Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có kinh nghiệm tình trường, nhưng không phải với sư phụ

Tiểu thuyết gốc · 2613 chữ

Từ tẩm cung của Thanh Diệp cho đến Hoàng Thành khá xa, nhưng với thực lực của nàng thì quá trình di chuyển cũng chỉ diễn ra trong một thoáng chốc. Vì thế khi trời chiều đã thoáng chuyển sắc hồng, nàng cũng đã về tới nhà để dùng bữa tối cùng sư phụ.

Tuy nhiên, khi bước vào Trà Quán, Thanh Diệp chợt cảm thấy bầu không khí hôm nay có phần lạ kỳ.

Trường An - người sư phụ đáng kính, nhưng đôi lúc não lại nhảy sang một tần số độc lập không ai bắt kịp đã làm xong bữa tối từ bao giờ, và lúc này đây, hắn đang chờ nàng trở về, mày nheo lại như thể đang đối diện với vấn đề gì trọng đại lắm.

Bên cạnh sư phụ, Nhược Trần tiên sinh đang cùng với Cát Tiên cô nương thảo luận điều gì đó, trong khi người nam lộ ra vẻ mặt thành thục, ổn trọng, cô gái thảo luận cùng hắn lại không hề kém cạnh, từng giọng điệu và cử chỉ đều có vẻ tri thức và khôn khéo đến bất ngờ.

“Cô nương nên xem lại chỗ này, chúng ta cần phải tiếp cận với lứa tuổi trẻ ở trong Hoàng Thành hơn, có thể cân nhắc rằng…”

“Tiên sinh, những người cao tuổi cũng rất hiểu biết về việc múa rối của Cát Gia năm xưa, nên họ cũng không thể bỏ qua được”

“Đúng vậy, chúng ta nên cân nhắc chỉnh sửa lại một chút…”

Dường như Nhược Trần cùng Cát Linh đang bàn bạc về quán múa rối của Cát Gia nhỉ? Hai người họ đều là tuấn nam mỹ nữ, khi cùng nhau bàn luận lại khiến cho không khí nơi đây tràn ngập vẻ tri thức hơn bao giờ hết.

Trai tài gái sắc, cùng với một người bình thường?

Ý nghĩ xuất hiện trong đầu Thanh Diệp, nàng chỉ phì cười trước cảnh tượng này và bước vào nhà, ngồi xuống bên cạnh Trường An:

“Để mọi người phải chờ lâu rồi”

“Không có gì đâu, dù sao tại hạ cùng với Cát Tiên cô nương cũng đang thảo luận một chút”. Nhược Trần nhìn thấy nàng, cũng chỉ gật đầu và gấp gọn đống giấy tờ mà đưa cho Cát Tiên, người sau chỉ cười nhẹ và để sang một bên.

Trường An nhìn nàng một hồi, có hơi lưỡng lự, định cất tiếng nói gì, nhưng rồi hắn chỉ im lặng nâng bát cơm lên, mở đầu bữa ăn.

“Sư phụ, người có gì muốn hỏi con ư?”

Thanh Diệp liếc nhìn hắn, sau đó nàng hỏi, khiến cho Trường An không khỏi giật bắn lên.

“Cái-”

Tuy Trường An đã kịp ngậm miệng lại, nhưng cả Nhược Trần và Thanh Diệp đều dở khóc dở cười nhìn cảnh tượng này, khi cả hai đã biết rõ thói quen của hắn.

Tiền bối/ sư phụ, ngài / người có thể bỏ thói quen chửi thề “Cái con mẹ nó” mỗi khi bị giật mình chứ?

Trường An cứng đờ quay đầu sang Thanh Diệp, cuối cùng hắn nuốt nước bọt và buông bát xuống, bắt đầu quá trình “Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”.

Buổi chiều, khi bị người phụ nữ kia “ghé thăm tặng lễ”, hắn tình cờ thấy được bộ áo dài của nam tử trong phòng Thanh Diệp, cũng may là bản thân đã nhanh tay giấu nhẹm nó khỏi ánh mắt của cô ta, tuy không biết thực hư sau chuyện này, nhưng việc trong phòng ngủ của thiếu nữ có áo quần nam nhân chắc chắn sẽ để lại danh tiếng xấu cho tiểu Diệp.

