Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Cố

Tiểu thuyết gốc · 5174 chữ

Năm 202x

Một căn nhà ở rìa thành phố

- Anh à, dậy rửa mặt ăn sáng rồi còn đi làm

Giọng của một người phụ nữ cất lên, âm thanh trong trẻo mà ngọt lịm đầy sự yêu thương.

- Ưm, 5p nữa thôi vợ yêu à.

Từ trong phòng, tiếng của một người đàn ông đáp lại, có vẻ còn hơi ngái ngủ. Người phụ nữ sau khi nghe được liền bỏ đĩa soup đang làm xuống bàn, nhẹ nhàng bước tới phòng của người đàn ông, nhẹ giọng nói

- Không nha Sinh, 5p của anh sợ là em đã ăn sáng, lau nhà, giặt đồ và rửa chén đấy

Cô vừa nói vừa khều nhẹ mũi của người đàn ông tên Sinh. Sinh hai mắt khẽ mở, lí nhí

- Hừ, em lại nói quá đó Vân à.

Sinh lườm nhẹ Vân, bật dậy mà rời khỏi giường. Sinh năm nay 25t, là điển hình của một người đàn ông hiện đại cũng là mẫu đàn ông ổn định, công việc bình thường, khuôn mặt bình thường chỉ có sai một cái là vợ của tên này không khỏi quá đẹp đi. Hai người vừa cưới, tình cảm vợ chồng lan tỏa khắp cả căn nhà.

- Vân à, tối nay đi xem phim nhé, anh lãnh lương là hôm nay rồi, tối dắt em đi dạo phố, vợ chồng cũng từ lúc cưới giờ chưa đi

Sinh sau khi vệ sinh cá nhân, đi ra ôm từ sau eo Vân cười nói

- Được, thế cũng tốt, em cũng nhớ có bộ phim mới ra khá hay, chiều nay tiện khỏi bắt cơm

Vân nhẹ nhàng đáp lại, mặt quay qua phía Sinh, cả hai mắt chạm mắt nhịn không được mà trao cho nhau một cái hôn cuồng nhiệt. Mãi một lúc loay hoay thì Sinh cũng đã đi làm, Vân đi ra cửa mà ánh mắt dõi theo hướng xe của chồng cô, nhu tình đến tan chảy, mãi đến khi xe khuất tầm mắt Vân mới thu hồi lại ánh mắt, mỉm cười mà bước vào nhà. Lúc này, căn nhà bỗng xuất hiện một đạo thanh âm hư vô mà mù mịt, vang vọng khắp căn nhà nhưng có vẻ như chính chủ là Vân lại không hề nghe thấy

- Tư chất là không tồi, thích hợp làm vị trí đó.

Thanh âm vừa dứt, trên bầu trời bỗng xuất hiện một con mắt thật to, bao phủ khắp một vùng thành phố nhưng kì lạ là không ai phát hiện. Đôi mắt nhìn thẳng vào căn nhà của Vân, cả căn nhà đột nhiên biến mất, khung cảnh quỷ dị đến cực điểm, như chưa từng có căn nhà như vậy xuất hiện. Đôi mắt chợt khẽ nhíu, chậm rãi khép lại rồi hoàn toàn cũng biến mất, bầu trời lại trở lại như thường.

Trong một không gian vĩnh hằng không biết tên

Tăm tối mà tĩnh mịch, bóng đen ở đây như nuốt chửng tất cả, trong cực kì huyền bí. Một thanh âm vang lên phá tan một mảnh hắc ám, mập mờ thấy được hai thân ảnh đứng tựa đối diện nhau, thân ảnh bên phải tản ra khí tức ôn nhu mà dễ chịu, rất dễ khiến người ta trầm mê. Khí tức của thân ảnh bên trái thì lại hoàn toàn đối nghịch, khí thế bức người, trực tiếp chấn cho không gian xung quanh run rẩy

- Hừ, là ai cho ngươi cái dũng khí bắt đi con cháu của ta. Sát khí khủng bố ngập trời kèm với giọng nói uy nghiêm mà thần thánh, tuyệt không cho phép nghi ngờ xuất ra từ thân ảnh phía bên trái

- Ta là không muốn khai chiến, chỉ là nàng này tư chất quá thích hợp cho vị trí đó, nàng là con cháu của ngươi cũng là con cháu của ta, ngươi và ta đều hiểu nếu vị trí đó trống, kỷ nguyên của chúng ta sẽ sụp đổ, bao nhiêu vạn vạn năm chúng ta cố gắng sẽ tan biến, ngươi muốn như thế sao. Thân ảnh bên phải khí tức vẫn như cũ, ôn nhu mà nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp lại, chỉ là trong sự bình tĩnh này lại lộ ra một tia yếu thế.

