Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Què Cũng Không Tha

Tiểu thuyết gốc · 2198 chữ

Sau buổi học Lâm Thần mệt mỏi đẩy chiếc xe lăn đi qua sân trường của học viện, vừa đi vừa tìm cách làm sao xơi được cô Nguyệt nghĩ đến cảnh đưa cô giáo mà nựng lấy nựng để thì thật sự quá là kích thích, thế giới này đối với hắn thật là kì lạ chẳng hiểu sao ai cũng xinh đẹp điện nước đầy đủ đúng là chẳng bù cho thế giới trước kia.

Lâm Thần đi dọc theo con đường hai bên là những hàng cây lớn nên có vẻ hơi u ám một chút nhưng đó không làm hắn lo lắng vì học viện rất là an toàn, nhưng hôm nay thì không, Thần vừa đi vừa huýt sáo thì từ trong lùm cây gần đó có tiếng xục xịch rõ to bèn tiến lại xem thử.

Nói thì là xem thử nhưng hắn lại với lấy một cành cây chọt chọt vào trong thì...òa...từ đâu liền xuất hiện một ông già trên tay cầm một cây kéo to không ngừng xoẹt xoẹt hướng về phía mình làm hắn són cả dái bật ngược ra.

"Đậu xanh!!! Ma!" Lâm Thần gào to.

Thấy Lâm Thần gào lên lão già biết mình hù hơi lố bèn hạ giọng "È..hèm TA LÀ MA KÉO ĐÂY !" Sau đó không ngừng tỉa tỉa bụi cây làm màu dù hơi lố nhưng chừng đó là đủ.

Chỉ thấy Lâm Thần lần này xanh cả mặt không chân hai tay đẩy xe chạy vù vù có thể nhìn thấy cả đống bụi bay lên theo sau chiếc xe lăn, mãi đến khi đi qua hai hàng cây hắn mới dừng lại quay mặt ra sau nhìn lại xem có ai không, sau đó mới thở phào.

"Cũng may nó không đuổi theo hù chết tao rồi!...mà con mẹ nó học viện cũng có ma sao? Đúng là đéo an toàn!"

Không lâu sau Lâm Thần bắt đầu bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục di chuyển vì vấn còn ám ảnh chuyện vừa rồi nên hắn khá là khúm núm vừa đẩy xe vừa nhìn ra tứ phía xem có điều gì lạ xảy ra hay không mà tình cờ cảnh này lại bị ba tên quét sân trường là Tùng, Khôi và Phú nhìn thấy. Ba tên này với khả năng ảo tưởng của mình liền nghĩ ngay là Lâm Thần đang sợ bọn hắn bèn tiến lại gây sự vừa dịp trả thù lần trước bị Lâm Thần chơi một vố.

Tùng không để tâm việc Lâm Thần đang co ro liền tiến lại đứng trước mặt Lâm Thần cười nham hiểm, lúc này Lâm Thần đang cúi mặt xuống đất thì mơ hồ nhìn thấy cái bóng đen đang che lấy mình bèn giật mình nhìn lên mà khi nhìn thấy đó là thằng Tùng thì liền nhiu mày.

"Mẹ! thằng súc vật này từ đâu chui ra tính hù chết bố à!" Lâm Thần suy nghĩ trong lòng.

Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của Lâm Thần Tùng cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng cái thái độ này cũng thay đổi quá nhanh đi, ngược lại Lâm Thần lúc này không rảnh hắn còn phải về chăm sóc cho sự nếu không thì...À mà thôi!, Lâm Thần lúc này đẩy xe vòng qua người Tùng chuẩn bị rời đi thì lại bị Tùng ngăn lại.

"He sờ lô! Chú em đi đâu mà vội thế!"  Tùng không chịu được nữa bèn lên tiếng.

Lâm Thần nghe vậy liền chán ghét chỉ thẳng ngón giữa lên nói "đi đâu kệ tao! Lo quét sân đi nhóc!"

"Mẹ nó! Tẩn nó đi đại ca nhìn ghét vãi!" Khôi lúc này còn cay vụ bị sự đạp bay vào chồng ghế bèn sắn tay áo sắp sửa nhào vô đấm thằng này thay cũng được.

"Chú nóng tính quá! Tém tém lại đi! Không nó sợ!" Tùng Lạnh giọng nói.

Lâm Thần không rảnh xem bọn này diễn hài nhưng đường đi đã bị ba tên này chặn lại chỉ đành chóng mắt lên nhìn thấy thế Tùng tiến lại cúi xuống, "chú em giỏi lắm! Bữa dám bịp cả anh xem ra trứng dái cũng không nhỏ!"

