Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến sinh tử.

Tiểu thuyết gốc · 3226 chữ

Trong tình huống bình thường, chả ai muốn đi vào trong đồn công an để làm gì. Thật sự, họ thường có cảm giác ái ngại khi đi vào những nơi như thế này. Tuy nhiên, khi tình huống nguy cấp xảy ra, nó lại là nơi an toàn nhất. Ngay lúc này đây, những người chiến sĩ công an nhân dân đang bảo vệ họ bằng mọi giá trước đám quân xâm lược không biết ở đâu chui ra.

- Mọi người bình tĩnh, đừng chen lấn! – Một người sĩ quan công an hô lớn. – Phía trong có đủ chỗ cho mọi người.

Trong lúc sĩ quan công an đang hướng dẫn cho từng người thì các y tá trong trụ sở hay các bác sĩ y tá ở bệnh viện xung quanh chạy kịp vào đây đang băng bó vết thương cho từng người. Việc nhiều người bị thương trong khi bệnh viện cũng đã bị quân địch tấn công làm cho công tác cứu chữa trở nên khó khăn vô cùng. Những tiếng kêu la vì đau đớn, tiếng khóc vì người thân bị thương hay mất mạng cứ vang lên làm ám ảnh những người chiến sĩ công an nhân dân.

Trong khi đó, chánh thanh tra quận cùng chỉ huy lực lượng cơ động đang vò đầu, bứt tóc. Các băng nhóm tội phạm hung hãn thì họ từng đối diện vô số lần nhưng một đạo quân với rồng lửa, quái nhân, binh lính trung cổ tấn công thành phố lớn nhất nước thì đúng là họ chưa từng đối mặt và sau này cũng không muốn đối mặt với thứ như thế nữa. Bản thân Vương tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng cậu cũng đang lo sốt vó. Tuy đám kia có công nghệ lạc hậu nhưng quân số đông đảo, lại có rồng lửa và quái vật chi viện. Nếu không có sự trợ giúp thì mọi thứ e là khá nguy hiểm.

- Đồng chí thanh tra! Có điện…

Một người sĩ quan nói cho sếp dưới quyền. Tuy Vương cũng thuộc lực lượng vũ trang nhưng không phải cấp trên trực tiếp trong đơn vị nên không có quyền ra lệnh.

Trong khi đó, người chánh thanh tra nhanh chóng nghe điện từ cấp trên. Tuy Vương không biết ông ta đang nói gì nhưng cuộc trò chuyện cũng khá căng thẳng.

- Rõ, thưa đồng chí! – Ông ta nói rồi cúp máy.

- Rất nhiều khu vực ở Quận này đã bị chiếm. Chúng ta phải tử thủ ở đây thôi. – Một người sĩ quan thuộc lực lượng cảnh sát cơ động lên tiếng với vẻ căng thẳng. – Có vẻ tiếp viện sẽ tới ngay thôi.

Lúc này, một người công an hối hả chạy vào.

- Đồng chí, bọn chúng đang phá cổng vào.

Hiện tại, hai tên quái nhân với da xanh da trời và xanh lam đang cầm hai cầm búa khổng lồ, gõ liên tục vào cánh cổng của đồn. Những tên xung quanh thì liên tục hồ reo cổ vũ không ngừng.

Dĩ nhiên, lực lượng ở phía trong chốt bảo vệ và sau hàng rào liên tục dùng AK47 và K54 bắn vào kẻ địch. Với nhiều người, đây là lần đầu tiên họ được phép xả nhiều đạn như vậy. Bình thường, họ không dám nặng tay với đám tội phạm do quy định trong ngành. Tuy nhiên, nếu đã xác định là quân xâm lược thì họ cũng chả cần nương tay làm gì.

- Nguy rồi! Bọn chúng đã phá được cổng! – Một người sĩ quan lên tiếng. – Các đồng chí rút vào trong sân! Thiết lập hàng phòng ngự!

Cứ như vậy, cánh cổng trụ sở công an đã thất thủ. Tuy nhiên, quân địch cũng tổn thất quân số trầm trọng nên chưa tấn công ngay mà chỉ đứng đó để giữ cổng và cho quân đội đến chi viện.

