Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1921 chữ

Sắc mặt Nam Cung Yến trắng bệch như giấy, gã hoàn toàn không ngờ rằng Trình Phong lại có kết cục này.

Một quyền!

Chỉ một quyền mà thôi, Trình Phong đã chết trong tay Cung Thiên.

Cảnh tượng này dường như rất quen.

Lần trước, chẳng phải lúc ấy Hàn Tam Thiên cũng một quyền giải quyết người Nam Cung Phong tìm tới sao?

Lẽ nào, thực sự chỉ có Hàn Tam Thiên mới có thể mang đến hi vọng cho nhà Nam Cung sao?

Trong lòng Nam Cung Yến vô cùng không phục.

Cố gắng nhiều năm, gã không chấp nhận được việc thua Nam Cung Chuẩn bởi cách này, hơn nữa sau khi mất quyền thừa kế vị trí chủ nhân nhà Nam Cung, gã còn có thể ở lại nhà Nam Cung ư?

"Xem ra, nhà Nam Cung không có ai đáng để tôi coi trọng." Trang Đường đứng dậy, vẻ mặt thất vọng.

Nam Cung Bác Lăng hai tay ôm quyền, khom lưng nói với Trang Đường: "Mời thầy Trang cho nhà Nam Cung thêm một cơ hội nữa, tôi lập tức đi tìm người tới."

Thân là chủ nhân nhà Nam Cung, Nam Cung Bác Lăng ôm quyền khom lưng, hiển nhiên là cực kỳ tôn kính, cho dù trong lòng Trang Đường không muốn trễ nãi thời gian, nhưng dù gì ông ta cũng cầm một số tiền lớn từ Nam Cung Bác Lăng, mặt mũi này, hình như cũng phải cho ông ta.

"Được, tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội." Trang Đường lại ngồi xuống.

"Cảm ơn thầy Trang." Trước khi đi, Nam Cung Bác Lăng nói với hai người Nam Cung Yến và Nam Cung Chuẩn: "Hai đứa lại đây, tôi đi một mình."

Loại chuyện vặt vãnh này, tùy tiện kêu một người đi làm là được, mà Nam Cung Bác Lăng lại muốn tự mình ra mặt, điều này khiến Nam Cung Chuẩn vui mừng nhướng mày.

"Nam Cung Yến, thấy không, ông nội đích thân đi mời Hàn Tam Thiên, đủ để thấy ông ấy coi trọng Hàn Tam Thiên, cậu cứ chờ nhận thua đi." Nam Cung Chuẩn đắc ý nói.

Sắc mặt Nam Cung Yến tái xanh, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận sự thật này, hình như ông nội thất sự rất coi trọng Hàn Tam Thiên, nếu không, sao đáng để ông ta tự mình đi một chuyến chứ?

"Bây giờ vẫn chưa tới lúc anh đắc ý đâu, cho dù là Hàn Tam Thiên, cũng chưa chắccó thể nhận được sự tán thành của thầy Trang." Nam Cung Yến nghiến răng nghiến lợi nói.

Tất nhiên Nam Cung Chuẩn hiểu đạo lý này, nhưng cơ hội để đắc ý trước mặt Nam Cung Yến cũng không nhiều, bây giờ không làm thì đợi đến khi nào chứ?

"Ít nhất còn có cơ hội, không giống Trình Phong đã bị giết, bây giờ cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn." Nam Cung Chuẩn cười nói.

Nam Cung Yến lạnh lùng hừ khẽ, không nói thêm gì nữa.

Trong hầm giam.

Sau khi Nam Cung Bác Lăng vào, phát hiện hình như Nam Cung Lưu Ly ngất xỉu trong lồng sắt, điều này khiến ông ta nhíu mày.

"Nam Cung Bác Lăng, không ngờ rằng ông lại dùng cách này để áp chế tôi?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói, biểu hiện vừa rồi của Nam Cung Lưu Ly, hiển nhiên là ăn trúng thứ gì không nên, kết hợp với việc Nam Cung Bác Lăng nhốt mình và cô ta chung một chỗ, chuyện này rất dễ giải thích.