Lâm Thần cười cười nghĩ thầm "để tao móc ra xem mày có phải là là bị hù chết không"

Nhưng làm người phải biết khiêm tốn bèn nói "do chúng mày ngu! Giờ kêu ai"

Tùng nhìn Lâm Thần cười lớn " haha...Mày rất giống thằng sự rất thích cháo hành thì phải, mà không biết nó đã lết dậy được chưa ta! Hay vẫn đang nằm trên giường nữa"

Lâm Thần nghe xong liền tức giận nếu không phải hắn bị tàn tật thì sớm đã đấm cho bọn này một trận khi không cữ thích khè bảo sao ai cũng ghét nhưng Lâm Thần dù sao cũng không phải là trẻ con chỉ đơn giản để lời nói như chó sủa qua tai.

Thấy Lâm Thần vẫn còn bình tĩnh Tùng không rảnh khè nữa cánh tay vươn ra nắm lấy cổ áo Lâm Thần chuẩn bị xách cổ hắn lên "nói cho mày biết! Liêm sỉ của anh rất ít lần này đéo tha người tàn tật đâu?"

Xung quanh lúc này sớm đã không có ai có lẽ đều đã trở về phòng của mình hơn nữa có thì chưa chắc đã dám giúp đỡ lúc này Lâm Thần vẫn bình tĩnh miệng hét lớn "Cô Linh! Mấy anh năm hai đòi đánh em!"

"Haha" Tùng lúc này cười lớn ngay cả Khôi và Phú cũng vậy nhìn hắn như một thằng ngu.

"Không ai cứu được chú đâu!" Tùng lên tiếng nhưng vẫn e dè nhìn xung quanh một vòng không phát hiện ra ai thì mới yên tâm hẳn.

Lâm Thần cũng hết cách hắn biết lần này ăn đấm chắc luôn rồi "biết vậy hôm nay nghỉ mợ nó đi!".

Lúc này Khôi và Phú cũng tiến lại chuẩn bị cho Lâm Thần nếm thử cháo hành thì từ phía hai hàng cậy một bóng người bước ra mà khi nhìn thấy Lâm Thần có cảm giác quen quen đó là một ông già trên đầu đội một chiếc nón lá trên tay thì đang cầm cây khéo cắt tỉa đi về phía hắn, thấy có người thái độ của Tùng thay đổi rất nhanh liền thả tay ra sau đó bỏ chạy thấy vậy hai thằng đệ cũng chạy lẹt đẹt theo sau, Lâm Thần thở phào một hơi vì vừa thoát được một mạng.

"Lớp trẻ bơi giờ báo quá!" Lão già giọng khàn khàn vang lên.

Lâm Thần vỗ trán thì ra là một người lao công vậy mà hắn còn nghĩ là gặp ma rồi, nói vậy nhưng vẫn không quên cúi người cảm ơn một tiếng lão già thấy Lâm Thần lễ phép ben gật đầu sau đó rời đi, Lâm Thần thấy thế thì cũng nên trở về phòng mình rồi.

Bên trên căn phòng hiệu trưởng cô Lệ ánh mắt chăm chú nhìn xuống "Để xem thiên tài của chúng ta sử lý sao đây! Thật đáng mong đợi!"

Ngay lúc này đứng ở một bên là cô bé đeo kính ngồi cùng Lâm Thần giọng nóis trong trẻo vang lên "Mẹ không lo sao!? Vừa rồi gần đánh nhau rồi đó" 

Cô Lệ mỉm cười tiến lại chỗ cô bé lấy tay đẩy nhẹ lên trán "hừ! Mẹ xếp cho hắn ngồi cùng bàn rồi mà vẫn không lo học hành chỉ giỏi lo chuyện bao đồng! Quay  về học đi, chuyện này mẹ tự có tính toán!"

Cô bé lúc này ôm đầu "con biết rồi mà!"

"Hừ! Con với chả cái!" Lệ hằn giọng.

Lâm Thần lúc này đã trở về phòng liền đấm mạnh một cái lên mặt bàn tức giận "mẹ! Bọn chó này!"

Sự lúc này đang nằm trên giường nghe thấy Lâm Thần mắng to bèn hỏi " mày! Làm sao thế Thần!"

Thấy vậy Lâm Thần đáp "bọn chó băng ba con sói đen vừa gây sự với tao ở sân trường may tao chuồn lẹ!"

Sự nghiến răng "chúng nó đâu? Tao liều một phen với nó!!"

"Thôi khỏi...mày đang bị thương cữ nghỉ ngơi trước đi chuyện này để tao giải quyết!"

"Mày lo được bọn nó không? Tao vừa nghe ngóng được trùm băng đó không tầm thường đâu!"

Lâm Thần tức giận "đếch sợ!...tao mà có bom thì oẳng chết bọn nó!...bom...à phải rồi!"

Sự khó hiểu "bom gì cơ?"

