Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Hôm nay là một ngày rực nắng.Không khí còn cực kì ấm áp nữa,gần như là vậy.Đôi giày cao gót của Hermione tiếp tục gõ những tiếng lộp cộp dọc trên vỉa hè,thật chả phù hợp chút nào ột mùa hè thế này.Giờ là lúc mang lại những đôi giày tennis lần nữa.Ngày nghỉ cuối tuần trôi qua trong yên ổn,và cô đã để lại bà dì Hattie một mình với những thứ máy móc của bà.Bây giờ là thứ hai,và cô cảm thấy thật tỉnh táo.Mãi cho đến lúc bắt gặp mái tóc vàng kim của Malfoy,tim Hermione bắt đầu đập thình thịch như búa nện một cách không thoải mái trong lồng ngực.Và khi cô bước lại gần,cái miệng nhỏ xinh đã vẽ thành hình chữ O.

Malfoy không đứng đợi một mình.Bên cạnh anh,đang cầm chiếc dù trong tay,là một người đàn ông cao,gầy,mặc chế phục quản gia,với một cái dây đồng hồ nạm vàng treo lủng lẳng từ túi áo.

"A,xin chào,Granger".Malfoy nói,khi cô dừng lại,cách chỗ họ một hay hai bước chân.

"Malfoy".Cô chào anh,ánh mắt chậm chạp lướt qua lướt lại giữa hai người nọ.

"Ồ.Anh nói,như thế chẳng có điều gì bất thường với tình hình hiện tại."Hermione".Anh gọi tên thánh của cô khiến cô cảm thấy hơi e ngại."Đây là Jerkins".

Hermione trao cho người đàn ông kia một nụ cười nhẹ."Xin chào cô".Jerkins nói,đầu hơi cúi xuống.

"Ừm,anh thế nào?".Cô hỏi.

Jerkins vẫn cúi đầu."Rất tốt,thưa cô".Anh ta xoay một phần tư,tay vần cầm chặt chiếc dù trên cao.Nếu Jerkins có cảm thấy bối rối khi phải cầm dù trong trong một ngày không mưa,nắng ấm như thế này,thì anh ta cũng không hề bộc lộ điều đó ra.

"Ừm".Hermione nói,giọng lúng túng.Cô quay trở lại nhìn Malfoy,người đang duỗi dài hai tay vẻ rất nhàn nhã kia."Anh ta đang làm gì ở đây vậy?".Cô hỏi,thì thầm.

"Ồ,Jerkins ấy hả,cậu ta đang cầm dù đấy thôi".Malfoy dễ dàng nói.

"Tại sao?".Hermione hỏi.

"Thế thì hai tay tôi sẽ được tự do thoải mái,rõ ràng là thế".Anh đáp."Giữ một cái gì đó trên cao lâu quá sẽ phần nào khiến người ta bắt đầu thấy mệt mỏi".

Hermione nhe gật đầu,cho dù lông mày cô vẫn đang nhăn tít lại."Không phải dễ dàng hơn sao nếu anh chỉ cần....tôi không biết nữa,để cái dù ở nhà chẳng hạn?".

Anh trao cho cô một ánh nhìn như thể cái ý tưởng đó chưa một lần dám chạy qua tâm trí anh.Malfoy ngáp lớn."Dễ dàng hơn,nhưng không đàng hoàng tý nào.Tôi ghét phá vỡ truyền thống,cô cũng vậy,phải không?".Hermione cắn môi,không tin bản thân sẽ trả lời.Dù sao thì,Malfoy cũng chẳng chờ đợi một lời đáp lại từ phía cô."Cô dùng loại nước hoa mới à,Granger?".

Hermione nuốt nước bọt một cách khó nhọc."Anh....nhận ra à?".Đó là một suy nghĩ nửa tỉnh táo rằng buổi sáng thì nên xịt một ít nước hoa,và giờ thì cô đang thấy hối hận về điều đó.

Anh gật đầu."Tôi thích nó.Mà nó là hương gì ấy nhỉ?Mùi bạc hà và vỏ cam à?".Hermione gật đầu xác nhận,chờ cho sắc màu trên đôi má cô trở lại bình thường.Nó diễn ra không nhanh lắm.Malfoy thực sự cúi người về phía trước và hít lấy một hơi thật dài từ cô."Phải,dễ thương lắm".

"Vậy".Cô nói,khi cô chắc chắn rằng có thể tin tưởng bản thân mình lên tiếng một lần nữa.""Vậy,cuối tuần của anh thế nào?".

Anh nhún vai."Nhàm chán.Tôi đã tham dữ ba bữa tiệc với ba nhóm người ngu ngốc.Còn cô?".

Miệng Hermione dường như không muốn tuân lệnh khổ chủ."Tôi,ờ,tôi đã đi xem kịch".Chỉ có một nửa sự thật.Cô xem kịch,nhưng là xem qua vô tuyến,một mình với bánh gừng để nhấm nháp.

