Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1620 chữ

Ngoài trời đương đổ cơn mưa,và Hermione đang chạy như bay qua màn bão ánh sáng mùa hè đó,gót giày cao gõ lộp cộp trên vỉa hè ẩm ướt.Thở không ra hơi,cô dừng lại,khẽ run rẩy vì lạnh.Người đàn ông đứng bên cạnh cô tuy không quay sang nhìn,nhưng vẫn điềm nhiên hỏi cô xem có muốn dùng chung dù với anh ta không.Hermione đáp lại bằng vài lời cảm ơn ngắn gọn,trước khi anh ta quay sang,và chiếc dù màu đen che cho cô cùng lúc ấy.Nụ cười nhẹ vừa nở trên môi Hermione như để muốn bày tỏ sự biết ơn chợt tắt ngấm khi cô nhìn rõ anh.

"Malfoy?".Cô hỏi,sửng sốt trước sự hiện diện của gã đàn ông mà cô đã không hề gặp lại suốt mười năm qua.

"Granger?".Anh cũng lên tiếng,chất giọng có chút căm phẫn.Mắt anh dời xuống bên tay đang cầm dù của mình,nhưng cũng không dịch chuyển nó đi."Không ngờ lại gặp cô ở đây".Anh ngắn gọn nói.

"Đúng vậy,tôi cũng có thể nói điều tương tự thế".Cô đáp lại."Anh đang đợi xe buýt sao?".

"Ồ không".Anh nói một cách mỉa mai."Tôi chỉ thích thú với việc đứng trên vỉa hè giữa hư không,trong lúc trời đang mưa mà thôi.Nó khiến tôi tỉnh táo,cô biết đấy".Anh đang mặc một chiếc áo khoác rãnh màu oliu và đội mũ rộng vành,trông thật kì lạ,như thể anh vừa mới bước ra từ một câu chuyện trinh thám vào những năm năm mươi vậy."Và cô,Granger,cô đi xe buýt à?".

"Không hơn gì anh đâu".Hermione cộc cằn đáp lại.Cô nhìn anh,khuôn mặt mang vẻ bối rối."Mà tôi không tài nào hiểu nổi lý do.Tại sao trong số tất cả những con người trên Trái đất này,anh lại là kẻ đi đón xe buýt cơ chứ?".

Anh nhếch mép cười khẩy với cô."P.O của tôi".Anh trả lời đơn giản.

"P.O?".Hermione hỏi,hơi bối rối.

Anh gật đầu rồi vén nhẹ ống quần của mình lên,để lộ ra một cái đai kim loại đeo vòng quanh mắt cá chân."Parole Officer(Bản cam kết của cán bộ)".Malfoy giải thích."Không được phép dùng phép thuật".Anh thêm vào,giọng lén lút.

"Ồ".Hermione nói,mặt đỏ bừng."Tôi đã không biết..".

Anh xem xét cô."Vậy câu chuyện của cô là gì đây?Tại sao cô lại đi xe buýt".

Cô thở dài."Bà dì tuyệt vời của tôi sống ở dưới khuôn nhà.Bà ấy không biết về...".Cô thấp giọng."khả năng của tôi.Tôi biết bà quan sát tôi qua khung cửa sổ nhà bà,nhưng tôi không thể chỉ chuyển đi nơi khác".Hermione tạm ngừng lại."Bà ốm yếu lắm".Cô giải thích.

"Tôi hiểu".Anh đáp.Họ đứng đó trong im lặng một lúc,Hermione vén tay áo lên để kiểm tra đồng hồ.

"Nó thực sự là một cái dù đẹp".Cuối cùng cô lên tiếng.

Anh nhìn cô một lúc,trông như thể sắp phá lên cười với cô."Nó còn tốt hơn thế.Tốn tới 50 galleons từ tiệm Burgleman đấy".

"Cho một cái dù á?".Cô hỏi,miệng hơi há ra.

Anh gật đầu."Nó thực sự là đồ tốt nhất".Anh nói,môi nhếch lên thành một nụ cười khẩy với cô."Tôi không bao giờ ra ngoài mà không có nó".

Hermione cau mày."Anh không cất một cái đũa phép trong đó đấy chứ?".Cô hỏi.Một đôi vợ chồng đứng gần đó nhìn chằm chằm vào họ như thể cả hai đều đã mất trí hoàn toàn.