Trong khi đó, trên con đường dẫn tới trụ sở công an của Quận x, hai tướng chỉ huy của quân địch đang ngôi trên ngựa để quan sát mọi thứ. Xung quanh chúng là một hàng lính với gươm giáo chính tề vô cùng. Nói về hai kẻ này, một tên có nước gia trắng với bộ râu bao quanh cằm trong khi tên còn lại có nước da ngăm đen cùng cái đầu hói.

- Nơi này có những công trình còn to lớn hơn ở Đế Đô. – Tên chỉ huy da trắng lên tiếng. – Nó làm ta an tâm hơn nhiều.

- Vâng thưa ngài. – Tên còn lại nói.

- Tên kia đã liên lạc với chúng ta chưa? – Hắn hỏi.

- Chưa thưa ngài. – Tên này nói. – Không cần quá lo lắng. Quân địch hoàn toàn không có khả năng chiến đấu.

- Cho dù là vậy, đi chiến đấu ở một nơi không có tin tình báo trong khi kẻ duy nhất sống ở đây lại biến đi đâu mất, ngươi không thấy bất an sao?

- Đại nhân Antony… - Tên người hầu nói. – Không nên dao đồng lòng quân…

- Ta biết rồi.

Đột nhiên, một người lính chạy tới báo cáo.

- Thưa ngài, toàn bộ dân chúng đã nấp trong một pháo đài. Có lẽ nó là căn cứ của quân địch.

- Vũ khí của bọn chúng quá đáng sợ. Mấy ngàn lính của chúng ta đã tử thương. – Tên tướng quân nói. – Lúc đầu thì ta nghĩ có vẻ không cần nhưng đến lúc pháp sư như ngươi ra tay rồi.

- Vâng thưa ngày. – Tên kia nói rồi cưỡi ngựa đi về phía đội cung thủ. – Tuy nhiên, tôi cần thêm thời gian và không thể để quân địch biết chúng ta đang làm gì. Vũ khí tầm xa của chúng, ngày cũng thấy rồi.

- Ta sẽ cho người thời gian và thu hút sự chú ý của chúng.

Gã tướng quân lên tiếng.

Một lúc sau cuộc nói chuyện của hai tên xâm lược, trời bắt đầu mưa. Những giọt mưa như tiếng khóc của đất mẹ khi có người Việt lại gã xuống trước quân thù. Những giọt mưa cũng đang rơi trên đồng phục của lực lượng công an nhân dân, lăn trên những khẩu súng AK47 của họ.

Giữa khung cảnh khói lửa hoàn toàn, những chiến sĩ cảnh sát cơ động đang căng mình phòng thủ. Một khu vực giàu có sung túc chỉ qua mấy tiếng mà đã trở nên hoan tàn đổ nát như thời chiến. Nhìn khung cảnh này, không ai mà không khỏi đau lòng. Dù vậy, họ vẫn bình tĩnh vì có vô số người dân đang cần họ bảo vệ. Quan trọng nhất, ở đây có lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay phất phới. Họ không thể nào để đám giặc kia kéo nó xuống được.

Ở sâu trong tuyến phòng thủ chính là Vương trong trưởng công an quận.

- Viện quân đâu, đồng chí? – Cậu hỏi.

Nói cho đúng thì một sĩ quan quân đội lại hỏi sĩ quan công an về viện quân cũng hơi kỳ nhưng dù sau thì cậu cũng chưa phải là sĩ quan cấp cao cũng như không có quyền hạn chỉ huy khu vực này.

- Có một tốp trực thăng Mi-8 được trực thăng chiến đấu Mi-24 bảo vệ đang di chuyển. Một trung đoàn trang bị xe bọc thép M113 đang đi đường bộ. – Người sĩ quan cảnh sát cơ động nói. – Dù sau cũng không thể để đám này đi vào trong.

Trong khi Vương và người sĩ quan đang nói chuyện, trận chiến đang diễn ra ác liệt, những chiến sĩ cảnh sát cơ động đang chống lại lực lượng đông hơn mình hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Bản thân Vương sau đó cũng đang cầm một khẩu AK 47 được trưởng công an khu vực phát cho mà lao ra chiến trường. Cậu cũng chỉ là sĩ quan cấp thấp, chưa quan trọng tới mức phải nấp ở phía sau chờ người khác bảo vệ.

