Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1950 chữ

Sau khi Nam Cung Lưu Ly bị người đưa tới hầm giam, trực tiếp bị nhốt vào lồng sắt của Hàn Tam Thiên.

Điều này không khỏi khiến Nam Cung Lưu Ly kinh ngạc, cũng khiến Hàn Tam Thiên

Chẳng lẽ cô ta cũng phạm lỗi gì hả? Nếu không, sao Nam Cung Bác Lăng lại nhốt cô ta?

"Có chuyện gì vậy?" Hàn Tam Thiên trầm mặt hỏi Nam Cung Thiên Thu. Nam Cung Lưu Ly cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô ta không biết sao Nam Cung Bác Lăng lại kêu cô ta tới gặp Hàn Tam Thiên, càng không hiểu tại sao còn nhốt cô ta và Hàn

Tam Thiên chung với nhau.

"Tôi không biết nữa, ông nội kêu tôi tới gặp anh mà thôi, nhưng sao ông ấy lại nhốt tôi lại!" Nam Cung Lưu Ly tỏ ra vô cùng sợ hãi, lo rằng mình đã làm sai điều gì nên mới bị Nam Cung Bác Lăng trùng phạt, nhưng cô ta ở nhà Nam Cung nhiều năm như vậy, ngoại trừ cuộc sống cá nhân hơi loạn một chút cũng không phạm sai lầm gì.

Nếu như vì cuộc sống cá nhân hỗn loạn mà nhốt cô ta thì đã nhốt từ lâu rồi, sao lại chờ tới bây giờ chứ?

Hàn Tam Thiên cau mày, Nam Cung Bác Lăng phái Nam Cung Lưu Ly tới nhìn mình chằm chằm, chuyện này rất vô lý.

Anh ở trong lồng sắt, không có cơ hội bỏ chạy, Nam Cung Bác Lăng cần gì phải vẽ vời thêm chuyện chứ?

"Làm sao bây giờ, có phải tôi khiến ông nội bực mình nên ông ấy mới trừng phạt tôi, tôi đã làm sai điều gì, đã làm sai điều gì?" Nam Cung Lưu Ly hoảng sợ nói.

Hàn Tam Thiên nhìn những lồng sắt khác, nếu Nam Cung Lưu Ly làm sai chuyện, Nam Cung Bác Lăng muốn nhốt cô ta lại cũng không có ý gì nhốt chung với anh.

Trong hầm giam này có tới mấy chục cái lồng sắt.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Hàn Tam Thiên, khiến anh cảm thấy vô cùng hoang đường, hơn nữa lập tức gạt bỏ.

Nam Cung Bác Lăng không thể nào làm vậy, nói gì thì ông ta cũng là chủ nhân nhà Nam Cung, sao có thể làm chuyện đó được?

Nhưng chẳng bao lâu sao, Hàn Tam Thiên đã cảm thấy bất thường.

Sắc mặt Nam Cung Lưu Ly đột nhiên trở nên ửng hồng, hơn nữa ánh mắt quyến rũ nhìn anh.

"Tôi nóng quá." Nam Cung Lưu Ly nói.

Võ đài.

Sau khi mọi người của nhà Nam Cung tập hợp, Trang Đường và Cận Trạc mới khoan thai tới chậm, dáng vẻ mắt cao hơn đầu của hai người vô cùng kiêu ngạo hống hách, nhưng không có bất kỳ ai dám có ý kiến, bởi vì bọn họ có tư cách để kiêu ngạo.

Ngay cả Nam Cung Bác Lăng trước mặt bọn họ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, những người khác của nhà Nam Cung sao dám có chút thất lễ chứ?

"Trước khi đến, tôi đã từng nói với Nam Cung Yến về yêu cầu của mình, tin rằng ông rất rõ nhỉ?" Trang Đường nói với Nam Cung Bác Lăng.

Nam Cung Bác Lăng gật đầu, nói: "Thầy Trang, tôi đã rõ, tôi tin nhà Nam Cung chúng tôi sẽ không khiến ngài thất vọng."

Trang Đường cười nhạt một tiếng, những câu thế này ông ta đã nghe thấy quá nhiều, nhưng thực sự làm được thì có mấy ai chứ?

Những kẻ được gọi là cao thủ ở chỗ này

đa phần đều là rác rưởi không chịu nổi một kích, muốn lọt vào mắt ông ta, thật sự rất khó.

