Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người kéo xe ngựa

Tiểu thuyết gốc · 2083 chữ

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuyên đã xuất hiện để đón Trường An trên chuyến đi tới Thực Thiên Thành, hai người đã xuất phát được ba tiếng đồng hồ.

Ở nơi này, rừng núi bao phủ, những cung đường mòn do người đi lâu ngày mà thành, tán cây rộng lớn che phủ ánh dương, chỉ để lại một khu vực râm mát, len lỏi những tia nắng hiếm hoi lọt qua tán lá.

Tuy nơi này mát mẻ vô cùng, nhưng những con đường lại khúc khuỷu đến lạ kỳ, cho nên không mấy chốc mà Trường An cảm thấy hai chân hắn như mất hết sức lực từ khi nào, miệng lưỡi khô khốc bước đi theo sau lưng Diệp Tuyên, không nhịn được mà hỏi:

“Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế?”

Diệp Tuyên cũng không kém gì hắn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, khi nghe thấy Trường An hỏi như vậy bèn đáp lại:

“Muốn đi đến Thực Thiên Thành, chúng ta cần phải đi qua biên giới phía Bắc, và để vượt biển cũng cần có trợ giúp của Sơn Thủy Tông”

“Sơn Thủy Tông, dường như là một thế lực có liên quan tới truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh nhỉ?”

Diệp Tuyên đưa tay lau mồ hôi trên trán, khiến cho Trường An không khỏi thắc mắc rằng đi một quãng đường ngắn như thế đã bắt đầu mệt mỏi, phàm nhân như hắn thì thôi đi, còn tên Diệp Tuyên này có phải là tu luyện giả không.

Không để ý ánh mắt tò mò của Trường An, Diệp Tuyên đáp lại:

“Có chứ, giống như trong truyện mà chúng ta thường nghe kể, chỉ có điều sau khi Sơn Tinh lấy được Mị Nương về làm vợ, mối mâu thuẫn giữa cả hai chỉ kéo dài suốt trăm năm, cho đến một năm trên trời rơi xuống vô số Tà Vật, Sơn Tinh và Thủy Tinh mới bỏ qua mối mâu thuẫn, cả hai đành bỏ qua mối quan hệ cũ, liều mình bảo vệ Xuân Quốc”

“Ồ…”

Trường An gật đầu, nghe được chữ có chữ không, nhìn chằm chằm Diệp Tuyên, không nhịn được mà thắc mắc:

“Chỉ đi đường thế thôi đã khiến ông mệt mỏi ư?”

“À, tôi đang thử nghiệm kỹ thuật mới, ông thử không?”

Diệp Tuyên nghe vậy chợt có vẻ hào hứng hẳn lên, sau đó liền lấy ra một cây kim màu đen thuần, kích cỡ rất nhỏ mà nhìn về phía Trường An.

Cùng là người xuyên việt, cả hai dễ dàng có đề tài nói chuyện hơn bao giờ hết, tuy nhiên Trường An không hiểu vì sao Diệp Tuyên lại dễ dàng để lộ con bài tẩy của mình như thế, chợt có vẻ đề phòng:

“Nó không phải là chất kích thích chứ? Tôi sợ nghiện lắm”

“Không phải, mà tôi dùng mãi có sao đâu?”

Con mẹ nó, thằng này còn không phủ nhận kìa?

Thấy Trường An không có vẻ gì sẽ dùng, Diệp Tuyên chỉ thở dài, đoạn thả cây kim đó ra, để nó rơi xuống mặt đất.

Ầm!

Đáng sợ hơn, mặt đất lập tức bị sụp xuống một hố lớn, cứ như thể thứ mà hắn vừa thả không phải là một cây kim nhỏ bé, mà là một thứ gì đó cực kỳ nặng vậy. Trường An thấy cảnh này mà chợt lạnh sống lưng.

Thứ này mà đâm vào trong người thì thân thể nào chịu nổi cơ chứ?

Chợt, hắn nhớ lại lý do mà Diệp Tuyên đổ mồ hôi, biến sắc cất tiếng hỏi:

“Khối lượng của một cái là…”

“Chính xác thì bằng với chiếc Phi Thuyền mà sư phụ đã chở ông đi, hai mươi tấn”

Trường An: “...”

Cái éo gì vậy?

Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng nghiêm mặt và hỏi:

“Ông có đang sử dụng bao nhiêu cây?”

“Chỉ có năm cây”

Diệp Tuyên thở dài, Trường An tức khắc cảm thấy tái mặt, dường như đối với hắn, chuyện này là cực kỳ hoang đường.