Về kẻ thù, trước thiệt hại quá lớn do hỏa lực tầm xa của đối phương, những tên lính cầm cung được điều động. Cả đám có gắng kéo căng hết sức có thể rồi phóng thẳng vào lực lượng đang phòng thủ.

Một loạt mũi tên bắn vào một người cảnh sát cơ động. Tuy nhiên, anh ta có trang bị giáp chống đạn nên chỉ bị thương nhẹ, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu như thường. Những người khác thấy thế nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Những mũi tên bắn vào lớp khiên chống đạn hoàn toàn bị văng ra.

Tuy nhiên, mọi người không có thời gian quan tâm khi một tốp rồng đã xuất hiện từ trên cao. Có khả năng là quân địch muốn nội công ngoại kích. Đợt phóng tên hay đám lính xông lên lúc nãy có khả năng chỉ là đòn nghi binh. Nếu như chuyện này thành công thì nguy hiểm vô cùng. Dù có hỏa lực mạnh nhưng bị tấn công từ hai phía cũng vô cùng nguy hiểm. Đó còn chưa kể tới tính mạng của người dân vô tội.

- Bắn! – Người sĩ quan chỉ huy hô lớn.

Tuy không có súng máy phòng không nhưng hỏa lực của AK47 cũng không phải để chơi. Từng loạt đạn nhắm chuẩn xác vào những con rồng trên trời. Đám rồng do bay quá thấp nên bị trúng đạn mà rụng như lá mùa thu. Một số tên thấy nguy hiểm thì đã quyết định rút lui.

Một lúc sau, lực lượng bộ binh dưới sự chi viện của cung thủ quyết định sử dụng phương an cũ. Chiến thuật biển người lại được sử dụng. Ít nhất là những người chiến sĩ công an đang nghĩ như vậy.

- Các đồng chí, lực lượng tiếp viện sẽ tới trong vài phút nữa. Đừng sợ hãi vì chúng ta là những người chiến sĩ cảnh sát cơ động. Quan trọng nhất, chúng ta có giáp chống đạn trong khi quân địch chỉ có vũ khí trung cổ. Do đó… Hự!...

Vừa dứt lời nói, một mũi tên bay tới, cắm sâu vào ngực của viên sĩ quan. Tất nhiên, với tư cách là sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm, anh ta cũng có trang bị áo chống đạn. Tuy nhiên, nó lại không ngăn cản được một mũi tên. Nếu đây là một loạt đạn AK47 thì còn tin được nhưng đây chỉ là một mũi tên. Tốc độ nó tuy nhanh hơn tên bình thương nhưng cũng không tới mức xuyên thủng áo chống đạn được.

Dù đã cấm sâu vào trong ngực, nó vẫn phát ra ánh sáng màu xanh ngọc bính tuyệt đẹp. Tuy nhiên, với khung cảnh hiện tại, nó giống như là báo hiệu cho một cuộc thảm sát thì đúng hơn.

“Xem ra đợt tấn công vừa rồi chỉ là đòn nghi binh của kẻ thù.”

Vương nghĩ thầm.

Sau đó, những cơn mưa tên màu lục bích liên tụctrút xuống, làm vài chục chiến sĩ cảnh sát cơ động ngã xuống, kể cả họ đưa khiên chống đạn ra đỡ. Phía sau quân địch, tiếng hò hét vang lên làm ai nấy cũng sợ hãi. Việc co cụm lại phòng thủ như đội hình La Mã làm mọi thứ càng trầm trọng hơn.

- Tản ra! – Người sĩ quan chỉ huy hét lớn.

- Khoan đã, đồng chí! – Vương cảm thấy có điều gì không ổn liền lên tiếng. – Không thể tản ra được!

- Thế đồng chí muốn làm sao đây! Quân địch có hỏa lực xuyên giáp mà tập trung một chỗ thì chỉ có chết chùm. – Người sĩ quan nói. – Hơn nữa, cậu không có thẩm quyền chỉ huy ở đây!

