Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu sư muội là Cửu Vĩ Thiên Hồ

Phiên bản Dịch · 1637 chữ

Trên đường núi Thanh Vân tông có một thiếu niên mặc đạo bào màu xanh đen nắm tay một tiểu cô nương đang từ từ đi lên núi.

"Âu Dương Đại sư huynh, vẫn còn rất xa nha!" Tiểu cô nương thở hồng hộc nói, gương mặt nhỏ đầy mồ hôi, hai má phồng to như một con sóc con.

Thiếu niên được gọi là Âu Dương Đại sư huynh dừng bước, nhìn mặt trời, suy tư một chút rồi nói: "Yên tâm đi, dựa theo tốc độ bây giờ thì trước hoàng hôn ngày mai có thể đến đỉnh núi."

"Hoàng... Hoàng hôn ngày mai?" Mặt tiểu cô nương trắng bệch, lập tức hờn dỗi ngồi bẹp xuống, chết sống không chịu đi về phía trước một bước.

Đường núi uyển chuyển uốn lượn, giống như không thể thấy điểm cuối.

Nhìn thấy tiểu cô nương giống như giả chết nằm nhoài trên bàn đá xanh, u Dương cũng chậm rãi ngồi trên bàn đá, tò mò đánh giá tiểu sư muội mới tới này.

Trong mắt u Dương, bên cạnh tiểu cô nương xuất hiện một cái bảng chỉ có chính hắn mới có thể nhìn thấy:

Tính danh: Hồ Đồ Đồ (ấu thể Cửu Vĩ Thiên Hồ)

Tu vi: Kết Đan tầng năm

Căn cốt: 10

Mị lực: 7 (vị thành niên)

May mắn: 8

Tư chất âm luật: 10

Kỹ năng chuyên môn: Mị hoặc chúng sinh (chưa mở)

Đánh giá: Đây là một con thú cái cực phẩm còn ở vị thành niên! ! !

Âu Dương Tâm cảm thấy vui mừng, so với những tên nghịch tử trên núi, rốt cuộc cũng có một con thú cái bình thường rồi.

Tiểu cô nương tên là Hồ Đồ Đồ, hôm nay vừa mới vào Thanh Vân tông, sư phụ gần một năm không gặp chỉ báo Âu Dương một tiếng liền vội vã rời đi, trước khi đi còn thở phào nhẹ nhõm, giống như trút bỏ được phiền toái.

Sau đó xuất hiện cảnh hai người leo núi, một phương diện là Âu Dương muốn nhìn xem sư phụ đang mưu tính gì, một phương diện muốn nhìn xem khi nào tiểu sư muội mới tới này lộ đuôi cáo.

Không sai, lần đầu Âu Dương nhìn thấy tiểu sư muội này liền biết nàng không phải người, mà là một con Linh hồ có Tiên Thiên Đạo Thể!

Dù sao thì bảng thuộc tính cũng hiện bên cạnh nàng, hắn không muốn nhìn cũng không được.

Sư phụ thân là phong chủ một phong ở Thanh Vân tông vậy mà thu một con hồ yêu làm đồ đệ?

Nếu thả tin tức này ra, chắc chắn sẽ là chuyện lớn trong giới tu hành nha!

"Sư huynh, ngươi nhìn gì đó?" Hồ Đồ Đồ tức giận trừng mắt liếc Âu Dương, đại sư huynh trước mắt trông như chó hình người, không có chút phong độ nào, không ngự kiếm phi hành thì ít nhất cũng phải dùng pháp thuật Phong hệ giúp mình đi đường chứ.

Rõ ràng mình chỉ là một tiểu nữ hài, vậy mà hắn lại mang theo mình leo đường núi suốt hai canh giờ!

Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!

Ánh mắt người này nhìn mình còn càng lúc càng nóng lên, không phải là biến thái thích tiểu hài tử chứ?

Chẳng lẽ bởi vì mình thiên sinh lệ chất, hiện tại đã là một mỹ nhân bại hoại, chắc chắn lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành nên vị đại sư huynh này mê luyến dù mình vẫn còn nhỏ sao?

Mặc dù mình là tiểu công chúa Hồ tộc, tư sắc tuyệt thế vô song nhưng bây giờ mới năm tuổi, không hề muốn yêu đương ai đâu!

Đồ Đồ ta ghét nhất sư huynh thế này!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồ Đồ Đồ tràn ngập cảnh giác, giống con chuột nhỏ giơ tay che ngực, cảnh giác hỏi: "Sư huynh, ngươi đang nhìn cái gì?"

Nghe Hồ Đồ Đồ hỏi lần nữa, Âu Dương cũng biết mình có chút thất thố, lúng túng ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt.

Nhưng trong lòng Âu Dương lại nổi sóng to gió lớn, giống như biết được một tin tức động trời!

Ai da, sư phụ họ Hồ, tiểu sư muội này cũng họ Hồ, chẳng lẽ tiểu sư muội này là con gái riêng của sư phụ?

Nhưng người tiểu sư muội này là một con hồ yêu trời sinh đạo thể nha!

Chẳng lẽ...

Hít hà...

Sư phụ vậy mà…… với một con hồ ly?

Bạo tới vậy sao? Không hổ là sư phụ ta!

Nhưng vậy thì những sư nương kia phải làm sao!???

Dù bản thân là người xuyên việt nhưng đối mặt với sư phụ có danh hiệu lãng tử phong lưu ở tu tiên giới, hắn cũng không khỏi cảm thán, mặc cảm!

