Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức mạnh đồng tiền

Tiểu thuyết gốc · 1468 chữ

Hôm nay, quán trà của Trường An lại có khách, chỉ là vị khách này có hơi đặc biệt.

Đạt đến Lục Phẩm Đại Hải Cảnh khi tuổi còn rất nhỏ, thiên phú kinh người, ngoại hình chắc chắn có chỗ bất phàm, đi đâu cũng là trung tâm của thế gian.

Có thể các người không biết, kẻ này còn có cả Chân Long Huyết Mạch trong cơ thể, chắc chắn sau này thế giới nhỏ này không chứa chấp nổi!

Không chỉ như vậy, Thiên Mệnh Chi Tử cũng chỉ là kẻ đó, hắn sinh ra đã là nhân trung long phượng, chắc chắn không gì có thể bì được, một đường bước lên đỉnh cao của trần gian!

Anh hùng há có thể thiếu mỹ nhân? Kẻ này dáng dấp luôn khiến các bậc mỹ nữ phải chú ý tới, bởi vậy quanh hắn không thiếu hồng nhan, không khỏi khiến cho người đời phải ghen tị.

Mà một bậc thiên kiêu như vậy… Ngài còn cảm thấy khát???

Bên trên là những gì Trường An tự thoại trong lòng, chắc chắn sẽ không có ai biết điều này cả.

Lúc này, Trường An bày khuôn mặt không cảm xúc nhìn Thiên Kiều, nàng nhẹ nhàng nâng tách trà lên, tao nhã thưởng thức hương vị đậm đà của trà, ánh mắt vẫn tiếp tục đánh giá xung quanh nơi này.

“Tiên sinh, trà của ngươi pha tuy không có gì nổi bật, nhưng ta thích hương vị thanh đạm như thế này”

Nàng mỉm cười và cất tiếng khen, mà đại ý của câu trên cuối cùng cũng chỉ là…

Trà của Trường An pha bình thường không có gì lạ.

“Vâng vâng, ngài thích thì tốt, ngài thích thì tốt rồi, không biết đại nhân còn có yêu cầu gì không nhỉ?”

Trường An cười và xoa xoa hai bàn tay, bộ dáng nịnh nọt hỏi Thiên Kiều, chỉ hận không thể lập tức hoàn thành yêu cầu nàng đưa ra, sau đó mời kẻ này đi xa thật là xa.

Nhưng để hắn thất vọng là Thiên Kiều chỉ quay đầu sang nhìn về phía Vạn Sự Tượng Quán, ánh mắt chợt lộ vẻ hứng thú.

Có khí tức của Chân Long, chắc chắn là vị “đại năng” kia cũng đã bố trí trận pháp xung quanh nơi này. Nên đây là chỗ ở của ngài ấy?

Thiên Kiều ngẫm nghĩ, nàng rất muốn đi tới và phá dỡ trận pháp, lấy các nguyên liệu ra để xem, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ đắc tội với họ, không nên làm.

Đương nhiên, nếu Trường An biết sức mạnh mà hắn tự hào rằng khắp thế gian không ai biết được lại bị Thiên Kiều nhìn thấu rõ mồn một, hơn nữa nàng còn muốn phá dỡ toàn bộ kết giới do hắn bố trí thì sẽ khóc không rớt nước mắt mất.

Ngàn vạn thế giới, độ may mắn của hắn phải âm đến mức nào mà đến nơi có tên yêu nghiệt như nàng…

“Tiên sinh, đối diện quán trà có phải là nơi ở của một người có vẻ bất phàm?”

Thiên Kiều tò mò hỏi, vấn đề nàng đề ra tựa như đã gãi đúng chỗ ngứa Trường An, chỉ thấy hắn chợt bật cười và phất tay áo, khí chất cũng vì thế mà thay đổi, giống như cao thủ bắt đầu luận đạo, ánh mắt sắc bén tựa như sống kiếm.

Hừ, hỏi đúng vấn đề rồi đấy, Dragon Proud Sky!

Trường An sống đã chín đời, cái gì khiến hắn đắc ý nhất?

Tu vi thông thiên? Thôi đi, giờ hắn mười không còn một, không khác gì tên phế vật.

Tâm cơ, não bộ siêu phàm, bố cục ngàn vạn năm? Làm gì có chuyện đó…

Chính là khả năng chém gió! Nhất là thổi phồng sự việc lên! Trường An thấy qua vô số đại năng, giờ hắn mở miệng cũng có thể biên tập ba ngàn từ để khen ngợi.

Hắn đắc ý nghĩ thầm, thậm chí bởi vì cao hứng quá mà sử dụng cả vốn Tiếng Anh ít ỏi của bản thân ra để biến tấu cái tên giả Long Ngạo Thiên của nàng, hừ giọng:

“Đại nhân, có thể ngài không biết…”

Thiên Kiều: “...”

Nàng nghiêng đầu quan sát Trường An, cảm thấy bộ dáng của hắn chợt có phần… ngu xuẩn?

