấy đã đến một khu tàn tích bị bỏ hoang,vốn là tàn dư của một vương quốc cổ xưa. Đế quốc ấy đã sụp đổ do nạn đói bởi thiên nhiên đã tàn phá các khu rừng của họ. Nơi này cuối cùng biến thành một nghĩa trang bỏ hoang và được cai trị bởi đám động vật hoang và lũ cướp.

Có tin đồn rằng nơi này đã bị nguyền rủa để không ai có thể sống sót thoát ra.tuy nhiên việc tìm kiếm sáu nhà thám hiểm mà không hề có một cái xác nào đã khiến chuyện này trở nên quá quan trọng và không thể làm ngơ. Tuy nhiên,cuối cùng họ đều rời đi và không có manh mối nào về nhóm người trước đây.

Các nhân viên trong viện thu thập văn học đều là những nhà thám hiểm nên việc họ mất tích trong khi làm nhiệm vụ không có gì mới lạ. Mẹ Leon đã chuẩn bị tâm lí khi quyết định kết hôn với cha của anh,nhưng giữa việc nghĩ về nó và thật sự nhận lấy nó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Giữa con trai yêu quý và người chồng dấu yêu đang ở hai đầu tình cảm,bà phải lựa chọn người mà mình yêu nhất.

Lần cuối anh nhìn thấy bà là khi bà trở về nhà và mở cửa đủ lớn để cho ánh sáng ngập tràn trong thế giới quan của anh. Trước khi làm việc đó,bà đã lặng lẽ thu dọn hành lí,chuẩn bị cho anh ít tiền để trang trải trong vài tháng và đồ ăn đủ trong vài tuần và nói cho anh những người lớn mà anh có thể tin tưởng khi xảy ra việc gì,sau đó bà ném đi chức trách của người mẹ khi xoa đầu anh lần cuối. Khoảnh khắc bà quay lưng lại,bà chỉ đơn thuần là một người vợ đang đuổi theo chồng của mình. Bà là bóng hình đại diện cho những người xem nhẹ tình cảm.

Vào khoảng thời gian ấy, anh luôn chìm trong u sầu với nỗi đau bị bỏ lại bởi chính mẹ của mình. Đau đớn nhất là khi mặc cho anh khóc lóc,cầu xin thậm chí là nài van,anh vẫn bị bỏ rơi. Mặc dù mẹ có thể đã nghe thấy anh,nhưng những gì bà làm là không hề do dự mà đóng sập cửa.

“Mẹ sẽ sớm quay về thôi.” Bà để lại một lời nói dối oan nghiệt để che đậy cho lời từ biệt và không trở lại của bà. Bà không quay về một lần nào nữa.

--Chắc rằng quãng thời gian một nhà ba người ấy cũng sẽ chẳng còn nữa.

Liệu bà đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rời khỏi đây và bỏ rơi anh chăng? Hay có thể,là trường hợp mà anh ít mong chờ nhất- bà đã sống vì tình yêu và giờ đây bà sẽ chết cho nó. Và Leon căm ghét bản thân khi giờ đây anh vẫn ngóng trông cánh cửa nơi bà đã rời đi ấy.

--Phụ nữ là những người ích kỉ. Họ dễ dàng bị ám ảnh bởi sự lãng mạn và tình yêu đến mức họ không màng đến những rắc rối sẽ gây ra với những người khác. Chỉ cần có thứ tốt với họ,thì ngay tức khắc những thứ khác sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Đó là lí do tại sao họ luôn bị người khác đối xử như kẻ ngốc vậy. Có ba mẹ nào lại làm như vậy cơ chứ?

Một dứa trẻ như anh có thể làm được gì? Anh nào biết thế nào là sai hay đúng? Bức màn của quá khứ được vén ra và rồi dội vào tâm trí anh là những câu hỏi ‘tại sao’ và ‘như thế nào’ hiện lên hàng trăm triệu lần. Làm sao anh có thể nguôi ngoai nỗi đau mất đi người thân,anh sẽ chẳng bao giờ biết làm thế nào để thoát khỏi bóng dêm quá khứ ấy.

