Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 5286 chữ

Ăn mặc thật xinh đẹp chuẩn bị đi ra ngoài, hôm nay Viên Thiệu Quân sẽ cùng mẹ chồng đi SPA, trong miệng khẽ hát một làn điệu dân ca, có thể thấy tâm tình của cô cực kỳ vui vẻ.

Hai mẹ con hẹn gặp nhau trước Câu lạc bộ thẩm mỹ, hỏi thăm tại quầy quản lý thấy mẹ chồng còn chưa tới, cô cầm một quyển tạp chí lên vừa xem vừa ngồi đợi. Đang xem say sưa ngon lành thì một bóng đen bỗng xuất hiện che mất ánh sáng, cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.

"Hàn phu nhân, lại gặp nhau rồi."

Cô thấy Trần Ngọc Tiệp giống như u hồn đứng ở trước mặt, nhất thời kinh ngạc, sợ tới mức suýt làm rơi quyển tạp chí trên tay.

"Ách. . . . . . Trần tiểu thư, cô cũng tới đây sao?" Tâm trạng tốt đẹp của Viên Thiệu Quân ở thời điểm nhìn thấy cô ta đã tan thành mây khói, vội vàng để tạp chí xuống, lễ phép đứng lên.

"Chị cứ ngồi xuống đi! Tôi cũng là hội viên của Câu lạc bộ này, vừa mới từ SPA đi ra trùng hợp lại gặp được chị."

Trần Ngọc Tiệp rất khách khí mời cô ngồi xuống, thái độ của cô ta so với những lần gặp trước khác nhau rất lớn, còn ngồi xuống bên cạnh Viên Thiệu Quân.

". . . . . . Ừm."

Không biết đây có được coi là oan gia ngõ hẹp hay không? Viên Thiệu Quân có chút lúng túng, cô và người phụ nữ này hình như không quen thuộc đến mức có thể ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm đi! Cô ta cứ ngồi xuống như vậy, cô nên ứng đối thế nào cho phải?

"Chị nhất định cảm thấy tôi rất đáng ghét phải không? Luôn vòng tới vòng lui bên cạnh chồng chị." Trần Ngọc Tiệp bỗng nhiên cười khổ tự giễu, hoàn toàn hiểu được lý do người của Hàn gia không hoan nghênh mình.

"Đừng nói như thế, tôi không có nghĩ như vậy." Cô thầm than một hơi, cực kỳ ghét đối mặt với những tình huống thế này.

"Chị phủ nhận tôi có thể hiểu, dù sao hành động của tôi đã gây không ít phiền nhiễu cho chị, tôi cảm thấy thật có lỗi." Trần Ngọc Tiệp mặc kệ Viên Thiệu Quân suy nghĩ thế nào, vẫn nói với cô lời xin lỗi.

"Cũng không có phiền nhiễu gì, thích một người thật ra không sai, chỉ là anh ấy đã kết hôn với tôi, có thể nói tôi may mắn đã gặp anh ấy trước cô một bước mà thôi." Viên Thiệu Quân cũng chẳng oán trách gì cô ta.

Chỉ là Trần Ngọc Tiệp có dũng cảm nói với cô lời xin lỗi, ngược lại làm cho cô có cái nhìn khác về người phụ nữ này.

Có vẻ như hiện tại Trần Ngọc Tiệp đã bỏ qua, không còn ý đồ tranh giành ông xã với cô nữa, Viên Thiệu Quân âm thầm nghĩ ngợi, nhưng cũng không dám tự cho nhận định lần này suy đoán đúng.

"Cô là một người tốt, khó trách Hàn yêu cô như vậy." Trần Ngọc Tiệp mơ hồ hiểu được lý do Hàn Mạnh Huân cưới cô, cô thật sự là người phụ nữ có tấm lòng lương thiện và khoan dung.

"Thật ư? Anh ấy nói với cô như vậy?" Có nghĩa là cô ta và Mạnh Huân không có gì sao? Trong lòng Viên Thiệu Quân thoáng bùng lên ánh lửa hy vọng.

"Không, là tôi cảm nhận được."

Trần Ngọc Tiệp lắc đầu, dù sao Hàn Mạnh Huân không phải là người sẽ đem chuyện riêng của mình đi nói công khai cho người khác biết. Tất cả chỉ là do bản thân Trần Ngọc Tiệp cảm giác được mà thôi.