Trường An khẽ hắng giọng, cuối cùng hắn quyết định hỏi dò:

“Tiểu Diệp… con cũng đã lớn rồi”

“Vâng” Thanh Diệp nở một nụ cười khó hiểu gật đầu, sau đó, Trường An chỉ thở dài, đoạn nói:

“Ta cũng từng có một tuổi trẻ nông nổi, nên biết được lúc tình yêu trai gái nảy sinh cũng rất khó cưỡng lại… Ta không ngăn cản con yêu đương, nhưng nhớ hãy tế nhị một chút, đừng để bị đối phương lợi dụng, cứ chấp nhất theo đuổi họ”

Thanh Diệp: “...”

Nàng im lặng một hồi, chỉ đặt bát cơm xuống, khuôn mặt thanh tú ngẩng đầu, chăm chú quan sát Trường An, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của sư phụ.

Thời gian Thanh Diệp tồn tại lớn hơn Trường An rất nhiều, chín vạn năm đối với nàng trong quá khứ cũng chỉ là một thoáng chớp mắt, nên tuy không phải con người, nhưng nàng học nhanh, cũng trưởng thành rất nhanh.

Nguyên nhân chính có lẽ ở trong quá khứ của nàng, nên bây giờ, khi thấy Trường An tỏ thái độ như thể bản thân chỉ là gà con mới ra đời làm cho Thanh Diệp thoáng dở khóc dở cười.

Sư phụ, cho dù người có đãng trí, cũng đừng quên mất con từng là Sắc Dục Ma Chủ chứ? Từ khi nào mà Ma Chủ bị người khác dắt mũi rồi?

Chấp nhất theo đuổi người khác? Từ trước tới giờ chỉ có nữ nhân bị Thanh Diệp nhắm đến thần phục nàng, làm gì có chuyện nàng sẽ chấp nhất theo đuổi một… người?

Thanh Diệp còn đang nghĩ, chợt nàng nhìn chăm chú vào Trường An, sau đó bất đắc dĩ thở dài đưa tay đặt lên trán. Không khỏi nở một nụ cười khổ.

Có thật…

Trường An thấy bộ dáng của Thanh Diệp vẫn chưa có vẻ nghe rõ, liền nghiêm túc nói tiếp với dáng vẻ của một trưởng bối:

“Con hiểu chưa? ở tuổi này-”

“Được rồi, sư phụ”

Thanh Diệp chợt ngắt lời của Trường An, nàng không dám để sư phụ mình nói tiếp nữa.

Nói nữa, biết đâu lại đâm vào chỗ ngứa của nàng mất.

“Sư phụ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Thanh Diệp nhìn thẳng vào mắt của sư phụ, lần này gây áp lực lớn hơn rất nhiều cho hắn, khiến Trường An ngập ngừng, cuối cùng mới nhìn sang Nhược Trần bằng ánh mắt cầu cứu.

Nhược Trần chỉ liếc nhìn hắn, sau đó liền đặt chén xuống, đoạn mở miệng:

“Cát Tiên cô nương, chúng ta nên bàn tiếp chuyện này nhỉ?”

Sau đó, còn không chờ Cát Tiên kịp đáp lại, hắn đã đứng dậy mà mang theo chồng giấy tờ rời khỏi quán ăn, về phần nàng, còn đang hóng chuyện giữa hai người cũng chỉ đành tao nhã lau đi mép miệng, đoạn đứng dậy mỉm cười cúi đầu mà rời đi.

Trường An: “...”

Lão Nhược, ta nhờ ngươi lên tiếng cứu vãn tình huống này, không phải là để ta đơn độc đối diện tiểu Diệp!

Con mẹ nó! Ngươi cố tình trả đũa ta đúng không?

Trường An cắn răng nhìn cặp tuấn nam rời khỏi nơi này, chỉ để lại hắn cùng với Thanh Diệp, bầu không khí chìm vào yên tĩnh.

Cuối cùng, hắn chìm vào lưỡng lự một hồi lâu, mới hít một hơi và nở một nụ cười, ôn hòa nói:

“Ta tìm thấy một bộ nam phục trong phòng ngủ của con…”

“Đó là của con”

Ngay tức khắc, Thanh Diệp đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ đành dở khóc dở cười trả lời, đồng thời nhíu mày lại có phần không hài lòng:

“Sư phụ, người không nên tự tiện vào phòng của con chứ”

Ta không có, nên nói đến các nàng mỹ nữ trong hậu cung của con ấy!

Trường An giật nhẹ khóe miệng, đoạn hắn ngạc nhiên quan sát Thanh Diệp một hồi, ngẩn ngơ hỏi lại:

“Nam phục, của con?”