Đối với bản thân anh,người đó chính là cả thế giới. Anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc bà sẽ rời bỏ mình. Chí ít là vì bà đã ở đây ngay từ khi bắt đầu,từ lúc anh sinh ra đến khi anh biết nhận thức. Bà là người sẽ đến bên khi anh cất tiếng khóc,làn người sẽ vỗ về,khen ngợi khi anh làm đúng. Chỉ cần anh vươn tay ra,bà sẽ lại âu yếm anh. Đối với anh,bà chính là một hiện thân tuyệt vời,bà hơn anh về mọi thứ.

--Con không đi được nếu mẹ không nắm tay con. Nhìn con đi. Con không thể sống mà không có mẹ được. Mẹ đừng đi đâu hết. Trách nhiệm của mẹ nằm ở con đây mà.

Làm ba mẹ thì phải thế chứ.

--Đó là những gì anh từng nghĩ

Sau khi thổ lộ về quá khứ của mình,Leon ôm lấy lồng ngực đang đập liên hồi của mình. Anh chỉ đơn giản kể về nó,thế nhưng con tim anh lại thành thật đến nỗi khiến cả cơ thể anh cũng bị nó làm lay động.

-- Mình đúng là thằng ngốc mà,có còn là con nít nữa đâu.

Anh có một tuổi thơ không trọn vẹn,nhưng đó cũng không hoàn toàn bất hạnh. Nhà thành lập Shaher đã thu nạp anh khi biết rằng anh là một đứa trẻ mồ côi và chẳng có người thân thích nào,họ quyết định sẽ nuôi dưỡng anh cho đến khi anh trở thành một công dân có thể tự lập của Eustitia. Sau đó,anh dần dần tiến gần hơn tới giấc mơ của mình. Hơn nữa,anh nhận ra việc giữ một mối hờn giận với mẹ mình là vô ích. Nhưng mà,dù như thế…

--Kể cả khi như thế,nỗi buồn này sẽ chẳng bao giờ biến mất.

Leon hít sâu một hơi để bình tĩnh lại. Violet không tiếng động ngồi bên cạnh anh. Từng cơn gió lùa qua chỗ họ ngồi,làm lung lay từng hàng cây. Tiếng kêu của côn trùng vang lên êm ả, trên bầu trời rộng lớn chất chứa muôn vàn vì sao,và một sao chổi. Có lẽ không nên nói đến chủ đề như vậy trong một đêm lí tưởng như thế này.

Đôi môi dỏ mọng của Violet khẽ nói.”Chủ nhân...người mẹ đáng quý đó rất quan trọng với anh,đúng không?”. Cô nói với một điệu bộ kì lạ,nhưng cái cách cô nói ‘quan trọng’ như thể nó được mượn từ nơi khác. Những lời của cô dường như không để lại chút cảm xúc nào trong cô cả.

Leon nhìn Violet. “Tôi không...chắc nữa,nhưng có lẽ đúng đấy. Khi còn gia đình,tôi luôn cảm thấy như vậy bởi vì bà ấy là gia đình của tôi...Còn cô thì sao?”

“Tôi không có gia đình thân sinh nào cả. Từ khi còn nhỏ,tôi đã ở quân đội và gia đình mà Chủ nhân nói đến...khiến tôi có một chút ý tưởng mơ hồ về nó. Rằng có ai đó đã thu nhận tôi khi còn nhỏ.” Violet quay lại để nhìn Leon,người chưa bao giờ rời khỏi ngọn núi. Đôi mắt xanh ngọc của cô chạm phải mái tóc xanh lá của anh,mà anh từng nói nó là kết tinh của tình yêu,giờ phút này lại trông bi thương lạ kì.

“Cô không buồn khi bị chia cắt với người đó ư?”