"Nếu không tại sao nhiều người phụ nữ thích anh ấy như vậy, cũng không thể khiến anh ấy động lòng?"

Nhất định là trách nhiệm anh dành cho gia đình và tình yêu với Viên Thiệu Quân, khiến anh không hề có hứng thú gì với những người phụ nữ thích anh, chắc chắn là vậy.

"Ưm hừm." Viên Thiệu Quân có chút thất vọng, hừ nhẹ nói."Thật sự là như vậy thì tốt rồi."

Cô có thể nghe Trần Ngọc Tiệp nói những lời này, nhưng cũng không chứng minh được Trần Ngọc Tiệp cùng ông xã không có gì cả —— ai biết có phải cô ta cố ý tìm cô nói chút chuyện linh tinh, khiến cô buông lỏng phòng bị, sau đó thừa dịp cô không chuẩn bị mà cướp đi tất cả của cô hay không. . . . . .

Cô thật sự rất ghét bản thân mình tâm tư suy nghĩ quá hẹp hòi như thế, nhưng chuyện có liên quan đến gia đình cô, đến người đàn ông cô yêu, cô không thể không suy nghĩ chi li.

"Chẳng lẽ. . . . . . chị không tin tưởng Hàn sao?" Cảm thấy câu nói của Viên Thiệu Quân chứa đầy hàm ý, Trần Ngọc Tiệp nghi hoặc nhìn cô.

"Tôi không tin tưởng anh ấy thì còn có thể tin ai chứ? Tất nhiên là tôi tin tưởng chồng mình." Cô cuối cùng cũng biết cái gì gọi là phồng má giả làm người mập, ở trước mặt người phụ nữ này, vô luận thế nào cô cũng không thể nhận thua .

"Thật sao?" Lúc này, Trần Ngọc Tiệp cười như không cười nheo mắt nhìn cô."Vậy thì chúc cô và anh ấy trăm năm hòa thuận, nhất định phải hạnh phúc đó!"

"Sẽ như vậy, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc!" Cô âm thầm cắn răng, có nói gì cũng phải giữ được thể diện.

"Ừm, vậy có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt." Khóe miệng Trần Ngọc Tiệp cười yếu ớt ẩn chứa ngụ ý, liếc nhìn cô thật sâu một lần nữa mới xoay người rời đi.

Cái gì cùng cái gì chứ! Người phụ nữ kia cố ý đến xem chuyện cười của cô sao?

Cứ coi như hiện tại cô không tin tưởng vào ông xã thì thế nào? Cô còn yêu anh! Chỉ cần cô cố gắng hơn một chút, nhất định có thể đem tâm của anh an toàn để ở nhà, cô nhất định làm được đấy!

"Thiệu Quân! Con đã đợi lâu chưa? Trên đường kẹt xe một chút, để con phải chờ lâu rồi." Sau khi Trần Ngọc Tiệp rời đi chưa tới ba phút, Phạm Tú Viện cũng tới nơi.

"Mẹ!"

Bà tới vừa đúng lúc, cô mới kết thúc một cuộc chiến khó hiểu với người phụ nữ kia!

"Mẹ cứ đi từ từ, mất bao lâu con cũng sẽ chờ mẹ." Cô cười híp mắt, trên mặt đã không còn lo lắng của cuộc nói chuyện khi nãy với Trần Ngọc Tiệp.

"Đứa nhỏ này, con đúng là tri kỷ của mẹ."

Lời cô nói khiến Phạm Tú Viện vô cùng hài lòng, bà thân thiết kéo tay của cô đi vào khu SPA.

"Con cùng Mạnh Huân kết hôn đã hai năm, mẹ chưa từng thúc giục hai đứa sinh con, dù sao các con còn trẻ tự có tính toán của riêng mình; chỉ là hai đứa con hoàn toàn không có suy nghĩ gì về việc sinh đứa nhỏ sao?"

Rất nhiều người trẻ tuổi bây giờ không muốn sinh con, bà không phải là người bảo thủ, nhưng nếu Mạnh Huân và Thiệu Quân nguyện ý sinh đứa nhỏ, bà cũng có thể hưởng thụ một chút vui thú khi chơi đùa cùng cháu nội rồi, vì vậy không nhịn được mà thuận miệng nhắc tới chuyện này.

