Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Tôi thôi khóc nữa, cố nặn ra nụ cười tươi nhất và mìm cười một cách chật vật. Tôi lấy tay lau dòng nước mắt đi, nhẹ hít thở không khí lạnh lẽo của buổi tối. Tôi nhanh chóng xích người qua một bên, ngẩng mặt lên nhìn đàn anh Minh Kiệt …

Tôi cười nhẹ, nói với Minh Kiệt :

- Cảm ơn.

Tôi đứng lên toan bước đi thì Minh Kiệt giữ tay tôi lại. Tôi quay đầu lại định hỏi xem Minh Kiệt có chuyện gì thì gã nói :

- Em quên nó đi !

Như chạm đến vết thương lòng, tôi giựt phắt tay ra và nổi cáu với Minh Kiệt, mặc cho hai hàng mi vì nước mắt mà nhòe đi.

- Anh thôi đi ! Tôi không cần anh bận tâm !

Tôi chạy ra khỏi công viên mặc cho Minh Kiệt gọi với theo, tôi vẫn không quay đầu lại. Cảm giác bất chợt lại ùa về. Tim tôi co thắt lại, đôi môi tái nhợt đi vì lạnh.

Tôi đi dọc theo con đường dài. Chính tôi cũng không biết mình phải nên đi đâu. Tôi tự hỏi : nơi đâu là điểm dừng của tôi lúc này. Về nhà tôi sao? Nếu lỡ ba mẹ tôi biết chuyện, họ sẽ buồn mất. Về nhà hắn sao? Tôi còn có thể về nơi đó sao? Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi dường như mất đi thăng bằng của cuộc sống.

“Rầm .. rầm”

Mưa rơi nặng hạt, từng giọt, từng giọt nặng trĩu mang theo cả nỗi lòng tôi rơi xuống đường. Nếu như trở về mấy ngày trước, tôi sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nhưng hiện tại, tôi đang cảm nhận thứ gọi là hai chữ cảm giác. Một thứ cảm xúc hỗn độn mà chính tôi cũng không rõ mình cần phải làm gì để đương đầu với nó nữa.

Tôi thở dài thay cho những dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu, tìm một mái hiên và trú mưa. Không biết phải nên vui hay buồn đây khi đây lại là mái hiên mà tôi và hắn trú mưa lúc ấy. Kỉ niệm bất chợt ùa về, tôi mỉm cười một cách chật vật …

“Lạnh quá” ! Là hai từ mà tôi có thể cảm nhận được lúc này. Và còn có cảm giác đau lẫn nhói hòa vào đó nữa. Làm sao đây khi con tim tôi đã rung động vì tên sao chổi đáng ghét vô tâm đó? Cất bước hay dừng lại? Hay là mỉm cười buông xuôi mọi chuyện? Như vậy không phải tốt hơn sao? =).

Tôi đang đứng dưới cơn mưa chờ ngày cậu trở về cùng với nắng. Nhưng dưới cơn mưa đó tôi đã khóc rất nhiều cậu có biết chăng? Cô đơn đã lấp đầy một nơi gọi là cảm xúc.

Đang chìm đắm trong những cơn đau thì tôi cảm nhận được vòng tay ấm từ một người nào đó. Tôi định bụng sẽ ngước mặt lên chửi cho tên biến thái nào dám ôm tôi một trận ra trò thì giọng nói thân quen lại vang lên :”Có phải lạnh lắm không?”

Tôi biết và hiểu rõ giọng nói này đến quen thuộc dù chỉ là những lần gặp không đáng nhớ. Giọng nói thân quen vang lên xóa tan đi mọi ưu buồn, phiền não trong lòng tôi. Ngay cả khi tôi cần một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc nhất thì tiếng nói trầm lặng đó lại vang lên và đến bên tôi một cách nhẹ nhàng.

Dù là rất cảm kích sự quan tâm, chăm sóc của đàn anh Minh Kiệt nhưng tôi vẫn không thể nào trong tình trạng nửa thịt nửa mở như vậy được. Đại khái là Minh Kiệt vòng tay ôm tôi, còn tôi thì đứng im như trời trồng. Nam nữ thọ thọ bất thân mà. Với lại tôi cũng không phải là hạng người dễ giải với con trai như vậy. Ba má tôi mà thấy chắc họ sẽ té xỉu vì điên tiết lên mất.