Giữ lấy suy nghĩ trong lòng mà để bản thân không bật cười, Thiên Kiều gật đầu, nghiêm túc lắng nghe:

“Ta không biết thật”

“Đối diện quán trà chính là một vị thợ nặn tượng, hắn chỉ tầm hai mươi tuổi, luôn mang trên mình một bộ áo dài mộc mạc, vậy mà khí chất của vị ấy lại bất phàm vô cùng.

Người này lại am hiểu về đạo, ánh mắt hắn nhìn lên trên trời như tham ngộ điều gì đó, ta hỏi thì hắn đáp lại rằng đang nhập đạo.”

Rồi, chỉ thấy Trường An có vẻ thần bí mà hắn nhỏ giọng hỏi:

“Đại nhân, ngài biết tin đồn rằng hai tháng trước, có một vị đại năng đã ra tay trừ ma, giúp đỡ Hoàng Thành chứ?”

Thiên Kiều ngẫm nghĩ, rồi nàng gật đầu, thành thật đáp lại lời của Trường An:

“Biết sơ qua, ta nghe rằng hôm nọ có điều quái lạ xảy ra, chẳng lẽ…”

Ầm!

Trường An đột ngột đập bàn, hành động của hắn cũng khiến cho Thiên Kiều giật bắn cả lên, nhưng không để nàng hoàn hồn, người thanh niên trước mắt đã nhếch mép:

“Đúng vậy! Là vị đại năng đó đã ra tay! Ta tận mắt thấy Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ xuất hiện ở ngũ phương, hình thành một cái trận đồ bao quanh cả Hoàng Thành. Thực không thể nào tin được người bình thường có thể làm được chuyện này!”

Không thể không phủ nhận rằng trình độ chém gió của Trường An đã đạt đến đăng phong tạo cực, lời của hắn từng chữ, từng chữ đều hợp lý, kết hợp với biểu lộ khi thì thán phục, khi thì mờ mịt rồi lại hiểu ra của hắn khiến cho Thiên Kiều cũng tin tưởng điều đó.

Dường như Trường An chỉ biết sử dụng não trong những chuyện chả đâu vào đâu cả…

“Thật sự? Vậy vị đại năng đó…”

Thiên Kiều tò mò hỏi, nàng không nhịn được mà lộ ra vẻ thán phục.

Vậy cũng chính là vị tiền bối đó đã bố trí trận pháp, hơn nữa còn biết cách sử dụng Long Lực, điều mà thế gian này chưa chắc đã có người thứ hai hiểu?

Chỉ thấy Trường An mỉm cười nâng tách trà lên nhấp một ngụm, bình thản cười:

“Một tuần trước, vị đó bảo rằng hắn muốn ngao du thế gian, làm một người bình thường để hiểu đạo sâu hơn nữa”

“Ra là vậy…”

Thiên Kiều lẩm bẩm, rồi nàng chợt yên tĩnh và suy tư nhìn về phía Vạn Sự Tượng Quán, lại nhấp một ngụm trà nhỏ, khí chất nam nhi trên người nàng cũng bớt đi, lộ ra vài phần thanh nhã, tựa như một thiếu nữ đang cảm thấy bản thân được thả mình theo bầu không khí yên tĩnh.

Không có người nào nơi này, trừ một người chủ quán yếu ớt, có vẻ ngốc nghếch đã biết Thiên Kiều là nữ nhân, khiến nàng bất giác buông lỏng một chút.

Sau đó…

“Chủ quán, hôm nay ta muốn tìm hiểu về trận pháp của vị đại năng này, sau đó sẽ đi một vòng quanh đây để tìm kiếm Yêu Hồ, hi vọng ngươi chừa một phòng cho ta”

Trường An: “...”

Không, tại sao cốt truyện lại như thế này cơ chứ?

Trường- không lắp não trước khi chém gió- An ngẩn ngơ, đáng lẽ ngài sau khi đã hiểu phải hỏi vị đại năng đó đã đi đâu, sau đó tức khắc rời khỏi quán trà mà đi kiếm tìm hắn, trên đường đụng phải Yêu Hồ rồi nảy sinh…

Không phải như thế sao?

Thần mẹ nó, tên nào viết cốt truyện ra như thế này?

Không được, tuyệt đối không thể để…

Thiên Kiều mỉm cười, nàng đứng dậy bước ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu rút ra một thoi vàng, đoạn nói:

“Gần đây ta có việc ở nơi này, dĩ nhiên là sẽ trả tiền”

“Không- Hả?”

Trường An chỉ vừa đứng dậy định từ chối, sau đó hắn ngơ ngác, cuối cùng nhìn xuống thỏi vàng.

Không được rồi, sức mạnh này…

Hắn kinh hãi nhìn thỏi vàng rồi lại nhìn Thiên Kiều, đoạn hắng giọng:

“Tối nay ngài ăn gì?”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.