Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên Đường Thảo Phạt

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

“Khụ khụ, đã công tử muốn chơi thì ta cũng nghĩ ra trò mới, khụ khụ…Không phải, đã công tử ngươi nỗ lực muốn đánh thức trực giác, cho nên ta đã nghĩ ra phương pháp trợ công tử” Hồ Tiên Nhi liên tục ho khan nói.

Đàm Hướng Nhân không nhìn thấy sắc mặt tiểu hồ ly, nhưng đoán chắc là nàng đang lộ ra biểu cảm muốn hố người khác.

Hồ ly tinh muốn hại người.

“Ta từ chối” Theo thường lệ, Đàm Hướng Nhân trước tiên cự tuyệt ý tốt của tiểu hồ ly.

Hồ Tiên Nhi giọng nói chợt cao: “Công tử, không lẽ ngươi sợ ?”

“Ta sợ sao ?” Đàm Hướng Nhân nghe vậy liền không vui.

“Sợ” Viên Đức khuôn mặt nghiêm túc nói.

“Không sợ thì chơi a ?” Hồ Tiên Nhi khích giọng, bỗng nhiên lại ho: “Khụ khụ, không sợ thì tham gia a ?”

“Tốt, chơi thì chơi” Đàm Hướng Nhân hai mắt nhắm chặt run run, rõ ràng là bị tiểu hồ ly khiêu khích thành công.

“Trò đầu tiên, khụ khụ, không phải, phương pháp đầu tiên, chúng ta thử khứu giác của công tử, ta đưa tới đồ vật, công tử ngươi dùng mũi hửi mùi đoán nó là đồ vật gì ?”

Hồ Tiên Nhi giải thích.

“Được, bắt đầu đi” Đàm Hướng Nhân hiểu rõ luật, gật đầu nói, mày nhíu lại tập trung.

Hồ Tiên Nhi cánh tay đưa tới phía trước.

Đàm Hướng Nhân hai cánh mũi nhúc nhích, cố gắng bắt mùi đồ vật Hồ Tiên Nhi đưa tới.

Một tí, đầu hắn đổ mồ hôi hột, không phát hiện bất cừ mùi hương nào?

“Hồ Tiên Nhi để đồ vật gì mà đến một tí mùi cũng không có a ?” Đàm Hướng Nhân tay đặt trên chân, nắm lại.

“Ngươi để đồ vật gì đâu ?” Đàm Hướng Nhân không nhịn được nói.

“Ta đưa tới không khí nha, công tử ngươi không hửi được mùi sao ?” Hồ Tiên Nhi ngây thơ nói.

Chỉ thấy trên tay nàng trống không, không có bất cứ một đồ vật nào phía trên.

“?” Đàm Hướng Nhân tức điên.

Con tiểu hồ ly này từ khi vào Thập Vạn Đại Sơn càng ngày càng không xem hắn ra gì nữa rồi.

“Chơi vui không ?” Đàm Hướng Nhân gằn giọng.

“Không vui, không vui đúng không Viên Đức ?” Hồ Tiên Nhi lắc đầu lia lịa, lén lút nháy mắt cho Viên Đức.

“Tỷ…nói…đúng…vui” Viên Đức ngắt quãng trả lời, nó khuôn mặt ngây ngô.

“Viên Đức, làm sao ngươi nói thiếu một chữ đâu ?” Hồ Tiên Nhi hô, sau đó giải thích: “Công tử, Viên Đức hắn nói thiếu chữ, ngươi hẳn đã quen thuộc từ trước rồi đi ?”

Thấy Đàm Hướng Nhân sắc mặt đen kịt, tiểu hồ ly không tiếp tục châm dầu vào lửa, nàng đem cá đặt trên tay.

“Mùi này là cá yêu” Đàm Hướng Nhân nhàn nhạt nói.

“Oa, công tử mũi ngươi thật linh” Hồ Tiên Nhi kinh hô.

“Ngươi có phải bị ngốc hay không? Chúng ta vừa mới ăn thịt cá, ngươi liền đem nó đưa cho ta hửi mùi” Đàm Hướng Nhân đau đầu.

“Oa, đúng nha, vậy mà ta không nghĩ tới” Hồ Tiên Nhi chấn kinh phát hiện, hai con mắt mở to.

“Viên Đức, thế mà ta không nghĩ tới, ngươi xem, công tử thật thông minh” Tiểu hồ ly biểu tình nghiêm túc.

Viên Đức lắc đầu, đổi lại là nó, nó cũng hửi được.

Đàm Hướng Nhân im lặng thở dài.

“Không chơi nữa” Đàm Hướng Nhân đứng lên.

Bỗng nhiên, một viên đá nhỏ xé gió bay tới sau đầu hắn.

Đàm Hướng Nhân lông tơ dựng đứng, theo bản năng nghiêng người né tránh, bất quá do nhắm hai mắt, phản ứng cũng không kịp né tránh.

Rắc.

Viên đá nhỏ va chạm vào gáy hắn nổ nát.