Hắn nhìn vóc dáng mảnh khảnh, có phần thon gọn của Diệp Tuyên, bề ngoài ai cũng nghĩ tên này là một vị thư sinh có học thức, là mỹ nam đúng tiêu chuẩn của phụ nữ đương thời. Ai mà biết được gã này chính là một tên cuồng khổ luyện, còn là một thanh niên cuồng các nhân vật ảo tưởng thâm niên, có phần dại gái cơ chứ? Đúng là đời không lường trước điều gì cả.

Trường An bất giác thở dài, đoạn vỗ vai của Diệp Tuyên rồi mới bước đi, bộ dáng giống như một kẻ trải đời.

Diệp Tuyên: “...”

Có cảm giác bản thân vừa bị khinh bỉ ở chỗ nào đó, đúng không?

Bước đi không lâu, khi cả hai dần dần xuống núi, đi tới gần bờ biển, chợt Trường An như nhớ ra điều gì, bâng quơ hỏi:

“Ông cũng học đại học Nội Vụ nhỉ?”

“Ừm”

Diệp Tuyên gật đầu, rồi Trường An ngừng bước chân, cuối cùng đưa mắt sang nhìn hắn, có vẻ gì đó rất lạ:

“Tên thật của ông là gì?”

Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, Diệp Tuyên ngừng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn Trường An và khẽ nheo mày:

“Ý ông là sao? Tôi là Diệp Tuyên”

“Đó không phải là một cái tên thuần Việt, tôi hỏi là tên của ông, ở trái đất”

Trường An ngạc nhiên, sau đó mới hỏi lại, giọng nói lần này có thêm cả phần hồ nghi nữa.

Nhưng Diệp Tuyên không đáp, đôi mắt của hắn chỉ thoáng run rẩy, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ như bình thường, dường như đang suy tính xem sẽ đáp lại lời nói của Trường An ra sao.

Tuy nhiên, Trường An chỉ nhanh chóng đảo mắt về phía bờ biển, sau đó khuôn mặt chợt lộ ra vẻ lúng túng, cuối cùng là hoang mang.

Con mẹ nó! Sao lại là đối phương!?

Diệp Tuyên còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã nghe thấy một tiếng vang trời kêu lên, một bóng dáng to lớn nhanh chóng tiếp cận Trường An.

“Cục tác!”

Chỉ thấy con gà trống chợt đưa vuốt ra nắm lấy tay Trường An, sau đó một tiếng “Ầm” vang lên, hắn đã bị vật mạnh xuống đất với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Ầm!

“Cục tác”

Xong xuôi, con gà trống mới nhìn xuống hắn với vẻ khinh bỉ, kêu lên một tiếng mà quay lưng bước đi, vừa bước vừa vỗ cánh kiêu căng ngạo mạn vô cùng.

Trường An: “...”

Cái đệt! Lại là con gà mắc dịch này! Nó ám mình chưa đủ ư? Cớ gì phải vừa gặp đã hành một trận?

Diệp Tuyên ngẩn người nhìn cảnh tượng kỳ quái này, rồi hắn mới cúi người xuống và nhìn lấy con gà trống, kêu lên:

“Tiền bối?”

“Cục tác”

Chân Ngắn híp mắt lại và kêu lên một tiếng, rồi xa xa, một cỗ xe ngựa nhanh chóng tiếp cận hai người, âm thanh bối rối vang lên:

“Chân Ngắn! Sao mày đột ngột chạy đi như vậy… Diệp đệ?”

Là Thủy Tình, vẫn là thân thể nhỏ nhắn của một thiếu nữ vừa mới trưởng thành, nàng ngồi trên chiếc xe ngựa đó và ngạc nhiên kêu lên.

Diệp Tuyên chỉ khẽ gật đầu:

“Ta đến theo như lời đã dặn của sư phụ tỷ”

“Ta biết chứ, dù sao chúng ta sẽ hợp tác trong lần này mà”

Trong lúc hai người còn đang đối thoại qua lại với nhau, Trường An chỉ cắn răng bẻ lại cột sống của mình, sau đó ngồi dậy và nhìn lấy Chân Ngắn với ánh mắt như muốn đem nó hầm lên nấu cháo.

“Cục tác”

Chân Ngắn khinh bỉ kêu lên một tiếng, sau đó nhảy lên đậu trên mái tóc của Thủy Tình, không thèm nói một tiếng nào nữa.

Trường An, bị một con gà khinh bỉ? Một kẻ từng trấn áp chư thiên như hắn nay lại bị khinh bỉ, nỗi nhục này có thể chịu ư?

