Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một kiếm bỏ mình à?

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

"Thầy..."

Kawasa Hidetatsu lệ nóng quanh tròng, quỳ rạp trước thanh đao Katana màu vàng kia, cúi người sát đất.

“Watanabe Heizou sử dụng bí pháp kiếm đạo Đảo Quốc, dùng thân hóa kiếm?”

Đám người Dược Không Nhàn tràn đầy kinh hãi. Dùng thân hóa kiếm là chiêu thức cuối cùng chết cùng đối thủ của kiếm khách Đảo Quốc, một khi sử dụng nhất định sẽ chết, bất cứ giá nào cũng phải dồn đối thủ vào đường cùng.

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đã sợ sững người từ lâu, nhưng bọn họ lại không làm gì được, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho Diệp Thiên.

“Vù!”

Tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được hơi thở hủy diệt trên thanh đao Katana hẹp dài màu vàng kia. Đó là lưỡi hái tử thần chân chính, có thể gặt hái mọi sinh mệnh.

Tu vi của Watanabe Heizou ở cùng cấp bậc với Tiêu Ngọc Hoàng, đều là cao thủ đỉnh cao bậc nhất hiện nay. Lúc này, ông ta coi thường cái chết, từ bỏ xác thịt và tinh thần chỉ để chém ra một kiếm tuyệt mệnh này, đại diện cho quyết tâm giết chết Diệp Thiên của ông ta.

Một kiếm như vậy làm sao Diệp Thiên có thể đỡ được đây?

“Ha ha, Diệp Thiên, cậu chết đi cho tôi!”

Sở Thần Quang cười lớn trong lòng, trong mắt toát ra sự điên cuồng. Chỉ cần Diệp Thiên chết đi, cậu ta vẫn có thể theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt không cần kiêng dè, làm cậu chủ của tập đoàn đầy kiêu ngạo, không còn cơn ác mộng Diệp Thiên luôn xuất hiện trong đầu nữa.

“Không được, không!”

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ vô cùng hoảng sợ, không ngừng lắc đầu. Bọn họ còn rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi Diệp Thiên cho rõ ràng, vẫn còn nhiều điều chưa kịp nói với Diệp Thiên. Bọn họ không muốn nhìn Diệp Thiên bị chém chết trước mắt như vậy.

“Vù!”

Tiếng kiếm ngân lại vang lên, thanh đao Katana màu vàng xuyên thủng màn mưa, ánh vàng rực rỡ, phóng thẳng về phía lồng ngực Diệp Thiên.

“Thầy, giới võ thuật Đảo Quốc cảm ơn sự phù hộ của thầy!”

Kawasa Hidetatsu cúi rạp người, nước mắt tuôn rơi.

“Mười năm, hai mươi năm nữa, thầy vẫn là tấm gương của giới võ thuật Đảo Quốc. Thầy vẫn là vị Kiếm Thánh không thể vượt qua ấy!”

Thanh đao Katana màu vàng kéo theo vệt nước thật dài đã vượt qua giới hạn của tốc độ, đạt đến tốc độ âm thanh, giống như máy bay hơi nước kéo theo một cái đuôi thật dài.

Diệp Thiên hầu như không thể phản ứng kịp trước tốc độ này, không có cả cơ hội để tránh né, trước mắt tất cả mọi người, cậu bị thanh đao Katana màu vàng đâm trực diện.

“Ầm!”

Một tiếng động rung trời vang lên, ánh vàng rực rỡ chói mắt, mọi người không còn nhìn rõ mọi thứ ở phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng những cột đá không ngừng nổ tung. Sóng năng lượng bùng nổ lan ra tứ phía, thổi vang cả núi rừng, nhiều võ giả cũng bị gió mạnh thổi lùi về sau, cát đá cuốn lên.

Sức phá hoại của kiếm này giống như mười mấy quả lựu đạn phát nổ vậy, biểu cảm của tất cả mọi người trở nên cứng đờ, không thể dùng lời để hình dung.

“Thưa thầy, con đại diện cho giới võ thuật Đảo Quốc cảm ơn thầy!”

Ánh sáng vàng vẫn chưa tan đi, Kawasa Hidetatsu dùng nội lực chống lại sóng năng lượng, đứng dậy khỏi mặt đất, hét lên với bầu trời.

