Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Còn có một vị cao nhân khác

Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

Trong bóng tối, không biết qua bao lâu, từng thanh âm mơ hồ vang vào tai của Yêu Hồ.

“Tại sao yêu quái của Thượng Giới lại xuất hiện ở nơi này rồi?

Âm thanh nghi ngờ vang lên, có vẻ giọng nói xuất phát từ một người thanh niên bình thường, chẳng mấy đặc sắc.

Đáp lại hắn chính là một giọng nữ, trái ngược với vẻ mơ hồ của hắn, người này lại rất nhàn nhã, từng chữ từng chữ một được cất lên, giọng nói ẩn chứa ý cười:

“Sao lại không thể chứ? Đến cả ngươi cũng có thể xuất hiện cơ mà… Nếu không ngươi nghĩ vì sao ta lại ẩn cư ở nơi này?”

“Ta đổi một cái thế giới yên bình hơn được không?”

“Bên ngoài thế giới này, các kẻ địch năm xưa vẫn còn đang truy lùng ngươi đấy, nếu không muốn chết thì mời”

Lần này, giọng nữ vang lên như có một tia châm chọc bên trong đó, mà người thanh niên cũng chỉ im lặng thở dài một hơi chán nản, lại hỏi tiếp:

“Xử lý được rồi chứ?”

“Rồi, kẻ này cũng không còn nhớ điều gì nữa… Nhưng cho dù là thế, ta cũng không thể xóa đi được sự sợ hãi mà con cáo này dành đến ngươi”

Giọng nữ đáp lại, thở dài với vẻ bất đắc dĩ. Mà lần này, cả hai im lặng.

“Được rồi, xong việc thì ta cũng không còn lý do gì ở lại nơi này nữa”

“Cảm ơn nhé, ha ha”

Cuối cùng, hai bên cũng rời khỏi căn phòng này, để lại Yêu Hồ ở đây.

Bên ngoài phòng trà, Trường An chậm rãi rót trà ra ấm, hắn đẩy ly trà tới người đối diện, thở dài ngồi xuống ghế mà ngán ngẩm đưa mắt nhìn ra ngoài trời.

Người sau nhận lấy ly trà, tủm tỉm cười mà nheo mắt lại, nói:

“Khi đi sâu vào tinh thần hải của ngươi, đáng lẽ nó phải chết, cũng may ngươi kịp thời ra tay đẩy con cáo đó ra ngoài”

“Ai mà biết được lại có yêu quái ở cấp độ đó xuất hiện ở chốn trần gian cơ chứ?”

Trường An không nhịn được mà thở dài, mà nàng ta cũng chỉ cười nhạt, đứng dậy rời khỏi nơi này, trước đó còn bông đùa:

“Ta đã ở trong thế giới này, thì kể cả ngươi và những kẻ khác có gì là lạ?”

Đoạn, nàng rời đi mất khỏi nơi này, chỉ còn lại Trường An ngẩn người nhìn xuống ly trà, cuối cùng khẽ nhấp một ngụm.

Hắn cũng không biết nói điều gì nữa… Chẳng lẽ lại nhổ nước bọt ra câu “Thế giới này có gì đó không đúng” nữa cơ chứ?

Yêu Hồ mơ màng mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh, vẫn chỉ là căn phòng ngủ vô cùng giản dị, nhưng đầu óc nó đã bị bao phủ bởi một mảng lớn sương mù.

Nó đang làm gì nhỉ? Ừm… Sao nó lại đến nơi này?

Bị Điền Dã ám toán, nó đến thế giới này, sau đó vì cái gì đó mà chui vào trong quán trà, nhưng rốt cuộc là vì sao cơ chứ…

Lúc này, ký ức của Yêu Hồ đã bị mất một mảng cực kỳ lớn, tinh thần cũng bị tổn thương vô cùng nặng nề, khiến cho trí thông minh của nó cũng bị ảnh hưởng.

Đại khái là, trở nên ngu ngơ, dễ lừa hơn.

Cuối cùng, một câu nói hiện lên trong đầu nó.

