Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa đêm kinh hồn

Phiên bản Dịch · 1790 chữ

Ban đêm hôm nay vốn dĩ Diệp Cẩm ngủ rất sâu cũng không nghe được một chút tiếng động nào.

Gần đây nàng đi ngủ luôn thích nằm nghiêng, bởi vì không an tâm nàng cũng không có cởi y phục bên trong, ngay cả bạc cũng cất giấu trong người, thời điểm đi ngủ cũng giữ nguyên như vậy.

Nhưng mà vào lúc nàng đang ngủ rất sâu, nàng lại cảm giác giữa cổ tựa như có thứ gì đó đụng phải.

Trong nháy mắt Diệp Cẩm liền bừng tỉnh dậy, đột ngột dùng sức trở mình xoay ra phía bên ngoài.

Trong phút chốc mở mắt ra, Diệp Cẩm rõ ràng nhìn thấy trước mắt chính mình có một bóng người mờ hồ giữa bóng đêm.

Dường như lúc nàng xoay người lại, bóng dáng đó co rụt về phía sau trốn sau cái rương được đặt ở bên cạnh giường ngủ.

Trong nháy mắt Diệp Cẩm thanh tỉnh, mở to mắt.

Nàng khẳng định bản thân không có nhìn lầm, thật sự là có bóng người đã duỗi tay tới gần khuôn mặt nàng, còn không cẩn thận đụng phải. Kì lạ là lúc này đầu óc nàng không còn mụ mị nhưng lúc mới tỉnh dậy mà cả người cứng nhắc không dám cử động, nghĩ lướt qua hiện tại nên làm cái gì.

Ngàn vạn lần nàng không ngờ tới vậy mà lại có trộm ghé thăm, hơn nữa hiện tại còn đang nằm ở trong lều. Vừa nãy xoay người lại hắn cũng không có vội vã chạy đi, có lẽ là hắn đoán nàng chỉ là xoay người lại thôi chứ không có tỉnh giấc.

Vậy hiện tại nàng nên làm thế nào đây? Mạnh dạn ngồi dậy kêu to bắt tên trộm?

Không được, không được, vừa nãy nhìn thấy bóng dáng kia là biết đại nam nhân to khỏe, Diệp Song Căn hiện tại còn bị thương không xuống giường được, trong nhà đều là nữ nhân hài tử sức yếu, căn bản không khống chế được tên trộm.

Kiếp trước Diệp Cẩm nghe được không ít tin tức các loại, tên trộm đồ bị phát hiện, dưới cơn giận dữ đem chủ nhà giết chết.

Nếu tên trộm kia thẹn quá thành giận mà những nhà xung quanh lại ít, kêu to phỏng chừng đến nửa ngày mới có người nghe được chạy qua, đến lúc đó có lẽ đã vô cùng thê thảm rồi, khẳng định sẽ bị tổn thất.

Hiện tại trong phút chốc, trong lòng Diệp Cẩm đấu tranh đủ thứ.

Mà lúc này bóng đen kia vẫn trốn ở phía sau cái rương, khoảng cách rất gần với Diệp Cẩm chỉ vỏn vẻ vài bước đang trông chờ xác định xem Diệp Cẩm có thật sự ngủ hay chỉ là trở mình mà thôi.

Lúc này Diệp Cẩm đột nhiên nghĩ tới, mấy ngày trước Lý thị cẩn thận đặt bên giường mỗi lều một cây gỗ lớn thô ráp. Lúc đó nàng cũng hề để ở trong lòng, cũng không thèm coi trọng chuyện đó, chỉ cho rằng trộm căn bản không thể tới ghé thăm nhưng không nghĩ tới phỏng đoán của Lý thị thật sự đúng.

Diệp Cẩm giữ nguyên đầu không cử động, liếc mắt nhìn nghiêng một cái, quả nhiên nhìn thấy cây gỗ đặt ở bên trên đầu.

Nếu như bản thân đột nhiên dùng sức chụp lấy cây gỗ đánh tới, không biết tỉ lệ đánh trúng tên trộm là bao nhiều?