"Ách, bọn con đúng là chưa nói tới chuyện này!" Phải nói là ông xã quá bận rộn, cô cũng không có nghiêm túc nghĩ tới chuyện đó, bây giờ nghĩ kỹ lại một chút cô thực sự đã xem nhẹ vấn đề này.

Không phải người ta hay nói, đứa bé là chất keo gắn kết giữa hai vợ chồng sao. Nếu như bọn họ có con, có lẽ anh sẽ có ý thức trách nhiệm hơn đối với gia đình này, về sau sẽ không có sự việc tương tự phát sinh nữa?

"Con có thời gian thì cùng Mạnh Huân nói chuyện một chút, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, thân thể sợ rằng sẽ không chịu nổi quá trình mang thai cực khổ đâu." Phạm Tú Viện không muốn tạo áp lực cho cô, chỉ đưa ra lời khuyên của người đã có kinh nghiệm.

". . . . . . Sinh con thật sự rất vất vả sao mẹ?" Cô thường nghe người ta nói sinh con rất đau, nhưng đau tới mức độ nào, người chưa từng trải qua như cô rất khó tưởng tượng.

"Rất vất vả, đối với người phụ nữ mà nói đó là quá trình đấu tranh với sinh mệnh."

"Lần đầu sinh con giống như đổi máu một lần vậy, cho nên Chính phủ mới khích lệ phụ nữ sinh sớm một chút đó!"

"Vậy sao mẹ!" Nghe thật là đáng sợ! Cô gật gật đầu."Con biết rồi mẹ, con sẽ tìm thời gian cùng Mạnh Huân nói chuyện này."

"Vậy thì tốt." Phạm Tú Viện không nói nữa, tránh để con dâu chê bà nhiều lời.

Hai người đi vào khu bảo dưỡng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới qua khu SPA, tự thư giãn trên máy massage tự động.

Viên Thiệu Quân nhắm mắt hưởng thụ, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời mẹ chồng vừa nói.

Cô rất thích trẻ con, cũng muốn vì ông xã thân yêu mà sinh con – kết tinh tình yêu của hai người. Mặc dù cô rất sợ đau, nhưng cảm giác này có đau đớn tới mức nào thì cô cũng muốn nếm thử một lần, ít nhất phải trải qua một lần mới được!

Sau khi nghe điện thoại của Lý Mỹ Quyên, Viên Thiệu Quân ngồi yên ở trước bàn sách thật lâu, ngây ngốc vẫn không cách nào hoàn hồn.

Tình cảm thay đổi thật sự không thể tưởng tượng nổi, thời gian trước cô còn liều mạng năn nỉ thư ký của ông xã đảm nhiệm nhiệm vụ làm tai mắt bên cạnh anh cho cô, không ngờ hôn nhân của cô vẫn ổn định hạnh phúc, chị Mỹ Quyên lại muốn ly hôn rồi sao?

Theo lời chị Mỹ Quyên nói, chồng chị ở bên ngoài có một tiểu công quán, không chỉ có nhân tình, mà con cũng đã có hai đứa rồi, cho nên chị ấy nguyện ý thành toàn cho chồng mình cùng cô vợ bé kia, chỉ yêu cầu anh ta có thể để con gái lại cho chị nuôi dưỡng.

Kỳ lạ! Điều này sao có thể?

Cho dù cô chưa từng gặp ông xã của Lý Mỹ Quyên, nhưng mỗi khi chị Mỹ Quyên nhắc tới người đàn ông kia thì luôn là bộ dáng vui vẻ hạnh phúc, người đàn ông này sao có thể ở sau lưng chị Mỹ Quyên ăn vụng như thế chứ?

Nhưng thật ra chị Mỹ Quyên cũng không nói thật với cô, khi nói về ông xã của mình, chị chỉ nói đến những thứ tốt đẹp, cho nên cô mới cho rằng hôn nhân của chị Mỹ Quyên rất hạnh phúc. Trên thực tế, những điều đó chỉ là lời dối trá tạo nên vẻ ngoài mỹ mãn giả tạo mà thôi.