Trong chốc lát,tất cả chuyển động của Violet ngưng lại. Con ngươi của cô trở nên run rẩy như thể cô ấy mất mát thứ gì đó. Đôi tay cô vô tình chạm đến mặt ghim cài áo ngọc lục bảo.”Để nói ra điều này..thì thật không giống với một búp bê cho lắm. Nhưng,nếu nói thật thì,tôi không thể phân biệt được thế nào là cô đơn,đau khổ hay tình yêu. Tôi biết những thứ cảm xúc ấy. Ngoài việc,tôi không biết liệu mình có cảm nhận được chúng không. Đây không phải là lời nói dối đâu. Đến bây giờ tôi vẫn không biết được,có lẽ bây giờ...tôi thật sự thấy cô đơn.”

Anh có lẽ sẽ lập tức chối phăng những lời này nếu nghe nó từ ai khác. Dẫu thế,anh vẫn nghe ra được sự chân thành từ người phụ nữ bí ẩn này. Giống như cô ấy sở hữu vẻ ngoài và lối suy nghĩ không khác gì một con rối. Tuy nhiên,Leon lại lặng thầm khắc sâu những lời ấy trong lòng.

Trong cái tối của màn dêm,trông Violet thực sự nhỏ nhắn hơn ban ngày. Cho dù cô ấy trông như một con búp bê,nhưng lại không phải vậy. Bây giờ,cô ấy chỉ là một con người bình thường,một cô gái đang ủ ấm thân mình bằng chiếc mền.

“Cô...cống hiến cho công việc này quá nhiều. Kể cả khi cô tự gọi mình là Búp bê kí ức đi nữa,cô rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ. Không phải một con búp bê. Cô...chắc hẳn phải cảm thấy cô đơn lắm.Tôi cũng hay thấy vậy lắm...ý tôi là hiếm khi thôi...còn cô...cũng thi thoảng nghĩ đến người kia nhỉ?”

“Tôi có nghĩ về người đó.”

“Thế tim cô có cảm thấy đau như bị xé thành trăm mảnh khi đã quá nhiều ngày rồi cô không thấy người kia?”

“Có. Nó có đau.”

“Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy người ấy?”

Violet nhắm chặt mắt. Hàng lông mi dài khẽ chạm vào nhau. Dường như cô đang nghĩ đến người được nói đến trong câu hỏi kia. Và khi cô mở mắt ra lần nữa,đôi con ngươi xanh thẳm của cô sáng lên. “Có vẽ như tôi cũng thấy như thế.”

Leon bật cười trước phản ứng như đứa trẻ của Violet.”Haha...vừa rồi tôi còn tưởng cô là trẻ chậm phát triển đó. Tôi cảm thấy như thế mỗi khi cô nói.”

“Thật vậy sao? Tôi giống con nít lắm...khi không biết chuyện này hả?”

“Ai biết được chứ? Mấy thứ này gần như là cảm xúc ta quen thuộc rồi mà. Thế người đó của cô bây giờ ra sao?”

Violet hơi bất ngờ và không biết phải nói gì tại thời điểm đó.” Chúng tôi đã không gặp nhau lâu rồi. Nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác rằng người ấy vẫn ở bên cạnh tôi mà thôi.”

Câu trả lời của Violet khá lòng vòng. Cái cách Violet diễn tả làm Leon liên tưởng đến một người đàn ông lớn tuổi làm người giám hộ hợp pháp của cô. Ông ấy chắc chắn là một người khó tính,bởi thế mới nuôi dưỡng ra một cô gái như Violet.

“Nếu như cô nghe tin người đó đang gặp chuyện nguy hiểm ở tít đầu bên kia thế giới,nhưng cô lại đang trong hợp đồng với tôi. Cô có chạy ngay đến chỗ người ấy,mặc cho cô có thể sẽ không làm được gì. Có khi cô sẽ chết. Trong trường hợp như vậy,cô có từ bỏ công việc và chạy đến chỗ anh ấy không?”

Lời chất vấn trông có vẻ nặng nề. Lẽ dĩ nhiên cô ấy sẽ chạy đến và cứu người mà đã như ba mẹ của cô,dù thế Leon vẫn tạo ra một chút hy vọng mong manh. Bỏ qua điều ấy,Violet im lặng chớp mắt.

“Xin lỗi. Đều là lỗi của tôi cả. Tôi hỏi câu kì quá nhỉ? Nó khó trả lời lắm,đúng không?”