Dứt câu của đạo thân ảnh bên phải, cả hai đều không phát ra một âm thanh nào nữa, không khí rơi vào trầm mặc, khí tức kinh khủng của cả hai cũng chậm rãi thu lại, không gian như được xoa dịu, lâm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ

Một lúc lâu sau, thân ảnh bên trái âm thanh có vẻ dịu lại, hừ một tiếng

- Hừ, có lẽ là vì đại cục, cũng có lẽ là ngươi đã thuyết phục được ta nhưng nếu như ta biết nàng có mệnh hệ gì, ta sẽ đích thân mang Thụ Thần Tre và Lạc đi hỏi thăm các ngươi Tiên Đô

- Phải không

Một giọng nói khác vang vọng khắp vùng không gian này, chỉ hai từ nhưng lại vang vọng khắp phiến không gian, mơ hồ có chút sụp đổ , hai đạo thân ảnh mơ hồ đều lung lay, nét mặt có chút khó coi, nhất là đạo thân ảnh bên trái. Đằng sau đạo thân ảnh bên phải, một thân hình cao to được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng mơ hồ, uy áp mà đạo thân ảnh này mang lại cực kì kinh khủng, không gian này tựa như vì sự xuất hiện của hắn mà giao động kịch liệt, mơ hồ có xu thế nứt vỡ, đạo thân ảnh cất giọng, giọng của hắn lãnh đạm mà vô tình, bình tĩnh nhưng uy thế trong đó là thứ không thể tưởng tượng được

- Tiểu bối, ngươi có chắc là sẽ huyết tẩy Thần Châu không ? Họa từ miệng mà ra, có lẽ ngươi cũng biết mà

Uy áp cuồn cuộn nhắm thẳng vào đạo thân ảnh bên trái, thô bạo mà găm thẳng vào mi tăm của hắn nhưng chỉ còn cách một chút nữa thì tới, một cánh tay thò ra từ trong một khe nứt không biết đã bị phá từ bao giờ bóp nát cổ uy áp đó, lại một đạo thân ảnh bước ra, lần này là một nam tử, hắn đầu đội long mão, chân đạp thanh long, hai mắt hung quang ngập trời, người mặc kim giáp khắc đầu một con hung thú, cả người thân ảnh này gộp lại toát ra sự cuồng bạo dũng mãnh đến đáng sợ nhưng trái với khí tức và hình tượng thì khuôn mặt của hắn lại anh tuấn đến bức người, có cảm giác rất dễ làm con người ta tự ti dù chỉ vô tình lướt qua

- Mẹ nó, con chó con mèo nào cũng muốn động vào nương tử của ta, là thấy ta nhân từ hay ngại đầu trên cổ quá lâu

Thanh âm bá đạo tuyệt luân, ngông cuồng mà hơi có chút thô bỉ đối chọi gay gắt, khí tức như sóng tràn, biển rộng. Không gian ngay lập tức nát tan khi cổ khí tức của đạo thân ảnh cuối cùng xuất hiện, những đạo thân ảnh cũng dần biến mất vào trong những mảnh vụn không gian

Địa Cầu

Lúc này, Sinh không biết khi mình đi làm đã xảy ra rất nhiều việc, rất nhiều thứ mà chính hắn cũng không hình dung được. Sinh đang ngồi trên công ty, giảng sơ lượt về kế hoạch phát triển của công ty cho một đám người ngồi dưới nghe. Chợt hắn tim đập nhanh một nhịp, tay run lẩy bẩy, mắt chợt ướt nhòe, nước mắt không biết khi nào đã lăn xuống gò má. Hắn khụy xuống, ngã nhào về phía bàn trước, tim càng đập càng nhanh, hắn khó thở, ngột ngạt cảm giác như hàng vạn con dao đâm vào tim hắn, đau đớn đến tận tâm can. Đám người ngồi dưới thấy vậy liền nhao nhao chạy lên chỗ hắn mà dìu hắn đứng ngồi lên ghế.