Người cảnh sát vừa nói xong, kỵ binh của quân địch lao tới, quyết tâm chọc thủng tuyến phòng ngự. Nên nhớ là cánh cổng khi nãy đã bị phá, giữa cổng và khu nhà là khoảng sân trống, vô cùng thích hợp cho kỵ binh. Trong khi đó, lực lượng công an lại quyết định dùng đội hình tản mác để chống lại những mũi tên thời cổ nhưng có khả năng xuyên giáp. Một cách vô tình, họ trở thành mồi ngon cho kỵ binh.

Nói về “kỵ binh”, bên cạnh kỵ binh đúng nghĩa thì còn có một đám khác. Nó thực ra là lính cưỡi sói thì đúng hơn. So với đám cưỡi ngựa lúc trước, khả năng tác chiến của đám này kinh khủng hơn nhiều. Chiều cao tổng cộng của đám này là hơn hai mét với cây thương dài tới bốn mét.

- Chết đi!

Nhìn thấy một tên lính cưỡi sói xông lên. Vương rút súng ra bắn không biết bao nhiêu viên đạn. Viên đạn của súng AK dễ dàng tàn phá cơ thể của người kỵ sĩ và con sói. Kết quả tên kia ngã gục.

- Đúng là khủng khiếp!

Cậu thở phào, không phải vì suýt chết mà là vì kẻ địch quá trâu bò. Trong khi đám ky binh đúng nghĩa chỉ nhận một phần viên đạn thì đã ngã gục thì đám sói cần gấp đôi con số đó.

Trong lúc này, số lượng đạn dược đã cạn dần. Tuy số lượng đạn ở trong những nơi như đồn công an là rất lớn nhưng đây không phải nhà máy quân giới. Hơn nữa, tình hình chính trị Việt Nam vốn ổn định, lực lượng công an chưa bao giờ phải bắn số lượng lớn như vậy.

- Những ai bắn hết đạn thì nhanh chóng lắp lê! – Một người sĩ quan lên tiếng. – Làm nhanh lên, đám ngốc này!

Cũng không thể trách họ. Vào thời đại này, chả mấy ai sử dụng lưỡi lê để giáp lá cà vì nó thật sự vướng víu vô cùng, lại còn hạn chế cả tầm bắn nữa. Tuy nhiên, với tình huống đánh nhau với kỵ binh thì nó lại vô cùng phù hợp.

Mọi thứ sau đó khá khủng khiếp. Tuy mũi giáo không xuyên nổi lớp giáp chống đạn của cảnh sát cơ động nhưng các phần mềm thì lại khác. Đám kỵ binh này dường như có kinh nghiệm đánh giáp lá cà rất phong phú nên chúng dễ dàng chém vào những bộ phần quan trọng nhưng động mạch chủ ở chỗ chẳng hạn. Một số chiến sĩ công an lại hi sinh. Máu của họ đổ xuống dưới lá cờ đỏ sao vàng.

Lúc này, đám rồng cũng chính thức tham chiến. Tốc độ của chúng vượt xa kỵ binh nên có thể nó là đòn chí tử với những người công an đang tản mác, không có thời gian tập trung hỏa lực. Nếu có một khẩu 12 ly 7 thì đám này chả là gì nhưng Vương lại không có cái nào.

Những tưởng mọi thứ sắp kết thúc thì một âm thanh lại vang lên.

- Chúng tôi là quân tiếp viện đường không. Mọi người mau lui vào phía trong. Trực thăng đang chuẩn bị khai hỏa.

- Là mày hả Thắng! – Vừa nói, Vương vừa giành lấy bộ đàm từ người thanh tra quận. – Đừng giả vờ, tao nhận ra giọng của mày!

Nói về quan hệ của hai gã này thì vừa là oan gia và cũng là bạn tốt. Lúc mới nhập ngũ thì đây là hai kẻ như nước với lửa. Sau khi trải qua “chăm sóc” có sĩ quan thì cả hai để nên thân thiết nhau hơn.

- Vậy mày đang ở đó chiến đấu hả!? – Thắng hỏi.

- Sao cũng được, cứ vào trong đi. Đạn súng máy không có mắt đâu! – Một giọng nữ vang lên. – Còn nữa, chiến trường không phải nơi kết bạn tâm tình.

