Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Chủ tự thoại

Tiểu thuyết gốc · 1225 chữ

Vốn dĩ ngày ấy, Ma Chủ thình lình cảm nhận được một cỗ khí tức hùng mạnh đến từ bên kia Tà Vực, khiến hắn không khỏi chú ý.

Thông thường, nếu có kẻ nào kinh động đến Ma Chủ, nếu là nữ nhân sẽ bị “nó” bắt lại làm lô đỉnh, nhờ đó tăng tiến thực lực, còn nếu là nam nhân, cuối cùng cũng chỉ biến thành một cái khôi lỗi cho “nó” sử dụng, bòn rút toàn bộ sinh mệnh.

Chỉ là, chủ nhân của khí tức cũng chỉ là một tên phàm nhân, với thân thể yếu ớt, tưởng chừng có thể vong mạng bất cứ lúc nào, nếu nói điều khiến Ma Chủ để tâm, ấy là việc kẻ phàm nhân này không hề biết đường chết mà đâm đầu về phía trước.

Ngu xuẩn, Ma Chủ chỉ khinh thường nghĩ thầm, trước khi nhắm chặt mắt lại, tiếp tục tận hưởng thú vui hoang lạc của nó.

Cũng không hay biết rằng, rất nhiều năm sau, kẻ phàm nhân ấy lại trở thành điều quan trọng nhất của Ma Chủ.

Trường An cho rằng bản thân gặp Thanh Diệp vào mười năm trước, nhưng hắn không biết rằng, nàng đã gặp Trường An từ lâu lắm rồi.

Thanh Diệp nhìn lên trần nhà, nàng chỉ khẽ bật cười và ngả người dậy, thân thể thon thả, lại đầy thanh tao, đẹp tựa như một búp sen chỉ vừa chớm nở, bờ vai trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng chiều mai.

Bên cạnh nàng, từ khi nào đã có một nữ tử xinh đẹp, với vóc dáng quyến rũ đang rót rượu ra tách, cung kính đưa cho Thanh Diệp:

“Đại nhân đã vất vả rồi, xin ngài hãy dùng chút rượu để tẩm bổ cho cơ thể”

Nhìn kỹ hơn, thì trên vành tai của người phụ nữ này có chút ửng đỏ, hơi thở hơi gấp gáp và thân thể run run, Thanh Diệp chỉ mỉm cười nhận lấy chén rượu và uống một ngụm.

Có vẻ đêm qua nàng đã chơi đùa với đối phương quá tay rồi, cũng trách, khi mà Thanh Diệp ngày càng mạnh lên nhờ khai thác dục vọng các nàng, khiến cho hằng đêm, những người phụ nữ trong dàn hậu cung đều bị Thanh Diệp khiến cho sướng đến dục tiên dục tử.

“Lần sau nhớ kéo theo các vị tỷ muội của em tới, chỉ có năm, mười người không đủ để thị tẩm cho ta đâu”

Người phụ nữ nghe vậy mà hai gò má đỏ hồng lên kiều diễm, nàng chỉ e thẹn gật đầu và tiếp tục hầu rượu cho Thanh Diệp.

Chợt, nàng nhìn vào ly rượu óng ánh, mặt nước khẽ lay động mà hỏi một câu:

“Ta đã bảo em tìm hiểu về Đại Vị Vương ở Thực Thiên Thành nhỉ?”

“Vâng, đó là một kẻ mang sức mạnh quỷ dị, không thuộc về thế giới này”

Người phụ nữ khẽ cúi đầu và nói, trong đôi mắt nàng còn lộ ra vẻ mờ mịt, bởi vì càng tìm hiểu về Đại Vị Vương, nàng càng cảm thấy những tin đồn trên có phần vô lý:

“Thông tin ở Thực Thiên Thành rất khó để dò được, nhưng theo những gì mà chúng em điều tra qua những ai đã từng tới đó, bọn họ đều nói rằng… Đại Vị Vương, hắn giống như Thần, một vị Thần chân chính”