Lúc nãy Phước bỗng nhận ra chuyện gì đó, hai tay run rẩy lo lắng mà gọi về nhà, tên trên điện thoại hiện lên " Vợ ". 1 cuộc, 2 3 4.......50 cuộc, vỏn vẹn chỉ nhận lại được phía bên kia trả lời

" Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau "

Tâm hắn như chìm vào đáy cốc. Sinh ổn định tinh thần, lao nhanh ra cửa như con thiêu thân mà tới bãi đổ xe, chạy thật nhanh về nhà. Hắn dừng trước một khu đất trống, vẻ mặt hoang mang

- Lẽ nào ta lại đi nhầm đường. Hắn lo lắng đến phát hoảng, đi qua đi lại, nhìn tới nhìn lui thì đã xác định đây là nhà của hắn. Sinh vội bắt lấy một người đi đường

- Anh bạn, căn nhà ở đây, không biết ai đã tháo nó đi rồi ấy nhỉ.

- Tôi sống ở đây hơn chục năm, làm gì có căn nhà nào dựng ở đây. Có phải là nhầm không, xem lại địa chỉ thử.

Sinh mặt như đưa đám, tái nhợt buông tay người trung niên kia ra, hai mắt vô thần, dọa cho người trung niên kia chạy vội, miệng còn lẩm bẩm " mẹ nó, sống hơn 40 năm nhưng chưa thấy trường hợp nào nó như thế này cả ", Sinh lúc này đứng lên, hai mắt hắn chợt có thần, hai vợ chồng cưới nhau chưa đầy một năm, biến cố này khiến hắn không thể hiểu được, không lẽ là hắn ảo tưởng có vợ có nhà sao ?  Không, không thể, vừa nghĩ chân lại một lần nữa chạy, hắn lại lên xe và đi vòng quanh tìm kiếm khắp các nơi mà hắn cho vợ mình có thể đi, tay thì bấm điện thoại gọi cho phía ngoại của cô ấy nhưng kết quả là mẹ của vợ hắn nhấc máy, phủ nhận không có đứa con gái nào tên Vân. Hắn tuyệt vọng lê lết tấm thân nặng trĩu đi tới một nơi

" Trụ Sở Công An Thành Phố "

Nhìn tấm biển, Phước dường như lấy lại một ít tinh thần, đi vào báo cô vợ mất tích của mình nhưng một lần nữa, hắn lại thất vọng, hiện thực lại đả kích hắn

- Tôi đã tra rất nhiều lần nhưng không có ai tên Tuyết Vân cả, cả ngôi nhà anh bảo nằm ở địa chỉ đó cũng thế, hoàn toàn không có dữ liệu tên anh đã đăng ký sở hữu và xây nhà, anh không hiểu sao

Một cán bộ nghe anh trình bày ngữ điệu có chút bất đắc dĩ mà nói vì nãy giờ tên này hỏi một vấn đề cũng rất nhiều lần, làm viên công an này có chút mất kiên nhẫn. Sinh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã chấp nhận sau nhiều lần hỏi, chào viên cán bộ đó mà đi, lòng hắn cứ mỗi bước rời đi khỏi trụ sở công an lại như 1 mũi dao đâm thẳng vào tim hắn, một cục tạ đè lên chân hắn, vừa đau đớn vừa nặng trĩu, tuyệt vọng nhấn chìm hắn, kèm theo sự thắc mắc đến đỉnh điểm. Hắn thẩn thờ bước lên xe, cả tâm trí lẫn đầu óc hắn đều chỉ có một chuyện " tìm vợ " . Bỗng một tiếng " KÉTTTT " sau đó là " ẦMMMMM " , chiếc xe hắn lái bỗng mất kiểm soát mà lao thẳng vào chiếc xe tải ngược chiều. Hình ảnh như tua chậm, ngay tại thời điểm đó, Sinh chợt tỉnh lại, vội đánh lái nhưng bỗng dừng lại. Hắn nhận ra đã không kịp nữa, miệng hắn tự giễu mà chua chát thầm nghĩ

