Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại bị bóng đè

Tiểu thuyết gốc · 2425 chữ

Chương 28: Lại bị bóng đè

Đúng lúc người đàn ông béo như lợn kia đến cách tôi còn đúng một mét, tôi đang phân vân không biết nên đâm vào đâu chỉ khiến hắn ta bị thương mà không làm hại đến tính mạng hắn thì một bóng đen nhảy ra.

“Cút!”

Nghe tiếng tôi nhận ra ngay là anh Thể đây rồi. Ôi ơn trời, đúng là hai anh mai phục ở đây, nếu không thì tôi không biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào nữa. Tôi vẫn nằm im trên đất như thể không có chuyện gì xảy ra. Hai tên kia muốn chạy mất thì anh Thế chặn ở đằng sau. Thằng Tí đã run lẩy bẩy, bò rạp xuống đất xin tha, cái khăn đen trên mặt rung lên bần bật. Tên béo kia cũng hốt hoảng:

“Bọn mày… bọn mày là ai? Giữa nghĩa địa, nửa đêm ở đây làm gì?”

Anh Thể, anh Thế cũng bịt khăn bịt mặt giống hai tên đó. Anh Thế cười lên:

“Không phải chúng ta như nhau sao? Người cùng phe cả.”

Tôi biết tính anh Thế hay đùa, nghe vậy suýt thì cười thành tiếng.

“Người mình? Sao tôi không biết? Ai phái hai người đến?” - Tên béo cố gắng kiềm chế nói lên.

“Bọn tôi đến giám sát hai người thực hiện. Còn ai phái nữa, có cần tôi về báo lại không?”

“Hai người, hai người… Nhưng chúng tôi đang chuẩn bị thực hiện thì hai người đi ra mà.” - Tên béo nghe giọng nói gằn lên của anh Thế thì càng run hơn.

Hắn ta muốn tiến đến gần tôi lại bị anh Thể vỗ vỗ vai. Mỗi cái vỗ của anh với lực đạo mạnh khiến hắn ra như muốn khụy gối. Bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân đang đi về phía này. Trước mộ của bà tôi vẫn nằm đó, anh Thể và anh Thế vẫn vây hãm hai tên kia không cho chúng hoạt động. Tiếng bước chân ngày càng lại gần khiến hai tên kia sợ rúm ró muốn thoát đi. Lúc này bọn chúng đã hiểu rằng anh Thể và anh Thế không phải người của chúng.

Hai anh không chờ thêm nữa, ra tay đấm cho hai tên kia thương tích đầy người rồi nhanh chân trốn đi. Hai tên bịt mặt lăn ra đất vài vòng, đau đớn lắm vẫn cố gắng lồm cồm bò dậy chạy đi trước khi ánh đèn lồng của đoàn người đến gần ngày càng sáng tỏ. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, thằng béo bị đánh đến nỗi chân bị thọt luôn. Hắn ta chưa đi kịp mấy bước đã bị tóm, thằng Tí trốn trước vài bước thì thoát nạn.

Nhìn thấy tôi nằm sõng soài trên đất mọi người mới hô hoán lên. Bà dẫn mối cũng chưa tỉnh dậy. Ông Lý quan từ đâu bước ra, ra lệnh:

“Bắt lấy nó!”

Tên áo đen bị hai người bắt lại, không biết đưa đi đâu. Tôi được một người đến bắt mạch, kiểm tra nhịp thở thấy bình thường thì được đưa vào trong kiệu của cậu cả. Theo tục lệ thì sau khi làm lễ bái tổ tiên trong đám song hỉ tang thì cô dâu vào kiệu cùng với chồng. Chiếc kiệu cũ sẽ được đốt.

