Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Táng Xà Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1874 chữ

Thế là cả ngày hôm đấy không có chuyện gì đáng để bận tâm hơn cuộc hội thoại của cả hai người, chỉ ít đối với Diệp Tuyên là vậy.

Giao tranh với yêu thú, da kề da, thịt kề thịt, cũng chỉ như các bài luyện tập hằng ngày của hắn mà thôi.

Diệp Tuyên bẻ lấy khớp vai, bộ áo thư sinh giờ đã rách bươm ra thành từng mảnh, chi chít vết thương trên người hắn đang không ngừng đổ máu, tất nhiên đều là vết cào, vết cắn xé, ấy thế mà hắn lại không quan tâm.

“Chà, có vẻ ngày hôm nay đến đây thôi”

Diệp Tuyên chép miệng và nói, hắn vác lên vai một con heo rừng khổng lồ như là phần thu nhập của bản thân, trong khi Ngọc Mi đang kiểm kê lại hiện trường, nàng nheo mày:

“Cũng lạ, tại sao trong khu rừng này các loài yêu thú chỉ đơn thuần mạnh mẽ, nhưng linh trí lại có hạn đến như thế?”

“À, nó liên quan tới truyền thuyết về Thạch Sanh”

Năm xưa, có một con chằn tinh gây hại cho nhân dân, vô số người tu luyện đã tìm cách tiêu diệt nó, ấy vậy mà lửa đốt không chết, kiếm chém không rách da, độc dược bị chằn tinh xem là chất bổ, kết quả suốt nhiều năm ròng rã nhân dân rơi vào cảnh lầm than.

Đến một ngày, một người bước ra từ trong rừng sâu, hắn chỉ mang theo một chiếc rìu cũ kỹ, cùng với cung tên. Người này xuất thủ đánh với chằn tinh nhiều ngày liền, hai bên đánh đến trời long đất lở.

Ngày đấy, mây đen phủ kín bầu trời, cuối cùng từ trên thiên khung rơi xuống một giọt máu.

Giọt máu này không đơn thuần là máu, mà còn là minh chứng cho việc Chằn Tinh Bất Tử không còn Bất Tử.

Máu rơi xuống, hòa lẫn vào mặt đất, cuối cùng Thạch Sanh đã phá đi hai từ gọi là “Bất Tử”, mà ở nơi chốn giọt máu Chằn Tinh hạ xuống mọc lên từng dãy núi, từng khu rừng rộng lớn. Sinh linh ở đây cũng lớn lên phi thường nhanh, trở thành một nơi đầy rẫy yêu thú như bây giờ.

Rừng này, gọi là Táng Xà Lâm.

Diệp Tuyên kể xong, Ngọc Mi vẫn yên tĩnh lắng nghe từng lời của hắn, sau đó nàng chợt nhoẻn miệng cười và khen:

“Huynh am hiểu về những câu chuyện xưa quá nhỉ?”

“Ngày xưa ta từng học về chuyện này”

Diệp Tuyên nghe vậy cũng khiêm tốn, bởi vì đây là những kiến thức hiếm hoi mà hắn còn ghi nhớ trong những buổi học ở trường mà thôi.

Hắn còn định nói gì, chợt một thông báo của Hệ Thống hiện lên:

[Hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt dã quái.

Ban thưởng: vật phẩm ngẫu nhiên ở thế giới cũ của chủ thể]

“Chà, hi vọng sẽ có vài tiểu thuyết Nhật Bản mình còn đang đọc”

Diệp Tuyên nhẹ nhàng lẩm bẩm, dù sao đây cũng là lý do chính để hắn cất công đi đến Táng Xà Lâm, vừa là để thu thập một chút nguyên liệu cho tông môn, vừa là để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Hắn xoa xoa hai bàn tay, sau đó trong lòng tự nhủ thầm.

“Nhận phần thưởng!”

[Nhận thành công!]

Đột ngột, một chiếc cặp xách xuất hiện ở trên tay của Diệp Tuyên, lòng hắn chợt run lên một cái, cuối cùng mắt mở to ra.

Cái này… cái này…

Nó chẳng phải là…

Trời đã gần trưa, một bóng người thiếu nữ với mái tóc hồng nhạt đang quét lấy sân vườn.