Anh đảo mắt."Ôi,làm ơn đi.Nếu thật sự như thế,cô nghĩ là tôi sẽ nói cho cô biết sao?".

"Theo như giọng của anh,tôi cho là không".Hermione khoanh tay lại trước ngực và kiên quyết nhìn chằm chằm xuống mặt đường ướt sũng bên dưới.

"Cô lạnh à?".Anh hỏi.

"Một chút thôi".Cô thừa nhận."Mà thế thì sao nào,anh sẽ cho tôi mượn áo khoác của anh chắc?".

Anh cười phá lên."Không.Mặc dù vậy,tôi dám cá đó sẽ là một câu chuyện thú vị nếu được kể ở bàn ăn tối nhà Weasley".Anh dừng lại."Nói tôi nghe,Granger,hai người cuối cùng cũng ở bên nhau chứ hả?".

Hermione không quay sang nhìn anh."Đó không phải là việc của anh,nhưng chúng tôi không còn tiếp tục nữa".

"Không ư?".Anh hỏi."Thật đáng ngạc nhiên đấy.Cô biết không,điều này có nghĩa là Goyle nợ tôi 10 galleons".

Cô quay sang và bắn cho anh một tia nhìn đầy hoài nghi."Anh đặt cược vào mối quan hệ của tôi và Ron ấy hả?".

Anh nhún vai."Đó là một chiến thắng dễ dàng".

Miệng cô há hốc."Chiến thắng dễ dàng?Anh cho rằng chuyện đó có ý nghĩa gì hả?".

Anh cười khẩy."Một lần thôi,Granger,tôi có lời khen này cho cô.Đừng để nó vào đầu cô đấy nhé.Cô quá tốt để dành cho hắn ta.Đơn giản là vậy".

Cô kinh ngạc."Anh thực sự nghĩ thế hả?Anh là thuần chủng đó,anh biết chứ".Cô nhắc nhở.

"Và quá ngu ngốc để biết rằng nếu đặt ngón tay vào ổ cắm điện,cô sẽ nhận lại một cảm xúc trào dâng nhỉ..".Anh nói,vẻ uể oải.

"Làm sao anh biết...".

"Dù sao thì,Granger,trông cô được hơn hắn ta rất nhiều,ngày nào cũng vậy".

"Ô hô,lời khen thứ hai".Cô nói,vẻ thích thú."Và cái gì tiếp theo đây?Anh sắp nói rằng tôi quá tốt so với anh,đúng không?".

Anh không trả lời."Đó là xe buýt của tôi".Anh nói,chỉ xuống đường."Số 52 may mắn".

Cô nhướng một bên mày lên."Không phải 7 mới là số may mắn sao?".

Anh quay lại và lắc đầu."Không phải mọi con số đều may mắn với tất cả mọi người".Anh nói.

"Vậy chính xác thì tại sao 52 lại là con số may mắn của anh?".Cô hỏi,tay kéo một mớ tóc ướt của mình sang một bên.

Anh nhìn cô trong giây lát."Vì cái xe buýt đó không phát nổ vào tôi nữa".Anh trả lời.

Hermione cau mày."Chà,giờ thì tôi có thể nói với anh rằng số 52 đó không may mắn với tôi lắm đâu".

"Ồ".Anh nói."Tại sao thế?".Chiếc xe buýt vừa ngừng lăn bánh khi tới trạm.

"Bởi vì đó cũng là xe buýt của tôi,điều này có nghĩa là tôi sẽ phải đi chung xe với anh".Cô đã cố gắng để khiến mình có vẻ trông khó chịu với tin này nhưng thật khó khăn khi tên Malfoy đó đang đứng cười thầm.

"Tôi không nghĩ là cô thực sự quan tâm đến chuyện đó đâu,Granger".Anh nhận xét,tham gia cùng những vị khách khác bước lên xe.Họ nhập vào một đoàn người đang nối đuôi nhau,và mỗi người trong số họ đều giơ thẻ xe buýt của mình ra cho tài xế kiểm tra.

"Ôi,không".Cô thì thầm,ngó nghiêng xung quanh.

"Gì vậy?".Anh hỏi.