"Nó hay chứ?".Anh hỏi.Cô gật đầu."Tôi luôn luôn thích những nhà hát".

"Tôi cũng thế".Cô trả lời.

Malfoy khẽ huýt sáo."Cô biết điều đó có nghĩa gì không?".Hermione lắc đầu."Chúng ta có điểm chung.Và tất cả bọn họ thì đều nói chuyện này là không thể".

Hermione mỉm cười bẽn lẽn."Đúng là phép lạ".Cô đáp."Thích cảm giác thoải mái tự do của tay anh chứ?".Cô hỏi.

Một nụ cười nhỏ thắp sáng khuôn mặt anh."À,phải,tôi rất thích.Nó cho phép tôi có thể làm được nhiều việc,như thế này chẳng hạn".Anh huých vào tay cô.

Hermione vờ như nhăn mặt."Để làm gì hả?".

"Cho vui thôi".Anh trả lời."Cô vẫn nhớ những niềm vui mà,đúng không Granger?".

Hermione chợt thở dài."Không,Tôi sợ là mình đã hoàn toàn quên sạch về nó rồi".

Anh cười khẩy.Một cách đột ngột,anh đặt bàn tay mình lên eo cô và nhấc bổng cô lên,xoay vòng tròn.Hermione hét lên.Cô chỉ bắt lấy được hơi thở của mình khi anh đặt lại cô xuống đất.

Hermione nắm chặt hai bên hông và nhìn trừng trừng vào Malfoy khi anh bắt đầu cười thầm."Anh còn hơn cả thay đổi,giờ thì anh biến thành tên lửa đạn đạo luôn rồi đó".

"Ầy,đừng có biến thành kẻ làm người khác cụt hứng vậy chứ.Cô cũng biết rõ là cô thích nó mà".Anh nói,cười toe toét với cô.Anh đặt một tay lên vai Hermione như thể hai người họ là bạn bè thân thiết vậy.

Cô ném một nụ cười giả dối cho anh,thứ có nghĩa như."Anh đúng là điên nặng lắm rồi",chỉ khiến anh thêm phá ra cười dữ dội hơn.Tay anh vẫn ở trên vai cô."Cách cư xử của anh đối với Jerkins thật tồi tệ,khi cứ bắt anh ta đứng giữ ô cho anh thế này".Sau một lúc,cô nói

Malfoy phẩy bàn tay còn lại của anh một cách tùy tiện."Cô mới là người nói chuyện cứ như thể cậu ta không có ở đây.Cậu không bận tâm gì đến chuyện này,phải không Jerkins?".

Jerkins hơi xoay một phần tư người sang nhìn bọn họ,nét mặt vô cảm."Không,thưa ngài".Sau đó anh ta quay lại về phía chính xác như ban nãy.Hermione chỉ cau mày nhìn theo lưng người quản gia.

"Vậy".Malfoy nói,vờ như Jerkins thậm chí còn không hiện diện."Giờ thì nên nói về chuyện gì tiếp theo đây nhỉ?".Anh gõ gõ cằm suy tư."Bông hồng mà tôi tặng cô chắc đã tìm được một nơi trú ngụ tốt chứ hả?".

Hermione gật đầu,cố gắng để không đỏ mặt.Cô đã cắm bông hồng đó vào một cái lọ nước,đặt trên bậu cửa sổ căn hộ của cô.Harry tới thăm cô hôm thứ bảy vừa rồi đã khen nó rất dễ thương và còn tự hỏi ai đã tặng cho cô món quà đó,có phải từ một người hâm mộ mà cô chưa từng đề cập đến hay không.Hermione đã không trả lời cậu."Nó ở trong lọ".Cô đáp,dù đã có ý định sẽ vứt nó trước khi nó bắt đầu trở nên héo tàn.

Malfoy hết nhìn sang trái rồi sang phải một cách bí hiểm,sau đó anh luồn tay vào túi áo khoác và lấy ra một bông hoa hồng màu hồng,còn đang hé nở.Hermione đỏ mặt hơn nữa khi anh đưa nó cho cô.Cô ghét phải nghĩ tới những ẩn ý giấu sau đó."Cảm ơn".Cô nói,mỉm cười nhẹ nhàng.

Malfoy nhún vai."Một bông hồng ột bông hồng".Anh nói,không màu mè phức tạp.Có gì đó trong sâu thẳm Hermione thắp sáng rạng rỡ tựa như một ngọn nến nhỏ ấm áp vậy.Cô ngửi hương hoa."Xe buýt đã tới đây chưa thế?".Anh càu nhàu,huých vào vai Jerkins bảo anh ta xem đã thấy bóng dáng xe chạy tới chưa.Câu trả lời là một lời phủ định ngắn gọn hết mức.