Tôi cười khẩy, nói với Minh Kiệt :

- Tôi .. hết lạnh rồi. Anh có thể buông tay ra.

Minh Kiệt thả tay xuống, gã cười khì gãi đầu trông dễ thương cực. Đôi lúc nhìn gã trông cũng đáng yêu đó chứ.

Tôi đứng đó, cả người run cầm cập. Lạnh không chịu nổi. Mưa thế nào mà lại vào lúc này. Chẳng nhẽ Ông trời đang tội nghiệp tôi đó sao? Tôi đáng bị như vậy lắm phải không?

Tôi lấy cái dế yêu ra. Bây giờ cũng gần hơn 8h rồi. Thảo nào cái bụng tôi cứ đánh trống liên tục. Đúng lúc trời tạnh mưa, tôi cười nhẹ, quay sang nói với anh ta :

- Tạnh mưa rồi, tôi về trước đây.

Anh ta nói :

- Em không thấy đói bụng sao?

Gã này cũng đáng ghét không thua kém gì tên sao chổi vô tâm kia. Sao mà không biết dùng từ nói giảm nói tránh thế? Cứ đánh vào trực diện không là sao? Làm tôi ngượng chín cả mặt. Đáng ghét !

- Cũng có. – Tôi đáp.

- Vậy em đi ăn không?

- Tôi về nấu mì gói xơi tạm là được rồi. Cảm ơn …

Không để tôi nói hết câu, anh ta kéo tay tôi chạy đi. Tôi hơi cáu nhưng nghĩ tình anh ta tốt với tôi như vậy thì chắc một bữa ăn cũng không là vấn đề gì. Nghĩ thế, tôi ngoan ngoãn như một con mèo để anh ta nắm tay kéo đi.

Anh ta đi tới bãi đậu xe của công viên lấy xe và ra hiệu cho tôi trèo lên. Tôi nhẹ cười, gật đầu rồi nhanh chóng trèo lên xe. Chiếc mô-tô lao nhanh ra khỏi bãi đậu xe và bon bon trên đường.

Cả người tôi đông cứng vì lạnh. Gió thổi nhè nhẹ nhưng rất lạnh. Một cảm giác rất lạnh lẽo. Không phải vì gió, vì mưa mà tôi cảm thấy như thế. Tất cả là vì .. cảm giác và cảm xúc trong tôi. Rất đau, rất nhói và đôi khi nó khiến tôi hỏi : tôi và hắn có còn tiếp tục được nữa không !?

Chiếc mô-tô bóng loáng dừng lại ở một nhà hàng sang trọng. Tôi khều khều anh ta, nói nhỏ :”Tôi không ăn ở đây đâu. Hay là tới B’smart ăn thức ăn nhanh đi !”

Anh ta lắc đầu, nói với tôi :”Không được. Ăn vậy em sẽ không no đâu.”

Tôi nghiến răng, cười hòa nhã với anh ta :”Vậy thì anh ăn một mình nhé.”

Nói rồi tôi trèo xuống xe. Anh ta hốt hoảng giữ chặt tay tôi lại. Lắc đầu chào thua rồi nói :”Được rồi. Nếu em muốn.”

Tôi cười khì. Anh ta dễ dụ khị quá ạ :3. Tôi lại tiếp tục leo lên xe và tiến đến sự nghiệp ăn để sống của tôi. Chiếc xe tiếp tục bon bon trên đường. Tiết trời khá lạnh làm tôi cứ run bần bật lên. Lạnh gì mà lạnh rứa !?

Tôi đang tự hỏi liệu cố gắng rồi nó sẽ thành công ? Hay là vết thương này đã quá lớn không thể che lắp một khoảng trống. Bàn tay này sẽ buông hay là vẫn nắm chặt những yêu thương? Là nơi tôi tìm thấy yêu thương hay chỉ là một chút lầm tưởng ?

“Két” .. chiếc mô-tô phanh gấp làm tao chúi nhủi về phía trước. Tôi nhăn mặt, nói với anh ta :”Anh muốn giết tôi à?”

