Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Dương huyện

Tiểu thuyết gốc · 1387 chữ

Thanh Dương huyện, nằm ở phía nam của dãy núi Thương Sơn, phía xa hướng về phía rừng rậm có một đội nhân mã, ước chừng 20 người đang dần đần tiến tới, Hàn Tâm cũng ở trong đó, đường xá gập gềnh lên xuống, hắn ôm một cái bọc trong ngực, ôm theo hy vọng của cha hắn, ly khai sơn thôn nơi sinh sống suốt mười ba năm.

Nơi đây còn cách huyện thành khoảng nửa ngày lộ trình, hai bên quan đạo đường xá dần dần tốt, nhân khí tấp nập. Mang trong đầu đủ thứ suy nghĩ, chợt một cánh tay vỗ từ phía sau lay tỉnh. Quay đầu lại, một khuôn mặt tròn béo, hai mắt híp lại, dáng người mập mạp khoảng mười ba mười bốn tuổi, trêu ghẹo hắn:

- Hàn Tâm, thất thần đi, lần đầu thấy huyện thành ta còn giật mình hơn cả ngươi

Vừa kêu tỉnh hắn là Hàn Lâm, bạn thân nối khố của hắn, hai đứa từ khi nhận thức đã gắn bó với nhau như hình với bóng. Mà mỗi lần có việc gì làm sai, thì toàn đem hắn ra làm bia đỡ đạn. Ai bảo hắn mập dễ chắn làm chi. Nghĩ đến đây Hàn Tâm chợt cười cợt nói:

- Hàn Lâm, da ngươi lại ngứa phải không ? Để khi về ta nói lại với bá phụ xem ông ấy có đánh chết ngươi không.

Bỗng nhiên nét cười cợt trên mặt Hàn Lâm rút lại, gương mặt mang vẻ sợ sệt, hai chân hơi run, giọng nói lắp bắp, lúc này phía trước người trung niên đang dẫn đội giơ tay lên, đoàn người dừng lại, nép sát vào hai bên đường.

Từ phía xa, có tiếng ngựa vọng lại, hai bên đường một mảnh bụi mờ mịt, một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi dáng người thanh nhã, cưỡi ngựa lao nhanh về phía cổng thành.

Nhìn lại phía xa, hai bên quan đạo cũng có thương nhân, thợ săn, bắt đầu nép sát vào hai bên đường như bọn họ.

Hàn Lâm quay mặt lại, run giọng nói nhỏ, giải thích nghi hoặc của hắn:

- Hừ ! Có gì mà phách lối chứ, chẳng qua hắn ta sinh ra ở gia tộc Lâm thị thôi. Trong nhà có bá phụ làm huyện uý, nên giở thói hung hăng càn quấy.

Nghe một hồi, Hàn Tâm mới hiểu ra, vì lần trước tên mập mới đến huyện thành không nhận ra, bị thiếu niên kia cưỡi ngựa vượt qua suýt mất cả tính mạng nên trong lòng thấy khó chịu.

Nhìn thấy thiếu niên đã đi xa đến cổng thành, sơn dân hai bên đường cũng bắt đầu điều chỉnh lại cước trình tiến lên.

Hàn Tâm sinh ra ở nông thôn, tướng mạo tương đối, gương mặt đầy đủ góc cạnh, nhưng nhìn qua thì phổ thông, nước da ngăm đen, mới mười ba tuổi, nhưng dáng người cao ráo trưởng thành như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Thời gian từng chút qua đi, đoàn người cũng đến trước cổng thành. Đây là lần đầu tiên Hàn Tâm nhìn thấy cổng thành lớn như vậy, người ra kẻ vào vô cùng tấp nập, phía bên cổng thành có một dòng sông, hai bên bờ từng hàng cây liễu cao lớn đang đung đưa, thoang thoảng lại nghe được tiếng đàn ca của thanh lâu vọng ra, tốp ba tốp năm thư sinh ngồi đối ẩm làm thơ.

Đi theo đoàn người vào thành, có hai tên binh sĩ đang kiểm tra và cấp phát giấy thông hành. Bỗng phía trước có vài tiếng ồn ào, cãi nhau giữa một người trung niên mập mạp và vệ binh:

- Sao lần này phí vào thành lại tăng đến 50 văn tiền một người. Lần trước cũng chỉ có 20 văn tiền.

