Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba người đánh nhau

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Diệp Cẩm và Lý thị từ trong nhà Diệp Song Toàn đi ta, trực tiếp đi thẳng về nhà.

Dọc đường đi, Lý thị nhijn không được nói nhỏ với Diệp Cẩm, "Lần này xem như là tiện nghi cho một nhà bọn họ, tộc trường còn lưu lại mặt mũi cho bọn họ, Diêu thị vẫn luôn trốn ở trong phòng không ra ngoài. Lý thị cười giễu cợt một tiếng, "Muốn ta nói ấy hả nên đem bà ta cái ngươi đầu sỏ lôi ra mới có thể hả giận, chủ ý này với cái đầu heo của Mễ thị làm sao có thể nghĩ ra, nhất định là tổ mẫu ngươi nghĩ ra, đáng tiếc là . . . . . . . ."

Diệp Cẩm nhịn không được mỉm cười, "Có gì đáng tiếc đâu nương, tuy rằng Diêu thị luôn trốn ở trong phòng không chịu xuất hiện, nhưng nói cho cùng thì thể diện cũng đã mất đi, bà ta lại càng không thể trốn ở trong nhà cả đời không ra khỏi cửa, chung quy lại sau này ra ngoài vẫn là bị người trong thôn đâm cột sống, còn có cái gì mà đáng tiếc chứ, dù sao cũng không thể đem bà ta ra ngay tại chỗ để đánh một trận cho hả giận."

"Đương nhiên là không đến nỗi đem bà ta ra đánh một trận." Lý thị lắc đầu, chẳng qua là bà không nhìn thấy tận mắt Diêu thị tức giận đến giậm chân nên chưa hả giận mà thôi, "Nếu như ta thật sự đánh bà ta, chuyện này thật không biết đến khi nào mới kết thúc, phỏng chừng cũng đi theo đến từ đường quỳ."

Diệp Cẩm cũng cảm thấy như vậy, nếu như thật sự đánh thì cho dù hôm nay bọn họ đúng cũng sẽ trở thành sai.

Mối quan hệ bối phận rực rỡ ngay đó, ở đây là cổ đại phong kiến có truyền thống lấy hiếu trị thiên hạ, bọn họ làm thế với Diêu thị chỉ có thể tự mình tìm đường chết.

Kỳ thực Diệp Cẩm ngược lại không cảm thấy có gì đáng tiếc, dù sao thì một nhà bọn họ cũng đã mất hết thể diện với người trong thôn, Mễ thị và Diệp Song Toàn còn bị phạt quỳ wor trừ đường.

Nàng cũng không dám hi vọng Mễ thị và tổ mẫu kia có thể biết ăn năn hối cải gì đó, cho dù hôm nay có kiên quyết xử lí mạnh bọn họ thì sau này tìm được cơ hội khẳng định bọn họ vẫn sẽ tới gây ầm ĩ, nhất định sẽ không hết hi vọng.

,

Diệp Cẩm cho rằng không nhất phải dồn ép người đến bước đường cùng mới tính là thắng lợi, dồn ép hung ác, ngược lại người xấu lại trở thành kẻ yếu, mà kẻ yếu thì vẫn luôn được nhiều người đồng tình trở thành vũ khí sắc bén, cái này không đáng để làm.

Đối phó với loại người xấu khó chơi giống như Mễ thị và Diêu thị để cho bọn họ từng bước đi trên con đường tự tìm đường chết, cuối cùng để tự bản thân mình tới chỗ chết, căn bản không cần đích thân ra tay.

Không lâu sau, hai người về đến nhà.

Nhà ở cửa thôn cách xa nhau cho nên tầm nhìn trống trải, bọn họ ở xa xa liền nhìn thấy được bóng dáng thợ xây ở phía trước đang bận rộn trong lòng lại vui vẻ một trận, cảm giác không thoải mái vừa nãy trong nháy mắt liền bị quẳng ra sau đầu.

Diệp Như và Diệp Qúy đang ngồi ở trước cửa nhà chống cằm rồi đi qua đi lại trông ngóng giống như hai chú chó nhỏ đang chờ chủ nhân về nhà, nhìn thấy bọn họ quay về lập tức cao hứng đến nghênh đón, "Nương, đại tỷ."