Vào trong kiệu, khi đã không còn ai ở bên cạnh, lúc này tôi mới dám mở to mắt ra. Nhìn sang bên cạnh thấy “chồng” tôi được đặt nằm ngay ngắn. Chiếc kiệu này to rộng gấp đôi chiếc kiệu của tôi. Mà phải nói đúng hơn là xe ngựa. Vì kiệu nặng như thế bao nhiêu người mới có thể khiêng nổi. Tôi cảm nhận được người ta khiêng kiệu đặt lên bệ của xe ngựa, gắn buộc cố định chắc chắn rồi mới thôi. Tôi đang định ngồi dậy thì bên ngoài lại có người vào. Người phụ nữ này bắt mạch cho cậu cả rồi lại lui ra ngoài. Đang mắt mạch thì cậu cả hắt xì một cái, người bắt mạch hét to lên:

“Cậu có phản ứng ông ơi.”

Có lẽ ông Lý không yên tâm về con trai mình nên đích thân đến đây. Tôi thấy tiếng bước chân chạy lại phía này, giọng ông có gì đó hốt hoảng, chờ mong, hi vọng và thấp thỏm.

“Có thật không? Có thật không?”

“Chính con nhìn thấy vừa mới rồi. Cậu hắt xì rất to.”

Tôi chẳng hiểu nổi cậu hắt xì thì có gì mà ông Lý lại hỏi đi hỏi lại, giọng còn mang nhiều cảm xúc và sự kích động đến thế. Ông Lý chỉ nói một câu rồi ra lệnh cho người đưa kiệu về.

“Đúng là đại cát đại lợi. Cứu tinh của con trai ta đây rồi.”

Ông Lý ngồi ngay phía trước xe ngựa, xe chuyển bánh, trên đường đi không có gì khác lạ, tôi cũng không dám ngồi dậy vì sợ ông Lý sẽ nhìn vào trong. Bởi vì lúc này tôi và bà dẫn mối vẫn đang “ngất” vì hương tầm ma nên không thể nào mà tỉnh nhanh như thế. Tự nhiên tôi lại thấy may mắn vô cùng. Vì ngất đi nên tôi sẽ tránh khỏi làm đủ thủ tục sang nhà trai.

Thế nhưng tôi tính không bằng bà Huế tính. Vừa đến cổng, xe ngựa chuẩn bị đi vào sân thì bà Huế lại chặn lại. Tôi nghe rõ mồn một tiếng bà Huế.

“Dừng lại dừng lại!”

“Bà làm gì ở đây?” - Ông Lý Quan hỏi.

“Tôi đón con dâu trưởng, đón mợ cả chứ còn làm gì nữa.”

“Xe đến rồi không tránh ra cho xe vào còn đứng ở đây.”

“Cái ông này, ông chả nhớ gì à, còn bao nhiêu thủ tục nữa ông định cứ thế để nó vào à. Người thì từ nghĩa địa về, ông định bỏ hết lễ tiết của làng này à?”

Giọng bà Huế dù hết sức hạ tông để mềm mại hơn nhưng thi thoảng tôi vẫn nghe cái tông giọng choé lên rất chói tai. Không biết có phải do có thành kiến sẵn hay là thật sự giọng bà ta khó nghe nữa. Đáng lý ra khi tôi đến đây thì lại phải đi qua một cây cầu bằng ván gỗ dài khoảng mét rưỡi, bên dưới là mấy chậu than lửa. Ngụ ý phong tục này thì là cùng chồng đồng cam cộng khổ. Sau đó hai vợ chồng trẻ đi một bước lạy một bước vào đến trong gian thờ tổ tiên. Từ nay con dâu bước vào cửa, sống làm người nhà, chết làm ma nhà chồng, tổ tiên chứng giám.