Trời ạ! Cuộc sống bây giờ thật sự quá châm chọc rồi, tại sao phần lớn mọi người không dám đối mặt với tình cảnh khó khăn của mình? Bao gồm cả chính cô, cũng luôn tự lừa mình dối người, không có dũng khí đối mặt với thực tế bi thảm.

Không! Cô không muốn tiếp tục hoài nghi ông xã của mình nữa , ngay hôm nay, buổi tối khi anh về nhà, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc anh cùng Trần Ngọc Tiệp có quan hệ mờ ám hay không.

Chuyện này sẽ là mấu chốt quan trọng trong cuộc sống của cô, chỉ có xác nhận hai người bọn họ rốt cuộc có mập mờ hay không, cô mới có thể bỏ lớp ngụy trang đối mặt với bản thân mình mỗi ngày. Dù kết quả có ra sao, cô cũng cần phải thẳng thắn đối mặt cuộc sống của chính mình.

Tuy nhiên, cô lại cảm thấy hoang mang, ý thức máy móc hoàn thành công việc, phiên dịch tài liệu, làm việc nhà, hoàn toàn không chú ý tới thời gian trôi qua. Nhưng ý niệm trong lòng quyết định cùng anh ngả bài lại càng lúc càng kiên định.

"Bà xã?"

Hàn Mạnh Huân hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của vợ anh đã có sự thay đổi vô cùng lớn, vừa tan làm đã trực tiếp chạy về nhà —— hiện tại, đây là thời khắc anh mong đợi nhất trong ngày, ngay cả lúc mới kết hôn cũng chưa từng có hành động như vậy.

"Anh đã về rồi đây, bà xã, em đâu rồi?" Vừa vào cửa anh đã gọi to, mong bà xã mau mau xuất hiện.

"Anh về rồi sao?" Nghe thấy tiếng anh gọi, Viên Thiệu Quân từ ban công nhô đầu ra, hướng về phía phòng khách hô xem như trả lời.

Cô đang bận phơi cái chăn, không chú ý anh đã vào trong nhà.

"Em hôm nay không có nấu cơm, anh đói bụng rồi sao?"

"Vẫn ổn."

Anh kéo cô vào phòng khách ngồi xuống sofa, vẻ mặt hưng phấn nói.

"Nếu tuần sau có thể đem núi công việc kia hoàn thành xong, anh sẽ xin nghỉ phép nửa tháng, em nói xem, em thích chúng ta đi nước Pháp hay sang Italy để du lịch hơn?"

"Đều được." Nhìn gương mặt hưng phấn bừng bừng của anh, cô đột nhiên không biết nên trả lời anh như thế nào, chỉ có thể trả lời nước đôi đối phó.

"Sao vậy? Em không thích sao?" Phát hiện hình như cô không có chút hào hứng nào, Hàn Mạnh Huân nhạy cảm nhỏ giọng hỏi thăm.

"Em có chuyện muốn nói với anh. . . . . ." Cô âm thầm nuốt nuốt nước miếng, dù sao đau dài không bằng đau ngắn, vẫn cứ nên nói chuyện rõ ràng thì hơn.

"Được! Em muốn nói chuyện gì cũng được." Anh không hề nghĩ ngợi đồng ý.

"Vậy em nói trước, em hi vọng dù em có nói cái gì, anh cũng không được tức giận nhé." Nếu đã quyết định ngả bài, cô cũng phải có được sự đồng ý của anh trước, nếu không cô rất khó mở miệng.

"Làm gì cẩn thận như vậy? Là chuyện rất quan trọng sao?"

Cảm thấy bà xã lo lắng, tim của anh không khỏi trầm xuống.

"Đúng, đúng, là chuyện vô cùng trọng yếu." Đối với cô tuyệt đối là như vậy.

"Anh biết rồi." Ý thức được cô thực sự nghiêm túc, anh bất giác cũng cảm thấy căng thẳng."Vậy em nói đi."

"Ông xã, em muốn hỏi anh...anh. . . . . ." Lời đến khóe miệng, cô đột nhiên ngừng lại, cho tới bây giờ cô mới biết thế nào là khó có thể mở miệng.

"Sao?" Cổ anh có chút cứng ngắc."Không sao, em cứ nói đi, anh bảo đảm nhất định sẽ không tức giận."

"Được, em muốn hỏi, anh cùng với Trần Ngọc Tiệp. . . . . ."