"Nương đại tỷ, các ngươi thế nào rồi, một nhà nhị thúc có khi dễ hai người không?" Trước đó, Diệp Như vốn dĩ cũng muốn đi theo, bất quá Lý thị lại không cho bắt nàng ở lại giữ nhà.

Kết quả nàng ở trong nhà vẫn luôn lo lắng, chỉ lo Diệp Cẩm và Lý thị đi đến nhà Diệp Song Toàn chịu thua thiệt. Hơn nữa nàng và Diệp Qúy ở nhà đợi đã rất lâu vẫn không thấy hai người quay về, không nhịn được lại càng thêm lo lắng.

Lý thị lắc đầu nói. "Không sao, hiện tại nương ngươi không phải người dễ dàng chịu thua thiệt, yên tâm đi."

"Đúng nha, không phải còn có đại tỷ sao?" Diệp Cẩm mỉm cười, "Chẳng lẽ các ngươi còn lo lắng cho đại tỷ. Ta sẽ không để cho người khác khi dễ nương." Nàng sờ cái đầu nhỏ của Diệp Qúy đang ngẩng lên.

Diệp Như ngượng ngùng cười hắc hắc, "Ta chính là sợ các ngươi và bọn họ đánh nhau thì các ngươi đánh không lại thôi. Loại chuyện đánh nhau này vẫn là ta thành thạo hơn."

Lý thị trừng mắt nhìn nàng, "Thật có tiền đồ, một cô nương đánh nhau lợi hại còn đáng để khoe khoang à? Ta để các ngươi ở nhà nấu nước pha trà rồi có làm hay chưa? Đừng có lo lắng cho hai người bọn ta rồi đem chuyện chính quên mất."

"Không quên không quên." Diệp Qúy nhảy dựng lên nói, "Ta và nhị tỷ cũng không có quên vẫn luôn châm trà." Diệp Như cũng đi theo dùng lực gật gật đầu.

"Không quên là được rồi." Lý thị nhìn qua mấy tách trà đặt ở trên bàn bên cạnh, đi qua tự rót cho mình một tách uống liên tục mấy hớp.

Lúc nào trong nhà cũng phải có người nhìn, thỉnh thoảng lại phải thêm trà cho nhóm thợ để phòng ngừa bọn họ lười biếng. Lúc đi Lý thị phân phó hai người ở lại nhà, có người nhìn, nhóm thợ ít nhiều gì cũng có cố kỵ, cho dù là xem nhẹ hai tiểu hài tử thì chung quy có cũng đỡ hơn không.

Sau đó, Lý thị hàn huyên với mấy người thợ vài câu, nhìn xem làm được như thế nào, có vấn đề không, tiếp theo Diệp Cẩm ở lại phía trước, Lý thị đi vào lều phía sau nhà nói chuyện hôm nay cho Diệp SOng Căn nghe.

Mà còn thừa lại Diệp Cẩm và hai người Diệp Như, Diệp Qúy cũng nói đến chuyện vừa nãy, ba tỷ muội cười đùa ầm ĩ một trận.

Thời điểm chạng vạng nhóm thợ kết thúc công việc, đã có thể thấy được hình dáng ban đầu của phòng ở, trên nền móng đã đặt một ít gạch xanh ở những chỗ nhô lên, hình dạng ba gian nhà giữa cùng với một gian phòng bếp ở bên cạnh đã hiện ra.

Mọi người trong nhà nhìn rất cao hứng, xem ra không đến mấy ngày nhà ở có thể xây xong rồi, đến lúc đó liền có thể ở nhà mới.

Buổi tối Diệp Cẩm vẫn như cũ nổi lửa ở nhà Diệp Đại Sơn, Diệp Cẩm và Vương tẩu tử cùng nhau làm cơm tối.

"Tẩu tử, thói quen ăn uống của các ngươi là ăn cay hay vẫn là ăn nhạt một chút?" Diệp Cẩm đem gạo bỏ vào trong nồi hỏi Vương tẩu tử đang nhóm lửa ở bếp lò kế bên.