" Nếu có kiếp sau, anh nguyện sẽ trả mọi giá vì em "

Hắn nhắm mắt, miệng chợt cong lên, hắn đang đợi cái chết. Hình ảnh dừng lại ở đó, bỗng trong đầu hắn vang lên âm thanh

- Phàm nhân, sẽ không có kiếp sau nhưng ta sẽ giúp ngươi, sẽ để ngươi tìm được nương tử, giúp ngươi bước lên đỉnh cao, ngươi...bằng lòng hay không ?

Mơ hồ, hắn nghe được những lời này đang chạy trong đầu, có lẽ vì ý thức gần như sụp đổ, hắn cũng chỉ có thể nghe được câu cuối

- Ng...ươi có thể giúp ta tìm vợ sao, nếu được thì ta nguyện ý

Hắn thì thào, hơi thở đứt quãng từng nhịp, hết sức mà đáp lại

- Tốt

Thanh âm kia nhẹ thốt lên một câu

- Hừ, tên nào dám xâm phạm bờ cõi Xích Quỷ ?

Sinh lúc này mơ hồ lại nghe thấy một đạo âm thanh, trái với đạo âm thanh từ trước, lần này lại khí phách ngang tàn, hùng vĩ mà cao thượng, hắn chỉ có thể nhìn được một bóng mờ di chuyển, ý thức dần dần mất đi, mãi đến lúc mất hẳn, hắn chỉ nghe được câu cuối

- Tại hạ Thiên Đế của Vô Lục, đạo hữu có thể hay không......

Trong một khu rừng, sâu trong rừng có một hang động nhỏ, xung quanh tối đen như mực, thi thoảng lại có tiếng sói tru hổ gầm, có chút đáng sợ

- Đây là dáng vẻ của Địa Ngục sao, hơi tối nhỉ

Một giọng nói lúc này vang lên, trong góc hang động, một chiếc giường làm từ đá, đá này trong suốt tuyệt đẹp, cứ theo đúng chu kì thì sẽ phát ra ánh sáng huyền bí, bao bọc lấy trong đó là một thân thể của một thiếu niên, chừng 12 13t, thân thể này trắng bóng, da lại hơi mịn, khuôn mặt tinh xảo tuyệt đại, nói 0 ngoa thì là tuyệt đại mĩ nam, thiên hạ đệ nhất, vạn năm có một. Giọng nói là phát ra từ tên này, lời nói là có chút nghi hoặc, cung có chút mê man bất định, như hỏi xung quanh cũng như tự nhẩm một mình

- Phàm nhân, linh hồn của ngươi đúng là cũng có chút mạnh mẽ đấy

Một đạo âm thanh chợt hiện lên bên tai của thiếu niên, hắn khẽ giật mình giây lát nhưng nét mặt chợt thay đổi, hiện ra có chút cuồng nhiệt và hi vọng

- Là ngươi !

- Là ta, thời gian của ta không còn nhiều lắm, ta từ trong kí ức của ngươi, biết được thế giới của ngươi, thông tin dễ truyền đạt nhất là cái mà phàm nhân các ngươi gọi là điện thoại. Hiện tại ta sẽ diễn hóa ý thức của ta vào quang não của ngươi, cách thức sẽ như cái gọi là điện thoại, trong khoảng thời gian này ý thức chính của ta sẽ chìm vào ngủ say, chỉ mong ngươi không để ta thất vọng, phàm nhân.

Giọng nói đáp lại thiếu niên với âm thanh cổ lão nhưng vẫn có một tia uy nghiêm kèm theo sự mệt mõi trong từng câu chữ, từ từ nhỏ dần rồi biến mất hẳn, nhưng trước mắt hắn bây giờ, hiện lên giao diện của một chiếc điện thoại thông minh cỡ lớn, trên đó hiện lên một dòng chữ " Chào mừng kí chủ đến với hệ thống "

Năm 202x

Một căn nhà ở rìa thành phố

- Anh à, dậy rửa mặt ăn sáng rồi còn đi làm

Giọng của một người phụ nữ cất lên, âm thanh trong trẻo mà ngọt lịm đầy sự yêu thương.