Mặc kệ đi, không quan tâm gì nữa.

Nếu không hành động, một lát sau tên trộm khẳng định mình "không ngủ" sau đó liền xong rồi.

Trong lòng Diệp Cẩm hạ quyết tâm, phút chốc liền từ trên giường vùng dậy, một tay nắm chặt cây gỗ đặt trên đầu giường, "Mau tới bắt trộm."

Diệp Cẩm hô to, trong tay cầm cây gỗ một chân bước tới, cầm cây đập mạnh vào đầu tên trộm cách đó không xa.

Nhưng mà cũng không có đánh trúng.

Tên trộm sau khi sửng sốt một giây, nhìn thấy cây gỗ theo bản năng mà nhảy lên né tránh, cũng ý thức được bản thân đã bị phát hiện, bắt đầu hướng ra bên ngoài chạy.

Lúc này Diệp Cẩm mới chú ý tới chỗ lều được mấy mảnh gỗ ngăn chặn lại có dấu vết di chuyển.

Diệp Cẩm quyết định thật nhanh, vào lúc tên trộm vừa chạy ra ngoài nhanh nhẹn đẩy mấy mảnh gỗ có vẻ hơi nặng đang che ở phía trước.

"Rầm -----"

"A -----"

Tiếng tấm ván gỗ rớt xuống cùng với tiếng kêu thảm thiết của tên trộm đồng thời vang lên.

"Người đâu, có trộm. Mau tới đây bắt trộm." Lúc này nửa người của tên trộm bị tấm ván gỗ đập trúng, oa oa kêu đau. Diệp Cẩm một bên gọi người một bên cầm cây gỗ chạy qua thật nhanh đứng trên tấm ván gỗ không ngừng đạp thật mạnh, "Nương, a Như, tiểu Qúy, mau tỉnh dậy. Có trộm, mau tới bắt trộm."

Thanh âm sột soạt trong lều vang lên.

Mới vừa rồi Diệp Cẩm kêu lên tiếng đầu tiên, Lý thị và Diệp Song Căn đã nghe thấy nhưng vừa tỉnh dậy đầu óc còn có chút mơ hồ. Mà sau đó nghe được động tĩnh bên ngoài chợt giật mình, Lý thị ngay cả giày cũng không kịp mang vào cầm lấy cây gỗ trên đầu giường chạy qua.

Tiếp đó liền nhìn thấy Diệp Cẩm đứng trên tấm ván gỗ giẫm mạnh, mà tên trộm bị tấm gỗ đè chặt xuống dưới không cử động được.

Sau đó, Diệp Như và Diệp Qúy cũng lần lượt từ trong lều vội vã chạy ra.

Cả ba người đều kinh ngạc.

Diệp Song Căn không thể xuống giường, chỉ có thể ở trên giường lo lắng suông," Có chuyện gì vậy, Cẩm nương có xảy ra chuyện gì hay không?"

Mãi cho đến khi thấy bọn họ đi ra ngoài, Diệp Cẩm mới coi như là thở phào nhẹ nhõm, "Nương, thật sự là có trộm." Nàng dùng cây gỗ chỉ vào tên trộm ở phía dưới tấm ván, "Hắn chạy đến trong lều chúng ta, bị ta bắt ngay tại chỗ. "Thanh âm nói chuyện cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra được chút âm thanh run rẩy nhỏ phát ra.

"Tỷ ngươi không sao chứ?" Diệp Như qua cơn sửng sốt, lo lắng chạy tới ôm Diệp Cẩm, giống như người lớn dỗ tiểu hài tử vỗ vỗ lưng Diệp Cẩm, "Đừng sợ, bọn ta ra rồi."

Lý thị sợ tên trộm trốn thoát nên nhanh chóng cầm dây thừng chạy tới trói chặt trộm, người kia không hé răng lên tiếng, dùng sức giãy dụa, mà bởi vì hơn nửa người cùng một cánh tay bị đè dưới tấm ván, phía trên còn có hai người đứng, thật sự nhúc nhích không được, cuối cùng còn bị Lý thị trói lại.