Một tên tráng hán vệ binh, giọng giễu cợt nói:

- Phí này do Lâm huyện uý điều chỉnh, mấy tên dân đen các người vào thành phá hư đường xá, tiền này để bù đắp tiền tu sửa đường, không chấp nhận thì đừng vào

Thấy vậy, vài tên lính cũng lên giọng giễu cợt, rồi nhìn nhau cười khỉnh bỉ. Thấy không cò kè được mà phía sau dòng người cũng đang dần tiến lên, người trung niên thở dài rồi móc trong túi ra 2 lượng bạc nộp cho tên lính đăng ký rồi bước vào trong.

Phía sau dòng người thấy vậy thì trên mặt ai cũng u ám, ở huyện thành thì một cái bánh bao chỉ có giá 10 văn tiền. Mà phí vào thành đến 50 văn, dường như bằng đủ cả một gia đình ba người ở thôn ăn trong một ngày. Nghĩ đến đây Hàn Tâm cảm thấy 100 lượng trong túi của mình, không biết sinh hoạt ở đây được bao lâu.

Tiền tệ thuộc về hoàng gia quản lý, 100 văn thì bằng 1 lượng, 100 lượng bạc mới đổi được 1 hoàng kim. Theo dòng người tiến lên cũng đến đám người Hàn Gia thôn. Lúc này vẻ mặt của mọi người cũng không khả quan hơn, trong thôn theo đến hai mươi người, mà phí vào thành mỗi người thì là 50 văn tiền. Nếu tính ra bán hàng lần này thôn vận đến, không còn dư bao nhiêu đem về thôn.

Sau một hồi thương lượng, thôn dân quyết định để mười người ở phía ngoài, còn lại thì vận chuyển xe hàng vào thành.

Đi ngang qua cửa thành, chợt đập vào mặt Hàn Tâm là dòng người náo nhiệt, hai bên đường cửa hàng san sát, theo sau đội săn tiến đến khu vực tụ tập, mấy người còn lại đứng lên tháo dời hàng, phủ một tấm vải to, hàng hoá được dời xuống bày biện ra trên mặt đất, bắt đầu hò hét, rao hàng.

Lúc này vài người khách quen thuộc lại hỏi thăm mặc cả. Tên mập cũng săn tay áo lên tiến lên hỗ trợ. Người trung niên dẫn đội đưa tay lấy từ trong tay nải ra một phong thư, xoay sang nói với Hàn Tâm:

- Tiểu Tâm, đây là trưởng thôn đưa cho ngươi, trưởng thôn sợ ngươi trên đường làm rơi nên đến nơi mới giao cho ngươi.

Hàn Tâm nhìn kĩ phong thư, và kèm theo có thêm một cái ngọc bội, nhìn hơi cũ kỹ. Trước khi lên đường, trưởng thôn có dặn dò giao phong thư và tín vật này cho lão Lôi, hắn có nghe trưởng thôn từng nhắc đến người bạn này ở huyện thành, hai người lúc còn trẻ đã kết giao. Hiện tại lão Lôi thì đang làm quản sự ở thư viện của học phủ.

Sau khi hỏi đường đến thư viện, Hàn Tâm cất kỹ phong thư và tín vật, từ giã mọi người. Bước theo hướng thư viện tiến tới. Trung niên nhân nhìn theo bóng lưng xa dần của Hàn Tâm thở dài nói:

- Tiểu Tâm số thật khổ, từ nhỏ đã không có mẹ, giờ phải xa quê hương cầu học. Thật là khó khăn cho hắn.

Vài người khác trong thôn đang rao hàng cũng dừng lại nói:

- Tiểu tử đó thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã biết suy nghĩ, không khéo sau này thôn chúng ta cũng ra một tú tài. Rạng rỡ với tổ tông. Haha !

Trung niên nhân nghe vậy, cũng nói phải, rồi tất bật quay sang tiếp tục công việc. Chỉ có tên mập Hàn Lâm, lúc này khuôn mặt ủ rủ, đôi mắt sưng đỏ, như vừa khóc xong, từ phía sau đi lại, lúc Hàn Tâm đi, hắn tìm việc lẻn đi, để không phải khó xử.

Trung niên nhân quay sang gõ vào đầu hắn rồi nói:

- Tiểu mập mạp nhà ngươi khóc lóc cái gì, nam tử hán đại trượng phu. Thà đổ máu chứ không rơi lệ, Hàn Tâm cầu học xong thi đỗ đạt rồi về, có phải là sinh lý tử biệt.

Hàn Lâm nghe vậy chợt bừng tỉnh, nét buồn trên mặt cũng giãn ra. Rồi vô tâm vô tư cười đùa hí hửng tiếp tục theo mọi người bày hàng trên xe xuống.

Bạn đang đọc Cầu Tiên sáng tác bởi lamvanvinh

Truyện Cầu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lamvanvinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.