“Hạ phàm từ trên thiên khung, hắn có một sức mạnh khủng bố, có thể dễ dàng dời non lấp biển, chỉ một ánh nhìn lại dễ dàng giết chết đối phương - một người đạt tới Thất Phẩm Hóa Khí cảnh, cũng dễ dàng nhìn ra được điểm yếu của kẻ địch. Người ta cũng cho rằng Đại Vị Vương sở hữu Thuận Phong Nhĩ, nghe được âm thanh cách xa vạn dặm”

“Hơi thở của hắn có thể sinh ra bão tố, thân thể của hắn vạn pháp bất nhập, nhưng đáng sợ hơn là… Sức lực đến vô cùng vô tận, Đại Vị Vương không cần bất kỳ linh khí, dạng năng lượng nào để thi triển ra những thứ trên, hắn đã từng giao chiến với một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ suốt ba năm ròng rã, không nghỉ ngơi”

“Nhưng đồng thời, Đại Vị Vương cũng là một kẻ rất thích ăn uống, trái ngược với danh hiệu “Đại Vị” mà người ta đặt cho, hắn chỉ thích thưởng thức vị ngon của các món ăn, chính vì thế cho nên các vị trù sư rất được trọng dụng ở nơi này, khiến cho Thực Thiên Thành trở thành một thánh địa của mỹ thực”

Càng nghe người phụ nữ đó nói, Thanh Diệp càng chìm vào suy tư, cảm thấy Đại Vị Vương có phần khó xử lý.

Một ánh nhìn giết chết Thất Phẩm Hóa Khí cảnh, hơn nữa thân thể cứng cáp vô cùng, và quan trọng hơn là không bao giờ kiệt sức, kẻ này là yêu nghiệt nơi nào cơ chứ? Chỉ sợ nếu giao chiến, nàng cũng phải dè chừng mà sử dụng át chủ bài ra.

Chỉ là kẻ như vậy hẳn phải có điểm yếu, nếu không thì tại sao hắn chỉ rúc mình ở trong Thực Thiên Thành cơ chứ?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng mục đích của Trường An chính là nhờ vào Thực Thiên Thành để khôi phục thực lực, nên Thanh Diệp sẽ cố gắng giúp sư phụ của mình đạt được mục đích.

Nàng thở dài và đứng dậy, bàn tay mảnh khảnh đưa lên búi lại mái tóc của mình một cách thanh nhã, sau đó chỉ mỉm cười xoa đầu người phụ nữ và rời khỏi nơi này:

“Cảm ơn em, giờ ta phải đi đây”

“Ngài… đi nữa ạ?”

Người phụ nữ chỉ khẽ gật đầu, chợt đắn đo một hồi lâu, mới ngập ngừng hỏi:

“Sư phụ của ngài… đó là một người ra sao?”

Thanh Diệp ngừng lại, nàng không tốn công suy nghĩ mà tức khắc thở dài, bộ dáng có phần bất đắc dĩ mà nói:

“Hậu đậu, mạnh yếu thất thường, trong quá khứ cũng chưa mạnh bằng ta, đã vậy còn thích mạnh mồm mạnh miệng, bây giờ đã yếu lại lười biếng tu luyện, thế cho nên ta mới phải lo lắng cho người chứ”

“Không phải… đó là sư phụ ngài ư?”

Người phụ nữ ngạc nhiên lắm, liền buột miệng hỏi, mà Thanh Diệp thoáng ngẩn người, đoạn nàng nở một nụ cười mỉm, thoạt nhìn thì có vẻ cười khổ, nhưng đâu đó lại chan chứa một niềm vui nho nhỏ, một cảm giác ấm áp.

“Có lẽ là do ta nuông chiều sư phụ quá đấy”

Nhìn thấy nụ cười của Thanh Diệp, chỉ đến khi nàng rời đi, thì người phụ nữ mới thôi ngẩn ngơ, chợt hai má nàng trở nên đỏ bừng.

Khuôn mặt của đại nhân, lần đầu tiên nàng thấy được một biểu cảm đẹp đến như vậy, không phải là cảm giác tà mị, hấp dẫn nữ nhân, mà chỉ đơn giản là một nụ cười.

“Đẹp thật…”

Nàng chỉ xấu hổ đưa tay ôm mặt, cuối cùng mới yếu ớt than thở một câu.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.