"Nếu đã thế, vậy mau bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian." Sau khi Trang Đường nói xong thì tìm một vị trí nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên không quan tâm quá trình.

Cận Trạc đứng bên cạnh võ đài, bật một cái, trực tiếp nhảy lên võ đài, dáng vẻ phóng khoáng này dẫn tới ánh mắt si mê của vô số phụ nữ.

Trong mắt bọn họ, Cận Trạc giống như tướng trời hạ phàm, quyến rũ người khác tới không có thuốc chữa.

"Người của các người đầu, không phải sợ tới mức không dám xuất hiện chứ?" Đúng trên sàn đấu, Cận Trạc khinh thường hỏi.

Nam Cung Yến nhìn thoáng qua Trình Phong, nhắc nhở: "Dùng hết toàn bộ thực lực của anh cho tôi, nếu không, tính mạng cả nhà anh, tôi không tha một ai."

Vẻ mặt Trình Phong nghiêm túc, nếu như không phải bị uy hiếp, sao anh ta cam tâm tình nguyện bán mạng cho Nam Cung Yến chứ, bây giờ tính mạng cả nhà nằmtrong tay Nam Cung Yến, anh ta nào dám có chút thờ ơ.

"Yên tâm đi." Trình Phong trầm giọng nói rồi đi về phía võ đài.

"Phải rồi, tôi phải nhắc nhở ông, quyền

cước không có mắt, nếu như trong quá | trình có người chết, tôi sẽ không chịu trách nhiệm." Trang Đường đứng bên cạnh nhắc nhở Nam Cung Bác Lăng.

Tất nhiên Nam Cung Bác Lăng không có ý

kiến, ông ta cả tính mạng đứa cháu tra

ruột cặn bã của mình cũng không quan tâm, sao lại quan tâm tính mạng của loại người như Trình Phong chứ.

Trên võ đài, vẻ mặt Cận Trạc cười nhạo nhìn Trình Phong từ trên xuống dưới dò xét, không khỏi lắc đầu, nói: "Loại rác rưởi như mày, đời này có thể trở thành đối thủ của tao, chính là vinh hạnh của mày."

Trình Phong bị cười nhạo tâm trạng cũng không dao động quá lớn, bởi vì anh ta biết mình và Cung Thiên là người của một thế giới, không lợi hại bằng Cung Thiên cũng là bình thường, nếu đối mặt với kẻ mạnh, bị cười nhạo như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

"Xin chỉ dạy." Trình Phong ôm quyền nói.

"Ha ha ha ha, ra dáng lắm." Cung Thiên phá lên cười, tiếp tục nói: "Nếu đã vậy, tạo sẽ cho mày một cơ hội, để mày đánh trước."

Trình Phong không khách sáo, dùng trạng thái mạnh nhất của mình, ra quyền mang theo gió, mà Cung Thiên thoắt cái tránh thoát, tuy rằng động tác của anh ta nhìn rất đơn giản, hơn nữa còn có vẻ hơi vội vàng, có điều lần nào cũng có thể chuẩn xác tránh công kích của Tạ Phi.

Trình Phong có không gian rộng để triển khai liên tục ra mấy quyền, nhưng không chiếm lời được gì, thậm chí cả một cọng tóc của Trang Đường cũng không động vào được.

Trình Phong nóng nảy, còn tiếp tục thế này, thể lực của anh ta sẽ bị tiêu hao nhanh chóng, hơn nữa căn bản không thể tạo thành thương tổn thật sự với Cung Thiên, tình huống hiện tại, anh ta hoàn toàn bị Cung Thiên nắm mũi dắt đi.

"Cung Thiên dĩ dật đãi lao (đợi đối thủ mệt rồi mới tấn công), chẳng mấy chốc thể lựccủa Trình Phong sẽ cạn kiệt, khi đó chính là thịt cá trên thớt gỗ, mặc cho Cung Thiên chém giết, vẫn nên kêu Hàn Tam Thiên tới đây đi." Trận đấu còn chưa kết thúc, Nam Cung Chuẩn đã không kịp đợi nói với Nam Cung Bác Lăng.

"Nam Cung Chuẩn, anh gấp cái gì, bây giờ trận đấu vẫn chưa kết thúc." Nam Cung Yến nghiến răng nghiến lợi nói.