Tôi nghĩ đến mấy phong tục đó thôi mà đã thấy phát mệt rồi. Tôi không hiểu tại sao ngày cưới là ngày vui mà người ta cứ phải tạo ra nhiều “chướng ngại vật” như thế cho khổ nhau ra. Ngày vui thì nên để mọi người cùng vui chứ để ai cũng mệt thì có nghĩa lý gì? Thế thì ai vui? Tôi trong xe ngựa nghĩ đến thôi cũng tức cái lồng ngực, vô thức tôi phất tay sang bên. Ống tay áo rộng của tôi vô tình chùm lên mặt anh chồng của tôi, có lẽ hương thảo mộc mà sư phụ mang cho tôi còn đọng lại ở đây khiến cho anh chồng tôi hắt xì một cái.

Ông Lý ngoài cửa nghe tiếng bèn gạt bà Huế sang một bên, nói:

“Phong tục cũng do người đặt ra. Người đâu, mang chậu lửa ra đây. Đưa qua gầm xe ngựa một cái là được. Còn lại thì miễn đi, đưa cậu mợ về phòng không cậu mợ mệt. Con Xoan với thằng Tích đi theo hầu hạ cậu mợ.”

Hai tiếng dạ vâng vang lên, bà Huế cũng không lên tiếng nữa. Thế là tôi thoát được một ải. Chị Xoan trông thế mà khoẻ lắm, xe ngựa vào đến bên trong, chị lên xe ngựa bế thốc tôi xuống, một mạch mấy chục mét từ sân vào trong phòng cậu cả. Lúc này trong phòng không còn nhiều người, ông Lý dặn dò mọi việc xong xuôi để vợ chồng tôi đi nghỉ. Chỉ để lại chị Xoan với anh Tích lại.

Tôi hé hé mắt, chị giúp tôi tháo tóc, tẩy trang hẳn hoi, lại lược bớt lễ phục để tôi thoải mái rồi đặt tôi cạnh cậu Đức. Đúng lúc hé hờ mắt này tôi lại thấy cảnh anh Tích cố tình va vào chị Xoan. Chị cau mày thốt lên:

“Cái phòng rộng như thế này mà anh đi kiểu gì chạm vào tôi cũng lạ.”

“Xin lỗi cô Xoan.”

“Tôi già lắm hả mà cô với cô gì?”

“Không không… không phải vậy… Tôi… tôi để ít bánh ở kia, đi rước dâu cũng mệt, đường nào cậu mợ cũng không ăn đến bánh này. Hay hay Xoan ăn đi cho đỡ đói.”

Chị Xoan xoa xoa cái bụng đang sôi lên, gật đầu đi về phía bàn. Anh Tích cẩn thận lấy từng miếng bánh ra đĩa cho chị. Tôi nằm trên giường mở to mắt nhìn vì lúc này chẳng có ai để ý nữa. Nhìn ánh mắt anh Tích đầy hạnh phúc khi ngắm chị Xoan. Xem ra một người không hiểu chuyện tình cảm như tôi cũng nhìn ra được mà người trong cuộc như chị Xoan lại tay trái cắn một miếng, phải cắn một miếng hoàn toàn không thấy anh Tích đang ân cần như thế. Tôi không muốn phá vỡ khoảnh khắc này nên cứ trộm nhìn như thế.

Đột nhiên chị Xoan nhảy dựng lên một cái.

“Thôi chết, tôi còn chưa tẩy trang rửa mặt cho mợ xong hẳn.”

Chị làm vậy khiến anh Tích cũng hốt hoảng lên, sau khi nghe thế thì phì cười.

“Mợ trúng hương tầm ma muốn tỉnh cũng đến sáng mai. Xoan ăn đi. Không phải lo.”

“Ô hay cái anh này, nào có người ở nào như thế. Mà anh chẳng biết cái gì, ban đêm trước khi ngủ là chị em cũng phải rửa mặt sạch mới không bị mụn đấy.”

Chị Xoan bất mãn thái độ của anh Tích với tôi nên mắng vài câu. Cái dáng điệu đanh đá của chị cũng hấp dẫn lắm. Tôi lại nhắm mắt lại thấy chị ra lau mặt lau tay cho tôi, xong xuôi lại buông màn xuống.

