Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Đã Sống Mười Đời

Tiểu thuyết gốc · 2769 chữ

Chương 1:

Hoàng Trường An, sinh viên năm hai đại học Nội Vụ, ngành hệ thống thông tin.

Sinh ra không có gì nổi bật, và có lẽ cả đời hắn cũng vậy, nếu không có gì xảy ra, sau đó Trường An sẽ ra trường, kiếm một công việc đủ ăn đủ mặc, tích góp chín, mười năm để mua một căn phòng, cuối cùng cưới một cô gái ôn nhu, sống hạnh phúc cả đời.

Nhưng, lại có một chuyện ập đến.

“Đây là đâu?”

Trường An cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn nhíu mày và mở mắt ra, nghi ngờ lên tiếng mà quan sát xung quanh.

Rõ ràng, bản thân mơ thấy có một vầng thái dương ngày càng lớn, lớn hơn, cuối cùng nuốt chửng lấy hắn, cảm giác cháy bỏng truyền khắp người.

Rồi, vô số ký ức truyền vào trong đầu Trường An.

Bản thân là Thánh Tử của Thánh Vực, thiên phú cực cao, hơn nữa lại được vạn người kính nể, vậy mà bởi vì ma tu tập hợp cường giả ra tay sát hại mà bị thương nặng, toàn bộ tu vi mất sạch, tuy không đến nỗi bị người đời khinh bỉ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khôi phục lại khả năng tu luyện nữa.

Một đời, xem như phế.

Trường An thấy vậy, không nhịn được mà nhổ nước bọt:

“Mẹ nó… xuyên qua trở thành phế vật?”

Không phải là trẻ em, Trường An dĩ nhiên biết được trong thế giới tu tiên rộng lớn này, việc bản thân không có tu vi nào nguy hiểm ra sao, sơ sẩy lại mất mạng như đùa chứ.

“Đinh, kích hoạt Hệ Thống!

Đinh! Hệ Thống khóa lại thành công, ban thưởng quà tân thủ.

Tên: Hoàng Trường An

Cấp bậc: Không

Tuổi: 99 (Cố định, không thể thay đổi)

Thể chất: ???

Thiên Địa Chi Nhãn: Có thể xem xét cảnh giới của đối phương cao hơn một cảnh giới, đồng thời biết được nhược điểm của hắn.

Kiếm Thần Chi Thể: Tối thượng Kiếm Thể, sinh ra chú định trở thành Kiếm Thần, lĩnh ngộ Kiếm Đạo hoàn toàn siêu việt so với các Kiếm Thể thông thường, được xem là một trong số những thể chất mạnh nhất!]

Trường An ngẩn ra, nhìn lên màn hình, rồi hắn đưa tay tự nhéo má bản thân một hồi, cuối cùng lại cười lớn lên:

“Quả nhiên xuyên việt đều sẽ có hệ thống.

Ma Môn? Thần tiên? Đại năng?

Chờ mà xem, chắc chắn ta sẽ đạp các ngươi dưới chân, đạt đến đỉnh của thế gian này!!!”

“Rồi sao nữa ạ?”

Nhận thấy người đàn ông trước mắt chợt im lặng không nói gì cả, thiếu nữ mang mái tóc hồng, mặc áo dài, khuôn mặt tinh xảo chợt thở ra, bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.

Đối diện cô, người đàn ông khoác áo dài trắng, mái tóc đen thuần dài đến lưng, khuôn mặt bình thường đến lạ kỳ, hiện hắn ta đang say xỉn, chỉ giơ hồ lô đựng rượu lên và nhấp một ngụm lớn:

“Sau đó ta mất một năm đột phá ba đại cảnh giới, khôi phục tu vi, năm năm Hóa Tiên, ba mươi lăm năm lại thành công phá Đế Tiên, cuối cùng thiên hạ vô địch!”

“Vâng vâng…”

Người thiếu nữ chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt mình phản chiếu qua chén rượu, dường như đã nghe câu chuyện này đến mòn cả tai, chỉ tẻ nhạt đáp lại.

“Cuối cùng… ta… một kiếm… mở ra…”

Còn chưa dứt lời, người đàn ông liền ngã xuống nền ván gỗ, sau đó tiếng ngày nhè nhẹ vang lên.

Cuối cùng cũng ngủ…

Thiếu nữ nghĩ thầm, cô chỉ thu dọn lại đống bừa bộn này, sau đó đỡ người đàn ông dậy, dìu hắn bước vào phòng ngủ mà đặt xuống.

Đây là sư phụ của Thanh Diệp, tuy tính cách khá bình dị, vậy mà mỗi lần uống say lại rất mê khoác lác.