“Không. Không phải vậy đâu. Ngược lại nữa cơ.”, Violet bắt đầu xoa ngực như cách Leon làm trước đó.” Tôi không có câu trả lời nào ngoài việc chạy đến và cứu anh ấy...tôi chỉ suy nghĩ nên nói xin lỗi với Chủ nhân thế nào. Bỏ rơi nhiệm vụ là một điều không được cho phép,nhưng tôi chắc chắn sẽ rời đi để cứu người đó. Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi khiển trách và hình phạt sau đó. Đối với tôi,người đó là cả thế giới. Nếu anh mất đi,tôi nghĩ mình sẽ chết mất.”

Cổ họng Leon không thốt ra được từ nào. Khuôn miệng anh mở to trước câu trả lời trơn tru ấy.

“Chủ nhân?”

“Ah,không có gì đâu. Chỉ là cô không giống với người sẽ nói như thế cho lắm. Tôi bị ngạc nhiên đấy.”

“Vậy sao? Chính tôi cũng không hiểu bản thân mình nữa.”

“Không..hum..”

“Chủ nhân...xin thứ lỗi vì đã gián đoạn...hình như đuôi sao chổi đang lớn hơn thì phải.”

Khi nghe nói vậy,Leon ngưỡng cổ lên để nhìn thấy.Trên bầu trời cao,tối tăm ấy,một thứ ánh sáng rực rỡ vút ngang. Tựa như một quả cầu làm bằng ánh sáng,nó cắt ngang qua bầu trời tối đen,để lại vệt ánh sáng mờ ảo của mình dường như là hiện hình của một sứ giả ánh sáng xé tan u mờ đêm đông.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để thấy nét kinh ngạc trên mặt mỗi người khi thấy sự tồn tại của sao chổi,tương tự như tình yêu,khiến họ quên cả chớp mắt và cách hít thở. Tên trộm bí ẩn trên bầu trời cao đã một lần nữa chứng minh sức quyến rũ của mình,nó cướp đi tất cả mọi thứ của mọi người làm họ ngẩn ngơ quên cả thời gian và biểu lộ cảm xúc.Leon nhanh chóng đến gần kính viễn vọng để trộm lấy một cái nhìn,niềm hân hoan tuôn trào khi thực thể anh ngóng trông cuối cùng cũng có thể mắt thấy tai nghe.

“Violet ! Cô cũng lại nhìn đi.”,cả hai dều biết rõ thứ anh đang nói tới,nhưng Leon không thể dằn lòng trước sự rạng rỡ của sao chổi.

Violet đổi chỗ với Leon để thử nhìn một cái. Môi cô hơi hé ra đầy ngưỡng mộ. “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một ngôi sao gần như thế này.”

“Nó không phải ngôi sao. Là sao chổi đó. Cô có nhìn rõ không? 200 năm mới có một lần thôi. Một lần đấy. Cả đời chỉ thấy được một lần thôi.”

“Có,tôi thấy nó mà. Thứ này thật tuyệt vời...không tin được lại có thứ như vậy trên đời.”

“Đúng rồi. Thật tuyệt,phải không? Giờ hiểu vì sao nghiên cứu thiên văn học rất đỉnh rồi đó.”

Những tràng cười và tiếng rượu bung nắp vang lên phía sau họ. Ngay cả những nhân viên vốn không quen biết nhau,cũng cùng tổ chức tiệc mừng vì sao chổi. Violet buông chiếc kính thiên văn ra,dưới bầu trời đầy sao và khoảng không mà cô nhìn thấy chính mình. Phút giây yên bình trước khi bình minh ló dạng,đất trời lặng im còn con người thì đang tận hưởng những cung bậc cảm xúc. Nàng búp bê kí ức lang thang nheo mắt lại trước khung cảnh.

“Cô đang cười ư?”

Violet không đáp lại,cô nhìn chằm chằm vào sao chổi. Có cái gì đó mới mẻ và sống động trong giọng nói của cô.” Chủ nhân,nghiên cứu thiên văn thật là tuyệt vời,phải không?”

Một buổi tối mà 200 năm mới có một lần trôi đi trong sự tráng lệ và ấm áp.

