Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết giới Vô Hình

Tiểu thuyết gốc · 2763 chữ

Nguyệt Trinh và Cố Nhi lúc này đã xuất hiện bên cạnh Huyết Yêu. Cả hai tới muộn so với dự định, cũng may Vô Ảnh đã kịp thời cản đám mã sư, họ mới có thể đến đây an toàn. Nguyệt Trinh lấy chút can đảm, điên cuồng vẫy tay chào Huyết Yêu như thể họ đã quen biết nhau rất lâu, rất thân thiết, rồi nhận được ánh mắt lãnh đạm của Huyết Yêu. Nàng ta buông tay xuống, xịu mặt, cố gắng không tỏ ra xấu hổ hay ngượng ngùng.

Nguyệt Trinh trộm nghĩ: Cái tên Huyết Yêu đó đúng là tảng băng, ngay cả đồng minh mà cũng không cho một chút mặt mũi nào. Bộ hắn cười với nàng ta một cái thì hắn sẽ chết ngay lặp tức hay sao chớ. Nàng ta hít một hơi thật sâu, rồi chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Cố Nhi (rút kinh nghiệm từ Nguyệt Trinh) chỉ cúi đầu chào Huyết Yêu cho có lệ. Sau đó thị quay sang gật đầu chào Nguyên Sâm một cái cho phải đạo chủ tớ bấy lâu (dù khi biết thị phản bội lão, thân phận chủ tớ cũng đứt đoạn).

Thị nghe Nguyên Sâm hừ lạnh, dĩ nhiên không mấy vui vẻ khi thấy thị xuất hiện tại đây. Lão đã giam thị lại rồi kia mà, Thục Nghi hình như đã bại trận nên Cố Nhi mới thoát khỏi đó dễ dàng. Mà không đúng, nếu Thục Nghi thua thì Hoàng Anh cũng đi cùng đến đây mới đúng. Có thể con bé này gặp may mắn nên mới thoát khỏi Thục Nghi cùng đám ma sư kia thôi. Lão không lo lắng cho Thục Nghi lắm đâu, lão hoàn toàn tin tưởng năng lực của ả.

Cố Nhi có thể đoán được thái độ ấy. Thị tỏ ra thông cảm, rút cuộc cả hai đều không có duyên trở thành chủ - tớ cả đời. Người có thể đứng trên đầu thị chỉ có Quỷ vương Y Nguyên mà thôi.

Cố Nhi quay sang nói với Huyết Yêu:

“Vô Ảnh và Hoàng Anh đang bị cầm chân bởi Thục Nghi và mã sư. Họ sẽ đến ngay.”

Nguyên Sâm cười thành tiếng. Rõ ràng lão không tin chuyện Vô Ảnh và Hoàng Anh có thể thoát khỏi lưới tử thần. Lão tin đám mã sư đó có khả năng ngăn cản thần khí của Hữu Lực và Hoàng Anh kia dù có giỏi đến đâu cũng không thể thắng Thục Nghi. Lão tin Thục Nghi sẽ không phản bội lão như Cố Nhi, ả sẽ không dám làm chuyện đó.

Nguyệt Trinh ngó nghiêng xung quanh mà vẫn không thấy Diệu Khang ở đâu. Nàng không vội hỏi Huyết Yêu mà chỉ giữ nét mặt bình thản đứng đằng sau lưng hắn. Có lẽ chàng đang làm nhiệm vụ gì đó mà hắn giao cũng nên.

Huyết Yêu chỉ tay về phía xa xa, nơi có vài vằng sáng tóe lửa và giải thích vấn tắt cho Nguyệt Trinh đỡ lo lắng:

“Diệu Khang và Nguyên Lực đang ở phía đó.”

Nguyệt Trinh không giấu được hốt hoảng:

“Chàng ấy đã gặp cái tên độc ác đó rồi ư?”

Huyết Yêu gật đầu. Nguyệt Trinh cắn môi lo lắng nhìn về phía đó. Nguyên Lực là một tên vô ơn, nhưng Diệu Khang luôn không nỡ đối xử nhẫn tâm với y. Nguyên nhân chủ yếu liên quan đến cha mẹ của y và dù sao y cũng là người được chàng cứu sống từ trong bụng mẹ.

Dần dần Diệu Khang điều tra được chính Nguyên Lực là người giết chết những người từng được chàng ban điều ước, trong đó có cả cha mẹ y. Vì sao y lại độc ác đến mức giết chết đấng sinh thành của mình, nguyên nhân cũng được Diệu Khang tìm ra. Đó chính là độc trùng tam mà Nguyên Sâm hạ trên người Nguyên Lực. Chất độc khiến y quên đi bản thân là ai, lại còn bị lão thao túng tâm lý, đến mức giết cả cha mẹ mình, sau cùng đổ tội lỗi lên đầu Diệu Khang.