Có khi bảo mình là Đế Vương, có khi lại bảo là Kiếm Tiên, khi lại bảo hồng nhan vô số,... Mà lần nào cũng chỉ có mỗi mình Thanh Diệp ngồi lắng nghe hắn.

Không có cách nào, để mặc sư phụ như vậy cũng đáng thương mà, đúng không?

Cánh cửa đóng lại, để người đàn ông đang say giấc một mình trong căn nhà gỗ.

Thời gian cứ thế trôi qua, khi ánh dương rạng ló đằng sau chân trời, chiếu sáng qua cửa sổ, phả lên trên mặt của hắn.

Dần dà, hắn mở mắt ra, nhãn cầu lộ ra một tia sáng tựa như có thể thấu triệt thế gian, khiến bầu trời vì thế mà thất sắc.

Một cỗ khí chất tựa như đã lâu mới thức tỉnh, uy nghi tựa như một vị Đế Vương đã tỉnh giấc. Sau lưng lại mịt mờ vạn đạo kiếm ý, giống như có thể chém đứt cả thế gian này.

Hắn một tay chỉnh sửa lại áo, tay kia đưa ra bên cạnh bản thân, nhưng rồi như chợt nhận ra điều gì đó, cuối cùng tất cả biến mất, những gì còn lại chính là một người đàn ông độ tuổi quá hai mươi, vóc dáng bình thường.

Vừa rồi, Trường An dường như đã mơ thấy bản thân ở đời thứ nhất và đời thứ hai, nên khi tỉnh dậy hắn không nhịn được mà phát ra khí thế như vậy.

Chỉ đến khi tay trái chạm vào áo, tay phải huơ trong không khí, Trường An mới phát hiện…

Không phải Long Bào, áo là áo vải bình thường.

Không có kiếm, vì đời này hắn không dùng kiếm.

“Chậc… lần sau không nên bất cẩn như vậy nữa”

Thở dài như tự cười lấy bản thân, Trường An đứng dậy và bước ra ngoài, hắn lại gần giếng nước bên cạnh, sau đó rửa lấy khuôn mặt của mình.

Xong xuôi, hắn lại mở cửa quán trà, sau đó ngồi vào bên trong quầy, lại rút ra một cuốn sách cũ kỹ, lật ra đọc.

Quán trà không lớn, nhưng chính cách bài trí khéo léo đã khiến người khác không cảm giác tù túng khi thường trà, được làm từ trúc và các loại gỗ màu sáng là chủ yếu, chỉ có bốn bộ bàn ghế ở đây, nhưng thế đã đủ.

Dù sao, khách ghé quán trà cũng không nhiều lắm.

Vạn Sự Trà Quán, đó là tên của quán này.

Một cái tên… mà Trường An đã ấp ủ suốt chín vạn chín trăm năm.

Giống như câu chuyện mà đêm qua hắn kể lại, Trường An trước đây là sinh viên đại học, nhưng hắn xuyên không, đồng thời có hệ thống.

Nhưng hắn còn chưa kể nửa sau của câu chuyện.

Năm chín mươi chín tuổi, Trường An chết.

Không chết vì kẻ địch, không chết vì phản bội, không chết trong đột phá, mà chỉ là chết.

Chỉ là, vì lý do nào đó mà tuổi thọ của Trường An luôn cố định ở mức tối đa là chín mươi chín, cho dù hệ thống cũng không có cách nào để gia tăng thọ mệnh cho hắn.

Chính vì thế, bất kể như thế nào, hắn đều không thể sống quá chín mươi chín năm.

Từ khi xuyên việt, Trường An đã sống chín đời.

Sống một đời, chết sau, vạn năm nữa lại một cuộc đời mới.

Kiếm Tiên, Thư sinh, Đế Vương, Võ giả, phàm nhân, chồng Nữ Đế Tiên, Long Giới Đại Công Thần, khất cái, Tà Tu.

Một đời, lại một đời chia ly.

Mỗi lần tưởng chừng như có thế gian trong tay, hắn lại mất tất cả, lại chết vì thọ mệnh.

Mỗi một lần, trước lúc trái tim ngừng đập đều nhói đau vô kể.

Hắn, cuối cùng chán ghét cảm giác được xuyên việt.

Ai nói rằng xuyên qua nhất định phải vấn đỉnh thế giới, khuynh đảo nhân gian?

Hắn đã làm được tất cả.

Thiên phú yêu nghiệt, hồng nhan tầng tầng lớp lớp, danh chấn thế gian.

Hắn đều đạt được.

