Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoai tây sợi xào chua cay

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

“Tra nam đúng là cặn bã, mới ngày nào còn ôm hoa hồng đi tỏ tình Chúc Thận, hôm sau đã cùng Chúc Dao phát tao lăn giường.”

“Nam chính còn không mau xử lý tra nam a, hắn sắp xuống tay với Chúc Thận rồi kìa!”

Trên chiếc bàn làm việc trong góc phòng, một thanh niên mặc áo sơmi lười biếng mà nằm bò, tóc vểnh lên, lộ ra cái gáy trắng nõn. Chúc Thận bên tai nghe tiếng đồng nghiệp lải nhải thảo luận, đáy lòng không khỏi phát ra một tiếng cảm thán.

Ài, lại tới nữa.

Gần đây hai đồng nghiệp bàn bên đang xem một cuốn tiểu thuyết đoàn sủng, trong đó có một tên pháo hôi trùng tên trùng họ với cậu, mỗi ngày nghỉ trưa cậu đều có thể nghe được bọn họ phun tào cốt truyện.

Ngày cuối cùng của kỳ thực tập, không thể cho cậu yên ổn nghỉ trưa một lần sao?

Chúc Thận che lại lỗ tai, rầm rì hướng bên cạnh dịch dịch, đúng lúc cậu vừa chạm đến vách tường thì đột nhiên cả người bị hung hăng đẩy một cái.

Không phải sau khi dựng nước không được thành tinh sao? Tường sao lại thế này?

“Chúc Thận! Đừng quên vì sao mày được gả sang!”

Chúc Thận choáng váng một trận, mở mắt ra phát hiện mình cư nhiên đang ở bên ngoài, cách đó không xa là một thanh niên tóc quăn màu nâu vẻ mặt chán ghét trừng cậu.

“Chúc Dao, đừng cùng loại người này lãng phí thời gian, nên trở về đi học.” Không đợi Chúc Thận kịp phản ứng, thanh niên tóc quăn xoay người lên xe, nhất kỵ tuyệt trần, để lại cho cậu làn khói ô tô ập vào mặt.

Chúc Thận một bên ho khan một bên ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi, Chúc Dao à?

Đó không phải là tên của vai thụ chính trong truyện đoàn sủng mà đồng nghiệp mỗi ngày phun tào sao? Lại thêm vừa rồi đối phương nói gả sang, Chúc Thận bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành.

Cậu sẽ không phải là xuyên sách đi?

Chúc Thận trong truyện là em trai cùng cha khác mẹ với nhân vật chính đoàn sủng thụ Chúc Dao, là một đứa vô dụng của Chúc gia, một đứa con riêng pháo hôi vì gương mặt xinh đẹp mà bị ép liên hôn.

Chúc Thận còn đang tự hỏi nhân sinh, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nam xa lạ.

“Cậu còn muốn đứng đây bao lâu nữa?”

Chúc Thận hiện tại đang đứng trước cánh cổng sắt lớn của một căn biệt thự lớn, hai bên đều là cột, nếu không phải nhìn đến chuông cửa, Chúc Thận thiếu chút nữa cho rằng cây cột cũng thành tinh.

Giọng nam vừa dứt, cổng sắt phát ra tiếng “Đang đang” nặng nề mở ra.

Tiếp đón như vậy có thể thấy được cậu hiện tại có bao nhiêu không được hoan nghênh, Chúc Thận mờ mịt đi vào.

“Nguyên liệu đã chuẩn bị, cậu đi nấu cơm đi.”

Chúc Thận còn chưa kịp ngó xem biệt thự này là cái dạng gì, theo tiếng bước chân vang lên ở cửa liền nghe được giọng nam lúc nãy, thực mau chủ nhân của âm thanh xuất hiện trước mặt Chúc Thận.

Người đàn ông vai rộng chân dài, từ trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt không có độ ấm, làm cho Chúc Thận trong nháy mắt bỏ qua ngũ quan đẹp trai của hắn.

Nhưng dù sao cũng phải nói, người này có gương mặt bạc tình bạc nghĩa giống tra nam thật sự.

Tức khắc Chúc Thận nhớ tới tên tra nam mà lúc nghỉ trưa đồng nghiệp vẫn phun tào, cho nên cậu đây là pháo hôi gả cho tra nam?