Dù Watanabe Heizou đã chết, nhưng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta đã giết chết Diệp Thiên, thiên tài nổi bật của Hoa Hạ, mang lại lợi ích và cơ hội cực lớn cho giới võ thuật Đảo Quốc. Hành động vĩ đại như vậy sẽ luôn được đời sau ca ngợi.

Những cao thủ chí tôn võ thuật của bảy gia tộc ở Vân Kiềm như Lữ Phong đều mừng thầm trong lòng. Thực lực của Diệp Thiên quá mạnh, bọn họ vốn không dám động vào, mà bây giờ Watanabe Heizou đã ra tay giải quyết Diệp Thiên. Một khi thung lũng hoa mất đi sự bảo vệ của Diệp Thiên, nơi đó sẽ như vườn sau của nhà họ, mặc cho bọn họ làm gì thì làm.

“Diệp Thiên, tuy rằng cậu lợi hại, nhưng vậy thì đã sao? Không phải vẫn chết trên đỉnh núi Phi Vũ hay sao? Ha ha!”

Sở Thần Quang nắm chặt nắm đấm, kích động đến mức tim đập thình thịch. Diệp Thiên chết rồi, cậu ta cảm giác như ngọn núi trong lòng mình đã được dời đi, vô cùng nhẹ nhõm.

Dược Không Nhàn nhìn ánh sáng vàng ở trung tâm khe núi vẫn còn chưa biến mất, thở dài.

“Đáng tiếc, Diệp Lăng Thiên vốn có thể phong thần sau trận chiến, bắt đầu viết nên một truyền kỳ mới, nhưng không ngờ Watanabe Heizou lại dùng thân hóa kiếm, sử dụng sát chiêu với cậu ta!”

Dược Du ngây ra như phỗng, chưa kịp phản ứng trước biến cố này.

“Diệp Lăng Thiên, chết hay lắm, chết hay lắm!”

Một số cao thủ của Đường Môn vui vẻ hoan hô, ôm nhau chúc mừng. Ông hai của bọn họ bị Diệp Thiên giết chết, bọn họ vốn đã có thù oán rất lớn với Diệp Thiên, nhưng khỗ nổi thực lực Diệp Thiên quá cao, không thể trả thù được.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên chết, bọn họ chỉ thiếu điều đốt pháo ăn mừng.

“Cậu Thiên!”.

Các ông lớn tỉnh Xuyên Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam đều sững sờ, hoàn toàn không thể chấp nhận được “sự thật” này.

“Không!”

Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt tê liệt ngã ra đất, mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.

Những võ giả đứng xem lắc đầu thở dài, bọn họ vốn cho rằng ngày hôm nay có thể nhìn thấy một truyền kì mới nổi lên, ai ngờ còn chưa bắt đầu đã hạ màn như phim hài.

“Diệp Lăng Thiên, Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou, ba vị cao thủ hàng đầu hiện nay đều ngã xuống ở đỉnh núi Phi Vũ. Đây là trùng hợp, hay là ý trời?”

Ông lão cụt tay nhìn xa xăm, không ngừng lắc đầu.

Ánh sáng vàng dần tan đi, nhiều võ giả xem cuộc chiến đều cho rằng tất cả đã kết thúc, chuẩn bị xoay người rời đi, chợt một luồng gió mạnh mẽ bỗng thổi đến từ trung tâm khe núi.

Luồng gió cuốn qua, thổi bay cát vụi, mây đen trên trời dường như cũng bị thổi tan đi, mưa giảm dần, để lộ toàn cảnh ở trung tâm khe núi.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, ở giữa khe núi, một cột đá vẫn đứng sừng sững, không hề hư tổn, chính là cột đá mà Diệp Thiên đã đứng trước đó.

Tất cả mọi người há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc. Một kiếm từ bỏ cả sinh mệnh của Watanabe Heizou có sức phá hoại khủng khiếp đến mức nào, gần như hình thành gió bão, làm vỡ nát mấy chục cây cột đá, sao cột đá dưới chân Diệp Thiên lại không hề hấn gì?

Thịch!

Mọi người đều cảm thấy gần như đứng tim, chợt nghĩ tới điều gì đó, hoang mang ngẩng đầu lên.

Màn mưa đã ngừng, trên đầu cột đá, một bóng hình thẳng tắp đứng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ như vậy, bất khuất là thế.

“Diệp Thiên?”

Tiếu Văn Nguyệt kinh ngạc kêu lên, đôi mắt đã sinh động trở lại, gần như không dám tin vào mắt mình.