Buổi trưa sau sự kiện sao chổi Alley,Leon cùng Violet đi đến chỗ cáp treo,sau khi yêu cầu Rubellie cho anh nghỉ sớm. Cách đây vài ngày họ có nói mấy câu với nhau nhưng bây giờ lại hoàn toàn im bặt.

Thùng cáp từ bên dưới di chuyển lên. Khi nó dừng lại,sẽ là lúc anh không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Nhưng Leon không làm gì ngoài xoa lấy ngực của mình. Nó đau khủng khiếp. Cơn đau như xé toang lồng ngực anh thành từng mảnh.

“Chủ nhân,cảm ơn anh vì đã mang hành lí giúp tôi. Giờ tôi có thể tự mang nó rồi.”

Kể cả khi Violet nói như thế,anh cũng không buông tay khỏi chiếc va li của cô ấy được. Violet nghiêng đầu nhìn nhìn anh.

“Này...cô...cô”,giọng anh trở nên khàn đục, không cần nhìn anh cũng biết mặt mình mỗi lúc một đỏ hơn.

Anh không rõ mình định nói gì nữa. Nếu như cô là một người đàn ông,thì chỉ cần vì tình bạn giữa họ,anh sẽ nói cô đến thăm mình một lần nữa. Tuy nhiên cô lại là người phụ nữ mà thay vì nên cảm thấy chán ghét thì anh lại bị thu hút một cách tuyệt vọng bởi cô.

Người con gái tên Violet Eveerrgarden này khác với những người anh từng gặp.Tình cảm mà anh dành cho cô cũng khác biệt ngay từ đầu. Anh chưa từng học cách nói lời từ biệt với bất kì ai như cô cả.

--Nếu mẹ còn ở đây,thì liệu mình có nên bắt chước theo bà ấy không?

Đó là thói quen xấu của Leon khi anh không thể chấp nhận sự ra đi của bà so với những thứ khác. Chiếc thùng cáp đã tới nơi trong khi Leon còn chưa nói được lời nào.

“Chủ nhân,có lẽ đã đến lúc rồi. Dù chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn,cám ơn vì đã chiếu cố tôi.”

“Ah...không.” Anh quá đỗi run rẩy để nói ra những điều mình bân tâm. Hàng tá cảm xúc náo loạn trong tâm trí anh. Đau khổ,thất vọng,hối hận và một chút nhẹ nhõm thay vì tức giận.

Khi anh im lặng đưa chiếc vali cho cô. Violet cúi đầu biết ơn. Cô quay gót và từ từ rời khỏi anh.

--Chúng ta..sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Những nếp nhăn của chiếc tà áo khẽ run lên,chiếc thắt nơ lắc lư nhẹ nhàng,đôi bốt của cô tạo ra những tiếng động nhẹ nhàng.

--Mình sẽ...không còn có thể nhìn thấy cô ấy..

Đôi mắt xanh thẳm như đại dương,đôi môi đỏ mọng,mái tóc vàng óng ả là những thứ anh chỉ từng thấy trong sách.

--Mình sẽ...không bao giờ nhìn thấy cô ấy nữa.

Sự trống rỗng nơi lồng ngực anh vốn chúa đầy nỗi đau của việc bị bỏ lại sau tiếng cài then của khung cửa. Chúng cắn xé tâm can anh.

--Mình...không muốn cứ lại đợi cô ấy ở đây…!

Khi Leon nhận ra,anh đã nắm chặt lấy vai của Violet và buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.

“Chủ nhân.” Đôi mắt trong veo như ngọc của cô phản ánh phần biểu cảm kì quặc xen lẫn đau đớn.

“Violet…” Lực trên tay anh tăng lên bấu vào đôi vai của cô khiến cánh tay giả tạo ra một âm thanh rõ rệt kết hợp với tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực anh.

--Làm ơn,hãy can đảm một lần trong đời thôi.

Người đầu tiên khiến con tim anh một lần nữa được tháo gỡ khỏi xiềng xích,người ấy lại là một Búp bê kí ức,một cựu quân binh,một người phụ nữ xinh đẹp. Có khi anh và cô ấy không hợp với nhau. Nhưng chỉ cần là chính cô thôi cũng đủ để anh bị cuốn hút.