Hắn nhìn bắp chân to lớn của Chân Ngắn, sau đó chỉ lặng lẽ quay đầu, biết rằng nếu vị đại ca này tung một cước thì đời Trường An cũng coi như xong, cho nên chỉ đành nhịn nhục.

Dù sao người ở dưới mái hiên phải cúi đầu, đạo lý này ai chẳng hiểu?

Bao biện cho sự phế vật của bản thân, đoạn Trường An ngẩng đầu lên quan sát cỗ xe ngựa mà không khỏi ngẩn người.

Trước cỗ xe ấy không có con ngựa nào cả, mà là một bóng người… Cầm lấy tay cầm mà kéo chiếc xe đi.

Người này mang một chiếc áo che kín cả thân thể, đầu đội chiếc nón lá có tấm vải lớn che khuất khuôn mặt mình, khiến Trường An phải tự hỏi kẻ này nhìn đường kiểu gì.

Hai tay hắn lại có vẻ khỏe khoắn lạ thường, bàn tay nâu sẫm, cường tráng, trước khi Trường An kịp nhận ra đã xuất hiện trước mặt hắn, kèm với đó là một giọng nói có phần gần gũi, bình dị:

“Chàng trai trẻ, cậu ổn chứ?”

“Tôi ổn…”

Trường An cười mà nắm lấy tay hắn ta rồi đứng dậy, sau đó chợt giọng nói của Thủy Tình vang lên từ sau lưng hắn, nói với “người kéo xe”.

“Sư phụ, Diệp đệ cùng với bằng hữu của mình đến rồi ạ”

“Người kéo xe” chỉ khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào cỗ xe ngựa ở sau lưng, nói:

“Đi vào đi, ta sẽ kéo xe”

Trường An: ?

Hắn có vẻ nghi ngờ với những gì mình nghe thấy, bèn quay sang Thủy Tình, lúc lại quay sang “người kéo xe”, mặt hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Người này thật sự chính là sư phụ ư? Nếu vậy thì tại sao lại muốn kéo xe cho bọn họ cơ chứ? Chẳng lẽ ngựa của Sơn Thủy Tông đã không còn mống nào ư?

Còn Thủy Tình, nàng chăm chú quan sát khuôn mặt của Trường An, sau đó chìm vào nghiền ngẫm.

Đây là ai, nàng tạm thời không thể nhớ được.

Không có điểm nổi bật, nhan sắc bình thường, loại người như vậy Thủy Tình đã gặp vô số lần, cho nên nàng không thể nhớ được rốt cuộc mình đã gặp Trường An ở đâu.

May mắn cho nhan sắc trời ban của mình, tạm thời Trường An vẫn chưa bị phát hiện ra, có lẽ một phần là do bộ dáng sủi bọt mép của hắn vào đêm hôm đó đã góp một phần công sức rất lớn nữa.

Hồi lâu sau, khi tất cả đã bước lên chiếc xe ngựa, người đàn ông đó liền chà xát hai tay và nhấc cỗ xe lên mà thong dong kéo đi dọc bên bờ biển. Không có phong thái của một vị đại năng nào cả, trong khi hắn là sư phụ của Thánh Nữ Sơn Thủy Tông - Thủy Tình.

Trường An và Diệp Tuyên thoáng có vẻ bối rối, nhưng Thủy Tình thì không, nàng nhìn sang hai người và nở một nụ cười, thân hình nhỏ nhắn đến mức mà khi ngồi trên ghế, hai chân Thủy Tình thậm chí không thể chạm xuống sàn xe.

“Đây là lần đầu hai ngươi đến Thực Thiên Thành nhỉ?”

“Đúng vậy”

Diệp Tuyên gật đầu và đáp lời trước, nhưng Trường An dám cam đoan rằng tên này không hề để tâm đến điều mà Thủy Tình định nói đâu, bởi vì đôi mắt của Diệp Tuyên cứ quan sát lấy người sư phụ đang kéo xe từ nãy đến giờ.

Thủy Tình không hề để tâm đến chuyện đó, cũng chỉ cảm thán:

“Ta cũng chưa đến đó bao giờ, người ta nói rằng Thực Thiên Thành chính là một nơi ngập tràn mỹ thực, mỗi một món ăn đều mang sức hấp dẫn không nguôi, chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh”

Chính vào lúc này, người sư phụ vốn chỉ im lặng kéo xe lại lên tiếng, giọng nói có phần chế giễu:

“Đồng thời, đối với những kẻ vô tri, ấy không khác gì chốn luyện ngục trần gian cả”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.