"Sự! Mày ở đây đi tao đi ra ngoài một chuyến"

Lâm Thần lúc này như ngộ ra gì đó bèn cấp tốc đi ra khỏi cửa, Sự thì ngơ ngác không hiểu hắn định làm gì mà vội vàng như vậy nhưng không hề ngăn cản dù trong lòng hắn sợ Lâm Thần đi tìm bọn ba con c,ặ,c sói đen gây sự thì toi.

Lâm Thần khi này đã rời khỏi khu kí túc xã nam đi về đâu đó còn không ngừng vỗ trán "mẹ! Sao mình không nghĩ ra sớm hơn! Làm vài quả cho bọn này ăn thì tởm đến già"

Nghĩ là làm hắn cấp tốc đi tìm cô giáo Nguyệt bởi nếu nói về chế tạo chắc chỉ mình cô Nguyệt mới có dụng cụ chế tạo mà thôi rất nhanh không lâu sau hắn đã xuất hiện ở dãy phòng của giáo viên, nhờ vào hệ thống hắn dễ dàng tìm được phòng của cô Nguyệt bèn tiến lại gõ mạnh.

Một lúc sau cuối cùng cánh của cũng mở ra cô Nguyệt thò đầu ra nhìn "là ai, muộn rồi còn tìm mình vậy?"

Cô Nguyệt lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh làm Lâm Thần không ngừng liếm mép hắn mơ hồ có thể thấy được hai quả đào không ngừng đong đưa trong lớp áo mỏng nhưng dù vậy hắn vẫn phải làm chuyện chính đã việc xơi cô phải từ từ.

"Cô là em!!" Lâm Thần nói to.

Cô Nguyệt lúc này cúi mặt xuống vì Lâm Thần phải ngồi xe lăn nên hơi thấp một chút, cổ áo cô Nguyệt rộng nên khi cúi xuống hắn có thể nhìn rõ được bầu ngực trắng nuột của cô dù thèm nhỏ dãi nhưng đành chịu.

"Lâm Thần sao? Tìm cô có chuyện gì?"

"Chỗ cô có dụng cụ chế tạo không cho em mượn dùng một chút!"

"Có thì có, nhưng sao không mai rồi tới giờ muộn rồi!"

"Em đang gấp cô cho em mượn đi" Lâm Thần cầu xin.

"Thôi thôi! Vào đi cô dẫn em đi"

Nói rồi cô Nguyệt dẫn Lâm Thần tiến vào một căn phòng nhỏ nằm ở góc phòng, phòng của giáo viên cũng không lớn như hắn nghĩ cũng chỉ lớn gấp ba lần căn phòng trọ của hắn mà thôi ,sau khi tiến vào đập vào mắt hắn là vô số món đồ chế tạo lạ hoắt mà hắn chưa từng thấy bao giơ nhưng không sao hắn có hệ thống mà lo gì.

"Ở đây là phòng chế tạo của cô em cần gì cữ nói!"

Nguyệt dù nói vậy nhưng trong lòng thì lại có cảm thấy lạ dù là thiên tài thì việc chế tạo cũng không phải một thằng nhóc có thể làm được bởi hai việc này hoàn toàn trái ngược nhau nhưng nhìn Lâm Thần quyết tâm như vậy thì cô cũng mặc kệ hắn.

"Dạ! Em cảm ơn cô"

"Đủ rồi! cô đi ngủ đây" nói xong liền đóng cửa lại.

Sau khi cô Nguyệt rời đi Lâm Thần cũng bắt tay vào làm việc nhờ có hệ thống nên cũng khá dễ làm hơn nữa hắn từng có học qua cái này nên cũng làm khá thuần thục, ban đầu chỉ muốn làm vài quả bom thông thường nhưng Lâm Thần lại phát hiện không chỉ có mỗi một loại như thế giới trước của hắn điều này có thể là nhờ vào cái gọi là đá thuộc tính.

Không lâu sau Lâm Thần đã thử rất nhiều loại thì sau cũng cũng tìm ra được loại bom ưng ý nhất được làm từ thuộc tính hỏa kèm kèm theo lôi thử nghĩ xem vừa tê vừa nổ thì con nhà ai chịu được nhưng loại này chỉ làm được có một quả bởi đá thuộc tính lôi chỉ có một. Thấy vậy hắn liền làm bừa thêm chục quả bom thường.

Lâm Thần cầm một quả bom trên tay cười  khoái trá "Đợi đấy! Bọn chó xem tao oanh toạc hang ổ của bọn mày như nào! ,Từ đây ba con sói đen chắc cũng nên đổi thành ba con cún ngoan! Kaka".

Lâm Thần mải làm đến nỗi quên luôn giờ giấc lúc này trời đã lên lao hắn đành lết cái xác uể oải trở về, cô Nguyệt thì đã lên lớp từ sớm còn hắn Tính thì lười nên quyết nghỉ luôn cho lành kẻo lại đụng phải bọn kia.

p/s: bình luận và tim đi.

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 637

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.