“Đôi khi sẽ cần đến nó thôi, người đặt nó trở về chỗ cũ rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, nhưng mà…”

Trường An còn định nói thêm, nhưng Thanh Diệp dường như biết rõ cái tính tò mò hại chết mèo của sư phụ, bèn thở dài, bổ sung:

“Nếu con thực sự có tình nhân, sư phụ sẽ là người biết đầu tiên, được chứ?”

Trường An: “...”

Thế đứa nào ra ngoài lập hậu cung suốt tám, chín năm liền mà ta không hề mảy may biết hả?

Hắn nhổ nước bọt thầm trong lòng, nhưng cũng không làm khó Thanh Diệp hơn nữa, bởi vì ai cũng có bí mật của riêng mình cả.

Trường An thở dài, nhưng Thanh Diệp chỉ yên tĩnh nhìn hắn, sau đó nàng chỉ khẽ nở một nụ cười, đoạn lảng tránh sang một vấn đề khác:

“Con đã từng nghe kể rằng, người có một vị sư phụ dạy trù nghệ, liệu nó có ảnh hưởng gì đến việc người nhất quyết đi đến Thực Thiên Thành hay không?”

“Không hẳn, chỉ là nấu ăn thôi, không dám gọi đó là trù nghệ”

Trường An nhanh chóng lắc đầu phủ nhận điều đấy, còn rất kiên nhẫn mà giải thích cho đệ tử của mình:

“Ta chỉ nấu ăn, chứ không phải đề cao mỹ thực, xem nó là một thứ nghệ thuật, đại đạo mà bản thân nên đi.”

“Vị sư phụ đó, rốt cuộc là người như thế nào ạ?” Thanh Diệp chỉ khẽ gật đầu và nghiêm túc hỏi hắn, khiến cho Trường An không khỏi ngẫm nghĩ, nở một nụ cười có vẻ bất đắc dĩ:

“Một người cố gắng dạy cho ta những điều bình thường, nếu không có sự trợ giúp của ông ấy, chỉ sợ… Ta đã bị tâm ma nuốt chửng từ lâu rồi”

Vừa nói, chợt Trường An chỉ khẽ thở dài:

“Tiếc thay cho đến tận lúc chết, ta vẫn không thể lĩnh ngộ được điều mà người muốn dạy”

“Con hiểu rồi, ngoài khôi phục thực lực, chuyện này có liên quan đến việc tìm hiểu về Trù đạo của người”

Thanh Diệp còn chưa dứt lời, Trường An đã lắc đầu, hắn mỉm cười thu dọn bát đũa và lấy bầu rượu bên hông lên uống một ngụm, chỉ nói

“Không có đại đạo nào cao siêu, ta chỉ muốn xem việc nấu ăn ở đó như thế nào thôi”

Một lần ngẫu hứng? Có lẽ vậy.

Và cả Đại Vị Vương, rốt cuộc kẻ đó xem ẩm thực như thế nào?

Trường An nghĩ thầm, sau đó hắn lướt qua nhìn màn hình xanh lam của Hệ Thống đang hiển thị.

[Đang dò tìm tín hiệu…]

Và cả Nguyệt, hắn không biết liệu thực sự người này còn sống hay đã chết, khi mà giống như Trường An, Nguyệt cũng gặp phải tình huống cận kề sinh tử, có khi nguy hiểm hơn rất nhiều.

Phất tay đóng cửa sổ của Hệ Thống lại, hắn liền nhìn Thanh Diệp, đoạn nói:

“Ngày mai ta sẽ khởi hành trước cùng với Diệp Tuyên, con ở đây giữ Trà Quán, được chứ?”

Đôi mắt Thanh Diệp khẽ mở to đầy bất ngờ, nàng không hiểu được vì sao sư phụ lại đưa ra quyết định như vậy, bèn cau mày lại, có phần bất mãn:

“Sư phụ, ngoài miệng nói chỉ muốn sống yên bình, nhưng con biết người luôn thừa thể lực để đi tìm đường chết”

“Nào, ta sẽ đảm bảo an toàn cho bản thân, con đánh giá thấp sư phụ của mình quá đấy”

Trường An dở khóc dở cười đáp, nhưng chợt Thanh Diệp chủ động nắm lấy tay của hắn, cảm giác ấm áp xen lẫn mềm mại kéo đến quá bất ngờ, khiến hắn không kịp phản ứng mà chỉ ngẩn người.