--Tình yêu mà tôi hoàn toàn không thể thốt ra.

“Violet,tôi biết mình sẽ gây rắc rối cho cô nếu nói điều này,nhưng...tôi phải nói ra.”

--...trái tim tôi...cảm xúc của tôi...và cả bản thân này...đều khiến tôi chán ghét..

“Tôi thích cô.”

--Chúng làm tôi phát điên.

“Tôi thích cô. Theo kiểu tình cảm.”

Nói ra như thế này vẫn tốt hơn là giữ mãi trong lòng.

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt khi không ai nói một lời nào. Leon dần cảm thấy sự xấu hổ từ từ len lỏi trong từng ngóc ngách cơ thể. Cô ấy đang lưỡng lự. Chắc chắn là thế.

--Nếu được,mình muốn nói lời từ biệt…mà không bị ghét.

Như vậy,liệu anh sẽ trở thành một trong vô vàn gã đàn ông đổ gục trước cô ấy?

-- Sao vậy? Từ chối tôi đi.

“Chủ nhân.” Do Leon hỏi quá đỗi đột ngột khiến Violet ậm ừ,không biết phải nói làm sao.” Chủ nhân...tôi..”,dù bình thường cô vẫn luôn mang điệu bộ bình tĩnh,giọng cô lúc này ngập ngừng khó tả.

Cô ấy chắc rằng đã gặp vô số lời tán tỉnh như vậy. Nó giống như mọi lần khác mà. Cô chỉ việc thể hiện sự máy móc và xa lánh như mọi khi thôi.

“Tôi…”

Violet vẫn chưa làm thế. Đôi mắt cô đảo xung quanh,nhìn Leon,rồi lại nhìn tay của mình.,và cuối cùng cô nắm chặt chiếc pin cài áo ngọc lục bảo như thể khẳng định sự tồn tại của thứ nào đó,cô khẽ thở ra.

“Tôi..khi chủ nhân đưa tôi xem những vì sao. Tôi đã nghĩ ‘hóa ra trên đời cũng có khoảng khắc tuyệt diệu như vậy’. Đó là những gì tôi cảm thấy. Tông giọng của cô khác hẳn ngày thường. Tôi tin rằng nó chính là cảm giác ‘ tận hưởng’ và tôi thành thật biết ơn anh vì đã chỉ cho tôi biết.

Người phụ nữ mang tên Violet Evergarden này gần giống một con búp bê vô cảm,môt bông hoa không nào chạm tới được.

“Tôi có cảm giác mông lung...rằng khi ở bên anh tôi được đối xử như một cô gái bình thường.”

Cô ấy là kiểu người phụ nữ không hiểu được cảm xúc là gì,nhưng nhiều lại lúc khiến người khác bất ngờ.

“Tuy nhiên…”

Sự thật,điều đó không hề đúng.

“Tôi không cảm giác được mình cũng muốn như vậy với chủ nhân. Như chủ nhân từng nói về tôi,tôi là đứa trẻ...thiếu những kĩ năng của một con người thật sự...và không biết liệu tôi có thể yêu trong tương lai không. Tôi là người phụ nữ như thế đấy. Dẫu vậy,nếu được gặp nhau lần nữa,tôi vẫn muốn dành thời gian bên cạnh anh. Điều tôi muốn có lẽ khác với anh,nhưng đó là những gì tôi nghĩ.” Violet khẳng định mạnh mẽ,” Điều này là sự thật.”

Leon ‘aah’ một tiếng,đầu anh cúi xuống buồn bã.” Thật vậy ư?”

Lời từ chối này khéo léo hơn anh tưởng. Nhờ lòng tự trọng cao mà anh cố gắng để bản thân không khóc.

“Tôi xin lỗi…”

Dù Violet xin lỗi,nhưng Leon chỉ lắc đầu nhẹ để ngăn nước mắt không rơi.”Cô có lỗi gì đâu chứ. Đều là tại tôi cả. Tôi mới là người chặn cô lại trên đường khởi hành mà.”