Mặc dù không có quá nhiều tổn thương, nhưng đau rát vẫn phải có, Đàm Hướng Nhân lấy tay sờ lên gáy, một giây sau, rống to.

Hồ Tiên Nhi!

Hồ Tiên Nhi bị hắn rống cho kinh hãi, nhảy về phía sau người Viên Đức, tìm chỗ né tránh.

“Ngươi làm cái gì ?” Đàm Hướng Nhân tức giận.

Đang yên đang lành bị ném đá sau gáy, cho dù là người có tu tâm dưỡng tính cũng không nhịn được.

“Khụ khụ, công tử ngươi chớ nóng, đây là phương pháp thứ hai, ta ném tới đồ vật, công tử ngươi né tránh” Hồ Tiên Nhi nghiêm túc nói.

“Nhưng ngươi phải nói ta trước một tiếng” Đàm Hướng Nhân rít gào.

“Ta quên nha” Hồ Tiên Nhi cúi đầu, ủy khuất nói, hai tay nhỏ đan xen nhau ăn năn.

Đàm Hướng Nhân nhắm mắt, không thấy tiểu hồ ly cố làm bộ dáng hối lỗi, cho nên vô hiệu.

“Công tử, ta tiếp tục ném, ngươi né tránh” Hồ Tiên Nhi hô.

Nói xong, hai cánh tay nhanh như chớp ném đá, chỉ thấy vô số đá cục ném tới Đàm Hướng Nhân.

Rắc.

Né được một cục, nhưng còn lại ăn trọn, Đàm Hướng Nhân nhe răng, trên người nhiều mấy vết sưng đỏ.

Hồ Tiên Nhi nhục thân lực lượng mạnh mẽ, toàn lực ném đá, hắn cũng không nhịn được.

Mà để cho Viên Đức ném thay nàng, Đàm Hướng Nhân lắc đầu, hắn không muốn gãy xương.

“Khoan đã” Đàm Hướng Nhân gấp hô.

Hắn đi tới trước một đoạn mười mét, chân vạch một đường trên đất.

“Được rồi, ngươi đứng ở đây ném” Đàm Hướng Nhân dặn dò.

Dứt lời, Đàm Hướng Nhân tập trung tinh thần, hai bên huyệt thái dương nhúc nhích, nửa người buông lỏng.

“Tới đi” Đàm Hướng Nhân hô.

Vù vù vù.

Một loạt đá ném tới, Đàm Hướng Nhân chân mày nhảy lên.

Hai lỗ tai nhúc nhích, lắng nghe hướng gió, cố gắng nắm bắt vị trí đá.

“Tổng cộng có mười cục” Đàm Hướng Nhân xác định.

Rắc.

Lần này may mắn hơn, hắn né được tám cục, hai cục còn lại thì sượt qua bên người, chưa tới 5 centimet.

Đàm Hướng Nhân nhịn đau đi tới trước, đi được một khoảng ba mươi mét.

“Ngươi đứng ở đây” Đàm Hướng Nhân xác nhận độ xa vừa đủ nói.

“Công tử, thoáng cái tăng gấp ba, có phải hay không quá nhiều đi nha ?” Hồ Tiên Nhi dò hỏi.

“Vừa đủ” Đàm Hướng Nhân đóng đinh chặt sắt nói.

“Tốt, công tử ngươi cẩn thận” Hồ Tiên Nhi hô, hai cánh tay biến mơ hồ, một đám đá cục ném tới.

“A, đau chết ta” Đàm Hướng Nhân nổi gân xanh.

Lần này hắn né được năm cục đá, nhưng do có một quãng đường đủ xa cho đá ném tới, dẫn đến lực đạo so trước càng lớn.

“Tiếp tục” Đàm Hướng Nhân cắn răng hô.

Trên người nhất thời xuất hiện càng nhiều vết sưng đỏ, nhưng cũng càng lúc càng linh hoạt né tránh.

Rắc.

Đàm Hướng Nhân né một loạt đá, số đá trúng chỉ còn ba cục, tiến bộ không nhỏ.

Viên Đức thấy cường độ tập luyện còn chưa đủ, nó lên ý kiến với Hồ Tiên Nhi.

“Ngươi nói, ngươi có phương pháp khác để tập luyện nhanh hơn ?” Hồ Tiên Nhi đặt ngón tay trên miệng, ngạc nhiên hỏi.

Viên Đức liên tục gật đầu.

“Trực giác là bản năng chiến đấu, được sinh ra trong những trận chiến sinh tử, cho nên ngươi muốn để công tử chiến đấu trực tiếp với yêu thú để đánh thức nó ?” Hồ Tiên Nhi dò hỏi.

Viên Đức đặt tay lên ngực, gõ gõ, nghiêm túc gật đầu.

“Công tử ngươi theo chúng ta nha” Hồ Tiên Nhi hô.

Một người một vượn một hồ ly lên đường đi tới địa bàn của đám Thực Nguyệt Bạo Hùng.

