Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 31

Phiên bản Dịch · 3530 chữ

Edit : Kim NC

Beta : Vô Phương

Hà Hoa về nhà cha mẹ, bà Tứ không hiểu rốt cuộc vì chuyện gì mà hai người trở thành như vậy, nhưng thấy bộ dạng Hà Hoa như thế bà đoán chắc là xung đột không nhỏ. Hà Hoa đi rồi, Trường Sinh dường như cũng giận dỗi lắm, ban ngày thì vác cuốc lên núi làm việc, về nhà liền buồn bực im lặng không hé răng ngồi lỳ trong phòng. Bà Tứ biết cả nhưng cũng không hỏi gì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn sinh hoạt làm mọi việc như bình thường.

Cứ như vậy qua ba ngày, bản thân Trường Sinh càng ngày càng cảm thấy khó chịu, khó chịu tới mức không chịu nổi. Hai ngày đầu, buổi tối hắn chỉ bày chăn đệm của riêng mình ra, còn cố ý bày ra giữa giường, cố làm giống như khi Hà Hoa chưa gả cho hắn. Bây giờ hắn không có vợ, hắn muốn giống như trước kia, một mình nằm một giường rộng rãi, muốn lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn, cũng không sợ đang ngủ có bàn chân lành lạnh chọc chọc vào chân hắn nữa.

Nhưng mà hai đêm liền hắn đều ngủ không ngon, cảm giác không thoải mái chút nào. Có đôi khi hắn nửa đêm nghiêng người trở mình lại phát hiện bên cạnh không có người, hoảng sợ ngồi dậy, nhìn ngây ngốc một hồi mới tỉnh táo, lại nằm xuống nhưng không ngủ được. Hắn thầm nghĩ trước kia Hà Hoa thường để chân vào trong túi ngủ của hắn cọ qua cọ lại, mặc dù có hơi lạnh, nhưng khi đó trong lòng hắn rất dễ chịu. Hắn rất nhớ những lúc cùng Hà Hoa chui vào một túi ngủ, cho dù cô không phải lần nào cũng sờ…đũng quần giúp hắn…

Trường Sinh ôm chăn nghiêng người nhìn sang chỗ trống trơn bên cạnh, sau đó lại chui vào chăn, nằm một lát lại thò đầu chui ra, nhìn sang bên cạnh vẫn trống trơn, hắn thở dài khe khẽ, lại cô đơn chui vào trong chăn.

Buối tối ngày thứ ba, Trường Sinh lấy chăn đệm của mình bày sang một bên, cũng lấy chăn đệm của Hà Hoa bày sang bên cạnh, ngây ngốc ngồi nhìn trong chốc lát, rồi đứng dậy kéo kéo chăn đệm của Hà Hoa sát vào bên cạnh, lại kéo sát thêm chút nữa, cuối cùng đem hai bộ chăn đệm áp sát dính chặt vào nhau mới chui vào trong túi ngủ bắt đầu ngủ. Nhưng mà nằm một lúc lâu vẫn không ngủ được, ngồi dậy nhìn đống chăn đệm trống trơn bên cạnh lại ngẩn người, cuối cùng kéo hai cái gối đầu nhét vào trong, giả vờ như Hà Hoa nằm ngủ trong chăn.

Bên kia, đối với việc Hà Hoa ôm bọc quần áo tức giận thở hổn hển trở về nhà, cha Hà Hoa cũng không nói gì cả, thậm chí không hỏi một câu, giống như coi Hà Hoa là về nhà thăm cha mẹ, thậm chí còn như chưa từng gả cô đi. Chỉ có mẹ Hà Hoa vừa sợ lại vừa lo lắng kéo Hà Hoa gặng hỏi, khuyên cô vợ chồng thỉnh thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường, ầm ĩ chán rồi thì cũng xong thôi, sao có thể lại chạy về nhà cha mẹ cơ chứ. Trường Sinh thành thật như vậy, cũng rất biết thương vợ, nó có làm chuyện gì không đúng thì cô cũng phải khoan dung một chút chứ.