Ăn mặc giản dị, nàng chỉ yên tĩnh cầm cán chổi, như chợt nhận ra có người tiếp cận mà bình thản cất tiếng:

“Tiểu tử, ra mặt đi”

Bầu không khí yên tĩnh, chỉ một lúc sau, một bóng người mang áo tơi, đội nón lá đi ra từ con đường phía xa xa, khuôn mặt có vẻ bất đắc dĩ:

“Ma Chủ tiền bối, dù gì chúng ta cũng đã đánh nhau một trận, có cần phải lạnh nhạt như vậy không?”

Là Thiệu Tổ, gã vừa mới ra mặt mà đã mồm miệng liến thoắng khiến cho Thanh Diệp thoáng cau mày lại, nàng lạnh nhạt ngẩng đầu lên, nói:

“Vậy thì bàn về vấn đề này đi, ngươi bắt đầu theo dõi sư phụ ta từ khi nào?”

Trực tiếp đặt ra câu hỏi, mà Thanh Diệp vừa dứt lời cũng bộc phát ra khí thế của mình, đôi mắt nàng chuyển sang sắc đỏ như muốn kích thích dục vọng tiềm ẩn ở trong thân thể của đối phương.

Thiệu Tổ chỉ cảm thấy người thoáng rạo rực, nhưng gã đè ép nó xuống, khoanh tay một hồi lâu, cuối cùng mới cười khổ, không hề có ý định lảng tránh nó:

“Ba mươi năm trước, có rất nhiều kẻ đã chú ý đến sư phụ của tiền bối đấy”

Dù sao ở trạng thái đỉnh phong, Thiệu Tổ vẫn có phần thua thiệt với Sắc Dục Ma Chủ, cho nên hắn cũng không phiền tỏ thái độ nhún nhường.

Thanh Diệp yên tĩnh quét tước khu vườn, Thiệu Tổ thở dài một hơi và nói tiếp:

“Chỉ là giám sát, dù sao cặp sư đồ tiền bối đều đã từng quấy nhiễu phong vân ở giới Tà Đạo, lỡ như một trong hai người nổi hứng hủy diệt thế giới này thì sao ta có thể đứng nhìn chứ?”

Gã ta nhân nhượng, nhưng trong lời nói lại có hàm ý rằng “Nếu chạm tới giới hạn, chắc chắn ta sẽ ra tay tiêu diệt hai người không thương tiếc”, khiến cho Thanh Diệp thoáng ngừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Tổ.

Chỉ trong chốc lát, dường như gã cảm thấy nguy cơ nào đó, nhưng chợt âm thanh của Trường An vang lên:

“Tiểu Diệp, ta làm xong bữa trưa rồi đây”

Thanh Diệp thu mắt lại, ngữ điệu của nàng cũng thay đổi, chỉ mỉm cười và kêu lên:

“Vâng, sư phụ có khách ạ”

Đoạn, nàng bước tới và mở cửa ra, lịch sự nói với Thiệu Tổ:

“Tiên sinh cứ tự nhiên, không cần phải khách sáo”

Trước còn xem Thiệu Tổ như là một tên hậu bối, ấy thế mà giờ Thanh Diệp hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ, nàng lịch sự mà mỉm cười ôn hòa, giống như một người đệ tử ngoan ngoãn tiếp đón khách của sư phụ.

Thiệu Tổ phút trước còn nhún nhường, giờ thân phận lại biến thành bằng hữu của sư phụ đối phương, khiến cho gã thoáng ngẩn ngơ, cho đến khi đi vào bên trong trà quán vẫn chưa khôi phục tỉnh táo.

Cuối cùng, gã không khỏi lộ vẻ chấn kinh.

Nhìn xem, thế nào là đại năng?

Không ngại nhún nhường, không xấu hổ, thái độ lẫn cách cư xử thay đổi ngay lập tức. Có thể thấy Thanh Diệp không chút nào phiền lòng về việc này.

Rốt cuộc, mối quan hệ giữa An Đệ với Ma Chủ là gì?

Vừa vào bên trong Trà Quán, cảnh tượng Trường An đang bày đồ ăn trên bàn lọt vào mắt Thiệu Tổ, hai người tức khắc nhìn nhau.