Ngao ngao ngao!

Đám Thực Nguyệt Bạo Hùng thấy đám Đàm Hướng Nhân, con mắt đỏ lên, mở miệng rống to.

Rào.

Viên Đức bốn đầu cánh tay đấm giữa ngực, gầm to chấn nhiếp đám Thực Nguyệt Bạo Hùng, cứ như thế, đám Thực Nguyệt Bạo Hùng trốn trong góc run rẩy.

“Đồ ăn của chúng ta đang run sợ, thật đáng thương” Hồ Tiên Nhi nhỏ giọng nói.

Gần một tuần, nàng đều ăn thịt Thực Nguyệt Bạo Hùng, đến nỗi mỗi lần nhìn thấy Thực Nguyệt Bạo Hùng, tiểu hồ ly sẽ cho nó là đồ ăn biết đi.

“Hô” Đàm Hướng Nhân nhắm hai mắt, trước mặt nổi lên gió, tiếng rít gào của một con Thực Nguyệt Bạo Hùng truyền tới.

Tay gấu vỗ tới trước, Đàm Hướng Nhân chân mày nhướng lên, pháp lực nổi ra bên ngoài thân thể phòng thủ.

Răng rắc.

Tay gấu vỗ nát lớp pháp lực, Thực Nguyệt Bạo Hùng tay gấu quất bay Đàm Hướng Nhân.

Bất quá trong lúc đó, Đàm Hướng Nhân tiếp tục cô đọng một lớp pháp lực phòng thủ, cho nên thực tế cũng không bị Thực Nguyệt Bạo Hùng gây thương tích.

Đàm Hướng Nhân thân thể không chạm đất, Thực Nguyệt Bạo Hùng hai tay gấu từ trên đập xuống.

“Công tử, nó tấn công ngươi” Hồ Tiên Nhi hô.

Nước dâng lên.

Chính xác là pháp lực thuộc tính thủy, một cái mai rùa xuất hiện, trên mai rùa hình lục giác ràng, một con rùa bộ dáng mơ hồ theo nước dâng lên mà xuất hiện.

Huyền Vũ thánh thú ngửa đầu gào thét.

Ù ù ù.

Thực Nguyệt Bạo Hùng đầu óc chấn động, hai tay gấu đập vào mai rùa, mai rùa chấn động, từ mai rùa, lực lượng phản chấn trở lại.

Đàm Hướng Nhân xác định chính xác vị trí Thực Nguyệt Bạo Hùng đánh lên mai rùa, tay nắm thành quyền.

Pháp lực màu xanh bám trên bề mặt quyền, một đầu rồng nước theo quyền bay tới đâm xuyên qua người Thực Nguyệt Bạo Hùng.

Trên trán nó khối ấn ký hình mặt trăng phát sáng, lực lượng tố chất thân thể tăng mạnh, Thực Nguyệt Bạo Hùng hai tay gấu xé nát rồng nước.

Bùm.

Rồng nước nổ thành đám nước giữa không trung.

Đàm Hướng Nhân giữa lúc đám nước nổ tung, hắn đảo quyền thành chưởng.

Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng.

Thực Nguyệt Bạo Hùng ăn trọn một chưởng, máu từ trong miệng tung tóe.

….

“Đại nhân, Đại Mãng Xà bên kia đã triệu tập năm Yêu quân trên đường thảo phạt Bạch Viên” Bên kia chủng tộc Thanh Thiên Điêu cung cấp tình báo.

“Đại Mãng Xà muốn ra tay? Nó hẳn đã bị thù hận nhân tộc làm cho mất trí, không nhận ra sau lưng chuyện này có âm mưu động trời, đáng tiếc” Thanh Thiên Điêu vuốt cằm.

“Ta đi một chuyến tạm biệt hắn” Thanh Thiên Điêu rời khỏi địa bàn.

Nháy mắt, lồng lộng gió lớn cuốn tới, Thanh Thiên Điêu hóa thành cơn gió màu xanh biến mất giữa bầu trời.

…..

Bên ngoài phương vi bảo địa.

“Đại Vương, Bạch Viên không ở địa bàn nó” Xuyên Thạch Giải nói.

“Đầu Bạch Viên kia không ở trong núi, nó đi chỗ nào ?” Đại Mãng Xà khè lưỡi, nó trên đường cùng năm Yêu quân trực tiếp đi tới địa bàn Bạch Viên thảo phạt.

“Đi tìm nó, Thạch Hầu” Đại Mãng Xà ra lệnh.

Thạch Hầu di chuyển nhanh chóng, nó lẫn vào tàng cây biến mất.

Trên đầu truyền tới gió lớn, Thanh Thiên Điêu tới nơi.

“Thanh Thiên Điêu, ngươi tới đây làm gì ?” Đại Mãng Xà đồng tử màu vàng lạnh lẽo nói.

“Nhắc nhở ngươi một câu, chuyện này không đơn giản” Thanh Thiên Điêu nhàn nhạt nói.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.