Hà Hoa không nói rõ là chuyện gì, chỉ bảo với mẹ là cô tự có chừng mực, bảo mẹ cô không cần phải quan tâm đến cô, nói mãi bực quá hét lên bất luận thế nào lần này cô cũng không quay về đâu. Nếu như cha mẹ không cho cô ở thì cô đi. Non sông núi cao đi tới chỗ nào cũng được, thà chết ở bên ngoài cũng không quay về.

Cô đã nói như vậy, mẹ cô cũng không dám khuyên can gì thêm, nhưng trong lòng lại càng lo lắng hơn. Muốn tới nhà họ Hoắc hỏi xem có chuyện gì, lại sợ Hà Hoa biết sẽ oán giận bà, đành phải nói hết với cha Hà Hoa. Cha Hà Hoa nghe xong mất kiên nhẫn bảo không phải thường ngày bà rất nhớ con gái sao, bây giờ đã trở về rồi bà còn mong muốn gì nữa, bà không muốn thấy nó thì ta lấy gậy gộc đánh nó một trận rồi đuổi đi bà bằng lòng chưa? Mẹ Hà Hoa sợ hãi khúm núm không nói gì, trong lòng thầm oán người đàn ông này rốt cuộc là bị sao thế không biết, không thèm quan tâm gì tới chuyện của con gái. Đồng thời trong đầu bà cũng thầm oán giận Trường Sinh, thầm nghĩ Hà Hoa đã trở về ba ngày rồi, mà vẫn không thấy hắn tới cửa đón người, cũng không biết do là quá ngốc hay là căn bản không thèm để ý tới Hà Hoa, trong lòng không có cô…

Ngay lúc mẹ Hà Hoa đang lo lắng, thì Trường Sinh cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng không phải tới nhà họ Lý, mà là tới ruộng của nhà họ Lý. Chuyện là sáng sớm ngày nào cha Hà Hoa và Đại Bảo cũng ra đồng làm ruộng nhà mình, từ xa đã nhìn thấy có người ở trong ruộng vung tay làm việc, tới gần một chút thì nhìn thấy hóa ra là Trường Sinh.

Đại bảo hơi ngạc nhiên, liếc nhìn sắc mặt cha cậu một cái. Cha Hà Hoa cũng chẳng nói chẳng rằng, vờ như không phát hiện thấy Trường Sinh, cứ làm việc như thường. Trường Sinh cũng không nói gì với hai người, cúi đầu chăm chỉ làm việc của mình. Làm tới trưa, Đại Bảo vừa định bước lên vài bước nói chuyện với Trường Sinh, lại thấy sắc mặt cha không tốt lắm đành dừng chân lại không dám đi qua nữa.

Giữa trưa, cha Hà Hoa và Đại Bảo cũng ngưng làm trở về nhà ăn cơm, Đại bảo đuổi theo cha hỏi: “Hay là để con kêu anh rể cùng về nhà ăn cơm …tỷ của con…”

Cha Hà Hoa trừng mắt ngắt lời: “Rảnh rỗi, chúng ta nhiều cơm thừa gạo quá ăn không hết hả?”

Đại Bảo không nói nữa, quay đầu liếc nhìn Trường Sinh một cái, thấy Trường Sinh bước về phía trước hai bước đi theo, nhưng thấy bọn họ không quan tâm không nói gì với hắn, hắn liền tức giận đứng lại, đầu cúi gằm ngồi bệt xuống bờ ruộng.

Về nhà, Đại Bảo cố ý chạy xuống dưới bếp trò chuyện với Hà Hoa, nhưng Hà Hoa lại ra vẻ dường như không nghe không thấy gì, chẳng thèm quay đầu lại dù chỉ một chút. Đại Bảo cảm thấy mất mặt cũng không nói thêm gì.