“Không.”

“Tôi gây rắc rối cho anh.”

“Không,làm gì có chuyện đó. Tôi...ngay bây giờ,tôi chắc chắn..”

Violet dường như đang cố gắng nói ra điều gì đó quan trọng. Gỉa định như thế, Leon quyết định nhắm mắt lại,tầm nhìn dần hẹp laij,xuyên qua những dòng nước mắt của anh,bóng dáng cô mờ ảo. Trước mắt anh,chính là một dáng hình đang mờ dần,lại chính là tình yêu đầu của anh.

“...ngay bây giờ..”

Đứng ngay tại đây.

“...Tôi tin rằng..tôi’thực sự hạnh phúc’.”

Cô gái đứng trước mặt chỉ độ bằng tuổi anh,nhưng lại phảng phất vài nét non trẻ.

--Cái gì,bây giờ thì anh cũng có cảm xúc rồi ư?

Anh cảm tưởng mình muốn bật cười lúc này,nhưng nếu làm vậy thì nước mắt anh cũng rơi theo.Từ đầu đến cuối,cô chưa bao giờ thể hiện quá nhiều cảm xúc với anh.Kể cả vậy,mọi thứ vẫn ổn mà phải không? Rằng con tim héo úa của anh sẽ một lần nữa được vực dậy.

“Violet”

“Vâng.”

“Hiện giờ,tôi là một phần của phòng bản thảo nhưng ...sự thật là tôi vẫn luôn muốn trở thành một nhà thu thập văn học,như ba của tôi vậy.”

Violet lắng nghe một chủ đề kì lạ mà không hề tỏ ý bác bỏ.

“Tôi luôn hy vọng rằng một ngày nào đó mẹ sẽ trở về cùng với ba nếu tôi tiếp tục chờ đợi ở đây...và sẽ dừng chân mãi ở nơi này cho đến khi tôi già cả.Nhưng...bây giờ..”,giọng nói anh hơi ngập ngừng,Leon lấy hết dũng khí nói tiếp,”bây giờ,tôi đã suy nghĩ lại rồi. Tôi muốn đi khắp nơi giống như cô.”

Hình bóng anh phản chiếu nơi đáy mắt của cô,không hề có một sự do dự nào.

Khá là xấu hổ khi làm điều này trước mặt một phụ nữ.Người vừa rồi chắc chắn không phải anh đâu. Trong lúc nghĩ như thế,anh lại tiếp tục,”Tôi có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Có thể tôi sẽ chết mà không tìm thấy xác như ba mẹ mình.Nhưng..nhưng...tôi nghĩ điều đó sẽ ổn cả thôi. Vì tôi muốn đi con đường này.”

Violet đồng ý trước những lời của anh mà không hề dao động. “Vâng”

Lồng ngực Leon phát ra tiếng kẽo kẹt trước câu trả lời ngắn gọn của cô.”Sau đó,một ngày nào đó,chắc chắn rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới một bầu trời đầy sao. Chúng ta là những kẻ lang thang mà. Khi điều ấy tới,cô sẽ…”

--...ngắm sao với tôi nữa chứ?

Trước khi Leon kịp nói xong,Violet đã gật đầu,”Vâng,chủ nhân.” Đôi mắt cô híp lại như khi cô nhìn thấy những thứ tuyệt vời.

Bên trong cơ thể nơi ngụ trị một trái tim giãy dụa trong đau đớn,Leon nhìn Violet đang thể hiện một thứ mà anh không rõ liệu nó có phải là một nụ cười không. Nhưng anh biết,nơi này không còn đau nữa.

“Tôi rất mong điều đó.”

Anh không cảm thấy nỗi buồn nào nữa.

Mặc cho sự thật việc họ nói lời từ biệt nhau là không thể thay đổi,chí ít anh đã khiến người đó quay lại,hơi ép buộc một chút. Anh hối hận trước hệ quả của việc thiếu sáng kiến của mình.