Thật ra bây giờ cảm xúc của hai anh em này đều vô cùng sốt ruột.

Nam Cung Chuẩn lo lỡ như Trình Phong nhận được sự tán thành của Đường, như vậy Hàn Tam Thiên sẽ không có cơ hội ra tay, mà địa vị của anh ta từ hôm nay sẽ bị Nam Cung Yến đè ép hoàn toàn.

Về phần Nam Cung Yến, gã lo Trình Phong mãi vẫn không chiến thắng, nếu như đặt hi vọng lên người Hàn Tam Thiên, như vậy địa vị hiện tại của gã và Nam Cung Chuẩn sẽ thay đổi, sau này tất nhiên Nam Cung Bác Lăng sẽ coi trọng Nam Cung Chuẩn hơn.

"Nam Cung Yên, chúng ta nhất định phải gọi Hàn Tam Thiên tới sớm một chút, chẳng lẽ cậu còn muốn để thầy Trang chờ | 21:13 @ 25 ®520 | Trang 15

Chương 53: Nhốt chung một chỗ? hả?" Nam Cung Chuẩn nói.

Sắc mặt Nam Cung Yến cực kỳ u ám, cho dù không thể nắm được cơ hội lần này, gã cũng không muốn để Hàn Tam Thiên xuất hiện, nhưng loại suy nghĩ này, gã không dám thể hiện trước mặt Nam Cung Bác Lăng.

Nam Cung Bác Lăng là một người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vào lúc quan trọng nhất lại càng không nể tình.

Mặc dù bây giờ trong suy nghĩ của Nam Cung Bác Lăng địa vị của gã cao hơn. Nam Cung Chuẩn, nhưng một khi để Nam Cung Bác Lăng biết suy nghĩ thật sự trong lòng gã, cho dù có nhốt gã vào hầm giam cũng không kỳ lạ.

"Ông nội, con tin Trình Phong, nhất định anh ta có thể làm được." Nam Cung Yến nói với Nam Cung Bác Lăng.

Nam Cung Chuẩn tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói: "Ông nội, bây giờ Trang Đường căn bản chưa ra tay, một khi ra tay, chắc chắn Trình Phong sẽ thua, chẳng lẽ chúng ta đặt hết toàn bộ tiền cược lên người Trình Phong sao?"

Nam Cung Yến hận không thể giết Nam Cung Chuẩn, hai tay siết chặt run nhè nhę.

Nam Cung Bác Lăng chăm chú quan sát tình huống trên võ đài, nếu như Trình Phong có thể làm được tất nhiên là tốt nhất, nhưng tình hình hiện tại xem ra, có vẻ cơ hội vô cùng mong manh.

"Các người tranh luận lâu như vậy, chẳng lẽ nhà Nam Cung còn có người thắng được đồ đệ của tôi sao?" Lúc này, Trang Đường mở miệng cười bảo, cao thủ lợi hại ở đây, với người Thiên Khải mà nóicũng chỉ là một đống rác, vì vậy nhìn bọn họ cãi lộn, Trang Đường cảm giác cực kỳ buồn cười.

"Thầy Trang, xin hỏi điều kiện lựa chọn của ngài là gì?"Nam Cung Bác Lăng hỏi Trang Đường.

Trang Đường hơi hé mắt, nói với Cung Thiên: "Cung Thiên, đủ rồi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Cung Thiên nghe ông ta nói thế, trong mắt lộ vẻ thương hại, nói với Trình Phong: "Xuống địa ngục, trên đường hoàng tuyền tìm thê mấy cô hồn dã quỷ làm bạn, nếu có cơ hội gặp được Diêm Vương, nhớ nhắc tới tao với ông ta."

Vừa dứt lời, đột nhiên Cung Thiên dùng sức, động tác nhanh tới mức xuất hiện bóng mờ, khiến người ta tặc lưỡi.

Bên ngoài trừ Trang Đường ra không ai có thể thấy rõ Cung Thiên ra tay thế nào.

Một tiếng thật lớn vang lên, Trình Phong từ trên võ đài bay lên, rơi xuống ầm ầm cách võ đài hơn mười thước.

Trình Phong động đậy hai cái rồi ngừng hơn, trong miệng liên tục trào ra máu tươi, kết cục đã rõ ràng.

"Đây là điều kiện, có thể chịu một quyền của đồ đệ tôi." Trang Đường thản nhiên nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.