- Ưm, 5p nữa thôi vợ yêu à.

Từ trong phòng, tiếng của một người đàn ông đáp lại, có vẻ còn hơi ngái ngủ. Người phụ nữ sau khi nghe được liền bỏ đĩa soup đang làm xuống bàn, nhẹ nhàng bước tới phòng của người đàn ông, nhẹ giọng nói

- Không nha Sinh, 5p của anh sợ là em đã ăn sáng, lau nhà, giặt đồ và rửa chén đấy

Cô vừa nói vừa khều nhẹ mũi của người đàn ông tên Sinh. Sinh hai mắt khẽ mở, lí nhí

- Hừ, em lại nói quá đó Vân à.

Sinh lườm nhẹ Vân, bật dậy mà rời khỏi giường. Sinh năm nay 25t, là điển hình của một người đàn ông hiện đại cũng là mẫu đàn ông ổn định, công việc bình thường, khuôn mặt bình thường chỉ có sai một cái là vợ của tên này không khỏi quá đẹp đi. Hai người vừa cưới, tình cảm vợ chồng lan tỏa khắp cả căn nhà.

- Vân à, tối nay đi xem phim nhé, anh lãnh lương là hôm nay rồi, tối dắt em đi dạo phố, vợ chồng cũng từ lúc cưới giờ chưa đi

Sinh sau khi vệ sinh cá nhân, đi ra ôm từ sau eo Vân cười nói

- Được, thế cũng tốt, em cũng nhớ có bộ phim mới ra khá hay, chiều nay tiện khỏi bắt cơm

Vân nhẹ nhàng đáp lại, mặt quay qua phía Sinh, cả hai mắt chạm mắt nhịn không được mà trao cho nhau một cái hôn cuồng nhiệt. Mãi một lúc loay hoay thì Sinh cũng đã đi làm, Vân đi ra cửa mà ánh mắt dõi theo hướng xe của chồng cô, nhu tình đến tan chảy, mãi đến khi xe khuất tầm mắt Vân mới thu hồi lại ánh mắt, mỉm cười mà bước vào nhà. Lúc này, căn nhà bỗng xuất hiện một đạo thanh âm hư vô mà mù mịt, vang vọng khắp căn nhà nhưng có vẻ như chính chủ là Vân lại không hề nghe thấy

- Tư chất là không tồi, thích hợp làm vị trí đó.

Thanh âm vừa dứt, trên bầu trời bỗng xuất hiện một con mắt thật to, bao phủ khắp một vùng thành phố nhưng kì lạ là không ai phát hiện. Đôi mắt nhìn thẳng vào căn nhà của Vân, cả căn nhà đột nhiên biến mất, khung cảnh quỷ dị đến cực điểm, như chưa từng có căn nhà như vậy xuất hiện. Đôi mắt chợt khẽ nhíu, chậm rãi khép lại rồi hoàn toàn cũng biến mất, bầu trời lại trở lại như thường.

Trong một không gian vĩnh hằng không biết tên

Tăm tối mà tĩnh mịch, bóng đen ở đây như nuốt chửng tất cả, trong cực kì huyền bí. Một thanh âm vang lên phá tan một mảnh hắc ám, mập mờ thấy được hai thân ảnh đứng tựa đối diện nhau, thân ảnh bên phải tản ra khí tức ôn nhu mà dễ chịu, rất dễ khiến người ta trầm mê. Khí tức của thân ảnh bên trái thì lại hoàn toàn đối nghịch, khí thế bức người, trực tiếp chấn cho không gian xung quanh run rẩy

- Hừ, là ai cho ngươi cái dũng khí bắt đi con cháu của ta. Sát khí khủng bố ngập trời kèm với giọng nói uy nghiêm mà thần thánh, tuyệt không cho phép nghi ngờ xuất ra từ thân ảnh phía bên trái

- Ta là không muốn khai chiến, chỉ là nàng này tư chất quá thích hợp cho vị trí đó, nàng là con cháu của ngươi cũng là con cháu của ta, ngươi và ta đều hiểu nếu vị trí đó trống, kỷ nguyên của chúng ta sẽ sụp đổ, bao nhiêu vạn vạn năm chúng ta cố gắng sẽ tan biến, ngươi muốn như thế sao. Thân ảnh bên phải khí tức vẫn như cũ, ôn nhu mà nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp lại, chỉ là trong sự bình tĩnh này lại lộ ra một tia yếu thế.