"Em phải tin tưởng anh, giữa anh và cô ta hoàn toàn không có chuyện gì hết, tuyệt đối không có!" Không đợi cô nói hết, Hàn Mạnh Huân đã tỏ rõ trong sạch.

"Có thật không?" Cô muốn nói lại thôi, chớp mắt nhìn anh.

"Đương nhiên là thật!" Anh chỉ kém không có giơ tay lên trời đưa ra lời thề đảm bảo trong sạch của mình nữa thôi."Từ khi kết hôn đến bây giờ, có khi nào anh lừa dối em sao? Em tin tưởng anh một chút có được hay không?"

"Em tin tưởng anh mà!"

Từ trước tới giờ vẫn vậy, chỉ là gần đây mới bắt đầu có chút không tín nhiệm lắm.

"Nói dối, em rõ ràng không tin anh." Nếu thực sự tin tưởng, cô cũng không hỏi vấn đề đả kích tinh thần anh như vậy.

"Thật xin lỗi, em chỉ là có chút lo lắng. . . . . ."

Rõ ràng người chịu uất ức phải là cô, thế nhưng sau khi bị anh trách móc, cô lại biến thành người có lỗi. Cô không khỏi ủy khuất mím mím môi, đôi mắt càng không có tiền đồ đỏ lên.

"Cho tới bây giờ anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, anh thật sự không hiểu em dựa vào cái gì mà hoài nghi giữa anh và Trần Ngọc Tiệp có quan hệ mờ ám."

Cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất tệ, anh không khỏi lớn tiếng với cô, nhưng quả thật là nhịn không nổi!

"Không dựa vào cái gì hết, đều là tự em suy nghĩ lung tung, thế đã được chưa?!" Anh lớn tiếng như vậy làm cô cũng nổi giận theo, không tự chủ được hét lên, gào xong lại rất vô dụng khóc nức nở.

". . . . . . Em khóc cái gì?" Vừa thấy cô rơi lệ, một bụng nộ khí của Hàn Mạnh Huân thoáng chốc mất hơn phân nửa, ảo não lau mặt một cái, âm thanh cũng trở nên nhẹ nhàng.

"Em không khóc." Cô quật cường không chịu thừa nhận.

"Thế này mà vẫn còn nói là không khóc?" Ngón tay anh khẽ lau lau khóe mắt cô, tức giận nói."Nếu không thì đây là cái gì, em nói xem?"

Cô thẹn quá hóa giận nói "Chỉ là do mắt đã kém, hoạt động nhiều nên chảy nước mắt không được sao?"

"Thật là, em đâu đã lớn tuổi như vậy." Anh than nhẹ, vươn tay muốn kéo bà xã vào trong ngực, lại bị cô cương quyết đẩy ra. "Thiệu Quân?"

"Em cũng rất chán ghét bản thân mình sinh ra hoài nghi ám muội như vậy, nhưng anh có biết, nhìn thấy anh cùng Trần Ngọc Tiệp ở chung một chỗ thân mật như thế, em có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu đau đớn hay không? Em rất sợ anh sẽ thực sự thích cô ta, vậy em phải làm sao đây?" Cô càng nói càng lớn tiếng, nước mắt như dòng suối nhỏ ào ào chảy ra không ngừng.

"Tại sao em lại nghĩ như thế? Chẳng lẽ anh có làm chuyện gì khiến em lo lắng sao?" Chắc chắn phải có nguyên nhân, anh trước hết phải biết lý do, mới có thể nghĩ biện pháp xử lý chuyện này.

"Không có, tất cả là do em thôi."

Là do cô không có cảm giác an toàn, lòng tin với anh không đủ, mới có thể để cho bản thân chìm vào những tâm tư suy nghĩ khiến người khác chán ghét này.

"Dù sao trước kia là em chủ động theo đuổi anh trước, cho nên vẫn lo lắng một ngày nào đó anh cũng sẽ bị người phụ nữ khác theo đuổi mà rời bỏ em. . . . . ."

". . . . . ." Hàn Mạnh Huân nghe xong, thật lâu không nói gì.

"Sao nữa chứ? Anh giống như là đang giật mình vậy." Cô lau nước mắt, xấu hổ lườm anh một cái.

"Anh thật sự là giật mình."