Đại Bảo và cha Hà Hoa ở nhà ăn cơm trưa, nghỉ ngơi ngủ trưa một lúc, tới lúc dậy thì lại ra ruộng làm việc. Lúc bọn họ tới ruộng vẫn thấy Trường Sinh còn gục đầu ngồi bệt trên bờ ruộng, vẫn y như lúc bọn họ rời đi. Trường Sinh nghe thấy tiếng bọn họ tới liển ngẩng đầu lên, không nói gì cũng bắt đầu làm việc.

Buổi chiều mẹ Hà Hoa mang ít đồ ăn tới, Trường Sinh thấy mẹ Hà Hoa, ngừng tay làm việc lại, nghển cổ mong đợi nhìn về phía sau bà. Thấy phía sau bà không có ai, thất vọng đập đập cái cuốc trong tay, cúi đầu đứng một lát rồi lại tiếp tục làm việc.

Mẹ Hà Hoa thấy bộ dạng này của hắn, lại nghe Đại Bảo nói hắn giữa trưa hình như không về nhà ăn cơm, không khỏi hơi mềm lòng, thở dài : “Thằng bé này, bảo nó ngốc, mà nó còn biết tới nhà cha vợ làm việc để lấy lòng. Bảo nó không ngốc thì ngay cả một câu nó cũng không mở miệng, nếu như nó tới đây nói mấy lời dễ nghe, thì chúng ta cũng nói tốt cho nó không phải sao?”

Rốt cuộc thì Trường Sinh vẫn không tiến lại gần nói chuyện, mẹ Hà Hoa ở trước mặt Hà Hoa vẫn nói những lời tốt giúp hắn. Nào là thằng bé Trường Sinh này miệng vụng nhưng lòng dạ lại thật, chỉ làm chứ không có nói, cô nếu chờ hắn tới dỗ cô, không biết là phải chờ tới khi nào chứ.

Hà Hoa buồn bực nói: “Con không có đợi hắn, đừng nói hắn không đến, cho dù hắn đến đứng trước mặt con nói một vạn lời hay ý đẹp cũng thế mà thôi, con chính là không muốn hắn tới đón, con không muốn làm hòa.”

Mẹ Hà Hoa vội la lên: “Cái con bé này, sao toàn nói những lời hết sức nhảm nhí thế hả, mày muốn ép mẹ tức chết phải không?”

Hà Hoa cụp mắt không nói gì thêm, mẹ cô lại cùng cô trò chuyện khuyên bảo cả đêm, thấy cô vẫn kiên quyết chẳng suy suyển tí nào, mặt vẫn lạnh nhạt tỉnh bơ như thế, bà đành thở dài rời đi.

Mẹ Hà Hoa đi rồi, Hà Hoa một mình ngồi tựa vào giường đờ đẫn. Nói không muốn Trường Sinh tới đón tuy là tức giận nói ra, nhưng thật sự trong lòng cô hiện lên suy nghĩ này. Lại cũng không phải không muốn làm hòa với hắn, nhưng cũng không biết nên làm hòa thế nào. Từ trước tới nay cô luôn tự nhắc nhở với lòng mình, hắn tuy rằng ngốc, nhưng trong trái tim lại rất chân thực, đối tốt với cô thế nào cô đều biết cả. Giờ nghĩ lại những chuyện trước kia cảm thấy thật sự rất nực cười. Hắn vẫn đối xử tốt với cô, nhưng bây giờ thật sự là không phân biệt được là do hắn đặt cô ở trong lòng mà quan tâm đối xử tốt, hay vẫn chỉ vì nghe lời bà Tứ dạy phải “thương yêu vợ” mà làm thế.