"Người đâu, mau tới bắt trộm, có trộm rồi, mau tới giúp bắt trộm." Lý thị bắt đầu lên giọng hô to.

Diệp Như và Diệp Qúy phản ứng trở lại đi theo bà hô to.

Thanh âm ba người không nhỏ, không lâu sau liền thấy trong nhà vài nhà xung quanh đốt đèn.

Lần lượt có người chạy tới, ngay chỗ cách đó không xa hỏi han.

"Nhà Song Căn, có chuyện gì vậy?"

"Có trộm à? Ở chỗ nào? Lần trước còn trộm mấy con gà của lão tử, bắt được xem lão tử đây có giết ngươi ngàn đao không?"

"Tên trộm ở đâu? Đừng để hắn chạy mất. Tất cả mọi người mau chạy đến nhà Song Căn bắt trộm."

Nhà Vương tẩu tử ở cách vách khoảng cách rất gần, Diệp Đại Sơn là người đầu tiên chạy tới, "Thẩm, có chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn vừa thở hổn hển vừa chạy tới, sau đó nhìn thấy một người bị đè ở phía dưới tấm ván giật mình, "Tên trộm đã bị bắt rồi à?"

Người đến tiếp theo nhìn thấy tình cảnh này cũng giật mình, "Hắc, đã bắt được rồi sao?"

Lý thị, Diệp Như và Diệp Qúy thấy mọi người lần lượt đến không ít, vì thế ngưng lại không hô gọi tiếp nữa.

"Ừ, đã bắt được rồi." Lý thị tức giận trả lời, "May mắn Cẩm nương nhà ta tỉnh giấc, vừa vặn bắt gặp ngay tại chỗ. Tên sát ngàn đao này, thừa dịp nhà ta xây nhà mới đồ đạc đều để ở bên ngoài mà xuống tay."

"Yo, là Cẩm nương nhà ngươi bắt được à?"

"Cũng thật có bản lĩnh, tên trộm này thật là, An gia còn có chó trông chừng mà mấy ngày trước bị trộm mất mấy con gà."

Lúc này Diệp Cẩm cũng không sai biệt lắm chạy qua nghe vậy cười nhạt, "Chỗ nào mà có bản lĩnh nha? Ta chính là đi ngủ có điều dễ dàng tỉnh giấc hơn mà thôi." Hơn nữa nếu không phải tên trộm sơ sót đụng phải bản thân nàng, nàng chỗ nào mà bắt được chứ?

Vừa rồi Diệp Cẩm coi như là bị dọa sợ, đừng nhìn bộ dạng bình tĩnh nhanh nhẹn của nàng, kỳ thật tay chân đều có chút run rẩy, chỉ dựa vào chủ ý trong đầu đem ra làm hết mà quên mất hậu quả. Mãi cho đến khi tên trộm bị bắt, nàng mới thả lỏng giọng điệu mới biết sợ hãi.

Diệp Đại Sơn nghe vậy nhìn Diệp Cẩm, thở phào nhẹ nhõm. "Một nhà các ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Đồ đạc hẳn là chưa có bị lấy mất?" Người bị bắt ngay tại chỗ, đồ đạc hẳn là không mất.

Diệp Đại Sơn đi qua, nắm lấy y phục kéo để cho hắn ngẩng đầu lên, lúc này Lý thị đã nhanh tay lẹ mắt đi vào trong lều lấy nến ra đốt lên.

Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người đều cả kinh, là một tiểu tử khoảng hai ba mươi tuổi, cũng lớn xấp xỉ gần bằng với Diệp Đại Sơn.

Thật khéo là Diệp Đại Sơn nhận ra người này, "A, đây không phải Lưu Xuyên Nhi nhà Lưu gia hay sao?" Diệp Đại Sơn vừa nói, mọi người xung quanh cũng không ít thoáng cái liền nghĩ tới.

Là Lưu Xuyên Nhi nha? Đây không phải là, đây không phải là con của kế mẫu Diệp Song Căn Diêu thị trước khi tái giá sao?

Hắc, thật là đặc sắc nha.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.