"Mấy giờ anh phải tới chỗ làm?".Hermione hỏi,bất giác vuốt nhẹ những lọn tóc nâu sau tai cô.

Anh nhún vai."Nửa tiếng nữa.Còn cô khi nào phải về nhà?".

Cô hơi khịt mũi vài tay mình."Tôi không có giờ giới nghiêm.Giờ mới 11 giờ sáng.Tôi không làm việc cho tới 4 giờ".Cô trả lời.

Malfoy nghiêng đầu sang một bên."Vậy cô làm việc ở đâu?".

"Nhật báo tiên tri,nếu anh tin".Hermione đáp."Tôi sắp lên chức biên tập".

Malfoy gật đầu đồng tình."Chuyện đó nghe rất tuyệt đấy".

"Còn anh thì sao?Anh làm việc ở đâu?".Hermione hỏi,đột nhiên cô cảm thấy tò mò.

Anh mỉm cười thích thú."Tôi có một công việc dễ nhất trần đời.Tôi cần nó chỉ để làm đẹp thêm cho cái P.O.Tôi thử nghiệm hương vị kem cho Florean Fortesque".

"Và họ bắt anh phải đi làm đều đặn năm ngày một tuần ấy hả?".Hermione hỏi,rõ ràng là đang sốc nặng.

"Tất cả chỉ mất mười phút".Anh trả lời,bật cười."Đúng chính xác ý tôi đấy."

"Thế họ trả anh bao nhiêu?".Cô hỏi,mồm miệng vẫn há hốc.

"Ba sickle một giờ.Và vì tôi chỉ làm việc độ một tiếng một tuần,thế nên kiếm không nhiều lắm".Anh đáp,vẫn cười lớn."Nhưng tôi đã chế ra món bơ đậu phộng với sô cô la,dâu tây được ưa thích.Nó là hàng hot đấy,cháy tiệm luôn".

"Tôi dám chắc là vậy".Hermione nói,vẫn nhìn chằm chằm vẻ không tin được.

Jerkins quay lại."Xe buýt đã tới,thưa ngài,quý cô".Anh ta gật đầu với bọn họ.

"Rất tốt,Jerkins".Malfoy đáp."Cậu được phép đi".

"Cảm ơn,thưa ngài".Jerkin gấp dù lại,đưa nó cho chủ nhân của anh ta,và rời khỏi đó để bọn họ ở lại với những món đồ của mình.

Khi họ nhập vào hàng người,Hermione đưa bông hồng lên mũi cô,kín đáo ngửi hương nó."Cô thích bông hoa ấy,tôi có thể thấy như vậy".Malfoy bình luận,một nụ cười khẩy nhẹ xuất hiện trên gương mặt anh.Anh trông có vẻ rất thoải mái và dễ dàng.Có thể là vì lúc này Jerkins đã rời đi.

"Tôi thực sự thích nó".Cô trả lời."Anh thật tử tế khi đã tặng nó cho tôi".Cả hai tiến về phía trước hòa vào dòng người.

"Tôi biết".Anh đáp.

"Rất....không điển hình,chả giống anh chút nào".Cô tiếp tục.

Một bên khóe môi anh cong lên thành một nụ cười mỉm."Đó có phải là điều tốt không?".

Hermione không biết phải trả lời thế nào,thay vào đó cô bước vội lên xe buýt.Họ tìm được chỗ trống nơi gần cuối và ngồi xuống."Cô đã không trả lời".Anh chỉ ra.

"Đó là một câu hỏi hóc búa".Cô đáp."Phải,đó là một điều tốt".

Malfoy trông có vẻ tự mãn.Tay anh đặt trên đầu gối cô,chiếc dù ở phía bên kia chỗ anh.Những ngón tay dài gõ gõ."Có chuyện gì với bà dì cô vậy?".

Câu hỏi bắt cô vào trạng thái bảo vệ."Hơi khác lạ so với tuổi của bà và mắc chứng viêm khớp?Tôi không chắc lắm.Bà ấy vừa mới ốm nặng cuối tuần trước,nhưng giờ đã có vẻ ổn rồi".

Malfoy mỉm một nụ cười hơi kì quặc."Thú vị đấy".Hermione nhấc tay anh lên và dịch nó ra khỏi đầu gối của cô.Nhưng anh liền đặt ngay trở lại và còn vỗ nhẹ lên đó đầy thân mật.

Họ ngồi đấy cùng nhau,trong bầu không khí thân thiện,dễ chịu trong suốt phần còn lại của chuyến đi.Hermione đứng dậy khi chiếc xe buýt dừng tới bến của cô.Malfoy vỗ nhẹ vào đầu gối cô một lần cuối,và cô rời khỏi đó với một đàn bướm xoay tít đầy thích thú trong bụng,bông hoa hồng khẽ tựa vào ngực cô.

-------End chap 6-------

Bạn đang đọc Bus Stop của Marmalade Fever
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.