Dứt câu của đạo thân ảnh bên phải, cả hai đều không phát ra một âm thanh nào nữa, không khí rơi vào trầm mặc, khí tức kinh khủng của cả hai cũng chậm rãi thu lại, không gian như được xoa dịu, lâm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ

Một lúc lâu sau, thân ảnh bên trái âm thanh có vẻ dịu lại, hừ một tiếng

- Hừ, có lẽ là vì đại cục, cũng có lẽ là ngươi đã thuyết phục được ta nhưng nếu như ta biết nàng có mệnh hệ gì, ta sẽ đích thân mang Thụ Thần Tre và Lạc đi hỏi thăm các ngươi Tiên Đô

- Phải không

Một giọng nói khác vang vọng khắp vùng không gian này, chỉ hai từ nhưng lại vang vọng khắp phiến không gian, mơ hồ có chút sụp đổ , hai đạo thân ảnh mơ hồ đều lung lay, nét mặt có chút khó coi, nhất là đạo thân ảnh bên trái. Đằng sau đạo thân ảnh bên phải, một thân hình cao to được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng mơ hồ, uy áp mà đạo thân ảnh này mang lại cực kì kinh khủng, không gian này tựa như vì sự xuất hiện của hắn mà giao động kịch liệt, mơ hồ có xu thế nứt vỡ, đạo thân ảnh cất giọng, giọng của hắn lãnh đạm mà vô tình, bình tĩnh nhưng uy thế trong đó là thứ không thể tưởng tượng được

- Tiểu bối, ngươi có chắc là sẽ huyết tẩy Thần Châu không ? Họa từ miệng mà ra, có lẽ ngươi cũng biết mà

Uy áp cuồn cuộn nhắm thẳng vào đạo thân ảnh bên trái, thô bạo mà găm thẳng vào mi tăm của hắn nhưng chỉ còn cách một chút nữa thì tới, một cánh tay thò ra từ trong một khe nứt không biết đã bị phá từ bao giờ bóp nát cổ uy áp đó, lại một đạo thân ảnh bước ra, lần này là một nam tử, hắn đầu đội long mão, chân đạp thanh long, hai mắt hung quang ngập trời, người mặc kim giáp khắc đầu một con hung thú, cả người thân ảnh này gộp lại toát ra sự cuồng bạo dũng mãnh đến đáng sợ nhưng trái với khí tức và hình tượng thì khuôn mặt của hắn lại anh tuấn đến bức người, có cảm giác rất dễ làm con người ta tự ti dù chỉ vô tình lướt qua

- Mẹ nó, con chó con mèo nào cũng muốn động vào nương tử của ta, là thấy ta nhân từ hay ngại đầu trên cổ quá lâu

Thanh âm bá đạo tuyệt luân, ngông cuồng mà hơi có chút thô bỉ đối chọi gay gắt, khí tức như sóng tràn, biển rộng. Không gian ngay lập tức nát tan khi cổ khí tức của đạo thân ảnh cuối cùng xuất hiện, những đạo thân ảnh cũng dần biến mất vào trong những mảnh vụn không gian

Địa Cầu

Lúc này, Sinh không biết khi mình đi làm đã xảy ra rất nhiều việc, rất nhiều thứ mà chính hắn cũng không hình dung được. Sinh đang ngồi trên công ty, giảng sơ lượt về kế hoạch phát triển của công ty cho một đám người ngồi dưới nghe. Chợt hắn tim đập nhanh một nhịp, tay run lẩy bẩy, mắt chợt ướt nhòe, nước mắt không biết khi nào đã lăn xuống gò má. Hắn khụy xuống, ngã nhào về phía bàn trước, tim càng đập càng nhanh, hắn khó thở, ngột ngạt cảm giác như hàng vạn con dao đâm vào tim hắn, đau đớn đến tận tâm can. Đám người ngồi dưới thấy vậy liền nhao nhao chạy lên chỗ hắn mà dìu hắn đứng ngồi lên ghế.