Cô và hắn thành thân đã gần một năm, cô thật lòng chờ hắn, ngày nào cũng ở bên cạnh hắn quan tâm hắn, nhưng lại còn không bằng tình cảm ba năm không gặp của hắn với người ta. Cô nghĩ có lẽ trong lòng hắn bản thân mình cả đời đều không thể bằng được vị trí người ta, Hà Hoa nghĩ ngợi liền rớt nước mắt. Mẹ cô hai ngày nay đều hỏi cô mong muốn kết quả thế nào, cô quả thực cũng không biết bản thân mình muốn thế nào. Tính tình Trường Sinh cô hiểu, cô không mong hắn chạy tới đây dỗ dành cô đón cô về nhà, thật ra hắn có thể chạy tới nhà cô làm việc đã là làm khó hắn rồi. Nhưng cô không hề thấy mềm lòng cảm động chút nào. Cô nghĩ nếu như chuyện xảy ra là chuyện khác, ngay cả nếu hắn chạy tới chỗ mụ góa Trần đó ngủ, cô đánh cô chửi, cô âm thầm khóc một lúc, thấy hắn như vậy cũng sẽ mềm lòng. Nhưng chuyện này hoàn toàn không phải như vậy, hắn đem toàn bộ trái tim trao cho người con gái khác, hắn căn bản không hề quan tâm cô.

Hai người cãi nhau, bất luận là ai cúi đầu nhận sai trước, thì chắc chắn sẽ hiệu quả. Nhưng cô nghĩ bây giờ cho dù Trường Sinh có nhận sai trước với cô chỉ e là cũng không còn quan trọng nữa rồi. Không phải tức giận hay thù hận sâu đậm, mà là trái tim đã đóng băng. Trái tim nóng bỏng đầy nhiệt huyết yêu thương của cô đã bị ném vào trong hầm băng lạnh giá, trái tim cô đóng băng rồi. Muốn hâm nóng lại nó đâu có dễ dàng, huống chi kẻ tàn nhẫn kia lại có một trái tim lạnh lẽo, dùng trái tim lạnh lẽo sưởi ấm một trái tim lạnh lẽo khác, cô không cần nghĩ cũng biết kết cục ra sao.

Bên này Hà Hoa không có ý định làm gì cả, bên kia Trường Sinh thì dường như đã quyết định rồi, bỏ mặc phần việc của nhà mình trên núi, ngày nào cũng chạy tới ruộng nhà họ Lý dốc hết sức lực làm việc. Giữa trưa cũng không trở về nhà ăn cơm, cứ một mình tội nghiệp ngồi trên bờ ruộng, chờ cho tới khi cha Hà Hoa và Đại Bảo nghỉ trưa xong tới thì lại cùng bọn họ tiếp tục làm việc.

Mẹ Hà Hoa nhìn thấy hắn đáng thương, tới buổi chiều lúc mang đồ ăn tới sẽ cho hắn mấy cái bánh bột ngô, cha Hà Hoa cũng không để ý, nhưng mà Trường Sinh lại cúi đầu cố chấp không cần, không ăn. Mẹ Hà Hoa không biết phải làm sao, nghĩ ngợi rồi bảo đây là Hà Hoa cho hắn, lúc này Trường Sinh mới ngẩng đầu lên, rồi đưa tay nhận lấy, trên mặt còn hiện rõ vẻ vui mừng.

Mỗi ngày mẹ Hà Hoa đều khuyên bảo Hà Hoa: “Trường Sinh thế này là tốt rồi, con hết giận thì cùng nó về nhà đi thôi. Nó cao lớn như thế, trưa nào cũng không về ăn cơm, cứ một mực chờ con. Con đáng giận quá, chỉ đi liếc mắt nhìn nó một cái thì chết sao, vợ chồng son cãi nhau đôi chút cũng được, nhưng đừng có để nó tự hành hạ bản thân mình tới xảy ra chuyện, chuyện này không thể mang ra đùa được đâu.”