Trời ạ! Anh chưa bao giờ nghĩ bà xã siêu cấp tự tin của anh cũng có những lúc không tự tin như thế này, anh quả thật vẫn chưa hiểu rõ cô rồi.

"Em cho rằng anh là một người đàn ông tùy tiện, chỉ cần phụ nữ theo đuổi là có thể đồng ý hay sao?"

"Nhưng năm đó em cũng như vậy. . . . . ." Cô nhắc tới chuyện cũ, muốn giải thích.

"Vậy thì thế nào? Em đúng là một con cá lớn siêu cấp ngu ngốc mà!"

Anh căm tức lấy tay chọc chọc trán của cô, làm cho cô oa oa kêu to.

"Rất đau đó!" Cô vuốt vuốt trán, đôi mắt đẫm lệ trừng anh, bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Ai bảo em ngốc như vậy!"

Anh thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết mà, thiệt cho anh yêu cô nhiều như vậy, không ngờ cô lại tự coi nhẹ bản thân, không tin tưởng anh.

"Người nào ngốc chứ? Dù sao em cũng tốt nghiệp đại học á!" Hơn nữa còn là quang minh chính đại thi vào đại học! Trí thông minh chắc hẳn không có vấn đề.

"Chuyện này cùng với học vấn không có liên quan với nhau, được không?" Hàn Mạnh Huân trợn trắng mắt, hai cái này căn bản là hai việc khác nhau mà.

"Nếu không thì liên quan tới cái gì? Anh nói rõ ra xem!" Một người khi đã hoài nghi bản thân tới mức độ nào đó, sẽ không thấy rõ thực tế, hơn nữa rất dễ thẹn quá hóa giận. Cũng giống như Viên Thiệu Quân giờ phút này, hoàn toàn không thấy giọng nói dịu dàng thường ngày, ngược lại bộ dạng như tiểu hổ cái hung hãn.

"Sự tự tin của em có quan hệ tới việc anh thích em lúc đó." Rất tốt, nếu cô thực sự muốn biết, anh cũng không ngại mở lòng từ bi mà nói cho cô."Nếu anh không thích em, năm đó em có cởi hết ở trước mặt anh rung qua lắc lại, anh cũng không muốn động tới một sợi tóc của em, anh nói như vậy em hiểu không?"

"A?"

Trên mặt có vẻ như đã hiểu, nhưng vấn đề trọng điểm là cái gì?

Chẳng lẽ năm đó anh chê dáng người cô không đẹp sao? Nếu không tại sao cởi hết cũng vô dụng? !

Trong mắt của cô vẫn mờ mịt, cả người đi vào trong năm dặm sương mù. . . . . .

"Như vậy mà vẫn không hiểu sao?" Hàn Mạnh Huân nhìn thấy dấu chấm hỏi trong mắt cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cánh tay dài vươn tới, dễ dàng đem cô kéo vào trong ngực."Bà xã, em thật là ngốc, aiz. . . . . ."

"Anh đang nói cái gì? Nói rõ hơn một chút được không?" Cô ở trong lòng anh phiền não giãy dụa, không có được đáp án như mong muốn, càng khiến lo lắng của cô tăng gấp bội.

"Không thành vấn đề."

Anh không chút do dự gật đầu, quyết định hào phóng giải đáp nghi ngờ cho cô.

"Anh muốn nói là, năm đó em theo đuổi anh thành công, bởi vì anh cũng thích em, nếu không em có sức quyến rũ phóng điện chết người như thế nào, anh cũng không muốn để ý!" Nói cô ngốc, cô đúng là ngốc đến mức không thể ngốc hơn được nữa, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, xem ra anh phải dạy dỗ cô thật tốt mới được.

"A? Khi đó anh cũng thích em sao?" Tại sao cô lại không biết việc này? Hơn nữa một chút cảm giác cô cũng không hề có! "Em thật sự không hiểu được!"

"Cho nên anh mới nói, em thật ngốc!"

Anh biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu anh không thích cô, sao lại thường cùng cô hẹn gặp mặt ở ngoài trường? Đối với những nữ sinh anh không thích, ngay cả nói chuyện anh cũng lười, sao còn có thể cùng đối phương đi ra ngoài? Đó căn bản chính là tự đi vào đầm rồng hang hổ.