Chúc Thận sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc không tệ, kỳ thực tập ba tháng, trừ bỏ thường xuyên tăng ca, tiền lương phúc lợi cậu đều thực vừa lòng. Đúng vào ngày cuối cùng của thực tập kỳ, ngay khi sắp được chuyển chính thức được thêm tiền lương, cậu xuyên tới nơi này. Đầu tiên là bị đẩy một cái, hiện tại vô duyên vô cớ bị sai đi nấu cơm, Chúc Thận nào có chịu qua tủi thân như vậy!

Nhưng…… Chúc Thận nghe đồng nghiệp nói qua kết cục của pháo hôi, còn biết đối tượng liên hôn này không dễ chọc.

Cậu vừa mới tới nơi này, cái gì cũng chưa quen, tốt nhất không nên manh động……

“Tôi đi ngay đây.” Chúc Thận cúi đầu lên tiếng, đổi dép lê, vòng qua trước mặt người đàn ông đi vào phòng bếp, toàn bộ quá trình không ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.

Tra Tự nhìn chằm chằm thân hình lung lay sắp đổ của Chúc Thận, hắn hình như nghe được tiếng nức nở?

Đứng trước bồn rửa, Chúc Thận ấm ức lau lau nước mắt, bên cạnh để một rổ đầy rau củ, khoai tây thì dính đầy bùn đất, mấy cái lá rau thì vừa dập vừa úa……

Nhất định là tra nam cố ý lấy rau hỏng để tra tấn cậu!

Chúc Thận não bổ đến nước mắt chảy ròng ròng, nước lạnh như băng xối lên tay, Chúc Thận trong lòng cũng lạnh thấu. Những ngày vui vẻ kết thúc quá đột ngột không kịp phòng bị.

Khoai tây rửa sạch sẽ xong, Chúc Thận quyết định làm khoai tây xào chua cay để biểu đạt nội tâm chua xót của mình. Cậu vừa mới chuẩn bị cầm lên dao phay, có người đã giành trước một bước đoạt đi.

“Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi nấu.”

Chúc Thận mắt ngấn nước vô cùng ngạc nhiên, quyết định không để ý thần sắc phức tạp trên mặt người kia, vui sướng buông khoai tây xuống bước nhanh rời khỏi phòng bếp, như sợ giây tiếp theo người kia liền hối hận.

Chờ Chúc Thận đi rồi, Tra Tự cúi đầu nhìn trên mặt thớt dính vài giọt nước mắt, rất là ghét bỏ cầm khăn giấy xoa xoa, đem dụng cụ rửa lại một lượt, cuối cùng lấy khoai tây mới, bắt đầu nấu cơm trưa.

Chúc Thận bên kia trừ bỏ đôi mắt có chút phiếm hồng, nước mắt đã ngừng từ lâu. Cậu có một biệt danh mà chỉ người trong nhà mới biết, túi khóc nhỏ. Nước mắt tới mau đi cũng mau, khi còn đại học từng biểu diễn vở kịch ba giây là có thể khóc ra nước mắt.

Lau nước mắt xong, Chúc Thận thấy trên bàn trà ở phòng khách có mấy phần văn kiện, góc dưới bên phải có cái chữ ký phiêu dật.

“Tra…… Tự?”

Họ Tra? Thảo nào, người này chắc chắn là tên cặn bã mà đồng nghiệp nói tới!

Chúc Thận ngẫm lại những lời đồng nghiệp phun tào tra nam, có một điều làm cậu khắc sâu ấn tượng, wechat của hắn có hơn nghìn bạn tốt! Mà cậu thì không bằng số lẻ của hắn nữa.

Chúc Thận cầm lòng không đậu nhìn nhìn di động màu đen đặt ở bên cạnh văn kiện.

Đột nhiên “Đinh” một tiếng nhận được tin nhắn.

Chúc Thận tò mò nhìn chằm chằm một hồi, aiyo, dán cả chống nhìn trộm, không hổ là đại boss tra nam trong truyền thuyết.

Dưới đáy lòng Chúc Thận đem Tra Tự phun tào đến trời nghiêng đất lệch, thẳng đến khi nghe được âm thanh bật bếp, đồ ăn được thả vào trong nồi “Tư tư tư” vang lên. Chúc Thận theo đó ngửi ngửi, là khoai tây xào trứng!

Chúc Thận lặng lẽ mò đến phòng bếp, ló ra cái đầu tóc xù xù nhìn Tra Tự trong phòng bếp. Tên này là đồ tư bản tra nam, có nhan sắc có thân hình, tạp dề thắt ngang eo, phác họa ra đường cong xinh đẹp, hai chân thẳng tắp thon dài. Bàn tay cầm xẻng xào đồ ăn, xương ngón tay rõ ràng, có thể tưởng tượng bàn tay này mà cầm bút máy ký tên có bao nhiêu dụ hoặc.