Hà Hoa trả lời lại: “Mẹ không cần phải để ý tới hắn, tay chân đều mọc ở trên người hắn, hắn thích làm việc ở đâu con không quan tâm. Mẹ bảo hắn rất thật thà ư, làm sao mẹ biết trong bụng hắn còn có đang cười thầm không cơ chứ. Không ăn cơm? Diễn cho ai xem? Hắn đang giả vờ đáng thương đó, tên vô lại thối tha!”

Miệng thì mắng như vậy, nhưng qua tới bảy tám ngày gì đó lại sốt ruột không chịu được. Không phải vì lý do gì, mà là vì thấy Trường Sinh suốt ngày chỉ chạy tới làm việc ở ruộng nhà họ Lý, còn phần ruộng trên núi nhà mình thì hoàn toàn bỏ hoang phế. Mảnh đất trên núi kia là do hai người bọn họ đặt từng nhát cuốc vất vả khai hoang mà ra đó.

Trong lòng Hà Hoa vô cùng sốt ruột, nhưng cô cũng không muốn nói chuyện với Trường Sinh, nhưng không cách nào không nghĩ đến hắn. Cuối cùng cô thừa dịp cha cô và Đại Bảo đi làm ở ruộng thì tự mình lặng lẽ chạy lên núi chăm sóc miếng đất nhà mình. Cũng may đã sớm qua vụ mùa nên một mình cô cũng tự làm tự chăm được. Cô vừa làm vừa tức giận mắng mình không có khí phách, rốt cuộc vẫn nhớ rằng dù sao có một ngày vẫn phải trở về.

Mẹ Hà Hoa từ miệng nha đầu béo biết được việc Hà Hoa lén lút vụng trộm lên núi làm việc, trong lòng cũng được an ủi không ít. Bà nghĩ chắc hẳn trong lòng Hà Hoa đã dịu rồi, đã muốn làm hòa rồi, có điều là phải chờ Trường Sinh cho cô một cái bậc thang bước xuống. Nên mỗi ngày nhân lúc buổi chiều đi đưa đồ ăn, bà lén lút dạy Trường Sinh : “Con không được ở chỉ ở đây ngây ngốc thế, đi tìm Hà Hoa nói lời ngọt ngào với nó đi. Nó là dạng mồm miệng thì chua ngoa, nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ, sớm muộn gì cũng có thể cùng về nhà với con.”

Trường Sinh dường như nửa hiểu nửa không, mẹ Hà Hoa tưởng là hắn hiểu, nhưng đợi hai ngày vẫn không thấy hắn tới cửa tìm, trong lòng vừa tức lại vừa than thở, chỉ lẩm bẩm nói Trường Sinh quả nhiên là đầu óc ngu muội.

Thật ra Trường Sinh cũng không phải là không đi tìm, mà là không đi vào trong nhà tìm. Từ lúc Hà Hoa trở về nhà cha mẹ, cũng ngại mình mỗi ngày ở nhà ăn không uống không, liền nhận lấy hết mọi việc giống như lúc chưa lập gia đình, bắt đầu làm lụng. Sáng sớm mỗi ngày cô đều phải đi tới giếng gánh nước. Mấy ngày đầu thì không có chuyện gì. Cô biết Trường Sinh sáng sớm ngày nào cũng ra giếng múc nước, cô căn giờ cố ý tránh được. Nhưng sau lại không biết vì sao vẫn gặp hắn. Từ đó trở đi hắn liền dính chặt theo đuôi cô, mặc kệ cô đi múc nước giờ nào, luôn thấy hắn ngồi ở bên cạnh giếng chờ cô, nhìn thấy cô tới đây múc nước hắn vội vàng chạy tới lấy thùng nước của cô giúp cô múc đầy rồi gánh thẳng về nhà cô.