“Nóng!”

Đoạn, cảm giác nóng rát xuất hiện trên bàn tay khiến Trường An phải giật mình và rút tay lại, chỉ thấy có một ấn chú đã ở trên tay hắn từ khi nào, mang sắc đỏ hồng kinh diễm, nó chỉ sáng lên mờ ảo, trước khi biến mất hẳn đi.

Nhưng, ấn chú vẫn còn ở đó.

[Chủ thể đã bị dính -Không thể xác định-, Hệ Thống không thể tiêu trừ ]

Thanh Diệp thu tay lại, chỉ thấy từ trên bàn tay nàng có vài sợi chỉ mang sắc đỏ nhanh chóng tàn đi, dường như chính nàng đã hạ lấy ấn chú lên cơ thể của sư phụ mình. Vì lý do gì đó mà Thanh Diệp thoáng có vẻ lúng túng, đoạn mỉm cười:

“Người nên ngủ sớm, mai còn chuẩn bị khởi hành”

Trường An: “...”

Hắn giơ tay lên, cho dù ấn chú có vẻ đã biến mất, nhưng vẫn nhìn sang Thanh Diệp, giật khóe miệng:

“Tiểu Diệp, cái này…”

“Bùa cầu may ạ” Thanh Diệp chỉ mỉm cười gượng gạo, lễ pháp trả lời hắn.

“Không, ta nghĩ nó giống như là… Mấy thứ… Mà Sắc Dục Ma Chủ sẽ làm…”

Trường An lưỡng lự mà nói, sau đó hắn chợt chìa bàn tay ra mà hớt hải nói với Thanh Diệp:

“Không được, gỡ nó ra ngay lập tức! Cái thứ này rõ ràng có vấn đề”

“Sư phụ, rốt cuộc trong đầu người nghĩ gì vậy? Nó chỉ là biện pháp an toàn thôi”

Thanh Diệp bị nói vậy cũng chợt lắc đầu mà phản bác, vành tai của nàng khẽ đỏ ửng lên nhưng Trường An không hề nhận thấy, hắn chỉ cắn răng mà hỏi:

“Rốt cuộc nó có tác dụng gì?”

“Để bảo hộ sư phụ, nếu người gặp nguy hiểm”

Thanh Diệp dường như chìm vào trong suy tư, cuối cùng nàng chỉ mỉm cười - một nụ cười đầy gượng gạo và không đáng tin chút nào cả.

Như sợ Trường An sẽ lại đào sâu về vấn đề lúng túng này hơn, nàng thậm chí còn bổ sung thêm:

“Nếu không thì ngày mai người không được đi đâu cả”

Trường An: “...”

Nghịch đồ! Dám ra lệnh cho cả sư phụ ư? Rốt cuộc có biết hắn-

Ehm…

Về thực lực, trong quá khứ, sức mạnh của Ma Chủ lớn hơn Tà Quân rất nhiều. Ở hiện tại, dĩ nhiên Thanh Diệp dễ dàng đánh bại một kẻ có sức mạnh không ổn định như Trường An.

Về thế lực, Thanh Diệp có một dàn hậu cung khủng khiếp, thực lực của ai cũng đều có thể đứng đầu một phương, sâu không lường được.

Trước nữ đệ tử này, hắn chẳng là gì cả.

Trường An: “...”

Hắn chỉ nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng mới thở dài cúi đầu, sau đó quay lưng thất thểu đi vào phòng ngủ.

“Ta đi ngủ đây…”

Một lần nữa, vị thế ở trong nhà của Trường An lại giảm đi một cách đáng kể.

Thanh Diệp nhìn theo sư phụ mình rời đi, chợt khuôn mặt nàng thoáng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng sau đó liền đưa tay lên vỗ má.

“Chỉ là đưa một phần của bản thể Bách Dục Thiên Ma Binh vào trong thân thể của sư phụ thôi, không có gì xấu hổ cả”

Đúng vậy, không có gì xấu hổ cả, dù sao nàng là Ma Chủ, cũng từng thấy qua thân thể của vô số nữ nhân, các thủ đoạn kiểm soát họ nhiều vô số, bây giờ chỉ đưa một phần của bản thể vào người sư phụ để an toàn hơn, sao có thể…

Thanh Diệp: “...”

Không, cho dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn đang cố để bản thân khỏi ngượng ngùng, chỉ đưa tay day day hai huyệt thái dương, cuối cùng mới nỉ non:

“Thiệt tình…”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.