Buổi trưa tuy nói rằng cùng nhau ăn cơm nhưng thoáng cái làm đồ ăn cho mười mấy người nên không có lo lắng nhiều như vậy rồi làm thuận tiện thế nào, đem thịt và củ cải bỏ vào trong một cái nồi lớn hầm chín là được.

Nhưng hiện tại chỉ có đơn độc hai nhà cùng nhau ăn cơm, đương nhiên vẫn là lo lắng đến vấn đề khẩu vị khác biệt.

Vương tẩu tử đem rơm củi bỏ vào trong bếp lò nói, "Ngươi không cần quan tâm chúng ta, làm nhạt chút đi, Song Căn thúc không phải còn đang bệnh sao, có thể ăn cay được không?"

"Không sao, một lát nữa ta làm cơm riêng cho phụ thân cũng được." Diệp Cẩm nói, "Ta sợ làm nhạt các ngươi ăn không quen."

Vương tẩu tử nhíu mày, "Vậy quá phiền phức rồi, cùng nhau làm cơm vẫn là làm nhạt chút đi, cũng không phải là ăn không được, hà tất gì phải phiền phức thế này."

Diệp Cẩm nghĩ nghĩ liền đồng ý với nàng, "Vậy được, ta liền xào một đĩa rau xanh đơn giản, một đĩa củ cải lại hầm thêm chút thịt, hẳn là đủ ăn rồi."

Diệp Cẩm để Vương tẩu tử đốt lửa phía dưới một cái nồi khác, sau đó bắt đầu xào rau.

"Đúng rồi Cẩm nương." Vương tẩu tử đột nhiên nói, "Hôm nay ngươi và thẩm bị tộc trưởng gọi tới nhà nhị thúc ngươi phải không? Ta từ trong ruộng trở về nghe được người khác nói. Rốt cuộc là chuyện gì, các ngươi có bị thiệt thòi không?"

Động tác trong tay Diệp Cẩm ngừng lại, một lát sau bật cười nói, "Tẩu tử yên tâm, không có chịu thiệt. Có thể chịu thiệt gì chứ? Ta dễ bị khi dễ vậy sao?" Nàng liền đem chuyện hôm nay phát sinh ở nhà Diệp Song Toàn kể lại một lần cho Vương tẩu tử nghe.

Sau khi Vương tẩu tử nghe xong không kiềm được lắc đầu thở dài, "Chậc chậc, quả thật đúng là ác nhân đều có ác báo. Lần này mặt mũi thể diện một nhà nhị thúc ngươi mất hết." Nàng suy nghĩ một chút lại nói, "Có điều là hôm nay thời điểm ta quay về có thấy tổ mẫu ngươi và Mễ thị đang ở trước cửa nhà Diêu Thúy Hoa cãi nhau ầm ĩ, cũng không biết là cãi cái gì. Sau đó ba người còn ở trước cửa đánh nhau. Ta và người khác đứng ở đó xem náo nhiệt một hồi lâu cũng không biết rõ ràng là chuyện gì. Theo lý thuyết mà nói thì lúc đó ngươi và nương ngươi vừa rời khỏi nhà bọn họ không bao lâu liền lập tức ầm ĩ với người khác. Xem ra da mặt cũng đủ dày nha."

Diệp Cẩm không hề hay biết chuyện này.

Hai nhà cách nhau tương đối xa, nhà nàng lại ở ngay rìa thôn, nắm bắt tin tức vẫn luôn không đúng lúc, chủ yếu là không có ai nói với nàng.

Nghe Vương tẩu tử nói Diệp Cẩm trái lại rất hứng thú.

Gặp chuyện mất mặt như thế này, nhà ai thấy người đều không phải trốn đi chứ, bọn họ thì ngược lại, lập tức lại náo loạn một hồi. Qủa nhiên là phá bỏ mọi thứ, hoàn toàn không biết xấu hổ.

"Mễ thị không đi đến từ đường quỳ sao?" Diệp Cẩm nhịn không được cười hỏi, "Chính lão tộc trưởng dặn dò bà ta với nhị thúc đến từ đường quỳ. Bà ta còn có thời gian chạy đi tìm người khác cãi nhau sao?"

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.