Anh ta cười, đỡ tôi xuống và đậu xe. Tôi khều anh ta rồi cả hai cùng vào trong. Vừa vào tới là tôi lon ton chạy xuống quầy bánh gần đó và chọn hết bịch này tới bịch khác. Tiện tay lấy luôn hai ly mì gần đó. Lấy thêm hai chai nước suối với mấy cây xiên que nữa là vừa túi tiền. Anh ta nhìn tôi, nhíu mày :

- Em ăn khỏe thật !

- Còn phải nói. Nói không phải khoe chứ tôi là superman về lĩnh vực ăn uống đấy. – Tôi cười tít mắt.

Anh ta lắc đầu chào thua tôi. Tôi ôm đống đồ vừa chọn đem ra quầy tính tiền.

- Của em tổng cộng 120.000đ. – Anh bán hàng so cute nhìn tôi mỉm cười.

Tôi sờ soạn túi quần, định rút tiền ra thì anh ta chặn tay tôi lại, nói :

- Tôi trả.

- Ờ, vậy đi ! – Tôi cười. – Nói thế thôi chứ để tôi trả được rồi. Xem như là cảm ơn anh đã an ủi tôi.

Anh ta kiên quyết không chịu, nằng nặc đòi trả tiện cho bằng được mới thôi. Tôi cũng bó tay với ông cụ non này luôn rồi. Lớn chòng nhòng rồi mà cứ như con nít. Nhưng nói thật .. anh ta .. cũng có lúc đáng mến đó chứ ! ^.^

- Con trai ai lại để cho con gái trả tiền bao giờ? – Anh ta cười.

- Có đó. – Tôi cười vui vẻ.

- Ai? – Anh ta khó hiểu nhìn tôi.

- Anh đó. – Tôi cười khí thế.

Anh ta cười rồi cóc đầu tôi một cái. Lúc này, máu cũng đã dồn lên tới não, tôi quay sang, bất chấp hình tượng của mình (à mà có đâu mà mất ) quát cho anh ta một trận :

- Bò tót xấu xa. Tôi chưa làm gì anh nha nha nha !

Tôi hừ lạnh với anh ta rồi đau xót cầm lấy 120.000đ trả. Vậy là hết sạch sành sanh tiền lương tháng này của tôi rồi. Omeoi, có đau xót không chứ !?

Thanh toán hết nợ nần xong, tôi ôm đống bùi nhùi lại bàn và bắt đầu lấp đầy khoảng trống trong cái bụng béo béo của mình. Tôi chế nước sôi vào ly mì. Mùi thơm của mì xông vào mũi tôi khiến cái bụng tôi cứ kêu inh ỏi, kiểu như “ọc .. ọc”. Tôi cười mãn nguyện, tận hưởng cảm giác thăng hoa rồi bắt đầu xực một cách ngon lành.

Tôi quá ư là bực mình vì anh ta thi thoảng lại nhìn tôi chằm chằm. Có lúc còn nhìn thẳng mà không biết ngượng luôn mới đau chứ. Thiệt là quá sức tưởng tượng à ! >”Tôi đằng hắng một tiếng, chồm sang cóc đầu anh ta rồi cười tinh nghịch. Ăn xong, tôi với lấy chai nước tu một ực, ăn thêm hai bịch bim bim nữa là no căng bụng luôn rồi. Xong, tôi xoa cái bụng căng tròn chứa vô số thức ăn của mình. Nhìn lên thì thấy anh ta đã ăn sạch, tôi nói :

- No quá !

- Em ăn như thế không no mới lạ. – Anh ta cười.

“Ờ, hehe” – Tôi cười.

“Em muốn đi dạo không?” – Anh ta hỏi tôi.

“Trừ phi anh kêu xe lôi tới rước tôi thì còn được. Tôi đi hết nổi rồi.” – Tôi thở phào.

“Vậy tôi cõng em.” – Anh ta nói.

“Không cần đâu. Giờ thì tôi đi nổi rồi, hề hề.” – Tôi nhoẻn miệng cười.

Tôi đứng phắt dậy, tung tăng chạy ra ngoài đợi anh ta.

~

Mấy bạn thông cảm dùm tác giả nha. Mấy ngày nay tác giả học bù đầu bù cổ luôn, không có thời gian để thở nữa nói chi là viết truyện. Đọc đỡ chương này nha mọi người. Chủ nhật tới tác giả sẽ cố ra chap mới. Yêu mọi người nhiều :-*

Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 58

Bạn đang đọc Cặp đôi siêu quậy của Yuuki Nguyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.