"Chỉ còn một chỗ trống duy nhất thôi".Cô nói,chỉ tay."Giờ chắc tôi lại phải ngồi cạnh anh rồi".

Anh nhếch môi cười khẩy,mặc dù cô chỉ nhìn thấy nửa gương mặt anh.Anh bước tới và ngồi xuống chỗ ghế sát cửa số,trong lúc cô ngồi gần lối đi."Ấm cúng đấy chứ nhỉ?".Anh hỏi,như thể đang tận hưởng trò vui của mình.

"Chỉ khi anh quên rằng chúng ta là kẻ thù của nhau".Cô nói,không thèm đáp lại cái nhìn của anh.

"Ô,đừng lo lắng về chuyện đó,Granger.Tôi không quên đâu".Anh đảm bảo với cô.

Chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh về phía trước,và hai ngườii bọn họ ngồi cứng ngắc sát cạnh nhau.Hermione luồn tay vào ví và lấy ra một gói kẹo cao su."Anh muốn ăn không?".Cô hỏi.

"Không".Anh lắc đầu."Tôi chả quan tâm đến thứ đó mấy".Anh đáp.

Cô chớp mắt."Anh không qua tâm đến răng miệng mình sao?".

Anh lắc đầu lần nữa."Sai rồi,tôi không quan tâm đến kẹo cao su của Muggle.Quá nhiều đường nhân tạo cho thứ đó...".

Cô bóc một thanh kẹo ra ình."Còn hơn là để răng anh mục nát ra".Cô nói

Draco nhún vai."Tôi không hy sinh chất lượng đâu,dù điều đó là vì lợi ích cho răng miệng tôi đi chăng nữa".Anh bỏ mũ xuống và xoay xoay nó trên ngón tay mình.

"Anh biết đấy".Hermione nói,chậm rãi."Không phải kẹo cao su nào của Muggle cũng có đường nhân tạo đâu".Cô giữ cho giọng mình thật thấp.

"Nhưng tiệm Công Tước Mật vẫn tốt hơn".Anh chỉ ra."Hơn nữa,có gì hay ho khi nhai một thứ mà ta không thể nuốt chứ?".

"Hương vị và kết cấu của nó".Cô đáp.

Anh cười phá lên."Vậy để tôi đoán nhé...một bài tập luyện cơ hàm hả?".

"Có gì buồn cười chứ?".Cô hỏi,khoanh hai tay lại với nhau.

"Vì ăn uống thì cũng tương tự vậy".Anh nói."Mà cô còn được thu nhận thêm chất dinh dưỡng,cái kia thì sao chứ?".

"Chà,thì nhai kẹo cao su không cho ta thêm tý trọng lượng nào".Cô chỉ ra."Miễn là nó...".

"Đường nhân tạo,tôi biết".Anh nói."Cứ cho là vậy đi,lượng đường trong kẹo cao su chiếm không nhiều".Anh ngừng không xoay mũ trên nữa và đội lại nó lên đầu.:Vây giờ cô đang đi đâu thế?".

"Về nhà".Cô nói,nhún vai.

"Vẫn ở cùng bố mẹ cô hả?".Anh hỏi,như một sự ngẫu nhiên.

Cô nhìn chằm chằm vào anh."Malfoy,tôi 28 tuổi rồi.Tôi nên nói là không".

"Cô sẽ chẳng bao giờ biết được".Anh tiếp lời,hướng cái nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ."Sống một mình sao?".

Cô cau mày."Tôi không chắc mình nên nói cho anh nghe về chuyện này".

"Chỉ tò mò thôi.Tôi sẽ không đột nhập hay làm bất cứ trò gì đâu".Anh đáp,quay lại nhìn cô."Tôi có thể là một tên tội phạm,nhưng cũng không phải là một tội phạm tầm thường đâu".

"Ái chà,giờ thì ý tưởng đó đang chạy trong đầu tôi nè".Cô thì thầm khi xe buýt chạy chầm dần lại."Đến trạm của tôi rồi".

"Hãy cứ vui vẻ sống dù một mình hay không nhé".Anh nói,cười khẩy với cô.

"Tạm biệt,Malfoy".Cô nói và bước đi

-------End chap 1-------

Bạn đang đọc Bus Stop của Marmalade Fever
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.