“Rất tốt, người nam nhân này phải là của ta”

Yêu Hồ nghe vậy, nó chợt giơ móng lên vỗ mạnh, đầu óc như vừa được khai sáng mà nhảy lên, chạy ra khỏi cửa phòng.

“Đúng, ta muốn cưới chồng! Mẹ vẫn đang chờ có cháu bồng mà!”

Nhưng vừa ra khỏi cửa, lập tức đối diện nó chính là một người thanh niên, hắn ta bình thường không có gì lạ, trên tay còn cầm một ly trà bốc khói nhìn lấy nó.

Chỉ là, mặc dù người thanh niên này rất bình thường, ấy thế mà Yêu Hồ giật nảy mình lên, hoảng hốt lùi lại, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi vô cùng.

“Ngươi… ngươi tránh xa ra!”

Nó run rẩy nói, giọng yếu ớt vô cùng, thậm chí không có chút nào phản kháng cả, hai chân như mềm nhũn ra, con cáo này hoàn toàn đã bị nỗi sợ thống trị.

Mà kẻ gây ra nỗi sợ này- Trường An còn đang chăm chú nhìn con cáo, sau đó chợt ngẫm nghĩ điều gì đó, chợt cười lạnh:

“Không nhớ gì nhỉ… vậy thì… khà khà”

Một nụ cười vô cùng khả ố, điều này khiến cho Yêu Hồ càng thêm phần sợ hãi, nó hốt hoảng run rẩy mà không dám cử động một chút nào.

Rốt cuộc kẻ này là ai? Rốt cuộc tại sao nó lại sợ hãi hắn như vậy cơ chứ? Vì cái gì?

Lúc này, tinh thần bị vỡ nát, trí thông minh cũng vì thế mà hạ xuống, khiến cho bộ óc của Yêu Hồ cũng chỉ ngập tràn những suy nghĩ về sự sợ hãi của chính nó.

Mà nụ cười trên mặt Trường An ngày càng gian tà, chỉ thấy ánh mắt hắn lấp lóe, giống như thể một tên ác nhân!

Chị gái tai cáo! Chị gái tai cáo! Chị gái tai cáo bưng trà rót nước!!!

Mụ nội nó, cuối cùng hắn cũng có cơ hội…

Cạch!

Cánh cửa sau lưng Yêu Hồ mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Trường An, mà con cáo cũng thuận thế quay đầu nhìn xem ai vừa mở cửa, sau đó ánh mắt nó sáng lên.

Khí thế bất phàm, nhan sắc tuấn tú, ánh mắt sắc bén lẫn tự ngạo, dương khí tràn đầy.

“Oaaaaaaaaaaaaaaaa, cứu!!!”

Yêu Hồ lập tức nhảy phốc vào trong lòng người thanh niên mà kêu lên một tiếng, đồng thời trái tim nó đập lệch một nhịp, nuốt nước bọt.

Đẹp… đẹp trai quá…

Thiên Kiều: “...”

Thiên Kiều lộ ra vẻ nghi ngờ, nàng chỉ vừa mới tu luyện xong, vừa bước ra ngoài bỗng nhiên gặp phải chuyện này rồi?

Nhưng dù sao thì những thứ dễ thương luôn hấp dẫn phụ nữ, kể cả nữ tử hán như Thiên Kiều cũng không phải là ngoại lệ, chỉ thấy nàng ôm lấy Yêu Hồ vào trong lòng và vuốt ve nó, ngẩng đầu nhìn Trường An với ánh mắt khó hiểu.

“Chủ quán, chuyện này…”

Trường An: “...”

Lúc này, hắn chợt nhớ tới một định luật ở trong truyện sảng văn, đó chính là…

Nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng vào tay Long Ngạo Thiên, mà nhân vật phụ sẽ không có cửa đối với các nàng.

Mọe nó, đừng nói là cả quá trình Yêu Hồ xâm nhập vào tinh thần hải của hắn, sau đó mình phải nhờ người xóa ký ức, cuối cùng cũng chỉ để… Gia nhập hậu cung của Long Ngạo Thiên?

Nhân vật chính gần 60 chương vẫn không một bóng hồng lẻ loi… Ha ha ha

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.