Tra Tự vô luận là đảo đồ ăn hay là nêm gia vị đều rất thành thạo, Chúc Thận ngửi mùi thơm, sinh ra chờ mong đối với cơm trưa.

Theo một tiếng tắt bếp, cơm trưa làm xong rồi!

Tuy rằng chỉ là một chảo cơm chiên, nhưng Chúc Thận trước nay chưa từng ngửi được cơm chiên nào thơm như vậy.

“Chúc Thận, ăn……” Tra Tự nói đến một nửa, cảm giác có làn gió thổi vù qua, vừa quay đầu bên cạnh liền nhiều thêm một Chúc Thận đang bưng bát.

Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề! Chúc-lòng chỉ có cơm chiên-Thận trong lòng hô to khẩu hiệu, nhìn Tra Tự chớp chớp mắt, có vài phần thú vị.

Chúc Thận trong hiện thực có một gương mặt xinh đẹp, cậu soi gương qua thấy bộ dáng không thay đổi. Tra nam thích cái gì, đương nhiên là xinh đẹp. Chúc Thận biết rõ ưu điểm của mình, mắt long lanh ngấn lệ nhìn Tra Tự vừa ủy khuất vừa thẹn thùng chớp chớp.

“Buổi sáng không có ăn cơm, đói bụng~.” Chúc Thận dùng ngữ khí mềm như bông giải thích, tinh tường nhìn Tra Tự hầu kết lăn lăn.

Vì thế Chúc Thận thành công lấy được một bát cơm chiên, vì thể hiện mình đói bụng hoặc có thể là lười nhìn đến Tra Tự, cậu vừa ngồi xuống liền vùi đầu vào trong bát, đem người nấu cơm ném ra sau đầu.

Bát ăn cơm là Chúc Thận ở phòng bếp tiện tay lấy, đó là cái mà Tra Tự thường dùng để trưng bày, so với bát ăn cơm bình thường lớn hơn một vòng. Nhìn Chúc Thận trên bàn cơm cắm cúi ăn, sợ cậu nghẹn chết, Tra Tự rót cho cậu chén nước.

Trong lúc nhất thời phòng bếp chỉ có âm thanh hai người đang ăn cơm.

Tra Tự làm cơm chiên thêm muối thực vừa miệng, còn có chân giò hun khói, rau cần, khoai tây đều xắt hạt lựu cùng một ít thịt cua và hải sản gì đó mà Chúc Thận nếm không ra. Nguyên liệu nấu ăn tốt, trù nghệ người nấu cũng tốt, các loại nguyên liệu nấu ăn thơm thơm lẫn vào nhau, Chúc Thận ăn đến thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.

“Trong chảo còn cơm hong? Tui muốn ăn nữa!”

Tra Tự đang uống nước, nghe được lời này của Chúc Thận thì sặc một cái, hắn nhìn lướt qua ngón tay thon gầy đang ôm bát, chậm rãi gật gật đầu.

“Trong nồi vẫn còn nha, tui để phần cho anh á!” Thực mau Chúc Thận lại bới một bát đầy, hơn nữa tốc độ ăn cơm không chút nào chậm lại.

Tra Tự ăn xong một bát, Chúc Thận bát thứ hai cũng mau thấy đáy, Tra Tự cũng không ăn sáng nên đứng dậy đi thêm cơm. Hắn đang đi đến trước kệ bếp thì nghe được Chúc Thận kêu một tiếng ăn no rồi.

Tra Tự không mặn không nhạt đáp một tiếng, mở nồi ra, ngây ngẩn cả người.

Trong nồi chỉ còn dư lại chút xíu cơm chiên ước chừng một ngụm là có thể ăn xong, hơn nữa chỉ có cơm, trứng chiên cũng không còn.

Bàn tay cầm nắp nồi siết chặt, Tra Tự quay đầu lại nhìn Chúc Thận đang uống nước, hai người ánh mắt đối nhau.

Ba giây sau, Chúc Thận mắt ươn ướt, muốn khóc, Tra Tự nhanh chóng thu hồi tầm mắt quay đầu lại.

Sao bảo là bình hoa cơ mà, hắn rốt cuộc là cưới phải cái thùng cơm hay là túi khóc về thế này?

Bạn đang đọc Cầm kịch bản pháo hôi thật sướng của Hoa Thanh Loan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Laughterici
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.