Rút cuộc họ cũng gặp nhau lần nữa. Lần trước Diệu Khang suýt nữa đã trúng độc mà Nguyên Lực đã hạ trên thanh kiếm, may mà độc đó không phải âm tà độc.

Nguyệt Trinh lại không có cơ hội biết chuyện sau này. Từ lúc chia tay tại ái tình hồng trần, chiến tranh đã diễn ra trên cõi vô định, Thủy Hà chết, Quỷ vương Y Nguyên tự sát, ngay cả vị thần tiên Hữu Lực cũng vì vậy mà tan biến. Ả chưa một lần nào tìm Diệu Khang, bởi vì ả không muốn chàng biết bản thân là ai, cũng không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm nam nữ, ả sợ mình liên lụy đến Diệu Khang. Nếu người đời biết chuyện ả và thần ban điều ước hứa hẹn trăm năm với nhau, liệu họ được phép ở cạnh nhau hay không.

Lần này thì khác, Nguyệt Trinh vô tình gặp lại tình lang, nụ hôn của chàng vẫn còn vương trên môi nàng, khiến nàng muốn ích kỷ thêm một lần, muốn ở bên cạnh Diệu Khang đến bạc đầu.

Nguyệt Trinh không có nhiều thơi gian quan tâm đến Diệu Khang nữa, vì lúc này cô ả Thu Thuyền vừa trông thấy nàng đã vội vàng đi ra phía trước mặt Nguyên Sâm. Ả đứng chắn trước mặt Nguyên Sâm và đang nhìn chằm chằm mình.

Nguyệt Trinh lúc này mới nhận ra Thu Thuyền, vẻ mặt của ả như tu la đòi mạng. Nàng đang cố nhớ xem nàng cùng ả ta có mối thâm thù gì đến mức bị nhìn bằng ánh mắt đầy sát khi kia hay không, nhưng có cố thế nào vẫn chẳng thể nhận ra người trước mặt.

Nguyên Sâm liếc nhìn bầu trời, tặc lưỡi một hồi rồi ném sâu chuỗi về phía cô ả đang đứng đằng sau – người đang đeo mạn che mặt. Lão nói theo:

“Bảo Bảo, biết làm gì rồi đó.”

Hành động của lão nhanh đến mức Huyết Yêu không kịp nhận ra lão muốn làm gì. Khi hắn nhận ra lão định ném sâu chuỗi cho ả tên Bảo Bảo đó thì đã quá muộn. Cô ả tung mình lên không và bắt trúng sâu chuỗi trong tay. Mạn che mặt rơi ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp đằng sau.

Bảo Bảo là một cô nương lạ hoắc, Huyết Yêu chưa từng gặp qua, cũng không nhận ra ả là ai. Có thể đây là một át chủ bài của Nguyên Sâm. Mục đích của lão hẳn là muốn ả gắn sâu chuỗi lên cánh cổng và mở nó ra. Hắn thấy ả đang chụp lại mạn che mặt và cầm nó trên tay.

Huyết Yêu dịch chuyển đến nới Bảo Bảo đang đứng, nhưng bị Nguyên Sâm bắt bài. Lão đứng chặn trước mặt hắn, ý cười đầy mặt. Rõ là lão không muốn nói chuyện phiếm với hắn nữa, lão muốn đánh tay đôi với hắn rồi, lão còn muốn thả đám quái vật bên trong ra ngoài nữa. Như vậy mới đúng ý của lão.

Huyết Yêu nói to:

“Cố Nhi giao cho cô đấy, bằng mọi cách không được để cánh cổng mở ra cho đến khi ta cho phép nó mở ra.”

Cố Nhi gật đầu. Rất nhanh thị đã bay đến trước cánh cổng, nhận nhiệm vụ chặn đứng tên nào muốn gắn chuỗi hạt lên trên này, trong khi Huyết Yêu đang bận rộn bên kia.

Bảo Bảo không kịp gắn chuỗi hạt lên cánh cổng đã bị Cố Nhi đứng ngăn lại. Ả thở phì phò, đã mất đi bộ dáng xinh đẹp từ nảy đến giờ mà ả cố rặng ra. Cố Nhi dĩ nhiên biết Bảo Bảo là ai. Ả đàn bà này là một trong thuộc hạ thân cận của Nguyên Sâm, còn là nữ nhân mà Ngọc Điền yêu thích.

