Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1115 chữ

“Em trai, nói chuyện đùng tuyệt tình như thế, làm người phải lưu lại một con đường, ngày sau mới dễ nói chuyện, nói không chừng tôi mới là người thừa kế của nhà này, cậu nói chuyện với tôi như vậy sẽ khiến tôi ghi thù đấy.” Nam Cung Chuẩn nói.

Nam Cung Yến sắp tức đến vỡ phổi, còn tiếp tục nói chuyện với Nam Cung Chuẩn nữa, anh ta sợ sẽ khống chế không nổi tính tình của mình nê trực tiếp bỏ đi.

Nam Cung Chuẩn đắc ý cười to, có điều sau khi anh ta trở lại phòng của mình, biểu tình của Nam Cung Chuẩn trở nên nghiêm túc hắn, tưởng tượng thì cực kỳ hoàn mỹ nhưng mà anh ta lại không thể không lo lắng Hàn Tam Thiên thật sự không có cơ hội ra sân.

Anh ta biết rõ hậu quả của việc mất quyền thừa kế vị trí chủ nhà, ba anh em đấu đá

nhiều năm như vậy, mặc kệ ai sẽ trở thành người thừa kế chủ nhà, thì hai

1 lại cũng sẽ không có kết cục tốt, anh ta không muốn trở thành kẻ bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Hiện tại tất cả hy vọng đều gửi gắm trên Hàn Tam Thiên thế nhưng là bây giờ ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thấy được, điều này khiến cho Nam Cung Chuẩn sao không thể không lo lắng chứ?

Một đêm dày vò không ngủ, Nam Cung Chuẩn có vẻ hơi mỏi mệt, có điều anh ta không thể không rời giường sớm, bởi vì hôm nay rất có thể là một ngày thay đổi vận mệnh của anh ta.

Bên trong phòng Cung Thiên, sắc mặt Nam Cung Lưu Ly ủng hồng, trải qua một đêm đắm đuối càng lộ ra càng vẻ động lòng người, giờ phút này cô ta như một con rắn quấn Cung Thiên

Cung Thiên không nghĩ tới vẻ ngoài Nam Cung Lưu Ly thuần khiết lại có như thế phát tạo như vậy, nếu không phải anh ta khác hẳn với người thường, chỉ sợ ngay cả sức lực xuống giường cũng không có.

“Chẳng lẽ anh không thích vận động vào sáng sớm sao?” Nam Cung Lưu Ly thổi vào bên tại Cung Thiên

Cung Thiên đẩy Nam Cung Lưu Ly ra: “Hôm nay còn có chính sự phải làm, đợi tôi làm xong chính sự, đêm nay lại tới tìm tôi.”

Nam Cung Lưu Ly không mảnh vải che thân lấy chăn bọc người lại có vẻ hơi hoang mang: “Chẳng lẽ cũng chỉ có đêm nay thôi? Về sau chúng ta còn có chạm mặt cơ hội không, em có thể đi tìm anh chứ?”

Cung Thiên cười mỉa mai, loại phụ nữ trần tục này lại còn mưu đồ muốn trèo lên nhân vật lớn là anh ta, thật sự là buồn cười.

“Loại cấp thấp như cô có tư cách gì để tìm tôi chứ.” Cung Thiên thản nhiên.

Trong ánh mắt của Nam Cung Lưu Ly hiện lên một tia không vừa lòng nhưng mà cô ta che giấu cực kỳ tốt, tiếp tục nói: “Các anh rốt cuộc là ai, vì sao ông nội lại xem trọng đến như vậy?

Cung Thiên nhíu mày, ánh mắt lạnh như bằng Nam Cung Lưu Ly: “Cô muốn dò la thân phận của tôi?”

Nam Cung Lưu Ly đúng là cực kỳ tò mò với chuyện này, mục đích cô ta đến tìm Cung Thiên, ngoại trừ thỏa mãn nhu cầu của bản thân ra, còn muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, dù sao ông nội cũng thường xuyên nhắc đến chỗ kia, cuối cùng là nơi như thế nào, người ở đó là hạng người gì, đây đều là sự tò mò mà Nam Cung Lưu Ly muốn biết được.

Nam Cung Lưu Ly gật đầu nhẹ: “Chẳng lẽ anh không thể thỏa mãn một chút tâm nguyện nho nhỏ em sao?”

Cung Thiên đột nhiên trở mặt giống như nhu tình của tối qua chỉ là gió thoảng mây bay, bóp lấy cái cổ trắng nộn của Nam Cung Lưu Ly cảnh cáo: “Loại hạ đẳng như cô không có tư cách biết tôi là người như thế nào, có thể để tôi sủng hạnh cô đã là vinh hạnh của cô rồi.”

Vẻ mặt Nam Cung Lưu Ly hoảng sợ, cô ta không nghĩ tới sự hiếu kỳ của mình có thể khiến Cung Thiên tức giận như thế, mà cô ta có thể thấy được sự khinh miệt từ trong mắt của Cung Thiên, cô ta không hề nghi ngờ Cung Thiên sẽ giết mình!

“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Nam Cung Lưu Ly vội vàng xin lỗi.

Cung Thiên thả Nam Cung Lưu Ly ra: “Cút đi, tôi đã không còn hứng thú với cô nữa, tối nay không cần đến gian phòng của tôi.”

Nam Cung Lưu Ly lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo cho tử tế, hoảng sợ trốn khỏi phòng Cung Thiên.

Sự tồn tại của Thiên Khải cũng không phải là những kẻ hạ đẳng như các người có tư cách biết đến.” Lúc nói lời này, từ tận bên trong Cung thiên tản ra một loạikhí thế cao ngạo.

Nam Cung Lưu Ly cuống quýt chạy trốn về phòng của mình, thật vất vả mới từ trong nỗi sợ hãi khôi phục lại, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô ta cảm giác được

mình đã nhặt lại cái mạng từ trong của chết.

“Thiên Khải?” Sau khi Nam Cung Lưu Ly ổn định tâm thần xong, cô ta lấy ra một miếng ngọc, chữ khắc ở trên ngọc bội khiến cô ta có hơi khó hiểu, đây là đồ cô ta mượn gió bẻ măng trên người Cung Thiên, nhưng hai chữ có ý nghĩa gì thì cô ta lại không rõ.

Ngay khi Nam Cung Lưu Ly đang suy nghĩ, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Nam Cung Lưu Ly vội vàng giấu ngọc bội lại đi đến mở cửa ra

“Ông nội.” Nam Cung Lưu Ly có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người tới, sao mới sáng sớm Nam Cung Bác Lăng đã đến tìm đến cô ta chứ?

“Đi đến nhà giam dưới lòng đất, để ý Hàn Tam Thiên cho ta.” Nam Cung Bác Lăng nói.

Vẻ mặt Nam Cung Lưu Ly đầy nghi ngờ, Hàn Tam Thiên bị giam ở nhà giam dưới lòng đất, có chắp thêm cánh cũng không thể bay được, vì sao còn cố ý để cô ta đi nhìn chứ?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.