Ban đầu Hà Hoa cũng không đồng ý để hắn giúp mình, theo mình. Nhưng đánh hắn cũng không đánh được, mắng hắn cũng không mắng được, còn nguyên nhân chính nữa là một mình cô gánh hai thùng nước thật sự cũng cố hết sức mới gánh được. Trước kia khi còn là con gái phải làm nhiều việc, gánh hai thùng nước không cảm thấy gì. Từ khi gả cho Trường Sinh đã hơn một năm, trong nhà bất cứ chuyện gì cần dùng đến sức lực thì hắn đều làm cả, cô chỉ làm những việc nhẹ nhàng mà thôi. Hai ngày liền đều gánh nước, cánh tay đau nhức không chịu được, lúc này hắn muốn tranh làm, cô cũng liền nhường cho hắn, chỉ là mặt vẫn lạnh nhạt, không nói với hắn lời nào cả.

Mỗi lần Trường Sinh đều giúp Hà Hoa gánh nước đến tận cổng, đặt lên trên thềm đá, sau đó liền quay sang nhìn Hà Hoa với vẻ mặt mong chờ, chờ cô nói với mình một câu, hoặc là để lộ khuôn mặt tười cười, dù chỉ đơn giản là gọi hắn vào sân đổ nước vào vại cũng được. Nhưng đáp lại Trường Sinh luôn là vẻ mặt lạnh nhạt của Hà Hoa. Mỗi lần như vậy Trường Sinh đều thất vọng cúi thấp đầu, đứng ở ngoài cổng một lát liền chậm chạp bước đi về.

Hà Hoa lạnh lùng đối với Trường Sinh, nhưng dường như Trường Sinh cũng không vì thế mà tức giận hay nản chí, ngược lại càng bám theo cô nhiều hơn. Ngày nào còn chưa đón được cô về nhà, hắn liền ngồi ở phía xa xa trước cổng nhà, thấy Hà Hoa đi ra liền chạy tới, cũng không nói gì cả, chỉ giữ khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau cô. Nếu Hà Hoa không kiên nhẫn quay đầu trừng mắt với hắn, hắn liền đứng lại, bộ mặt đáng thương lê chân quẹt quẹt lùi lại, chờ Hà Hoa quay đầu đi tiếp, hắn lại nhanh chóng chạy đuổi theo. Có đôi khi Hà Hoa giúp cha mẹ cô đi tới nhà người khác truyền lời hoặc mượn cái này cái kia, Trường Sinh liền ngồi ngay trước cửa nhà họ chờ Hà Hoa, người ta tới mời hắn vào trong ngồi, hắn cũng không quan tâm, chỉ chờ Hà Hoa đi ra là yên lặng đuổi theo.

Người trong thôn vốn chỉ biết Hà Hoa và Trường Sinh cãi nhau, Hà Hoa giận dỗi trở về nhà cha mẹ, giờ Trường Sinh lại theo cô giống như cái đuôi, khó tránh khỏi việc đám đàn bà túm năm tụm ba lại bàn tán. Bàn tán nhiều nhất là Hà Hoa ghét bỏ Trường Sinh bởi vì hắn là tên ngốc, muốn tìm một người khác tốt hơn, chỉ trông mong bắt Trường Sinh viết thư bỏ vợ là ai đi đường nấy. Trường Sinh đáng thương, tên ngốc này mãi mới cưới được vợ, con còn chưa có đã bỏ nhau.

Hà Hoa nghe bọn họ bàn tán nhảm nhí tới phiền lòng, cũng không chịu nổi cảnh người ta chỉ trỏ vào mình, liền dần dần ít ra khỏi cửa. Vì thế Trường Sinh đa phần cả ngày đều ngồi một mình dưới gốc cây, ngây ngốc nhìn cửa nhà họ Lý đến ngẩn người.

Cứ thế lâu dần, đám người trong thôn còn bảo nhau, đừng thấy người ta ngốc mà coi thường, Trường Sinh ngốc, ngốc nhưng còn rất si tình….

Bạn đang đọc Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ của Phúc Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.