Đời đầu tiên, vực dậy Thánh Vực, trở thành Thánh Hoàng, vạn người kính ngưỡng, đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo, cuối cùng chết vì thọ mệnh.

Đời thứ hai, hệ thống vì lý do gì đó không hoạt động được, Trường An không có thiên phú tu tiên bèn trở thành thư sinh, sử dụng kiến thức khi còn ở Địa Cầu, kết hợp với kiến thức vượt thời đại, hắn mưu lược nhân tâm, nắm giữ quyền thế, nhưng đến phút cuối lại bởi vì một lần vu oan mà bị chém đầu.

Đời thứ ba, Trường An quyết phải dựa vào sức của mình, hắn lớn lên trong một nhà làm quan, cuối cùng bố cục lật đổ hôn quân, dựng lại triều đình từ đống tro tàn của sự mục nát.

Nhưng cuối cùng, hắn lại chết trước các nàng, người hắn yêu và cũng yêu hắn, chỉ bởi vì thọ mệnh.

Đời thứ tư, hắn điên cuồng luyện võ quên thân, tự sáng tạo bí pháp rèn da, rèn thịt, rèn tạng, rèn hồn nhằm tìm cách sống sót, để không bị chết vì thọ mệnh.

Chín mươi chín tuổi, hắn cô độc ngồi trên đỉnh núi tuyết không ai bước tới, phát hiện ở đỉnh cao của thế gian lại cô độc đến mức nào, vì tâm ma vỡ nát mà chết.

Đời thứ năm, hắn làm một người phàm, sống bình thường cả đời.

Đời thứ sáu, thiên phú thực sự phế vật, hắn cũng vốn định sống cô độc một đời, cuối cùng trước lúc chết lại được một bé gái vô gia cư cứu sống.

Để trả ơn, Trường An dạy nàng về chiến lược, về công pháp, về kiếm thuật, cuối cùng nàng ta chỉ mất có sáu mươi năm để trở thành Đế Tiên.

Ngày nàng thành Đế, vang danh khắp vạn giới, vậy mà Trường An không chứng kiến cảnh này.

Bởi, hắn chết già.

Đời thứ bảy, Trường An trở thành loài người ở Long Giới, nghe đồn rằng máu của Chân Long có thể khiến thân thể bất tử bất diệt, hắn đã phò tá Chân Long, cuối cùng trở thành Công Thần khắp cả Long Giới.

Ngày Chân Long trực tiếp lột xác, việc đầu tiên nó làm là đưa cho hắn một giọt máu.

Nhưng đến hôm sau, khắp Long Giới lại diễn ra quốc tang của vị Công Thần, bởi vì hắn chết già.

Đời thứ tám, Trường An triệt để hóa điên, hắn sinh ra là trẻ mồ côi, không quen biết ai, không yêu ghét kẻ nào, không có gì trong tay cả.

Đời này, hắn lại cảm thấy vui, vui vì không có gì để mất, vui vì không có ai tiếc thương cho mình, vui vì lòng không tiếc nuối.

Cuối cùng, hắn chết vì bị sốt.

Đời thứ chín, biết trước sau gì bản thân sẽ chết, Trường An đâm đầu đối diện với tử vong, trở thành một tên Tà Tu, điên cuồng tìm hiểu về Tử Vong Chi Đạo.

Cuối cùng, hắn trực tiếp đối diện chân tướng.

Thì ra bấy lâu này, hắn mang Bất Hủ Thể Chất, nhưng để kích hoạt nó cần phải chết chín lần, tuổi thọ không được vượt quá chín mươi chín, mỗi lần phục sinh sẽ mất mười vạn năm.

Nực cười biết bao, hài hước biết bao, khốn nạn biết bao.

Vì cái thể chất này, mỗi một đời hắn đều tê tâm liệt phế.

Mỗi khi phục sinh, điều đầu tiên hắn làm là trở về chốn của đời trước, để rồi người quen biết không chết thì mất tích, cô độc.

Để rồi, mỗi lần trước khi đối diện với tử vong, những lời than khóc của những ai yêu hắn đều vang lên.

“Thánh Hoàng! Cả Thánh Vực đều muốn ngài sống, ngài nói gì vậy!?”

“Chết tiệt! Ta đã nói là hắn vô tội, các người làm gì vậy hả!? Ngừng lại!!!”

“Hoàng thượng, đừng chết mà, tại sao vậy? Chúng thiếp còn muốn ở bên ngài!!!”

“Không được chết! Bản vương ra lệnh cho ngươi!”