Lúc nãy Phước bỗng nhận ra chuyện gì đó, hai tay run rẩy lo lắng mà gọi về nhà, tên trên điện thoại hiện lên " Vợ ". 1 cuộc, 2 3 4.......50 cuộc, vỏn vẹn chỉ nhận lại được phía bên kia trả lời

" Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau "

Tâm hắn như chìm vào đáy cốc. Sinh ổn định tinh thần, lao nhanh ra cửa như con thiêu thân mà tới bãi đổ xe, chạy thật nhanh về nhà. Hắn dừng trước một khu đất trống, vẻ mặt hoang mang

- Lẽ nào ta lại đi nhầm đường. Hắn lo lắng đến phát hoảng, đi qua đi lại, nhìn tới nhìn lui thì đã xác định đây là nhà của hắn. Sinh vội bắt lấy một người đi đường

- Anh bạn, căn nhà ở đây, không biết ai đã tháo nó đi rồi ấy nhỉ.

- Tôi sống ở đây hơn chục năm, làm gì có căn nhà nào dựng ở đây. Có phải là nhầm không, xem lại địa chỉ thử.

Sinh mặt như đưa đám, tái nhợt buông tay người trung niên kia ra, hai mắt vô thần, dọa cho người trung niên kia chạy vội, miệng còn lẩm bẩm " mẹ nó, sống hơn 40 năm nhưng chưa thấy trường hợp nào nó như thế này cả ", Sinh lúc này đứng lên, hai mắt hắn chợt có thần, hai vợ chồng cưới nhau chưa đầy một năm, biến cố này khiến hắn không thể hiểu được, không lẽ là hắn ảo tưởng có vợ có nhà sao ?  Không, không thể, vừa nghĩ chân lại một lần nữa chạy, hắn lại lên xe và đi vòng quanh tìm kiếm khắp các nơi mà hắn cho vợ mình có thể đi, tay thì bấm điện thoại gọi cho phía ngoại của cô ấy nhưng kết quả là mẹ của vợ hắn nhấc máy, phủ nhận không có đứa con gái nào tên Vân. Hắn tuyệt vọng lê lết tấm thân nặng trĩu đi tới một nơi

" Trụ Sở Công An Thành Phố "

Nhìn tấm biển, Phước dường như lấy lại một ít tinh thần, đi vào báo cô vợ mất tích của mình nhưng một lần nữa, hắn lại thất vọng, hiện thực lại đả kích hắn

- Tôi đã tra rất nhiều lần nhưng không có ai tên Tuyết Vân cả, cả ngôi nhà anh bảo nằm ở địa chỉ đó cũng thế, hoàn toàn không có dữ liệu tên anh đã đăng ký sở hữu và xây nhà, anh không hiểu sao

Một cán bộ nghe anh trình bày ngữ điệu có chút bất đắc dĩ mà nói vì nãy giờ tên này hỏi một vấn đề cũng rất nhiều lần, làm viên công an này có chút mất kiên nhẫn. Sinh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã chấp nhận sau nhiều lần hỏi, chào viên cán bộ đó mà đi, lòng hắn cứ mỗi bước rời đi khỏi trụ sở công an lại như 1 mũi dao đâm thẳng vào tim hắn, một cục tạ đè lên chân hắn, vừa đau đớn vừa nặng trĩu, tuyệt vọng nhấn chìm hắn, kèm theo sự thắc mắc đến đỉnh điểm. Hắn thẩn thờ bước lên xe, cả tâm trí lẫn đầu óc hắn đều chỉ có một chuyện " tìm vợ " . Bỗng một tiếng " KÉTTTT " sau đó là " ẦMMMMM " , chiếc xe hắn lái bỗng mất kiểm soát mà lao thẳng vào chiếc xe tải ngược chiều. Hình ảnh như tua chậm, ngay tại thời điểm đó, Sinh chợt tỉnh lại, vội đánh lái nhưng bỗng dừng lại. Hắn nhận ra đã không kịp nữa, miệng hắn tự giễu mà chua chát thầm nghĩ