Người đứng trên cột đá chính là Diệp Thiên. Vẻ mặt cậu bình tĩnh, hai mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng vỗ ngực.

Trên người cậu không có thương tích gì, không có chút vết máu nào, chỉ có nơi ngực áo bị thủng một lỗ nhỏ.

“Một kiếm bỏ mình à?” Cậu khẽ cười, tỏ ra khinh thường.

Một kiếm của Watanabe Heizou đúng là đã vượt qua cảnh giới chí tôn võ thuật, thậm chí đã có bóng dáng của cảnh giới siêu phàm, đủ để giết chết những cao thủ đẳng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng trong nháy mắt.

Nhưng với cậu mà nói thì quá bình thường, xác thịt của cậu đã trải qua vô số thử thách rèn luyện máu và lửa, còn có Phệ Thiên Huyền Khí không ngừng tôi luyện ngày đêm, cho dù là Kim Cang Hoành Luyện của Tiêu Ngọc Hoàng cũng không bì được. Một kiếm như thế này cậu có thể chống đỡ mấy chục lần mà không hề bị thương.

Muốn giết cậu vẫn còn kém xa lắm!

Vào khoảnh khắc bóng dáng Diệp Thiên hiện ra, vô số người đều chìm trong kinh ngạc, chỉ có Dược Không Nhàn phản ứng lại trước tiên, hào hùng lên tiếng.

“Sau ngày hôm nay, Diệp Lăng Thiên sẽ bước lên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ!”

“Anh không sao, tốt quá rồi!”

Nhìn thấy Diệp Thiên bình an vô sự, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ thở phào nhẹ nhõm.

Đám người Ngô Quảng Phú dâng trào cảm xúc, ai nấy đều siết chặt nắm đấm, đè nén nỗi kích động.

Diệp Thiên đứng ngạo nghễ trên cột đá, giống như đế vương thống trị thiên hạ.

Cả đỉnh núi Phi Vũ chìm trong im lặng, những võ giả xem trận chiến đều kinh hãi vô cùng.

“Không hề bị thương? Sao có thể vậy được?”

Bất kể là người của bảy gia tộc ở Vân Kiềm, người của Đường Môn hay Sở Thần Quang, những người hi vọng Diệp Thiên chết đều có vẻ mặt cứng đờ, khó coi giống như nuốt phải mấy chục con ruồi vậy.

Bọn họ vốn cho rằng Diệp Thiên đã chết, nhưng bây giờ người bọn họ không muốn nhìn thấy nhất lại đứng ngạo nghễ ở đó, phong thái hơn người, được mọi người chú ý.

Vẻ mặt Kawasa Hidetatsu và Trần Sư Hành cứng đờ, hai mắt trừng to, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

Watanabe Heizou, tu vi võ thuật vô song, từng đến Hoa Hạ khiêu chiến, gần như cứ chiến đấu là sẽ thắng, là sự tồn tại cùng cấp bậc với Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng.

Vừa rồi Watanabe Heizou đã hi sinh tinh thần và xác thịt, sử dụng một kiếm tuyệt mệnh, thoát khỏi sự ràng buộc của phàm tục, đủ để giết chết cao thủ hạng nhất trên thế giới này.

Diệp Thiên bị đâm trúng ngay chính diện, nhưng cuối cùng lại chỉ để lại một lỗ thủng bằng ngón tay cái trên ngực áo cậu mà thôi? Thế này không biết nên nói là đáng sợ, hay là châm biếm.

“Xác thịt của Diệp Lăng Thiên sao có thể mạnh đến mức đó? Cho dù là các loại võ công ngoại gia như Kim Cang Hoành Luyện của Phật Môn Tây Vực, Kim Cang Bất Hoại Thần Công của Thiếu Lâm, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam… tu luyện đến cực điểm cũng không thể chống đỡ một kiếm của Watanabe Heizou, sao cậu ta lại có thể?”

Dược Không Nhàn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, đã không thể dùng lời để hình dung sự chấn động mà Diệp Thiên mang lại.

“Tôi vốn cho rằng Tiêu Ngọc Hoàng đã là tồn tại không thể chiến thắng trong mắt tôi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Thiên còn đáng sợ hơn ông ta gấp mấy lần."

“Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!”

Đậu Vạn Quy liên tục cười gượng, càng nhìn thấy núi cao, ông ta càng cảm thấy mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.