Sư phụ của mình thật đúng là lam nhan họa thủy, có đôi khi còn cần mình thay hắn chùi đít nữa.

Hiện tại đã có hài tử rồi, nếu để cho những sư nương khác biết, chắc chắn các nàng sẽ đánh sư phụ ra bã nha!

Lo lắng nội bộ gia đình sư phụ mâu thuẫn, lòng Âu Dương lại nhảy cẫng lên.

Tay mình đang cầm chuôi một cây đại đao, nên đưa ra yêu cầu quá phận gì cho phải đây?

Âu Dương không đổi sắc nhưng lòng đã vui đến nở hoa, không cách nào kìm nén.

Tiểu sư muội mới tới chính là điểm trí mạng của lão gia hỏa.

Khặc khặc khặc!

Sư phụ, ngươi chắc không muốn nhóm sư nương biết chuyện này nha?

Nghĩ tới đây, nhìn tiểu sư muội lần nữa, Âu Dương chuyển sang vẻ mặt ấm áp, nở nụ cười nói:

"Tiểu sư muội, ngươi mới tới Thanh Vân tông, chưa quen cuộc sống nơi đây, sư huynh ta muốn mang ngươi đi làm quen con đường lên Thanh Vân tông một chút, về sau đi mấy đỉnh núi nghe giảng cũng không đến mức lạc đường."

Nhìn Âu Dương đổi vẻ mặt, Hồ Đồ Đồ lắc đầu, cao giọng mở miệng nói:

"Trên đường sư phụ đã nói cho Đồ Đồ ta biết, Thanh Vân tông là một trong chín đại môn phái ở tu chân giới."

"Có hơn một ngàn đệ tử nội môn, mười vạn đệ tử ngoại môn. Bao gồm động thiên phúc địa, bảy mươi hai phong, môn phái chiếm diện tích hơn mười vạn dặm, thiên địa linh khí nồng đậm, thiên tài địa bảo tràn ngập khắp nơi..."

"Người không có cơ duyên lớn, phúc phận lớn, thiên tư cao mà muốn nhập ngoại môn thì khó như lên trời!"

...

Tất cả thông tin về Thanh Vân tông, Hồ Đồ Đồ thuộc như lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói, Âu Dương nghe mà có chút sửng sốt.

"Thanh Vân tông khó vào như vậy? Ta còn tưởng rằng cả con chó đều có thể tiến vào!" Âu Dương chậm rãi vẽ ra một cái dấu hỏi trong đầu.

Nhớ năm đó, thời điểm hắn vừa xuyên qua thì sư phụ từ trên trời giáng xuống, khóc lóc van nài, nhất định phải thu hắn làm đồ đệ, hắn còn tưởng rằng là giang hồ từ đâu chui ra đây.

Vốn chỉ muốn nói cho Hồ Đồ Đồ biết đỉnh núi nào ở Thanh Vân tông là chỗ tụ tập chơi bời, những địa phương nào có thể đến ăn nhờ ở đậu, đỉnh núi nào cần phải đi vòng.

Nhưng nghe nàng nói, Âu Dương liền ngậm miệng.

Đợi Hồ Đồ Đồ nói xong rồi, Âu Dương mới ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói:

"Không tệ, đây là những gì mà ta muốn nói với ngươi, ngươi đã biết rồi thì ta cũng không cần phải giới thiệu lại.

Kế tiếp ta muốn nói cho ngươi biết đỉnh núi của chúng ta quan trọng nhất... A không phải... Tình hình ở ngọn núi nhỏ của chúng ta!"

Nghe được Âu Dương nói với sắc mặt trịnh trọng, Hồ Đồ Đồ cũng chăm chú lắng nghe.

Dù sao cũng là địa phương mà mình sẽ sinh hoạt sau này, Hồ Đồ Đồ tự nhiên phải quan tâm rồi.

Âu Dương nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay rồi nói: "Trên đỉnh núi của chúng ta, ngoại trừ lão đầu thì ta chính là lão đại!"

? ? ?

Chính là chuyện này?

Hồ Đồ Đồ nhìn Âu Dương nghiêm túc nói mà hoài nghi mình đang nghe lầm.

Âu Dương thấy Hồ Đồ Đồ đang ngơ ngác nhìn mình, tiếp tục nói: "Về sau theo ta lăn lộn, quy củ của ta chính là quy củ! Về phần mấy tên nghịch tử khác trên đỉnh núi, ngươi cách xa bọn họ một chút, bọn họ đều có bệnh!"

Nói đến đây, Âu Dương có chút đau lòng nhức óc, cũng vì mình không lập uy lúc mấy tên nghịch tử kia mới tới sơn môn, dẫn đến bây giờ mình vẫn không được trải nghiệm cảm giác làm Đại sư huynh.

"Ồ? Xem ra Đại sư huynh có thành kiến sâu sắc với chúng ta nha!"

Âu Dương vừa dứt lời, sau lưng có một giọng nói ôn hòa truyền tới, mặc dù giọng nói ôn hòa nhưng ngữ điệu lại băng lãnh một cách dị thường.

Thân thể Âu Dương cứng đờ, lúng túng xoay người, nhìn một thiếu niên mặc đạo bào đang đứng sau lưng mình.

Âu Dương mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói: "Ui da, đây không phải Tiểu Bạch sao? Ngươi cũng tới leo núi à! Thật sự quá trùng hợp!"

Bạn đang đọc Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch) của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LapCola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật BlackHerb
Lượt thích 11
Lượt đọc 1530

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.