Cố Nhi chưa bao giờ đánh nhau với Bảo Bảo, nên không biết thực lực của ả ra sao. Có điều thị cũng từng nghe vài lời đồn xung quanh ả. Nghe đồn ả mang trong mình máu của hồ ly, rất giảo hoạt và biết mê hoặc lòng người. Một khi ai trúng mê hồn của ả, đều sẽ trở thành con rối trong lòng bàn tay của ả.

Bảo Bảo nhận nhiệm vụ gắn được sâu chuỗi này lên cánh cổng, đây là một nhiệm vụ hết sức quan trọng. Ả buộc phải thành công. Muốn làm được ả chắc phải đánh bại Cố Nhi. Ả đang nhét sâu chuỗi vào trong ngực áo, sau đó biến khăn che mặt thành một vũ khí rất quái dị. Nó trông giống cánh tay người, khô quắc, Cố Nhi còn nhìn ra năm ngón tay trên cánh tay đang cử động trên đó nữa cơ. Đây là lần đầu tiên thị thấy ai đó có vũ khí quái dị như thế.

Trong lúc này, nhóm người Thủy Hà cũng bận rộn không kém. Nhậm Tuyền đang dùng hết sức chèo thuyền, nhưng nó chẳng nhúc nhích nổi một li nào cả. Thủy Hà sốt ruột dùng cả thần lực mà con thuyền vẫn không di chuyển chút nào cả.

Quỷ vương và Du Hồn đang đánh trả đám người trong cõi vô định một cách khó nhọc. Số lượng chênh lệch quá rõ ràng, một bên chỉ có hai người, bên còn lại rất đông, lại còn hiếu chiến. Dù sao chúng cũng đã chiến đấu bên trong cõi vô định rất lâu, đủ lâu để biết Quỷ vương và Du Hồn không phải đối thủ của chúng.

Một số còn nhận ra Y Nguyên, một tên nói to:

“Đây chẳng phải là quỷ vương đó sao. Ngươi núp trong này kỹ quá rồi đấy. Ta đã rất mong muốn gặp và chặt cái đầu của ngươi ra.”

Y Nguyên trừng mắt nhìn tên vừa nói. Ánh mắt sắt lạnh của gã khiến tên kia sợ hãi, ngã luôn xuống đất. Y Nguyên không hổ danh là Quỷ vương khét tiếng, chỉ bằng một ánh mắt cũng khiến người ta phát run.

Y Nguyên không chỉ dùng mắt mà còn hành động. Gã chém một nhát kiếm vào không khí, hư chiêu đó xé gió đến chặt đứt đầu của tên kia. Chỉ thấy tên kia kịp mở to mắt trước khi nhận ra một chiêu ấy có thể lấy mạng mình.

Dù Hồn cũng kinh hãi chứ đừng nói những tên còn lại. Vậy mà ả nghe Y Nguyên nói:

“Nếu trong tay ta là thanh quỷ kiếm thì cái đám này đã chết ngay từ lúc chạm mặt ta rồi.”

Thủy Hà thấy thần lực của mình không mấy tác dụng. Vì thế này tung mình lên cao, chỉ hy vọng có thể bay đến nơi đó. Nàng vui mừng khi mình quyết định đúng. Nàng đã bay được đến đó, đã không còn bị giữ chân một chổ như ở dưới thuyền.

Thủy Hà bay càng lúc càng gần đóa huyết linh. Những tưởng nàng sẽ chạm được vào nó, nhưng một thế lực thần bí nào đó đánh văng nàng ra xa. Thủy Hà chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi bị thứ đó đánh trúng ngực. Nàng ngờ ngợ phát hiện vết ngăn đó trông giống kết giới vô hình.

Y Nguyên nghe được tiếng hét của Thủy Hà thì quay về phía sau. Gã lặp tức phi người lên đón lấy nàng và đáp xuống đất an toàn. Gã ôm nàng trong tay, rất muốn cùng nàng đến nơi đó, ngặt nổi gã không thể rời đi khi còn quá nhiều tên địch đang chầu chực muốn linh hồn nàng.

Thủy Hà bất lực nói:

“Thuyền không di chuyển, ngay cả ta cũng không thể đến gần đóa hoa. Hình như đóa hoa được bảo vệ bởi kết giới vô hình. Làm sao bây giờ? Hay ta phải nhảy xuống hồ và bơi đến nơi đó hay sao?”

Y Nguyên buống Thủy hà ra. Gã lo lắng đáp:

“Như vậy quá nguy hiểm. Không chừng dưới đó có những thứ kinh khủng thì sao? Ta không yên tâm để nàng mạo hiểm. Hãy ở trong tầm mắt của ta, có như thế ta mới bảo vệ được nàng.”