"Nếu không thích em, anh sẽ không cùng em gặp nhau ở bên ngoài, như vậy còn không hiểu sao?"

"Ừm!" Đã hiểu, nói rõ ra như vậy còn không hiểu được nữa sao, cô cũng không phải quá ngu ngốc."Vậy tại sao trước kia anh chưa từng nói với em?" Hại cô đến thời điểm một phút trước vẫn còn cho rằng đoạn tình cảm này là cô yêu đơn phương!

"Anh nghĩ là em biết, ai ngờ em ngốc dễ sợ!" Anh buồn cười mãnh liệt, mắt trợn trắng.

"Anh thật là. . . . . ." Cô tức giận dậm chân, không nhịn được giơ tay đấm liên tiếp vào ngực anh. "Em không phải con giun trong bụng anh, làm sao em biết anh nghĩ cái gì!"

"Có chuyện gì buồn bực em vẫn luôn giấu trong lòng, không nói ra thì sao anh có thể biết chứ?" Anh lấy ví dụ tương tự cho cô hiểu, có tâm sự gì nhất định phải nói ra, nếu không, sao có thể biết trong lòng đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

". . . . . ." Cô yên lặng, thì ra vợ chồng bọn họ cùng phạm phải một sai lầm, chẳng trách lại cùng đi vào một mê cung, rẽ trái rồi rẽ phải nhưng mãi không tìm được lối thoát.

"Hiện tại em đã hiểu được trái tim của anh chưa?"

Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, trong mắt nghiêm túc sâu thẳm, tràn ngập thâm tình mật ý.

"Nếu trái tim của anh đã dành trọn cho em, em nghĩ xem, làm sao anh có thể chấp nhận người phụ nữ khác đây?"

"Được rồi! Em biết rồi!" Cô thấy áy náy vô cùng, vòng tay ôm quanh hông của anh."Thật xin lỗi, do em hiểu lầm anh, sau này em sẽ như vậy nữa."

"Còn có sau này?" Anh cố ý giễu cợt cô.

"Không có, không có sau này!" Cô vội vàng giải thích, bất tri bất giác nhìn thấy ý cười trong mắt anh, thoáng chốc giận dỗi."Đáng ghét! Đừng tìm sơ hở trong lời nói của em mà!"

"Được, không tìm thì không tìm, chỉ cần yêu em thật tốt là được, phải không?" Anh cười to, thích thú hưởng thụ cảm giác cô tựa sát vào mình.

"Dĩ nhiên!"

Cô giương môi cười một tiếng, bướng bỉnh hất cằm.

"Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, về sau không cho phép em hoài nghi linh tinh nữa!" Hiểu lầm được gỡ bỏ khiến mọi người đều vui vẻ, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, anh không quên nhắc cô nhớ kỹ.

"Em biết, sẽ không như vậy nữa!"

Anh cũng thật quá nhỏ mọn! Cứ nhắc đi nhắc lại như vậy, thật là!

"Vậy thì tốt."

Lúc này Hàn Mạnh Huân mới hoàn toàn an tâm, anh hài lòng nhếch miệng, an tâm xong thì bụng cũng cảm thấy hơi đói rồi.

"Bà xã, anh đói bụng, chúng ta đi ăn cơm được không?"

"Được! Anh muốn ăn gì? Thức ăn kiểu phương Tây hay là kiểu truyền thống?" Đài Loan thật là một nơi ở tốt, thức ăn ngon thế nào cũng có!

"Chỉ cần có thể no bụng là tốt rồi." Anh không phải người kén ăn, dĩ nhiên thức ăn do bà xã tự tay làm là tốt nhất, ăn ở nhà còn có hương vị gia đình, nhưng anh cũng không muốn trở thành ông chồng tồi tệ nô dịch bà xã, cho nên mỗi khi cô không muốn xuống bếp, anh cũng có thể tùy ý ăn ở bên ngoài.

"Vậy chúng ta lái xe ra ngoài, nếu thấy gì ngon sẽ ăn cái đó." Cô đưa ra đề nghị.

"Được." Chỉ cần bà xã vui vẻ anh làm gì cũng được, tùy cho cô định đoạt.

Vì vậy hai vợ chồng tay nắm tay nhau, tâm tình vui vẻ lái xe ra đường, đi xung quanh tìm nhà hàng nhỏ giải quyết bữa tối.

