Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗ dữ không ăn thịt người nghèo

Tiểu thuyết gốc · 1085 chữ

“Bần nữ láo toét, nhà ngươi không biết ta là ai sao? Ta chính là chân mệnh thiên tử, chẳng qua vì chút nạn mà gặp phải cơ sự này. Ta chưa bắt các ngươi phải quỳ xuống lạy lục đã là may mắn lắm rồi!" Chàng trai xấu số đó, không ai khác, chính là Thái tử Cù Đâu.

Khuôn mặt của Thái tử đầy hung dữ; chàng nghĩ ắt hẳn ai trông thấy y bây giờ cũng phải co rúm lại vài phần, không thèm kiêng nể, một tay hiên ngang che háng, tay kia hùng dũng chỉ trỏ. Nào ngờ Chích Chòe xấn xổ lại gần tát cho chàng một phát ngã lăn ra đất, hằn cả vết năm ngón tay trên má. Chòe tát chỉ mạnh một chút nữa thôi là có lẽ Cù Đâu răng môi lẫn lộn.

"Ngươi quần áo thì không mặc, còn dám gào mồm lên tự nhận bản thân là danh gia vọng tộc? Ngươi biết tội mạo danh là tội đánh chặt tay không? Hay để bọn ta chặt ngươi một cánh tay ngay bây giờ mới biết thế nào là sợ?"

Chích Bông vội vàng chạy vào can gián. "Anh Chòe, sao anh lại nói vậy? Em thấy vị nam nhân này cũng có cốt cách tao nhã, trắng trẻo thư sinh, rõ ràng không phải hạng tầm thường. Anh đừng có nhìn bìa sách đoán nội dung vậy chứ. Chàng trai này chỉ cần tay cầm bịch thịt nữa thôi là tuyệt."

Chòe phẫn uất chỉ vào bộ quần áo không tồn tại trên người Cù Đâu mà rằng, "Sách làm quái gì có bìa mà nhìn?" Nói rồi lại giơ tay lên định tát Đâu thêm phát nữa.

Chích Bông thấy người trong mộng, chân ái của cuộc đời mình bị đánh, xót xa lắm, vội ôm lấy tay Chòe. "Anh đừng tát người ta nữa! Người ta lăn ra đất bất tỉnh thì lấy tay đâu mà che háng!"

Cù Đâu thấy hai vị nữ nhân trước mặt vô cùng kì quái, nhưng trang phục họ mặc đều là con quan hoặc nhà hào phú mới mua được, kể cả bộ giáp của Chích Chòe. Chàng lại nhớ đến mấy câu thơ mà mình đọc được trong tờ giấy, lúc bị hổ rượt không biết đã làm rơi đâu rồi. Chàng mới hỏi, "Hai người liệu có thấy cái tên Chích Chòe, Chích Bông quen thuộc hay không?"

"Ô!" Chích Bông reo lên. "Hóa ra là chàng có biết hai ta?"

"Ta là Chòe đây, còn bên cạnh đây là Chích Bông. Ngươi đến đây làm gì?"

"Ta chính là đến để rước hai nàng về làm vợ!" Cù Đâu vỗ ngực quả quyết, súng ống lòi cả ra ngoài.

"Tên biến thái này nữa!" Chích Chòe quát. "Ta phải rước ngươi về quan phủ!"

"Khoan, khoan đã! Ngươi có biết ta quan trọng tới nhường nào không? Đụng vào ta là đáng tội chết!"

Chòe định giơ tay tóm lấy tóc Cù Đâu mà kéo đi. Thế nhưng, đôi bàn tay nàng vung xuống, đột ngột lại có một bàn tay khác chộp lấy cổ tay Chòe, nàng muốn vùng ra cũng không được.

Chòe trông ra thì là một quân nhân mặc giáp đồng, mái tóc thẳng thớm hoang dại chít lại thành búi. Bên lưng anh ta giữ một thanh gươm gắn chặt vào thắt lưng. Đôi mắt anh sáng ngời, trông rất anh tú, nét mặt ba phần thanh thoát, bảy phần cứng cáp. Chỉ nhìn từ hình dong anh thôi cũng toát ra một vẻ từng trải, là một chiến binh tài ba, gan dạ, đã kinh qua không biết bao nhiêu kiếp nạn binh đao.

Người đó chính là Vũ cận vệ.

"Anh Vũ!" Chòe gắt lên. "Anh đi đâu giờ mới về? Anh có biết vừa có con hổ náo loạn cả trấn lên không?"

Vũ cận vệ tên đầy đủ là Chu Văn Vũ, cháu tám đời đại thần Chu Văn Ăn, vốn là võ tướng nhận bổng lộc triều đình, chức vụ mang tên Phòng Ngự Đồng Trì, khi cần thiết thì bảo vệ nội môn Thanh Lịch quận nghiêm cẩn.

"Gần đây có một toán cướp đường làm càn, anh phải dẫn quân đi đánh chúng nó. Nghe đâu chúng cướp của một vị vương gia nào đó, khi anh tới nơi thì chỉ còn xác chết, của cải mất hết rồi. Nhưng xác thì đúng là lính của triều đình."

Cù Đâu mừng quá, lập tức chỉ trỏ vào mặt mình, vô cùng hớn hở vì có người biết được sự thật. "Đúng rồi, chết hết rồi, chết hết rồi! Là lính của ta, lính của ta đó!"

Vũ cận vệ mới nhìn Cù Đâu lên xuống rồi hỏi, "Sao tên này không mặc quần áo?"

Chích Chòe mới kể lại sự tình. Vũ mới nói, "Có vẻ tên này không nói dối. Hổ Thanh Lịch cũng không hơi đâu đi rượt dân thường, nó cũng kén ăn lắm đấy. Trên người mà không có vàng bạc châu báu, ăn xong nó nhổ ra. Chứ hai em nghĩ vì sao hắn mất hết quần áo rồi, không phải là vì áo đắt tiền bị hổ ăn mất thì là cớ gì? Dù sao cũng đem hắn về nhà một phen, chứ chẳng lẽ để ngoài đường thế này?" Vũ nhìn xung quanh; dân chúng hiếu kì cũng bắt đầu túm tụm ở xa xa rồi, xì xào bàn tán này kia. Ban nãy lúc hổ vào trấn thì chẳng thấy ma nào ra tương trợ, nhưng mấy sự hóng biến này thì lúc nào cũng phải đầy đủ.

Chích Bông mới nói, "Đúng, đúng! Cho chàng ta diện vài bộ áo lên, thấy có khí phái là biết ngay có phải tiểu vương gia hay không!"

Chòe mắng, "Ai ban nãy vừa mới nói đừng nhìn bìa sách mà đoán nội dung?"

"Thì phải có cả bìa cả nội dung mới đánh giá được!" Chích Bông nghĩ đến khuôn mặt đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, gò má nhô cao, diện mạo nghiêng giếng nghiêng thùng của Cù Đâu, bất giác đỏ mặt. "Nhưng mà nội dung là em rất ưng."

"Đi về!" Chích Chòe véo tay em gái kéo theo. "Chị cũng phải cho mày biết phải quấy."

Thế là bốn người họ cùng về phủ Quận công. Dân chúng vẫn dõi mắt theo từ đầu đến cuối trấn.

Bạn đang đọc Chích Chòe Phiêu Lưu Ký sáng tác bởi danielngo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danielngo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.