Thủy Hà tránh nhìn vào ánh mắt rực lửa đầy quan tâm mà Y Nguyên dành cho mình. Chi mới tiếp xúc vài ngày, nhưng nàng biết trái tim của nàng rất mềm yếu và nó đang dần đón nhận hơi ấm của gã. Và nàng sợ điều đó vô cùng, nàng sợ bản thân sẽ quên đi mối thù ngày xưa mà tha thứ cho gã.

Thủy Hà lạnh lùng:

“Ta không cần ngươi bảo vệ. Tự ta có thể lo được.”

Thủy Hà rời đi, bỏ mặc Y Nguyên thẫn thờ nhìn bóng lưng của nàng. Có những khoảnh khắc gã tưởng Thủy Hà không còn căm ghét gã, ít ra nàng đã chấp nhận đồng hành cùng gã, nhưng rất có thể gã đã lầm tưởng mọi chuyện. Gã buồn rầu quay lại, tiếp tục chém loạn kẻ địch, như muốn phát tiết tâm trạng của mình.

Bỗng dưng có một người xuất hiện bên cạnh Thủy Hà và nói to (hình như nói cho cả Y Nguyên cùng nghe):

“Dùng quỷ kiếm. Y Nguyên đó phải dùng quỷ kiếm mới có thể phá kết giới, mới hái được huyết linh.”

Thủy Hà nhận ra giọng nói này. Người này vô cùng quen thuộc với nàng – Ưng Thụy. Rõ ràng lão là một thần tiên, nhưng sao cũng ở bên trong cõi vô định như Du Hồn, không lẽ lão cũng phạm luật trời ư.

Thủy Hà nói:

“Chú Ưng Thụy? Sao chú lại ở đây?”

“Chuyện dài lắm. Ta đã lén theo đuôi cháu từ lúc cháu đi vào đây. Ta đã ngạc nhiên khi thấy Y Nguyên còn sống, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi biết Huyết Yêu phái hai đứa đến đây hái huyết linh. Hắn cần gì ở huyết linh thế?”

“Chuyện rất dài và con không thể kể cho chú nghe được. Chú vừa nói quỷ kiếm của Y Nguyên có thể phá kết giới ư?”

Ưng Thụy gật đầu. Lúc này Thủy Hà đành quay lại nhìn Y Nguyên đang chống chọi với rất nhiều kẻ địch hung tàn. Nàng lớn tiếng hỏi:

“Quỷ kiếm của ngươi có thể phá bỏ kết giới.”

Y Nguyên vừa đánh vừa dỏng tai nghe Thủy Hà nói. Quỷ kiếm có thể phá bỏ kết giới, đáng tiếc nó không còn là thanh kiếm của gã nữa, gã muốn gọi nó đến bên cạnh mình cũng không phải điều dễ dàng gì.

Dù vậy Y Nguyên vẫn cứ thử xem sao. Gã dùng vọng âm vào giọng nói và cất tiếng gọi:

“Hắc Ma.”

Y Nguyên im lặng chờ đợi. Ngay cả Thủy Hà lẫn Ưng Thụy cũng chẳng dám thở quá to. Thời gian dường như ngưng đọng lại. Ưng Thụy kéo Thủy Hà sang một bên, tránh thật xa cuộc chiến của Y Nguyên. Lão sợ cuộc chiến đẫm máu kia ảnh hưởng đến linh hồn thuần khiết của nàng.

Có thứ gì đó xé gió đến càng lúc càng gần nơi Y Nguyên đứng. Chẳng cần suy đoán gì nữa, kia kìa, thứ đang bay vào trong tay của Y Nguyên chính là thanh Hắc Ma. Nó đang vùng vẫy vui sướng trong tay gã. Gã kèo môi cười, tung người lên cao, chỉ quỷ kiếm lên trời và gào lên:

“Đưa Thủy Hà đến chổ nào an toàn một chút.”

Du Hồn trố mắt nhìn thanh kiếm, rồi vội vã rời đi cùng Ưng Thụy và Thủy Hà. Ả đã nghe được Y Nguyên nói trước đó, nếu có quỷ kiếm trong tay, kẻ địch sẽ chết mà không kịp trân trối gì hết.

Y Nguyên đợi Thủy Hà được hai người kia hộ tống đến nơi an toàn mới chém một chiêu vào không khí, chiêu này mạnh đến mức hất tung tất cả kẻ địch, một số kẻ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Thanh Hắc Ma trong tay Y Nguyên biến thành một vũ khí quyền năng, đúng như trước đây khi gã dùng nó đứng trên vạn vật.

Bạn đang đọc Thanh Kiếm Của Quỷ sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.