"Đúng rồi ông xã, hai ngày trước mẹ hỏi em, khi nào thì chúng ta sẽ sinh em bé." Vừa cắn một miếng thịt heo nhập khẩu, Viên Thiệu Quân đột nhiên nhớ tới lời mẹ chồng dặn dò, thuận miệng cùng anh nói một chút.

"Sao bỗng nhiên mẹ lại hỏi chuyện đó?"

Hàn Mạnh Huân kinh ngạc nhíu mày, anh rất hiểu mẹ mình, bà hẳn sẽ không thúc giục chuyện này mới đúng! Chẳng lẽ do ai trước mặt mẹ nói chuyện linh tinh, khiến bà bắt đầu sốt ruột?

"Là ai nói linh tinh gì đó với mẹ sao?"

"Không có! Là hai ngày trước em cùng mẹ đi SPA, mẹ nói sinh con là chuyện rất hao tổn khí lực, mẹ lo lắng đến lúc đó em không đủ sức lực để sinh. . . . . . Anh biết bình thường em không có hoạt động vận động gì mà! Em nghĩ mẹ không có ý thúc giục, chỉ là suy nghĩ cho em mà thôi." Lo lắng ông xã hiểu lầm, cô kể lại chuyện mấy ngày trước ở Câu Lạc Bộ thẩm mỹ cùng nói chuyện với Phạm Tú Viện cho anh nghe.

"Em sao vậy? Sợ anh với mẹ bất hòa sao?" Phát hiện ra ý đồ của cô, Hàn Mạnh Huân không nhịn được cười hỏi.

"Ai u! Em sợ anh suy nghĩ lung tung chứ sao!" Gia đình hòa thuận mọi sự tốt lành, trải qua khúc mắc lần này, cô vô cùng thấm thía đạo lý đó!

"Sẽ không, anh biết mẹ không phải người như vậy."

Sau khi cha qua đời, không ai hơn anh có thể hiểu rõ Phạm Tú Viện; anh cũng sẽ cố gắng trở thành người hiểu bà nhất, tuyệt đối không để việc này xảy ra lần nữa.

"Vậy em cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy thế nào cái gì?" Anh đang hỏi về chuyện sinh con sao? Không đầu không đuôi hỏi như vậy, cô nghe hiểu được mới là chuyện lạ.

"Em muốn sinh hả?" Anh lấy vợ không phải để sinh con, nhưng nếu bà xã muốn sinh, anh sẽ rất vui vẻ, tất cả đều tôn trọng ý muốn của cô.

"Anh đúng là đang hỏi vô ích mà!" Cô đăm đăm nhìn anh, ánh mắt giống như đang nhìn yêu quái. "Tuy thể chất của em hơi yếu một chút, lúc trước cũng không có nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, nhưng em rất muốn chúng ta có con. Nếu anh không thích trẻ nhỏ, ít nhất chúng ta có thể sinh một đứa không?"

"Ai nói anh không thích trẻ nhỏ?" Anh vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt nhìn cô, để đũa xuống nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé kia.

"Không tiếp xúc nhiều với trẻ con, không có nghĩa là anh không thích chúng. Hơn nữa, con của chúng ta lớn lên sẽ vô cùng đáng yêu như em vậy, sao anh có thể không thích chứ?"

Khuôn mặt nhỏ của Viên Thiệu Quân đỏ lên, đến tuổi này rồi mà vẫn có người nói cô đáng yêu, muốn không đỏ mặt cũng khó a.

"Anh đừng trêu em, cũng sắp 30 tuổi còn nói em đáng yêu, nếu bị người nghe thấy thì thật mất mặt." Cô ngước mắt nhìn anh, cực kỳ xấu hổ hạ thấp giọng kháng nghị.

"Ngay cả khi em đã 70, 80 tuổi, nếu như chúng ta còn sống, anh sẽ vẫn nói em đáng yêu." Cô là người phụ nữ đáng yêu nhất trong mắt anh, từ trước tới giờ vẫn không thay đổi, với anh cô luôn là một thiên thần vừa ngây thơ, vừa đáng yêu nhất trên đời.

Bạn đang đọc Cách Mạng Bà Xã của Tử Trừng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.