Bầu không khí yên tĩnh, hai huynh đệ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả hai cứ thế bất động trong suốt vài giây liền một cách khó hiểu.

Thiệu Tổ nhìn qua bàn ăn, một khúc cá lớn, phần thịt được ninh nhừ ra và nêm gia vị vừa đủ, khiến cho hương thơm tỏa khắp cả căn phòng, gã chợt cảm thấy đói bụng.

Quan trọng hơn là phần thịt cá kia còn ẩn chứa linh lực trong đó, dĩ nhiên không phải một khúc cá ninh nhừ thông thường! Chắc chắn nó sẽ cực kỳ ngon!

Thân phận là lão tổ của Thánh Tiên Tông, nhưng ngày thường Thiệu Tổ không hề đóng góp gì cho tông môn cả, cho nên tên Hữu Thường keo kiệt đã không ngần ngại mà cắt đi bổng lộc của gã.

Thiệu Tổ, là một con người rất nghèo nàn.

Bây giờ, gã nhìn thấy bàn ăn ngon mắt thế này, lập tức bụng không nhịn được mà kêu lên.

Ọc… ọc…

Tiếng bụng đói kêu lên, tức khắc Thiệu Tổ lấy thân thủ bất phàm nhào tới, song quyền hướng về phía đĩa cá mà hai mắt sáng lên, nói:

“An Đệ, bao huynh bữa này đi!”

“Cút!”

Nhưng mà Trường An lại cao tay hơn một bước, hắn giơ chân ra dẫm vào mặt Thiệu Tổ, trong khi nắm đĩa cá ra sau lưng, gân xanh nổi đầy trán.

Con mẹ nó, thế quái nào mà gã âm hồn bất tán này tới tận trà quán rồi?

“An đệ! Lòng dạ ngươi thay đổi, không phải chúng ta là huynh đệ ư? Cớ gì lại bạc tình như vậy”

Thiệu Tổ nắm lấy chân hắn mà vật mạnh Trường An xuống, nhưng thân thủ của người sau không tệ chút nào, chỉ nhanh chóng thu chân lại mà giữ khoảng cách với gã, điên tiết gầm lên:

“Đổi cái rắm, lần trước là thằng nào lái phi thuyền đâm vào cột sáng hả?”

“An đệ, chắc chắn là có hiểu nhầm rồi! Chúng ta ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng cá…”

“Dẹp! Đây là cá cao cấp, loại tụ khí cảnh như huynh cả đời không đụng vào được đâu!”

Trường An cảnh giác che lại đĩa cá và cười lạnh, nhưng Thiệu Tổ nghe thấy từ “cá cao cấp” đã giống như một con quỷ đói nhào tới Trường An.

Thế là, cả hai tên này vứt đi bộ não của mình, lao vào vật lộn như hai đứa trẻ, bất kể các chiêu thức hạ lưu như cắn áo, giật tóc hay thậm chí là đá vào hạ bộ đều bị đem ra sử dụng.

“Đau! Mọe nó huynh dám giật đi mái tóc tỉ lệ bảy ba hoàn hảo của đệ?”

“Thời đại này để tóc ngắn bị xem là dị loại đấy, để ta cạo trọc cho tiện! Phí là khúc cá trên nhé!”

“Không có chuyện đó đâu! Mơ đi!”

Hai bên cứ lăn lộn đánh nhau một hồi, chợt Trường An nhanh chóng vật Thiệu Tổ xuống sàn nhà, đoạn hắn cầm lấy đĩa cá lên mà nhanh chóng phi thân ra khỏi trà quán, còn hô to:

“Tiểu Diệp, sư phụ bảo vệ bữa trưa của chúng ta đây!”

Thanh Diệp: “...”

Người lại bày ra trò gì hả?

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy sau khi Trường An co giò lên chạy, Thiệu Tổ cũng đu ra khỏi cửa sổ trà quán, đuổi theo mà la lên:

“Một miếng thôi! Ta sẽ trả tiền cho đệ mà!!!”

Thanh Diệp: “...”

Vì cái gì hai người này khi ở gần nhau lập tức tự động hạ thấp trí thông minh của mình một cách dữ dội như vậy?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.