- Cô lại ai vậy!? – Vương hỏi nhưng phía bên kia đã cúp máy từ lâu.

“Con gái kiểu gì mà mất lịch sự vậy trời.”

Cậu nghĩ thầm trong lúc chạy vào trong nhà.

Ở trên cao, chiếc Mi-24 đang bay. Người phi công dễ dàng thấy được một con rồng, thứ chỉ có trong truyện cổ tích hay phim ảnh đang bay lượn giữ bầu trời đây mưa bão. Bản thân con vật và gã cưỡi nó cũng nhận thấy đây là quân tiếp viện nên quyết định đánh chặn.

- Sói 1 gọi Sở chỉ huy. Đã thấy mục tiêu. Hết.

- Sở chi huy gọi Sói 1. Cho phép giao chiến tùy ý. Bảo vệ người dân là tất cả. Hết

Ngay sau đó, khẩu súng máy ngay làm tức khai hỏa, trước ánh mắt đỏ rực đầy sự ngạc nhiên của con rồng cùng người cưỡi nó. Thứ cuối cùng chúng thấy là một vật thể bằng sắt thép đang nhả ra lửa. Ngay sau đó, con thằng lằn kia rơi xuống mảnh đất mà chúng dự định chinh phạt.

Cứ như vậy, trực thăng với dòng chữ Không quân nhân dân Việt Nam xuất hiện ngày càng rõ ràng. Ở phía dưới, đám lính kỵ binh vẫn còn đang ngỡ ngàng. Chúng đã quá quen với những con rồng bay lượn trên bầu trời nhưng một “con rồng” làm bằng thép hoàn toàn thì chúng chưa thấy bao giờ.

Tuy nhiên, thảm họa với đạo quân xâm lược còn chưa dừng lại ở đó. Lúc này, khẩu súng máy bắt đầu nhắm vào lực lượng quân thù đang ở trên sân. Hỏa lực từ súng máy hạng nặng trên chiếc Mi-24 đủ sức xé xác tất cả mọi thứ.

Dĩ nhiên, quân thù cũng không phải hạng vừa. Chúng nhanh chóng phóng ra những mũi tên xanh lục kia. Chiếc trực thăng có hơi loạn choạng như trúng phải súng máy. Tuy nhiên, nó vẫn đứng vững. Với số lượng lên tới năm chiếc, chừng đó mũi tên chả là gì.

Tiếp theo, hàng loạt quả tên lửa được phóng xuống. Vụ nổ khủng khiếp nuốt gọn hàng ngàn tên giặc. Sóng xung kích giết chết thêm ngàn tên ở gần đó. Những tên khi nãy còn hăng say tàn sát người dân Việt Nam thì nay đã trở thành một đóng bầy nhầy. Về căn bản, lực lượng bao vây nơi này đã bị đánh tan.

- Cứu viện tới rồi! Tổ quốc Việt Nam muôn năm! Chủ tịch Hồ Chí Minh muôn năm!

Một sĩ quan hô lớn.

- Tổ quốc Việt Nam muôn năm! Chủ tịch Hồ Chí Minh muôn năm!

Mọi người đồng loạt hô theo.

Lúc này, mọi người chưa bao giờ thấy lá cờ Tổ quốc đẹp như thế. Để bảo vệ được nó, hàng loạt người chiến sĩ công an đã hi sinh.

Lúc này, một tốp lính đặc công đổ bộ xuống. Một người đưa bộ đàm đã bật sẵn cho Vương.

- Tôi không quan tâm chuyện xấu đẹp nên đồng chí không cần phải lo.

Cậu ta mở lời trước.

- Một, tôi đẹp không thua gì hoa hậu. Hai, quân địch vẫn còn mấy vạn cần chúng ta tiêu diệt. Ba, tôi có nhiệm vụ cần cậu và đồng chí Thắng cùng nhau phối hợp.

Bạn đang đọc Cánh Cổng Và Bộ Đội Việt Nam Đã Chiến Đấu Ở Đó sáng tác bởi kamenridersaber2021
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kamenridersaber2021
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 360

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.