Cho đến khi tôi nghe tiếng cánh cửa đóng mở, tôi mới mở mắt ra. Thế nhưng người tôi lúc này nặng trĩu, mắt chẳng mở nổi ra nữa. Cảm giác mệt mỏi bủa vây, khó thở, nặng nề, ma mị bao vây lấy tôi, hình như tôi lại bị bóng đè. Tôi muốn cựa quậy mà chẳng động nổi dù chỉ một ngón tay, họng tôi muốn hét ra tiếng mong có người vào mà không nổi. Cái bóng đen cứ lởn vởn trước mặt khiến tôi sợ hãi. Não bộ tôi căng lên tự nhắc mình chỉ là bóng đè thôi nhưng tim tôi đã đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Một tầng da gà nổi lên, cái bóng đen này lại muốn kéo chân tôi đi. Tôi cố gắng giãy ra nhưng không thể.

Cuối cùng, lúc tôi buông xuôi thì như có ai động vào vai tôi khiến tôi choàng tỉnh. Sau khi ngồi bật dậy, tôi lau mồ hôi trên trán, tham lam hít thở bù cho lúc nãy hít thở không thông. Tất cả chỉ là mơ thôi, tôi thở phào một hơi. Mở được mắt ra, nhìn cả phòng được trang hoàng rực rỡ, vẫn còn ánh đèn nến đủ sáng nên tôi cũng đỡ sợ hơn. Tôi quay sang thấy anh chồng vẫn nằm nghiêm trang một tư thế, tay để lên bụng, gương mặt an tường ngủ rất ngon.

Trong đầu tôi lúc này nhớ lại tiếng mẹ nói rằng lúc ngủ mà có người ôm và nằm nghiêng sẽ không bị bóng đè nữa. Nhưng mà mẹ thì không ở đây, tôi biết tìm ai ôm bây giờ. Nhìn sang bên cạnh thấy cậu cả đang ngủ ngon, không lẽ tôi lại lợi dụng cậu. Không được không được. Tôi ôm gối băn khoăn không dám chợp mắt sợ lại bóng đè. Nhưng lúc này cơn buồn ngủ ập tới lại khiến tôi nghĩ ra kế. Thôi thì đường nào cậu Đức cũng bất tỉnh, mà cậu còn là chồng tôi, cứ thử ôm cậu xem sao. Được ôm một người xinh đẹp như tôi khéo khi cậu còn nhanh tỉnh dậy ấy chứ. Tôi đánh bạo lấy cái gối của tôi dựng bên cạnh bụng cậu.

Tôi gồi dậy, kéo “anh chồng” nằm theo tư thế nằm nghiêng, kéo một tay anh ra kê đầu còn một tay thì đặt lên vai tôi. Dù sao thì anh ấy cũng chẳng biết gì, tôi chỉ nhờ vả một chút việc thế này chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ, mà cũng chẳng ai biết. Nghĩ thế tôi càng yên tâm hơn.

Lúc thiết kế xong vòng ôm lý tưởng này, tôi chui đầu vào giữa hai tay cậu, gối lên tay rồi chỉnh tay còn lại lên vai. Cảm giác an ổn trở lại. Tôi để chiếc gối mỏng đặt dọc ở giữa tôi và cậu Đức, nằm xoay người ra bên ngoài ôm lấy chăn mà ngủ.

Mẹ tôi nói rất đúng, có người ôm ngủ sẽ an tâm và không bị bóng đè. Tôi vừa nằm xuống đã ngủ luôn, một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời lấp ló trên ngọn tre thì có người mở cửa đi vào.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đây là stk của mình. Đừng ngại ủng hộ mình nha, bao nhiêu cũng nhận ạ hihi.

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc truyện của Dạ Nguyệt Thanh Khâu, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!)

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đọc truyện của mình! Rất vui được kết bạn ạ.

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.