Leon dời ra khoảng cách với Violet. Trước khi đóng cửa,Violet thì thầm bằng chất giọng trong veo,”Chủ nhân,tôi làm việc cho dịch vụ bưu điện C.H. Tôi lao đến mọi nơi để cung cấp dịch vụ mà khách hàng mong muốn. Tuy nhiên,vào buổi tối, giống như anh nói,tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường,là Violet Evergarden. Nếu một ngày nào đó gặp nhau dưới bầu trời đầy sao,xin hãy gọi cho tôi. Đến lúc đó,tôi sẽ cố gắng nhớ tên các vì sao nhiều nhất có thể.”

Khi cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch nhẹ,thùng cấp dần biến mất. Bàn tay đặt trên ngực Leon cũng dời đi. Anh vẫy tay một cách gượng gạo và Violet nhẹ nhàng đáp lại.

Khi bóng hình cô khuất đi chỉ còn một chấm đen,Leon di chuyển khỏi khu cáp treo và quay trở lại văn phòng. Khi làm vậy,anh chìm trong suy nghĩ. Chiều nay sẽ có một búp bê kí ức khác tới thay. Họ còn cả tá việc phải làm.

Yêu cầu chuyển việc của anh vẫn chưa được chấp thuận. Khi với những người mới bắt đầu,một khi anh dấn thân vào thế giới ngoài kia,sẽ có lúc anh và Violet gặp lại nhau tại nơi mà cô nói đến và theo như anh mong muốn có lẽ sẽ là một lần nhìn thấy thứ như sao chổi 200 năm kia,anh không cảm thấy sợ hãi,mà trong lòng chỉ tràn ngập chờ mong. Chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ khinh miệt ai khi quay lưng đóng cửa lại với anh.

Vì đây là lời hứa mà anh dành cho cô.

Sau ngày đó,trong một đêm nọ,ở dưới bầu trời đầy sao trong một hoang mạc nơi mà anh không rõ tên của nó là gì,một người đi cùng đã chỉ ra một người phụ nữ với mái tóc vàng,tỏa sáng dưới ánh trăng. Khi anh do dự gọi tên cô,người ấy quay lại,lẩm bẩm trong chất giọng ngọt ngào.” Đã một thời gian rồi nhỉ.”

Anh đã luôn mơ đến ngày này. Rằng họ sẽ nói gì khi gặp lại nhau.Nếu họ thấy nhau một đêm trời quang mây tạnh,họ sẽ ca thán nó đẹp đẽ nhường nào.Nếu là ngày mưa,họ sẽ kể nhau nghe những truyền thuyết về các ngôi sao. Nếu là ngày mà y đúc như cái hôm họ cùng nhau ngắm sao chổi 200 năm,họ sẽ ngồi nói lại những chuyện lúc trước.Hơn thế nữa,không quan trọng họ gặp nhau khi nào,hay liệu anh có thay đổi. Anh vẫn nhận thức rõ ràng những cảm xúc anh chất chứa dành cho cô không hề dao động.

“Cô có nhớ tên vì sao nào chưa ?”

Những gì anh nói ra khác hoàn toàn những dự tính,nhưng anh không ngờ cô ấy lại gật đầu,như thể rất vui mừng.Thứ cảm xúc tự phát một cách tự nhiên ấy đến từ người đã từng nói mình không biết cảm xúc là gì. Chỉ là một hành động đơn giản,nhưng lại khiến lồng ngực anh run lên bởi sức ảnh hưởng,như thế là một nỗi đau nan giải.

“Violet,cô…”

Leon chỉ ngón tay trỏ lên bầu trời. Ở khung trời đêm nơi hoang mạc,ánh sáng của viên đá quý làm người ta chói cả mắt nhưng lại cực kì phù hợp cho ngày đoàn tụ.

--Hãy gác lại chuyện tôi yêu cô. Bây giờ...hãy chỉ…

“...nếu cô có chút thời gian nhàn rỗi,có muốn dùng nó với tôi không ?”,anh hỏi cô gái trẻ và bầu trời đầy sao.

Bạn đang đọc Búp bê Ký Ức-Violet Evergarden của Akatsuki Kana

Truyện Búp bê Ký Ức-Violet Evergarden tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Edel
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.