“Vô lý! Máu của ta tại sao lại không hiệu quả được? Đúng! Trái tim của ta, ngươi mau đợi-”

Sau đó, bóng tối chìm vào mắt hắn.

Đời thứ chín, cả thế gian nghe thấy một tiếng gào thét, có bi thương, có phẫn hận, có điên cuồng, có cô độc.

Rồi, gã Tà Tu này chết, vì bị tâm ma xâm chiếm.

Đời này là thứ mười.

Vĩnh Xuân Đại Lục, là một vùng đất vô cùng lớn, thế giới này theo thời gian, các thế lực tranh đấu cuối cùng phân chia thành sáu đại lục với diện tích vô cùng lớn.

Ở đại lục phía đông, tông môn san sát nhau, môn phái rải rác, thành ra nơi này tụ tập rất nhiều người tu luyện, đời sống nhân dân đôi lúc lại lộ ra khá hiểm trở.

Quán trà của Trường An mở ở bên cạnh một dòng sông ở Đại Lục phía Đông, nếu đi thêm một đoạn đường dài sẽ đến một thành trấn gần đây, gọi là Hoàng Thành.

Trường An lật sách, bất giác hắn lại nghĩ đến chính mình khi phát hiện ra hệ thống.

“Lúc ấy còn cho rằng bản thân cũng như bao nhân vật chính trong tiểu thuyết, vui đến không ngậm miệng nổi”

Hắn cười nhẹ, có vẻ hơi hoài niệm bản thân trong những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ, bất giác trong đầu hắn lại hiện ra một luồng ký ức.

Một người thiếu nữ với mái tóc vàng kim kéo dài đến chân, mỉm cười ngẩng đầu, sau đó cất giọng:

“Sư phụ, sau này ta cũng muốn như ngươi, gánh vác cả Thánh Vực”

Đời đầu tiên, đệ tử chân truyền đầu tiên mà Trường An thu nhận, niềm tự hào của hắn.

“Hoài niệm thật…”

Trường An thấp giọng lẩm bẩm, chín đời, hắn đã từng danh chấn tứ phương, say gối mỹ nhân, lại say mê võ đạo, lại kiếm trảm thương khung, lại…

Nhưng cũng vì thế mà trái tim hắn mệt mỏi, không còn ý chí phấn đấu ở đời thứ mười dẫu cho có thức tỉnh Bất Hủ thể chất, hắn đã sống chín đời, trong khi một người bình thường sống một đời đã khó.

Vậy mà đã chín vạn chín trăm năm trôi qua…

Trường An tự nhủ, nhưng tay vẫn không ngừng lật sách, sau đó chép miệng:

“Hệ thống, mở danh sách truyện đi”

[Đinh, đang kết nối…

Đế Bá: 10 điểm tích lũy

Đấu Phá Thương Khung: 10 điểm tích lũy

Nhất Niệm Vĩnh Hằng: 10 điểm tích lũy

Cổ Chân Chân: 10 điểm tích lũy

…]

Một hàng, lại một hàng những danh sách tiểu thuyết tiên hiệp, huyền huyễn trải dài trước mắt Trường An, cho dù có bởi vì phải tiêu tốn điểm tích lũy, nhưng…

[Điểm tích lũy: 901280234798791294 điểm]

Trường An giật nhẹ khóe miệng nhìn sang dãy thiên văn sổ tự, hắn không nói gì mà chọn một cuốn truyện.

Lập tức, trong không gian chứa đồ xuất hiện một cuốn sách, hắn từ đó lấy ra, tiếp tục đọc truyện.

Hệ thống sau nhiều lần luân hồi cùng Trường An, sớm đã học thêm nhiều tính năng khác.

Hơn nữa, ở đời thứ nhất, Trường An còn phát hiện ra hệ thống thực chất là một loại bảo vật có thể khai thác thiên địa do đại năng nào đó ghép cho hắn, mục đích là để dần dần đồng hóa bản thân.

Cuối cùng, vị đại năng đó bị Trường An một kiếm chém chết, có vẻ lão ta cũng không biết gì về Bất Hủ Thể Chất này.

Hệ thống cũng từ đó mà trở thành bảo vật phục vụ cho Trường An.

Trong phút chốc, đã đi được mười đời.

Hắn thở dài, sau đó giở sách ra và chậm rãi lật từng trang.

Xa xa, có vẻ Thanh Diệp đã dậy, cô đang quét dọn lại quán trà, bầu không khí nhẹ nhõm vô cùng.

Đời thứ mười, Trường An thấy thế này là đủ.

Không cần sức mạnh, không cần quyền thế, không cần hồng nhan gì cả.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 37
Lượt đọc 1143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.