Nam Cung Bác Lăng muốn lợi dụng anh, nhưng lại sợ anh không nghe lời, vì vậy Nam Cung Bác Lăng muốn xem anh và Nam Cung Lưu Ly xảy ra quan hệ, rồi dùng Nam Cung Lưu Ly uy hiếp anh, lợi dụng phần tình cảm ngắn ngủi này khiến Hàn Tam Thiên nảy sinh thương xót với Nam Cung Lưu Ly, từ đó nghe lệnh Nam Cung Bác Lăng.

Thế nhưng giữa anh và Nam Cung Lưu Ly có quan hệ máu mủ, Nam Cung Bác Lăng phải hiểu rõ hơn bất kỳ ai mới đúng, ông ta làm ra chuyện này, đúng là đồ điên!

"Nếu cậu đã đoán được tôi muốn làm gì, vậy có lẽ cậu cũng biết, mình không có cơ hội lựa chọn." Nam Cung Bác Lăng nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, hiển nhiên Nam Cung Bác Lăng cũng không biết Nam Cung Chuẩn dùng thủ đoạn gì để uy hiếp anh, vì vậy mới vẽ vời cho thêm chuyện, mà bây giờ, Nam Cung Chuẩn không xuất hiện, với Hàn Tam Thiên mà nói là một tin tức không tồi.

"Muốn tôi giúp ông, không phải là không thể." Hàn Tam Thiên nói.

"Cậu có điều kiện gì, nói đi." Nam Cung Bác Lăng cười khinh thường, sớm biết Hàn Tam Thiên là loại nhu nhu nhược dễ bị mua chuộc như vậy, ông ta đã không kêu Nam Cung Lưu Ly đến.

"Tôi muốn báo thù cho Nam Cung Khải." Hàn Tam Thiên nói.

Sắc mặt Nam Cung Bác Lăng đông lại.

Báo thù cho Nam Cung Khải? Thế không phải là muốn giết Nam Cung Phong và mẹ của anh ta ư?

Mặc dù đứa cháu trai cả này là vô dụng nhất, nhưng kêu ông ta giết Nam Cung Phong, Nam Cung Bác Lăng không muốn cho lắm.

"Không thể nào." Nam Cung Bác Lăng từ chối.

"Ông còn bao nhiêu thời gian ở đây thương lượng với tôi?" Hàn Tam Thiên cười nhạt, Nam Cung Bác Lăng tự mình ra mặt cho thấy thời gian cấp bách ông ta không muốn lãng phí, vì vậy hiện tại Hàn Tam Thiên có tư cách để đàm phán, hiểnnhiên nếu so ra thì có ưu thế hơn Nam Cung Bác Lăng.

"Địa vị của cậu, có tư cách bàn điều kiện với tôi hả? Tôi muốn cậu làm gì, nhất định cậu phải làm đó." Nam Cung Bác Lăng lạnh lùng nói.

"Nếu không phải ông vẽ vời thêm chuyện sắp xếp con cờ Nam Cung Lưu Ly này, tôi còn chưa cảm giác được sự coi trọng của ông đối với chuyện này, cháu ruột của mình mà ông còn có thể đối xử như thế, cho thấy việc này cực kỳ quan trọng với ông, đời này nhà Nam Cung còn có cơ hội lần hai sao?" Hàn Tam Thiên ngồi trong lồng sắt, không sốt ruột chút nào.

Nam Cung Bác Lăng làm việc cẩn thận nên mới đế Nam Cung Lưu Ly ra mặt. nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ loại cẩn thận này lại trở thành sơ hở bị Hàn Tam Thiên bắt lấy, theo biểu hiện hiện tại của anh, nếu không nhận lời, nhất định anh sẽ không ra mặt.

Hơn nữa tiếp tục chậm trễ, lỡ như Trang Đường rời khỏi, khi đó cho dù tìm được cách uy hiếp Hàn Tam Thiên cũng đã muộn.

Nam Cung Bác Lăng hít sâu một hơi, nói: "Tôi cho cậu cơ hội báo thù giúp Nam Cung Khải, nhưng nếu cậu không làm được yêu cầu của tôi, tôi sẽ giết cậu."

"Cho dù tôi không làm được, chẳng phải bây giờ ông cũng phải nhận lời tôi sao? Sao phải uy hiếp tôi như vậy chứ." Hàn Tam Thiên cười nói.

Nam Cung Bác Lăng cắn răng, tâm tư tinh tế của Hàn Tam Thiên vượt xa tưởng tượng của ông ta, cho dù là Nam Cung Yến ưu tú nhất trong mắt ông ta hình như cũng không đạt tới cảnh giới như Hàn Tam Thiên.