" Nếu có kiếp sau, anh nguyện sẽ trả mọi giá vì em "

Hắn nhắm mắt, miệng chợt cong lên, hắn đang đợi cái chết. Hình ảnh dừng lại ở đó, bỗng trong đầu hắn vang lên âm thanh

- Phàm nhân, sẽ không có kiếp sau nhưng ta sẽ giúp ngươi, sẽ để ngươi tìm được nương tử, giúp ngươi bước lên đỉnh cao, ngươi...bằng lòng hay không ?

Mơ hồ, hắn nghe được những lời này đang chạy trong đầu, có lẽ vì ý thức gần như sụp đổ, hắn cũng chỉ có thể nghe được câu cuối

- Ng...ươi có thể giúp ta tìm vợ sao, nếu được thì ta nguyện ý

Hắn thì thào, hơi thở đứt quãng từng nhịp, hết sức mà đáp lại

- Tốt

Thanh âm kia nhẹ thốt lên một câu

- Hừ, tên nào dám xâm phạm bờ cõi Xích Quỷ ?

Sinh lúc này mơ hồ lại nghe thấy một đạo âm thanh, trái với đạo âm thanh từ trước, lần này lại khí phách ngang tàn, hùng vĩ mà cao thượng, hắn chỉ có thể nhìn được một bóng mờ di chuyển, ý thức dần dần mất đi, mãi đến lúc mất hẳn, hắn chỉ nghe được câu cuối

- Tại hạ Thiên Đế của Vô Lục, đạo hữu có thể hay không......

Trong một khu rừng, sâu trong rừng có một hang động nhỏ, xung quanh tối đen như mực, thi thoảng lại có tiếng sói tru hổ gầm, có chút đáng sợ

- Đây là dáng vẻ của Địa Ngục sao, hơi tối nhỉ

Một giọng nói lúc này vang lên, trong góc hang động, một chiếc giường làm từ đá, đá này trong suốt tuyệt đẹp, cứ theo đúng chu kì thì sẽ phát ra ánh sáng huyền bí, bao bọc lấy trong đó là một thân thể của một thiếu niên, chừng 12 13t, thân thể này trắng bóng, da lại hơi mịn, khuôn mặt tinh xảo tuyệt đại, nói 0 ngoa thì là tuyệt đại mĩ nam, thiên hạ đệ nhất, vạn năm có một. Giọng nói là phát ra từ tên này, lời nói là có chút nghi hoặc, cung có chút mê man bất định, như hỏi xung quanh cũng như tự nhẩm một mình

- Phàm nhân, linh hồn của ngươi đúng là cũng có chút mạnh mẽ đấy

Một đạo âm thanh chợt hiện lên bên tai của thiếu niên, hắn khẽ giật mình giây lát nhưng nét mặt chợt thay đổi, hiện ra có chút cuồng nhiệt và hi vọng

- Là ngươi !

- Là ta, thời gian của ta không còn nhiều lắm, ta từ trong kí ức của ngươi, biết được thế giới của ngươi, thông tin dễ truyền đạt nhất là cái mà phàm nhân các ngươi gọi là điện thoại. Hiện tại ta sẽ diễn hóa ý thức của ta vào quang não của ngươi, cách thức sẽ như cái gọi là điện thoại, trong khoảng thời gian này ý thức chính của ta sẽ chìm vào ngủ say, chỉ mong ngươi không để ta thất vọng, phàm nhân.

Giọng nói đáp lại thiếu niên với âm thanh cổ lão nhưng vẫn có một tia uy nghiêm kèm theo sự mệt mõi trong từng câu chữ, từ từ nhỏ dần rồi biến mất hẳn, nhưng trước mắt hắn bây giờ, hiện lên giao diện của một chiếc điện thoại thông minh cỡ lớn, trên đó hiện lên một dòng chữ " Chào mừng kí chủ đến với hệ thống "

Bạn đang đọc Chung Cực, Đạo đấu Tiên sáng tác bởi 123123cc

Truyện Chung Cực, Đạo đấu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 123123cc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.