Lấy điện thoại ra, Nam Cung Bác Lăng dặn người hầu, lập tức đưa Nam Cung Phong và mẹ anh ta tới hầm giam.

Rất nhanh, mẹ con Nam Cung Phong cùng bước vào hầm giam.

Vẻ mặt Nam Cung Phong vô cùng nghi hoặc, lúc mẹ anh ta nhìn thấy Hàn Tam Thiên, trong mắt còn mang theo vui vẻ, không biết đang cười cái gì.

"Ông nội, ông gọi con tới làm gì?" Nam Cung Phong khó hiểu hỏi.

"Năm đó, là cô giết mẹ Nam Cung Khải." Nam Cung Bác Lăng nói với mẹ Nam Cung Phong.

Sắc mặt mẹ Nam Cung Phong thay đổi, vội vàng giải thích: "Cha, sao lại là con được chứ, chuyện này không liên quan gì tới con."

"Hừ." Nam Cung Bác Lăng lạnh lùng hừ khẽ, nói: "Trong nhà Nam Cung xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể thoát khỏi

mắt tôi, cô thật sự cho rằng tôi không biết hả?"

Mẹ Nam Cung Phong sợ tới mức trực tiếp quỳ dưới đất, chuyện đã qua nhiều năm, Vốn bà ta tưởng rằng đã theo gió tan biến, dù sao hiện tại cả Nam Cung Khải cũng đã chết, nhưng không ngờ rằng lại bị Nam Cung Bác Lăng đột nhiên nhắc tới.

"Ông nội, chuyện đã qua thì để nó qua đi." Nam Cung Phong nói.

Nghe mấy câu này, Hàn Tam Thiên giận dữ, cái gì gọi là chuyện đã qua thì để nó qua đi, chẳng lẽ bà ta giết người còn có thể xem như không có gì xảy ra sao?

"Nam Cung Phong, mẹ anh đánh chết mẹ Nam Cung Khải, mà anh thì đánh chết Nam Cung Khải, hai người đều phải trả giá thật đắt." Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Nam Cung Phong giận dữ mắng Hàn Tam Thiên: "Mày có tư cách nói chuyện ở đây hả? Thứ rác rưởi, câm miệng cho tao."

Lúc này, Nam Cung Bác Lăng mở lồng sắt của Hàn Tam Thiện ra, sau đó nói: "Tôi chờ cậu bên ngoài, nắm chặt thời gian."

Dứt lời, Nam Cung Bác Lăng ra khỏi hầm giam.

Nam Cung Phong lập tức luống cuống.

"Ông nội, ông làm gì vậy." Nam Cung Phong bối rối hỏi.

"Hãy trả giá đắt cho những gì con đã làm." Nam Cung Bác Lăng không quay đầu lại nói.

Nam Cung Phong đứng chết trân tại chỗ, nghe ý câu này, ông nội muốn giao mình cho Hàn Tam Thiên xử lý?

Tên này, chính là một quyền đánh chết thuộc hạ của anh ta đó!

"Là tôi phá hủy kế hoạch của Nam Cung Khải, cũng là tôi khiến anh ta ôm hận mà chết, nếu anh ta không thể báo thù, thù này, hãy để tôi báo thay anh ta đi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Nam Cung Phong hoảng sợ nhìn Hàn Tam Thiên.

Nhưng mẹ của anh ta lúc này lại đứng dậy, dáng vẻ cao cao tại thượng nói với Hàn Tam Thiên: "Kẻ khác họ là mày lập tức cút ngay cho tao, nếu dám động vào hai mẹ con bọn tao, tao chém mày thành ngàn mảnh."

"Ai cho bà tư cách đe dọa tôi? Chẳng lẽ bà vẫn chưa nhìn ra thái độ của Nam Cung Bác Lăng hả? Ông ta đã giao mạng của hai người cho tôi." Hàn Tam Thiên nói.

"Đồ ngu, sao cho tao có thể vì tên khác họ là mày mà tổn thương bọn tao, tạo cảnh cáo mày, mày..."

Lời còn chưa nói hết, Hàn Tam Thiên bước đến trước mặt Nam Cung Phong, bóp cổ Nam Cung Phong, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.